Trại nuôi ngựa, một hiện tượng dị thường khác lại xảy ra.
Hà Tiểu Vĩ trợn trừng mắt, cảnh tượng phản chiếu trong mắt hắn là khe nứt trên bầu trời đang ngày một lớn hơn, theo đó là vô số đám mây không ngừng kéo xuống, ùn ùn chui vào trong mắt của Bá Lộ.
Ngoài ra, tuy Lưu Thủy đưa lưng về phía Hà Tiểu Vĩ, hắn không thể nhìn thấy rõ chính diện của đối phương nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng ngọn cỏ đang không ngừng bay lên, những thi thể ngã rạp trên mặt đất đều không ngừng bay về phía Lưu Thủy, có lẽ cũng bị đối phương hấp thụ tất cả.
Ngẩn ngơ, cổ tay của Hà Tiểu Vĩ bị một ai đó túm lấy.
Quay đầu lại, hắn đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Ân Tửu Tửu: "Đừng quan tâm chuyện này nữa, trước khi xác của vua Mặc Chi Quốc bị hút vào, chúng ta phải tìm được "chìa khóa tự do"!"
Cùng lúc đó, một tiếng sáo du dương ẩn chứa sát ý khẽ vang lên.
Nghiêng đầu nhìn qua, Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy Vân Tưởng Dung đang thổi sáo.
Vô số cành liễu bay tới, dần ngưng tụ thành một tấm chắn, bao vây Bá Lộ và Lưu Thủy ở bên trong, cũng tạm thời cản lại những thi thể và thiên nhiên đang hút về phía hai người họ.
Vừa thổi sáo, Vân Tưởng Dung nhìn bọn họ: "Hai người mau tìm chìa khóa đi! Tôi có thể dùng cách này để kéo dài thêm chút thời gian!"
...
Bên kia, Chu Khiêm và Bạch Trụ đã vào vùng biên giới của Ngữ Chi Quốc.
Chu Khiêm ghé đầu trên lưng Bạch Trụ, nói: "Bây giờ!"
Bạch Trụ trong hình dạng rồng giảm tốc độ, Chu Khiêm lại thẳng lưng lên, kéo cung nhắm thẳng vào con chim lông vàng cách mình thật gần.
Dưới tốc độ này, muốn bắt thật chính xác cũng khá khó. Lực cản của gió, tốc độ, lực bắn, mọi thứ đều phải được tính toán chuẩn xác, hơn nữa còn phải thực hiện thành công 100%.
Nhưng Bạch Trụ cũng không hỏi Chu Khiêm bất kỳ điều gì, chỉ hỏi tốc độ hiện tại đã thích hợp hay chưa.
"Được rồi. Em có thể lấy khoảng cách này để tiếp cận nó."
Chu Khiêm lên tiếng, thẳng sóng lưng, nửa người trên thẳng băng. Nheo mắt nhìn thẳng về phía trước, anh kéo dây cung, nhắm ngay con chim lông vàng.
Xung quanh họ toàn là mây.
Ánh mặt trời soi rọi, đâm xuyên qua lớp lớp mây mù, đôi cánh của con chim cũng trở nên trong suốt như hòa làm một với mây bay xung quanh, hai bên rượt đuổi nhau với tốc độ cực nhanh, chỉ dựa vào việc nhìn bằng mắt thường cũng khó lòng phân biệt được đâu là mây, đâu là cánh chim.
Bỗng chốc, con chim vỗ vỗ cánh, trong chốc lát đã đổi sang hướng khác.
Chân trái Chu Khiêm nhẹ nhàng cọ lên thân rồng, Bạch Trụ liền hiểu ngay, quay đầu chuyển hướng sang bên trái.
"Là lúc này!" Chu Khiêm nhắm một mắt, một con mắt híp lại.
Dây cung kéo căng, con chim lông vàng cũng mở bung cánh.
Một tiếng xé gió vang lên, sau đó là tiếng kêu la thảm thiết.
Chu Khiêm cười —— bắn trúng rồi!
Chu Khiêm thở ra một hơi, vì sức giật nên thân trên hơi lảo đảo ra sau, đuôi rồng kịp thời quấn lên, ôm lấy eo anh để cố định lại thật vững.
Chu Khiêm dùng một tay ôm lấy thân rồng để bám trụ, Bạch Trụ tăng tốc, lao thẳng xuống dưới, bắt được con chim lông vàng đã bị thương.
