Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 148: Ván cờ



Editor: cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Gió mơn man trên gò má, thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, rừng hoa đào nở rộ diễm lệ.

Nhưng khung cảnh lãng mạn hiện tại lại không khiến một ai cảm thấy hạnh phúc, khoan khoái, bởi lẽ nó mang theo luồng sát ý vô tận, cuồn cuộn cảm giác sợ hãi trước cái chết cận kề.

Ngô Nhân biết hắn đã bị mắc bẫy.

Thật ra từ khi cuộc trò chuyện trên bàn cơm bắt đầu, lời nói của Ngô Niệm Nhu đã có rất nhiều sơ hở. Không phải Ngô Nhân chưa từng nghi ngờ.

Nhưng Ngô Niệm Nhu là em gái đã chăm sóc hắn suốt mười mấy năm.

Mọi điểm đáng ngờ khi soi chiếu lên người Ngô Niệm Nhu đều bị triệt tiêu sạch sẽ.

Mọi cân nhắc, tính toán, lý trí đều thất bại thảm hại trước tình cảm.

Cho nên Ngô Nhân đã bị đẩy đến nơi này.

Cho tới nay, ước nguyện duy nhất của Ngô Nhân là nhìn thấy lại ánh sáng.

Hắn hi vọng hắn không cần phải làm gánh nặng cho em gái, ngược lại, có thể trở thành chỗ dựa cho cô bé.

Gần đây hắn càng vội vàng tìm kiếm con đường thăng cấp thật nhanh là vì em gái hắn muốn kết hôn. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy hôn lễ diễn ra, được nắm tay em gái mình, tận tay giao cô bé cho chú rể.

Dù thế nào đi nữa, người đầu tiên mà Ngô Nhân muốn nhìn thấy sau khi đôi mắt được chữa khỏi chính là Ngô Niệm Nhu.

Nhưng hắn không thể ngờ rằng ước mơ này của mình không cần chờ đến khi đôi mắt hắn được chữa khỏi nữa.

Hắn càng không thể ngờ rằng hắn lại nhìn thấy rõ mặt "em gái" bằng cách này.

Hắn nhớ đến người mẹ họ Kha mà mình chưa từng ở chung một nhà bao giờ.

Nghĩ đến đây, Ngô Nhân mới kịp phản ứng lại.

Vì sao Kha Vũ Tiêu muốn giả dạng làm Ngô Niệm Nhu?

Vì sao khi hắn xuất hiện bên cạnh Tề Lưu Hành lại hoàn toàn khác so với Ngô Niệm Nhu mà mình biết?

Vừa nghĩ đến điểm mấu chốt nào đó, trên mặt Ngô Nhân hiện lên vẻ sợ hãi và cảnh giác tột độ. Hắn nhanh chóng nâng cổ tay, muốn gửi tin cho Chu Khiêm.

"Tôi không đến để giết anh, tôi đến để cứu anh."

"Tôi sẽ không mặc kệ quốc vương của mình."

"Bây giờ là lúc anh có thể lợi dụng tôi, anh phải nắm bắt được cơ hội."

...

Từng câu từng chữ mà Chu Khiêm từng nói vẫn còn văng vẳng bên tai.

Trong chớp mắt, lỗ tai Ngô Nhân ù ù, tim đập nhanh kịch liệt.

Nhưng chỉ một thoáng sau, mặt đất rung chuyển, những gốc cây hoa đào điên cuồng dịch chuyển tới đây, chúng vươn cành lá, trói chặt tay chân Ngô Nhân lại, khiến hắn không thể kêu cứu với bên ngoài.

"Em..."

Ngẩng đầu, Ngô Nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn "em gái" trước mặt.

Mọi tín nhiệm, sự quen thuộc, gần gũi đều đã tan tành mây khói...

Trong lúc nhất thời, Ngô Nhân không biết nên nói gì với người này.

Ngay sau đó hắn phát hiện ra ánh mắt của "em gái" cũng vô cùng phức tạp.

Nước mắt không ngừng chảy ra, đôi mắt tràn ngập bi thương.

Thấy thế, dù trái tim run rẩy vì sợ hãi nhưng Ngô Nhân cũng cảm thấy kinh ngạc ——

Người trước mặt thật sự đã xem hắn là anh trai.