Mũi tên có tẩm thuốc mê, con chim lông vàng cũng theo đó mà bất tỉnh.
Với cách này, Chu Khiêm có thể bảo đảm cho nó tạm thời không chạy trốn đến thời không khác được.
Thành công bắt được con chim lông vàng, Bạch Trụ nhanh chóng chở Chu Khiêm bay qua kinh thành.
Vừa vào kinh thành, còn chưa đến bãi đua ngựa, hai người đã phát hiện nơi này xảy ra dị thường.
Trên trời và dưới đất đều xuất hiện hai khe hở lớn, dường như có ai đó đã tàn nhẫn bạo ngược xé rách không gian.
Càng quỷ dị hơn là trên bãi đua ngựa, thậm chí là toàn bộ cung điện, đều không còn người sống và người chết nào.
Bọn họ bị bầu trời hoặc mặt đất hút đi mất rồi sao?
Nghĩ như vậy, Chu Khiêm lại nhìn thấy một tòa nhà bay lên trời, nó xoay tròn rồi thu nhỏ lại, sau đó chui thẳng vào trong mắt của Lưu Thủy!
Đúng lúc này, Hà Tiểu Vĩ, Ân Tửu Tửu và Vân Tưởng Dung đang dùng 【 thảm thần 】bay đến đây.
Nhìn thấy con chim lông vàng trong tay Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ đưa ngay chìa khóa cho anh: "Nó đây!"
"Làm tốt lắm."
Chu Khiêm tạm thời dời mắt, nhận lấy chìa khóa từ tay Hà Tiểu Vĩ, sau đó lấy xiềng xích từ chỗ Vân Tưởng Dung, khóa chân con chim lông vàng lại, bây giờ anh mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc trước, Chu Khiêm cho rằng nhổ lông chim sẽ khiến nó đau đớn, giật mình tỉnh lại, tìm cách trốn thoát đến thời không khác nên vẫn chưa dám nhổ lông nó ngay.
Bây giờ nó đã bị xiềng xích khóa lại, Chu Khiêm không còn kiêng kỵ nữa, dứt khoát nhổ lông chim trên cánh nó.
Khi Chu Khiêm chuẩn bị sử dụng sợi lông, bỗng nhiên một tiếng ầm ầm vang lên, vết nứt trên trời cao đã quá mức khống chế, cái hố trên mặt đất cũng như vậy, không gian đã hoàn toàn bị xé làm đôi.
Đứng trên thảm thần nhìn xuống dưới, hai chân Hà Tiểu Vĩ run run: "Cái, cái quái gì đang xảy ra thế? Tận thế sao?"
"Không rõ lắm. "Chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi", về thế giới này, chắc chắn chúng ta vẫn chưa biết rõ ẩn tình khúc mắc phía sau. Nhưng Hà Tiểu Vĩ, anh nói đúng, thế giới này có lẽ muốn "tận thế" thật. Cho nên, để ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn ——"
Chu Khiêm nói: "Mọi người chú ý động tĩnh xung quanh, tôi sẽ cứu Tiểu Tề trước. Để tránh việc thế giới này tan vỡ, lông chim không còn tác dụng nữa."
Dứt lời, Chu Khiêm ngồi trên lưng rồng, lấy tủ đông từ túi hành lý ra.
Mở tủ đông, bên trong là cái đầu đã trắng xanh của Tề Lưu Hành, cậu gắt gao nhắm chặt mắt, lông mày và lông mi đã đóng băng.
Chu Khiêm không hề biến sắc, dùng một tay lấy cái đầu ra, đặt ở trên lưng rồng.
Tay còn lại của anh cầm sợi lông chim, muốn dùng nó để chữa trị thân thể cho Tề Lưu Hành.
Chờ lông chim có tác dụng, Chu Khiêm lấy thêm một đạo cụ từ túi hành lý. Là 【 đồng hồ tích tắc 】.
Đặt đạo cụ lên lưng rồng, Chu Khiêm không sử dụng ngay vì anh đang chờ lông chim phát huy công hiệu, ít nhất phải chờ đến khi trái tim của Tề Lưu Hành được phục chế lại thì đồng hồ mới có thể sử dụng được.
Anh chợt cảm nhận được một ánh mắt, nghiêng đầu nhìn qua, anh thấy Vân Tưởng Dung đứng sau Hà Tiểu Vĩ.
Vân Tưởng Dung nhìn chằm chằm đồng hồ tích tắc, biểu tình ngẩn ngơ.