Đúng vậy. Người đã ở bên cạnh hắn từ xưa cho đến nay chính là người này.

Nhưng mà người này, rốt cuộc lại...

Nhìn Ngô Nhân, Ngô Niệm Nhu lau nước mắt: "Anh à, có phải anh muốn gửi tin cho người tên Chu Khiêm không? Em mới là bạn ở bên cạnh suốt mười mấy năm qua của anh. Vì sao anh lại phản bội em vì một người ngoài như vậy? Anh đừng nói bí mật của em cho anh ta biết, được không?"

Ngô Nhân không thể nhịn được nữa, hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

"Sao lại như thế này..."

Ngô Niệm Nhu bước từng bước về phía Ngô Nhân, ánh mắt tuyệt vọng: "Em cũng muốn biết. Vì sao em... Không thể làm chủ được cơ thể mình."

"Anh à, em thật sự... thật sự không yên tâm về anh."

...

Lần đầu tiên Kha Vũ Tiêu biết về người anh trai 8 tuổi của mình là vào năm 6 tuổi.

Sau một quãng thời gian lo âu, sợ hãi, hắn đã tạo ra một nhân cách khác, một cô bé tên Ngô Niệm Nhu.

Khi đó, mẹ của hắn, Kha Mộng Vân nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, vẫn còn dùng ống thở.

Người chăm sóc cho Kha Mộng Vân là một cô em gái họ, đây cũng là người liên lạc với người nhà họ Ngô.

Kha Vũ Tiêu tìm cô em gái ấy, nói rằng tình huống rất nghiêm trọng, nếu nhà họ Ngô phát hiện ra hắn là con trai sẽ không cho họ tiền nữa.

Nhà họ Ngô trọng nam khinh nữ, hơn nữa dựng vợ gả chồng cũng đặc biệt khắt khe, thậm chí còn không cho con dâu ngồi chung một mâm cơm. Vì không chịu nổi điều này nên Kha Mộng Vân mới ly hôn.

Đối với điểm này, cô em họ biết rất rõ. Cho nên ngay từ đầu cô không quá tin lời Kha Vũ Tiêu. Một đứa trẻ nhỏ như vậy thì biết được gì?

Dù là thế, cô em họ không dám thiếu cảnh giác, cô không thể tìm được nhiều tiền giúp chị mình, đi sai một bước thì sẽ không cứu được chị nữa thì làm sao bây giờ?

Vì thế cô em thử liên lạc với người của nhà họ Ngô, nghe tin từ cha Ngô, biết rằng đối phương có một "cô con gái" chưa từng gặp mặt.

Đã đến nước này, dù cô em họ không hiểu cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ phối hợp với Kha Vũ Tiêu, thậm chí còn giúp cậu bé mua váy và tóc giả, trang điểm Kha Vũ Tiêu thành một bé đến gặp mặt cha và anh trai.

Chờ đến khi ba người gặp mặt nhau, hơn nữa họ cũng thích "cô bé" này, cô em gái cũng không dám nói gì.

Cô em họ đương nhiên không biết người đã gặp cha con nhà họ Ngô ngày hôm đó là ai —— Kha Vũ Tiêu biết rõ hắn là một đứa trẻ xấu tính, có tính cách gàn dở, u tối khiến người khác khó chịu, cho nên hắn để Ngô Niệm Nhu xuất hiện để gặp mặt.

Sau lần đầu tiên gặp mặt, cha con nhà họ Ngô lại hẹn cô em gái kia thêm vài lần để gặp Kha Vũ Tiêu, sau đó cũng đã gửi tiền qua.

Trong suốt quá trình, cô em gái không dám nói nhiều điều gì, chỉ dám chờ chị họ tỉnh lại, cùng chị thương lượng thêm.

Một thời gian sau, Kha Mộng Vân tỉnh lại, sức khỏe ổn định thì xuất viện.

Em họ nói cho cô biết chuyện, hỏi chị có muốn giữ bí mật này hay không.

Kha Mộng Vân cảm thấy rất kỳ quặc, vì vậy tìm Kha Vũ Tiêu để nói chuyện.