Nhìn cô, Chu Khiêm nhớ lại tình cảnh trong 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》——
Trên hành lang mờ ảo dần biến mất có 12 căn phòng chết chóc. Không gian không ngừng vặn vẹo biến hình. Khi đó, Vân Tưởng Dung nôn nóng muốn lấy đồng hồ tích tắc để giúp trái tim Cao Sơn đập lại. Nhưng cô không thể làm được. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể của Cao Sơn biến mất theo không gian phó bản.
Tình huống hiện tại cũng giống như trong quá khứ.
Điểm khác biệt là Chu Khiêm là người sử dụng đạo cụ, hơn nữa thi thể trước mặt anh chỉ còn lại một cái đầu.
Chu Khiêm cảm giác được xương của Thần hơi rung lên, anh lấy nó từ túi hành lý ra đặt bên người mình, Chu Khiêm không làm gì can thiệp, chỉ cẩn thận nhìn chằm chằm đầu của Tề Lưu Hành.
Lông chim vàng đặt trên trán Tề Lưu Hành, bây giờ nó đang phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, có lẽ nó đã bắt đầu có tác dụng.
Nhưng Chu Khiêm không quá chắc chắn lông chim vàng có thể khôi phục hoàn toàn thân thể của cậu hay không.
Cùng lúc đó, Chu Khiêm có thể cảm giác được giá trị sinh mạng trên người mình đang dần trôi đi. Ngay sau đó, xương Thần chợt biến hóa ra một hình người —— là Cao Sơn.
Thân thể bán trong suốt, linh hồn Cao Sơn trôi nổi lập lờ trên thân rồng. Hai tay siết thành quyền, hơi phát run, cậu đối diện với Vân Tưởng Dung.
Vân Tưởng Dung liền đỏ mắt, muốn tiến lên trước thì bị Ân Tửu Tửu kịp thời kéo lại.
Phía trước là mép của thảm thần, nếu Vân Tưởng Dung tiếp tục bước đi thì sẽ bị rơi xuống đất.
Cao Sơn không tự chủ được mà tiến lên trước, vươn tay làm tư thế muốn đỡ lấy cô nhưng lại bị Chu Khiêm dùng xương Thần chặn lại.
Chu Khiêm dùng một tay cầm xương Thần cản Cao Sơn, một tay cầm sợi lông chim vàng.
Cao Sơn mở miệng theo bản năng, nói ra một câu, Chu Khiêm kinh ngạc phát hiện ra anh có thể nghe thấy được.
Lông chim vàng đã giúp Cao Sơn có thể nói được!
Ánh sáng tỏa ra từ lông chim tiếp tục sáng chói hơn, trong giây lát, Chu Khiêm cảm thấy thần thanh khí sảng, nhìn giao diện hệ thống, anh thấy thanh máu đã khôi phục được một ít.
Nhưng không cần chờ lâu, ánh sáng đã nhạt nhòa bớt, nhưng thanh máu của Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung đã tăng lên 60%!
Một lát sau, ánh sáng vàng đã tiêu biến mất, lông chim chỉ còn một màu xám ảm đạm, cuối cùng hóa thành tro bụi, biến mất không còn tăm hơi.
Liếc mắt nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, Chu Khiêm lại nhìn Tề Lưu Hành ở trước mặt, thấy phần đầu của cậu bé đã mọc ra phần cổ và hai bên bả vai —— sợi lông chim vàng có tác dụng!
Sợi lông chim vàng cá công dụng hữu hiệu, khi sức mạnh hết thì sẽ biến mất. Sợi lông chim này đã giúp Cao Sơn nói được, đồng thời khôi phục thanh máu cho mọi người, khôi phục một phần thân thể của Tề Lưu Hành xong thì biến mất.
Nhưng may mắn là Chu Khiêm đã bắt được cả con chim.
Để đảm bảo nó không bay đi, Chu Khiêm lại lấy 【 thiên la địa võng 】nhốt nó lại, sau đó lại thò tay vào trong tấm lưới nhổ thêm lông chim.
Nhổ liên tục ba sợi lông chim, Chu Khiêm đặt từng sợi lên phần cổ và hai bên vai Tề Lưu Hành.
Một lúc sau, ba sợi lông chim đã giúp Tề Lưu Hành khôi phục được nửa người trên.