Trước đây cô tức giận nên mới kiếm cớ nói dối để ly hôn, nhiều năm sau cũng không liên lạc với người nhà họ Ngô, đương nhiên cũng không thể nói chân tướng cho họ biết. Quan trọng nhất là cô vẫn lo sợ. Nếu người nhà họ Ngô biết cô sinh ra một cậu bé khỏe mạnh chứ không phải một cô bé thì sẽ cướp con cô đi.

Vì vậy, Kha Mộng Vân vẫn không tiết lộ chân tướng.

—— Nhưng còn Kha Vũ Tiêu thì sao?

Vì sao một cậu bé 6 tuổi bình thường lại chủ động đề nghị giả dạng thành một cô bé đi lừa gạt người lớn? Rốt cuộc là con trai cô đã nghĩ gì?



Hai mẹ con trò chuyện với nhau, đối với câu hỏi của Kha Mộng Vân, Kha Vũ Tiêu lo sợ mẹ sẽ cho rằng mình bị điên, mẹ sẽ nói chuyện này cho nhà họ Ngô biết, khiến cha con nhà họ Ngô cũng nghĩ mình bị điên, không cần mình nữa, vì vậy cũng không nói cho mẹ biết trong thân xác này còn có thêm một người khác đang sống.

Cậu bé chỉ nói: "Mẹ, con chỉ thấy rằng mẹ sống không dễ. Hai chúng ta đã sống quá cực khổ rồi, con nhận người thân, lại có tiền, có gì mà xấu đâu?"

Thậm chí cô em họ cũng khuyên Kha Mộng Vân: "Thấy thằng bé là con gái, nhà họ Ngô cũng sẽ không chân chính nhận mặt nó, chị hứa với bà nội Ngô rằng cháu sẽ đến thăm bà theo định kỳ, nhân cơ hội này được trợ cấp thêm phí nuôi nấng cũng khá tốt. Nhưng nếu họ biết Tiêu Tiêu là con trai, thật sự cướp nó đi thì sao đây?"

Kha Mộng Vân bị thuyết phục.

Nói trắng ra là chính bà nội Ngô là người đề nghị dẫn "cháu gái" về.

Có lẽ người nhà họ Ngô cho rằng bà nhớ cô cháu gái, đau lòng cho nó.

Lúc trước bà ái ngại quy củ của nhà họ Ngô nên đồng ý cho họ ly hôn, nhưng bà lại không thể ngờ rằng Kha Mộng Vân lại có thể tuyệt tình đến mức không cho bà gặp cháu gái một lần nào.

Sức khỏe của bà không tốt, e rằng không còn sống lâu, cho nên ý niệm trước khi chết muốn gặp mặt cháu gái cũng là chuyện thường tình.

Điều này chứng tỏ bà chỉ muốn gặp mặt Kha Vũ Tiêu chứ không có tâm tư cướp đoạt cậu bé đi. Nhưng khi bà và những người khác biết cô cháu gái này thực chất là cháu trai đích tôn, e rằng họ sẽ có toan tính khác.

Đứa trẻ Kha Vũ Tiêu này ở phương diện nào đó có thể nói là đã trưởng thành đến mức không thể tin nổi.

Nhưng dù sao cậu bé cũng chỉ mới 6 tuổi, cách nhìn nhận vấn đề vẫn chưa toàn diện.

Qua chuyện này, Kha Mộng Vân phát hiện ra con trai mình thích hư vinh. Nhưng cậu bé lại không hề nghĩ đến rằng nếu thật sự lấy thân phận là con trai nhận tổ quy tông thì cậu bé càng dễ dàng đạt được hư vinh mà mình muốn sao?

Nhưng Kha Mộng Vân cũng không nguyện ý nhìn thấy điều đó.

Cho nên cô không nói thêm điều gì với Kha Vũ Tiêu.

Nhà họ Ngô cho cô tiền chữa bệnh, quan hệ giữa cô và nhà họ Ngô hòa hoãn đôi chút, sau đó cô nhớ con trai lớn Ngô Nhân thì cũng thường xuyên đi thăm con. Nhưng cô không muốn gặp những người họ Ngô khác, cũng không nói về chuyện Kha Vũ Tiêu thật ra là con trai.

Mấy năm sau, Kha Mộng Vân vì công việc nên phải ra nước ngoài sinh sống.

Kha Vũ Tiêu không muốn đi, cô thấy Ngô Nhân đối xử không tệ với con trai nên cũng không ép con đi theo mình, tạm thời đồng ý.