Ba sợi lông chim hết tác dụng, Chu Khiêm lại nhanh chóng nhổ thêm bốn sợi lông khác để khôi phục lại phần thân dưới của Tề Lưu Hành.
Trái tim của Tề Lưu Hành đã được chữa trị xong, cho nên Chu Khiêm lấy đồng hồ tích tắc, bắt đầu điều chỉnh tần suất của kim đồng hồ, muốn nó cộng hưởng với nhịp đập trái tim của Tề Lưu Hành.
Hà Tiểu Vĩ thấy thế thì khiếp đảm: "Khiêm! Thân thể của Tiểu Tề chưa khôi phục hoàn toàn, nếu bây giờ cậu lại đánh thức ý thức cậu bé... Cậu bé sẽ đau chết mất!"
"Không còn kịp nữa, cần phải cứu sống cậu ấy đã." Chu Khiêm ngước mắt nhìn chân trời —— một nửa không gian đã chìm trong cái động đen sâu không thấy đáy.
Dời mắt, vươn tay cầm lấy cổ con chim lông vàng nằm trong thiên la địa võng, Chu Khiêm đưa nó cho Hà Tiểu Vĩ: "Nhổ lông nó, càng nhiều càng tốt."
Không thể sử dụng vật phẩm hoặc đạo cụ được thiết lập theo giả thuyết của phó bản ở bên ngoài. Cho nên Chu Khiêm không thể đem con chim lông vàng ra ngoài.
Nhưng ở phó bản này, Chu Khiêm biết câu chuyện không kết thúc như thế này, cho nên lông chim có lẽ vẫn còn tác dụng nào đó.
Hệ thống sẽ không từ bi để con chim lông vàng chữa trị cho người chơi, giúp họ khôi phục thanh máu. Bây giờ người chơi đã khôi phục lại sức lực, chứng tỏ sau đó vẫn còn một cuộc đại chiến.
Hiện tại, vạn vật trong thế giới đã bị đôi mắt của Bá Lộ và Lưu Thủy nuốt chửng, có lẽ chờ thêm một lát nữa, con chim lông vàng cũng sẽ biến mất.
Chờ đến khi đó, có lẽ sức mạnh chữa trị của nó cũng sẽ mất tác dụng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, trước tiên cứ giữ lại được bao nhiêu thì giữ, cuối cùng vẫn sẽ có lợi.
Giao nhiệm vụ nhổ lông chim cho Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm lại nhìn về phía Tề Lưu Hành.
Vừa chờ lông chim vàng khôi phục lại nửa thân dưới của cậu, Chu Khiêm vừa tiếp tục dùng một tay điều chỉnh đồng hồ tích tắc, tay còn lại áp lên trái tim của Tề Lưu Hành, muốn trái tim của thiếu niên nhanh chóng đập lại.
...
Giữa không trung, Chu Khiêm đang cố gắng cứu sống Tề Lưu Hành.
Ở trại nuôi ngựa, trận chiến kỳ lạ đã đến giai đoạn gay cấn —— Bá Lộ và Lưu Thủy không chỉ ăn tươi nuốt sống trái tim của đối phương mà cơ thể cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Lưu Thủy không còn chân, cả người chỉ còn lại phần thân từ eo trở lên, phần eo bị đứt lìa đầy trùng đen không ngừng bò ra ngoài, chúng lúc nhúc hết bò ra ngoài rồi lại bò vào trong người hắn, cuối cùng lại rơi vãi trên mặt đất.
Tình trạng của Bá Lộ cũng không khá hơn là bao, tứ chi hắn vẫn còn đầy đủ nhưng dạ dày và tim phổi bị phá nát, thân trên chỉ còn một lỗ thủng lớn.
Hai người vẫn tiếp tục chém giết nhau, bất chợt Lưu Thủy lấy hai ngón trỏ và ngón giữa đâm thẳng vào mắt trái của Bá Lộ, móc thẳng con mắt ra.
Thân thể bị hao mòn như thế nhưng hai người này vẫn chưa chết là do tác dụng của phép thuật hay là sau lưng hai người họ vẫn còn câu chuyện gì đó mà người chơi chưa biết?
Chu Khiêm vừa nghĩ như vậy lại có thêm một chuyện lạ thường xảy ra ——
Trong khe nứt khổng lồ trên trời cao bỗng xuất hiện một hình người.
Khe nứt trên mặt đất cũng như thế, dường như cổng vào địa ngục đã mở ra, có một người từ địa ngục đang đi đến nhân gian.