Sau đó, Kha Mộng Vân về nước một đến hai lần mỗi năm.

Bình thường Kha Vũ Tiêu luôn đi theo Ngô Nhân.

Cậu bé không thích ở nhà chính của nhà họ Ngô, Ngô Nhân cũng sợ em bị khinh miệt nên hai người sống cùng nhau trong thành phố.

Không một ai biết mỗi khi đi bên cạnh Ngô Nhân, Kha Vũ Tiêu đều gọi Ngô Niệm Nhu xuất hiện.

Bảo đảm tính cách của Ngô Niệm Nhu luôn dịu hiền, ngoan ngoãn, Ngô Niệm Nhu ở với Ngô Nhân thì Kha Vũ Tiêu sẽ đi ngủ.

Hắn biết mẹ cảm thấy hắn ham hư vinh nên muốn đi theo nhà họ Ngô đòi tiền.

Nhưng chỉ một mình hắn biết rằng hắn chỉ cần ngủ là có thể đổi lấy một người em gái có thể vô tư vô lo chăm sóc cho anh tra, chuyện này thật sự có lời.

Thứ duy nhất mà Kha Vũ Tiêu quan tâm là thân xác này có thể phân liệt ra những nhân cách khác hay không, hoặc là Ngô Niệm Nhu đang sắm vai chợt ngủ say, khi hắn thay thế thì nên làm gì.

Khi đó hắn cũng chán ghét quần áo và tóc giả trên người, cũng chán ghét tất cả những ai cho rằng hắn là con gái.

Nhưng cùng lúc đó, hắn lại hưởng thụ sự chăm sóc từ Ngô Nhân, vì vậy không thể không tiếp tục làm Ngô Niệm Nhu. Hắn cũng không giống Ngô Niệm Nhu, hắn không thể bắt chước giọng của con gái, cho nên hắn sẽ không nói gì.

Ngô Nhân không biết sự thật, mỗi lần gặp tình huống này đều chỉ cho rằng em gái đang giận dỗi.

Khi còn nhỏ, Kha Vũ Tiêu đã mượn Ngô Niệm Nhu cách lấy lòng người, xin tiền người khá, bảo đảm mình sẽ không bị vứt bỏ ra đường ăn xin.

Lớn hơn một chút, nếu có người bắt nạt, hắn sẽ có anh trai chống lưng, tuy anh không nhìn thấy gì nhưng tài ăn nói lại không tồi, cũng dễ giao tiếp với người khác, có thể giúp hắn giải quyết rất nhiều vấn đề.

Hoặc là khi kết giao với người khác, chỉ cần nhân cách chủ không xuất hiện, thân xác này sẽ có chỗ lợi. Kha Vũ Tiêu không biết cách ở chung với người khác, nhưng từ trước đến nay Ngô Niệm Nhu không phải là người thích tranh chấp, dùng vẻ ngoài và tính cách của cô bé có thể sống dễ dàng hơn.

Dần dà, Kha Vũ Tiêu không biết là do đã quen với kiểu sống này chưa, hay là nghiện nó, tóm lại hắn không thay đổi. Thậm chí hắn cũng không can thiệp thời gian Ngô Niệm Nhu làm chủ thân xác này.

Với phương thức đặc thù đó, hắn đã giữ gìn bí mật này cho đến hiện tại.

Phát hiện Chu Khiêm mượn sức Ngô Nhân, mà Kha Vũ Tiêu ở bên cạnh Ngô Nhân vừa lúc là người của quân đoàn Đào Hồng, khi đó, Mục Sư đã không chỉ sắp xếp người bên Tề Lưu Hành, mà cũng bắt đầu kế hoạch lợi dụng Ngô Niệm Nhu.

Nhưng không thể so với Tề Lưu Hành khi đó, Kha Vũ Tiêu có thể tạo ra một nhân cách mới có thể ngụy trang thành một người chơi mới hoàn toàn, bắt đầu luyện cấp cùng Tề Lưu Hành, khi Mục Sư muốn lợi dụng Ngô Niệm Nhu thì cô cũng không có nhiều thời gian.