Một ngươi từ trên trời giáng xuống, một người từ dưới đất đi lên, cuối cùng cả hai song song đứng nhìn nhau.
Thân thể của họ vô cùng lớn, mỗi một người ở kinh thành đều có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của họ —— hai người này có vài phần tương tự như Bá Lộ và Lưu Thủy.
Kinh thành Ngữ Chi Quốc đã rơi vào tình thế nguy hiểm cùng vực, với trại nuôi ngựa là trung tâm, hơn phân nửa thành thị đã bị Bá Lộ và Lưu Thủy hấp thụ vào trong mắt mình, một nửa thành thị còn lại tạm thời bình yên vô sự.
Dân chúng hoảng loạn bỏ chạy trên đường phố, không biết nên trốn ở đâu.
Cho đến khi hai người khổng lồ xuất hiện, bây giờ họ mới khóc gào quỳ xuống trên mặt đất, không ngừng dập đầu ——
"Cứu chúng tôi!"
"Thần Duy Nhĩ Tư!"
"Thần, thần Mễ Ngõa! Xin hãy cứu chúng tôi!"
Chu Khiêm không xa lạ gì với hai cái tên Duy Nhĩ Tư, Mễ Ngoa.
Duy Nhĩ Tư là vị thần yêu Đế Phù nên đã dùng xiềng xích giam cầm bà ta. Nhóm người chơi đã biết được thông tin này khi vào trong ngôi miếu Kỳ Nguyện.
Còn Mễ Ngõa chính là tà thần.
Chu Khiêm và Bạch Trụ đã nghe được câu chuyện về vị thần này từ A Liên.
A Liên muốn khuyên bảo A Mị hợp tác với mình, cố ý nhắc rằng Đế Phù hấp thụ sức mạnh từ cái ác để giúp tà thần Mễ Ngõa chiến thắng trong cuộc chiến giữa các vị thần.
Cho đến hiện tại, Chu Khiêm phỏng đoán rằng vốn dĩ không hề tồn tại cuộc chiến giữa các vị thần.
A Liên có thông tin này là có thể cô bé đã "ảo tưởng" ra ——
Vì chịu ảnh hưởng từ lời nguyền của A Mị, lại nhờ vả Hồng Thần vương phi cùng với thù hận tích tụ từ kiếp trước của chính mình, có nhiều nhân tố tác động đến nên A Liên mới có chấp niệm muốn giết chết Đế Phù.
Trong tình huống đó, khi cô bé nghe đến sự tồn tại của thần Mễ Ngõa có thể sẽ bị lời nguyền ám thị, tưởng tượng ra cuộc chiến giữa các vị thần, Đế Phù yêu Mễ Ngõa, muốn giúp Mễ Ngõa chiến thắng.
Tiềm thức luôn muốn giết chết Đế Phù nên A Liên mới tưởng tượng ra một câu chuyện để giúp cho sát niệm của mình thuận lý thành chương.
Nhưng ngay cả Chu Khiêm cũng không thể ngờ được rằng Mễ Ngõa không chỉ có thật, mà bây giờ thần còn đang xuất hiện ở nhân gian.
Mễ Ngõa xuất hiện, Duy Nhĩ Tư cũng vậy.
Câu chuyện xưa dừng như tồn tại một mối tình tay ba phức tạp —— Đế Phù yêu Mễ Ngõa, Duy Nhĩ Tư yêu Đế Phù.
Nhưng tình huống thực tế là gì?
Bây giờ hai vị "thần" này xuất hiện để làm gì?
Một tiếng vang lớn ầm ầm kéo đến, không có tia sét, nhưng trời cao lại nứt thêm một đường.
Ánh mắt trời đã bị bóng tối nuốt chửng, bầu trời đang từ từ biến mất. Ở trên mặt đất, dân chúng gào thét xin thần linh giúp đỡ không nhận được câu trả lời nào, tất cả bọn họ chợt biến thành những bộ xương khô trắng hếu, có vài bộ xương bay ngược lên trời, bị hút vào trong khe nứt đen đặc, một số bộ xương khác rung lắc, rơi rụng xuống hố đen bên dưới.
Hai khe nứt khổng lồ cũng không hấp thụ hết cả thế giới, đôi khi cũng sẽ có thứ gì đó từ trong bay ra.
Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn thấy một đám mây đang bay, bên trên còn đang phóng chiếu một hình ảnh kỳ quái —— đó là hình ảnh của chiến tranh, xác chết chất thây thành đống, máu chảy thành sông.
Nhưng đám mây đó xuất hiện vô cùng ngắn ngủi, trong chớp mắt lại bị hút vào trong khe nứt.
Thế giới này đang đi đến hồi kết, trại nuôi ngựa của cung điện là trung tâm, mọi thứ sẽ bắt đầu luân hãm vào đây.
Nhưng thế giới tận thế này vô cùng kỳ lạ, vạn vật dường như đang dùng phương thức kỳ lạ khác để sụp đổ, một là bị hút vào trong mắt của Bá Lộ và Lưu Thủy, hai là bị hai khe nứt trên trời và dưới đất hút lấy.
Một thế giới tận thế quái dị, dường như có cảm giác không chân thật.
Nghĩ đến điều gì, Chu Khiêm dời mắt, nhìn về phía Tề Lưu Hành.
Bây giờ Tề Lưu Hành chỉ còn một bên mắt cá chân chưa chữa trị xong, lông chim vàng trên ngực thiếu niên đã biến thành màu xám, Chu Khiêm vươn tay ra với Hà Tiểu Vĩ, lấy thêm một sợi lông chim vàng.
Nhưng ngay lúc này, Chu Khiêm phát hiện ra có điều không đúng.
Nghiêng đầu nhìn, với tốc độ của mắt thường, anh nhìn thấy tay của Vân Tưởng Dung và Ân Tửu Tửu đã hóa thành xương trắng, nhưng hai cô gái vẫn đang nín lặng nhìn cảnh tượng tận thế xung quanh nên chưa hề mảy may nhận ra.
"Hà Tiểu Vĩ, đưa Vân Tưởng Dung và Ân Tửu Tửu mỗi người một sợi lông chim, nhanh lên!"
Chu Khiêm nói xong, anh chủ động rút thêm ba sợi lông chim, một sợi đặt lên lưng Bạch Trụ, một sợi dán lên mắt cá chân Tề Lưu Hành, còn một sợi để dành cho mình.
Ngay thời khắc cuối cùng, anh nhìn thấy tay của mình cũng hóa thành xương trắng, nhưng khi bàn tay cầm lấy sợi lông chim, nó nhanh chóng khôi phục như bình thường.
Ở bên cạnh, hai cô gái cũng nắm lấy sợi lông chim vàng, thân thể khôi phục như lúc đầu, sắc mặt ai cũng trắng bệch, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Hà Tiểu Vĩ cũng sợ phát run: "Trời ơi... Nếu không cầm lông chim, chúng ta cũng sẽ biến thành xương trắng như dân chúng... Đây là..."
"Đây là lý do mà tỉ lệ qua màn chỉ có 2%? Nếu không có đủ lông chim vàng thì người chơi không thể sống đến cuối cùng!"
Ngồi trên lưng rồng đối diện với Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm ngẩng đầu, híp mắt nhìn về thế giới đang sụp đổ trước mắt: "Không tệ, con chim lông vàng là thứ liên kết giữa các thế giới khác nhau. Nếu người chơi không tìm được nó thì chúng ta cũng sẽ như dân chúng và hai đất nước này, bị hủy diệt đến tận cùng. Nhưng bây giờ... Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể đi đến tương lai thật sự rồi."
Chu Khiêm vừa dứt lời, thoáng thấy điều gì, anh lại nhìn xuống trại nuôi ngựa ở bên dưới, chú ý thấy hai người đang chém giết nhau đều đứng yên bất động ——
Lưu Thủy đã mất luôn cả phần eo, bây giờ chỉ còn lại một phần xương quai xanh và nửa cái đầu, nửa bên đầu còn lại đã bị một thanh kiếm chém đứt, không biết đã lăn đi đâu.
Thân thể của Bá Lộ ở bên cạnh vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng chỉ là vỏ ngoài, vì nội tạng ở bên trong đã rỗng hoàn toàn, máu cũng đã bị rút cạn.
Một con rắn quái dị đã chui vào xương sống của hắn như một con đỉa hút hết máu, sau đó nó mọc ra vô số sợi râu, thay thế cho mạch máu khắp cả người...
Hai người chém giết nhau muốn đối phương chết đi, trải qua vô vàn tra tấn, bây giờ cả hai đã hoàn toàn tắt thở.
Khi hai người vừa chết, thế giới bắt đầu xảy ra biến hóa.