Cô cách cấp S còn rất xa. Không chờ kịp đến lúc Ngô Niệm Nhu lên cấp S đến thành phố Lam Cảng gặp Ngô Nhân, Kha Vũ Tiêu bí quá hóa liều, trực tiếp nói cho Ngô Nhân biết trong thế giới hiện thực, xem thử có thể dẫn Ngô Nhân đến căn cứ địa được hay không.

Trong lời nói của Ngô Niệm Nhu có rất nhiều vấn đề. Ví dụ như làm sao lại có thể tình cờ như vậy, làm sao cô có thể gặp được một người chơi giỏi dẫn cô vượt qua phó bản.

May mắn, Ngô Nhân lại tin tưởng cô không một chút nghi ngờ, hoàn toàn đi đến đây.

Căn cứ địa của quân đoàn Đào Hồng là phó bản mở số 3.

Ở đây ở sức mạnh ngày một cường đại của Tạ Hoài, cũng có Tạ Hoa Doanh trấn giữ.

Ngô Nhân là một người chơi cấp S bình thường, đi đến đây một mình chắc chắn không có khả năng chạy thoát.

Thật ra khi Ngô Niệm Nhu nói với Ngô Nhân rằng cô muốn kết hôn, ván cờ này đã định kết cục.

Trước đo một đêm, thân xác Kha Vũ Tiên nằm nhắm mắt trên giường.

Trong thế giới tinh thần, hắn gặp Ngô Niệm Nhu.

Ngô Niệm Nhu tò mò nhìn biển hoa đủ màu sắc trước mắt.

Giữa biển hoa là Kha Vũ Tiêu.

Phía sau hắn còn có đủ loại nhân cách khác, có người Ngô Niệm Nhu đã từng gặp, có người thì cô không quen biết.

"Nơi này càng ngày càng đẹp... Là nhờ trò chơi kia sao? Anh trở thành người chơi cấp Thần, tinh thần lực sẽ mạnh hơn, cho nên thế giới tinh thần của anh mới đẹp như vậy à?" Ngô Niệm Nhu hỏi.

"Đúng vậy. Ngoài ra tôi muốn nói cho cô biết, tôi đã chết rồi." Kha Vũ Tiêu nói.

Ban đầu, Ngô Niệm Nhu chỉ cảm thấy khó hiểu.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô trở nên khủng hoảng: "Ý của anh là gì, anh nói nhân cách chủ của anh... hay là thân thể này."

"Đương nhiên là thân thể này. Tôi sẽ theo nó chết đi. Đến lúc đó, mọi người cũng sẽ theo tôi mà chết." Kha Vũ Tiêu đáp.

"Tôi không hiểu..." Ngô Niệm Nhu thật sự không thể tin nổi.

"Thật ra ngay từ đầu tôi cũng không hiểu." Kha Vũ Tiêu nói: "Tôi là người tham sống sợ chết như thế nào chứ. Nếu không phải như vậy... làm sao tôi lại có thể tạo ra nhiều người như thế để giúp tôi làm đủ mọi chuyện được?"

"Nhưng quân đoàn Đào Hồng thay đổi tôi, chủ nhân thay đổi tôi... Ngài ấy cho tôi nhìn thấy một thế giới khác. Tôi bằng lòng chết vì lý tưởng của chủ nhân."

Khi nói đến đây, Kha Vũ Tiêu nhớ lại từng lời mình từng nói với Mục Sư ——

"Ngài Mục Sư thân mến, tôi rất thích ngài. Tôi bằng lòng trở thành con cờ tốt nhất trong tay ngài."

Sau đó, Mục Sư đã đưa ra một sách lược mới.

Sau khi tìm được hắn, Mục Sư thâm sâu khó dò hỏi: "Tôi còn nhớ cậu từng nói cậu chấp nhận nghe theo mọi an bài của tôi. Như vậy tôi... muốn cậu chết thì sao?"

...

Kết thúc hồi ức, Kha Vũ Tiêu nở nụ cười mỹ mãn với Ngô Niệm Nhu: "Khi vừa nghe Mục Sư nói như vậy... Ngay từ đầu tôi đúng là sợ, tôi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ngài ấy. Nhưng khi tôi hiểu hết chí nguyện to lớn của họ, tôi bằng lòng nghe theo ——"

"Vì sao lại phải sợ chết? Khi chủ động nghênh đón thời điểm tử vong, nó cũng không đáng sợ lắm. Bóng tối, có lẽ là nên nhanh chóng buông xuống thế gian này đi."

"Tôi không hiểu nổi anh..." Ngô Niệm Nhu tròn mắt nhìn.

"Thật ra tôi cũng không cần cô hiểu. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết một tiếng." Kha Vũ Tiêu nói: "Nếu tôi chết, cô cũng sẽ chết theo... Hàaa, đáng tiếc, ai sẽ chăm sóc Ngô Nhân đây? Anh ấy không nhìn thấy gì cả."

"Thật ra tôi cũng lo lắm. Vì Ngô Nhân cũng là anh trai của tôi mà."

"Niệm Nhu, tất cả chúng ta, cùng nhau chết đi."



...

Ngay bây giờ, trong phó bản bán mở số 3.

Ngô Niệm Nhu bước từng bước về phía Ngô Nhân: "Anh à, anh có biết em đã sợ hãi, đau khổ bao nhiêu không? Khi em cho rằng em thật sự là một người con gái, em lại phát hiện ra thân thể của em là một người đàn ông."

"Khi em cho rằng, em và anh giống nhau... Em lại phát hiện ra em chỉ là giả, em sẽ không bao giờ có được thân thể thuộc về mình, em chỉ là một công cụ do người khác tạo ra..."

"Nhưng trong lòng em vẫn luôn có một ý niệm, em phải chăm sóc cho anh, đối xử tốt với anh. Vì lý do đó nên em mới được tạo ra, em mới có thể cảm nhận được thế giới này... Như vậy thì, có lẽ em nên cảm kích anh."

"Anh à. Em thật sự rất thương anh. Vốn dĩ em vẫn còn do dự. Nhưng em có thể nhận thấy được, có rất nhiều chuyện, về những người mới được sáng tạo ra. Gần đây anh ta đã bị... giết chết. Cho nên... cho nên em cũng sẽ bị giết chết..."

Ngô Nhân nhanh chóng ngắt lời Ngô Niệm Nhu: "Dừng lại. Rốt cuộc em đang nói cái gì? Ai bị giết? Khoan đã, có phải... có phải trong thân xác của em cũng có những người khác không? Em là nhân cách phân liệt đúng không? Đây là lí do mà lúc trước Kha Vũ Tiêu có thể che giấu bí mật trong phó bản 《 Những bông hoa ác 》?"

"Niệm Nhu, em đừng xúc động, có khả năng em bị tẩy não rồi. Em phải nói sự thật cho anh biết, anh có thể giúp em!"

"Anh à, em không bị tẩy não. Đây là dự tính của em sau khi em đã nghĩ rất lâu rồi. Em không nhìn thấy hi vọng... Em sẽ không bao giờ có thể thật sự tồn tại. Mà Kha Vũ Tiêu, anh ta chỉ muốn lợi dụng anh. Em không thể chịu đựng nổi điều đó... Không có em thì anh sẽ làm sao? Em chỉ có thể để anh chết trước."

"Anh à, anh không phải sợ. Anh đi trước một bước đi. Em sẽ đi ngay theo sau."

Ngô Niệm Nhu giơ dao lên, nhắm ngay ngực Ngô Nhân: "Người bị tẩy não không phải là em. Mà là anh."

"Anh à, thế giới này chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là thần. Thần đã vứt bỏ mảnh đất này từ lâu rồi. Thần thất vọng với con người, cho nên đã rời đi. Không một ai có thể chữa trị đôi mắt cho anh. Mọi thứ Thiệu Xuyên làm chỉ là phí công. Anh, những người bạn của anh, cũng đều phí công. Em không muốn anh phải chịu đau khổ."

"Anh đừng sợ đau. Em sẽ ra tay thật nhanh."

Ánh dao lóe lên, máu tươi bắn ra.

Từng giọt máu đỏ rơi xuống mặt đất, thấm xuống từng cánh hoa.

Cũng không biết có phải là ảo giác của Ngô Niệm Nhu hay không, cô lại nhìn thấy rừng hoa đầu lại càng thêm vẻ diễm lệ.

—— Đó là máu của anh trai cô.

Cô ngây người mà nghĩ.

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Ngô Niệm Nhu quay đầu lại, cô thấy Tạ Hoa Doanh.

"Tôi luôn cứu người." Tạ Hoa Doanh thở dài: "Tôi ít khi động thủ giết người."