Hai khe nứt trên trời và dưới đất bắt đầu khuếch tán, toàn bộ thế giới bị bóng tối bao trùm, mặt trời đã vứt bỏ nhân loại, xa rời khỏi nơi này.
Khắp nơi chìm trong im lặng, im lặng đến mức nhóm người chơi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
"Mọi người cầm chặt lông chim trong tay, không được bỏ nó ra." Chu Khiêm nhắc nhở mọi người, vươn tay vuốt ve lớp vảy rồng lạnh lẽo, sau đó anh lại dùng hai chân siết chặt lấy thân rồng.
Một thời gian dài sau đó, trong màn đêm không có cả tiếng gió, chỉ còn lại tiếng "tích tắc" liên hồi.
Chu Khiêm tiếp tục thử dùng 【 đồng hồ tích tắc 】.
"Tích tắc..."
"Tích tắc, tích tắc..."
Không biết qua bao lâu, bất chợt nghe thấy hai tiếng "thình thịch", tiếng tim đập hòa làm một với tiếng "tích tắc" của đồng hồ!
Chẳng lẽ kim đồng hồ chuyển động cũng đã cộng hưởng với trái tim?!
Chu Khiêm nghiêng người về trước, bàn tay đặt lên trái tim của Tề Lưu Hành, quả nhiên cảm nhận được trái tim ấy đang mạnh mẽ đập.
Sau đó anh cảm thấy đồng hồ tích tắc tự động rời khỏi tay mình, bay về phía trước, chui vào trong lồng ngực của thiếu niên.
Một tiếng ho khụ vang lên, lồng ngực dưới tay Chu Khiêm chấn động mãnh liệt.
—— Tề Lưu Hành sống lại!
Vỗ vỗ ngực Tề Lưu Hành, Chu Khiêm giúp cậu thuận khí, thấp giọng nói: "Suỵt, Tiểu Tề, có chỗ nào không thoải mái thì cố chịu đựng một chút nhé."
Sau đó Chu Khiêm cảm giác được thân thể dưới bàn tay mình tiếp tục an tĩnh lại ở trong bóng đêm.
Lồng ngực thiếu niên không ngừng phập phồng lên xuống, có lẽ do vừa sống lại, chưa thích ứng kịp nên mới thở gấp như vậy.
Dù là thế nào đi nữa, cuối cùng cậu cũng đã sống lại!
Tạm thời không biết sẽ gặp tình huống gì, Chu Khiêm không rảnh lấy đèn pin ra kiểm tra sắc mặt của Tề Lưu Hành, anh vươn tay sờ lên động mạch cổ của thiếu niên, xác nhận mạch đập đã khôi phục.
Trong bóng tối, nhóm người chơi không nhìn thấy mặt nhau, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tiếng hít thở ở gần mình.
Mọi người đều cảm thấy may mắn —— dù tiếp theo có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Tề Lưu Hành cũng đã sống lại, mọi việc còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng.
Một lúc sau, Chu Khiêm lại nhận ra có gì đó không đúng —— trong lòng bàn tay anh không còn nghe thấy mạch đập, cùng lúc đó, anh cũng không nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Tề Lưu Hành nữa!
Khi đang muốn gọi Tề Lưu Hành, Chu Khiêm lại phát hiện thêm chuyện lạ —— không chỉ một mình Tề Lưu Hành, anh cũng nghe thấy tiếng hít thở của những người khác.
Bạch Trụ vẫn đang bay giữa không trung, cũng không hoàn toàn yên lặng bất động mà thường sẽ đong đưa đuôi dài, ngồi ở trên người y, Chu Khiêm cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Bạch Trụ.
Nhưng bây giờ mọi thứ đều yên tĩnh lạ thường, dường như Bạch Trụ cũng biến mất...
Khoan đã. Mọi chuyện đúng là đang xảy ra là vì... Thời gian đang ngưng đọng.
Chu Khiêm phát hiện ra ngay cả anh cũng không thể nhúc nhích. Anh không thể nói chuyện, không thể hít thở, giống như mọi người xung quanh, bị nhốt ở trong thời gian.
Chu Khiêm có cảm giác khá xa lạ với điều này.
Tuy kỹ năng của anh liên quan đến điều khiển thời gian nhưng trước đây anh luôn dừng thời gian của người khác, anh ở ngoài thời gian, chưa từng chịu ảnh hưởng khi thời gian ngưng đọng.
Đây là lần đầu tiên Chu Khiêm có cảm giác bị trói buộc.
Nhưng Chu Khiêm lại nghĩ rằng thời gian ngưng đọng lúc này có điểm khác so với kỹ năng của mình.
Khi anh sử dụng kỹ năng, thời gian ngưng đọng tiệm cận với đóng băng —— người bị dừng thời gian sẽ không chủ động nhận thấy thời gian bị ngưng đọng lại sau khi thời gian đã khôi phục bình thường.
Nhưng bây giờ thì khác, Chu Khiêm vẫn có thể suy nghĩ.
Ngoài ra Chu Khiêm còn phát hiện ra rằng mắt của mình có thể chuyển động.
Liếc mắt nhìn thấy điều gì, anh nhìn qua, nhìn thấy bầu trời đang hạ thấp xuống, vạn vật đang dần khôi phục lại ánh sáng, nhưng tình huống của thế giới này lại khác so với trước ——
Thế giới đã trở thành một vùng đất khô cằn, hoang tàn.
Trại nuôi ngựa, cung điện, thậm chí dấu vết của kinh thành không còn lại điều gì.
Khắp đất trời chỉ còn một mảnh hư vô.
Vậy thì đây không phải là thời gian ngưng đọng.
Mà giống như thượng đế đang chơi một trò chơi ghép hình, tạm dừng nhóm người chơi, tránh bị quấy nhiễu.
Khi không còn bị quấy rầy, thượng đế lại đập vỡ lịch sử vỡ nát, chờ đợi nó phát triển đến tương lai theo hướng nó nên đi.
Trên bãi phế tích là ánh mặt trời ảm đạm.
Giữa không trung có hai người đang ngồi, chính là hai vị thần có liên quan đến Đế Phù theo lời truyền miệng của dân chúng, Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư.
Ngay sau đó, một bóng đó từ dưới mặt đất bay lên cao, ngồi bên cạnh Mễ Ngõa, chính là A Mị.
Tiếp theo, vô số điểm đỏ từ khắp nơi tạo thành một chùm sáng ngưng tụ giữa không trung, cuối cùng một người xuất hiện, là A Liên.
A Liên cũng bay lên trời cao, nhưng cô lại đi đến bên cạnh Duy Nhĩ Tư. Giống như A Mị, cô ngồi xuống, giữa mày hiện rõ vẻ mỏi mệt.
Cuối cùng, tiếng sột soạt không ngừng vang lên ở dưới mặt đất, tứ chi, máu và nội tạng đang được khâu lại, Bá Lộ và Lưu Thủy đều hồi sinh.
Bá Lộ bay về phía Duy Nhĩ Tư rồi ngồi xuống, bên trái hắn là A Liên, bên phải là Duy Nhĩ Tư, ba người tạo thành một vòng tròn ở trên cao.
Dưới ba người xuất hiện một sân khấu từ hư vô, họ vững vàng ngồi bên trên.
Tình hình bên kia cũng tương tự, A Mị, Lưu Thủy, Mễ Ngõa ngồi thành một vòng tròn, điểm khác biệt là dưới người họ có một sân khấu hình tam giác.
Người, thần, quỷ.
Đây mới là tam vị nhất thể tồn tại ở đây.
Nhưng đã có hai người ứng với "quá khứ" và "hiện tại", mọi thứ cũng đã được sắp đặt sẵn, vậy còn... Tương lai của họ thì đang ở đâu?
Chu Khiêm nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chim hót.
Con chim lông vàng trong tay Hà Tiểu Vĩ đã biến mất không còn dấu vết, một con chim lông vàng khác xuất hiện từ hư không, đôi cánh sáng lóa rực rỡ, khi nó bay lượn, cái đuôi phản chiếu ánh mặt trời kéo dài ra xa, chẳng khác gì tinh linh thánh khiết nhất.
Nó bay vòng quanh hai vòng tròn "tam vị nhất thể", bay từng vòng lại từng vòng, có vẻ như phân vân không biết nên đậu lên người ai.
Cùng lúc đó, người chơi nhận được thông báo từ hệ thống ——
【 Thế giới này chỉ cho phép một người mạnh nhất tồn tại, xin hãy lựa chọn người mà bạn muốn giúp đỡ, sự lựa chọn của bạn sẽ quyết định ra "tương lai" chân chính, xin hãy cẩn thận khi lựa chọn 】
【 Đi đến "Tương lai", người chơi có thể hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua phó bản 】