Ánh mắt của Ngô Niệm Nhu trở nên mê mang: "Khi nào đến lượt tôi?"

Không chờ được câu trả lời của Tạ Hoa Doanh, Ngô Niệm Nhu liền mất ý thức.

Vì nhân cách chủ Kha Vũ Tiêu đã lấy lại quyền chủ động của thân xác.

Hắn duỗi người, nhìn Tạ Hoa Doanh.

Với biểu tình kinh ngạc của đối phương, hắn nói: "Cô ấy vất vả rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một chút."

Chớp mắt hai cái, Tạ Hoa Doanh nghiêng đầu, lại thở dài một hơi: "Thật ra người như tôi không có chấp niệm với sống chết. Đúng là kỳ quái. Rõ ràng tôi không hiểu được, nhìn các cậu như vậy... tôi lại thấy xúc động."

Kha Vũ Tiêu chỉ hỏi: "Vậy ước định giữa tôi và Mục Sư?"

"Đương nhiên. Dù không tin chúng tôi, cậu cũng nên tin vào đạo cụ." Tạ Hoa Doanh gật đầu: "Nếu có bất trắc, tôi sẽ hồi sinh cho cậu."

...

Thành phố Lam Cảng, 2301.

Trong một căn hộ ở chung cư số 7.

Người chồng về đến nhà, chào đón hắn là một căn phòng linh lung trong ánh nến và nụ cười hiền dịu của người vợ và con gái.

Trên bàn có bánh kem, hắn thấy thì cười: "Anh quên mất hôm nay là sinh nhật mình!"

Người chồng bước nhanh tới, hôn lên môi vợ một cái, sau đó lại bế bổng con gái lên xoay vài vòng rồi mới buông.

Người vợ hôn lại lên má người chồng, dẫn con đi về phía phòng ngủ của con gái: "Tụi em có chuẩn bị quà cho anh. Anh có đoán được là gì không? Nếu đoán được thì gửi tin nhắn cho em. Nếu không tụi em sẽ ở trong, không ra ngoài!"

Người chồng nhanh chóng lấy điện thoại ra soạn tin nhắn, nói: "Anh thấy hai mẹ con chưa kịp vào trong phòng thì anh đã đoán ra được rồi."

"Trả lời sai. Có lẽ trong một chốc thì anh vẫn không đoán ra đâu." Người vợ có thể thích thú chơi trò chơi nhỏ với chồng, khi nói xong, cửa phòng ngủ đã đóng lại.

Người chồng gửi liên tục 6 tin nhắn, nhưng tất cả đều là đáp án sai.

Nhưng khi đến tin nhắn thứ 7, hắn không nhận được hồi âm.

Người chồng nghĩ rằng trò chơi lãng mạn của họ đã nâng cấp, hoặc là người vợ đang làm bộ làm tịch nên cũng không quá để ý.

Cho đến khi gửi thêm vài tin nhắn nữa, hắn đi tắm, điện thoại vẫn không nhận được tin trả lời., vợ con cũng không ra ngoài, hắn bắt đầu trở nên luống cuống.

Dùng vân tay mở khóa cửa phòng ngủ, hắn nhìn thấy một căn phòng trống rỗng.

—— Vợ con của hắn đã biến mất.

Một lát sau, căn phòng biến mất, toàn bộ chung cư biến mất, người đàn ông phát hiện ra hắn đang đứng giữa một mảnh đất hoang vắng.

Hắn mờ mịt, không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây.

Vợ, con gái...

Trong đầu hắn lướt qua những từ ngữ này.

Nhưng một lát sau, hắn không thể nhớ nổi chúng.

Giống như hắn chưa từng kết hôn.

...

Bên kia. Chung cư số 8.

Một người đàn ông cao gầy, phong độ ôm một người phụ nữ bước vào chung cư.

Hai người ở bên cạnh nhau vô cùng thân mật.

Khi đến nơi, người phụ nữ nhanh chóng đẩy tay người đàn ông ra: "Không được, La Vũ. Em, em sợ anh ấy thấy. Chuyện của chúng ta... tạm thời không được để cho anh ấy biết."

"Được rồi." La Vũ buông eo người phụ nữ ra, tặng cho đối phương một cái hôn gió: "Em về đi, hôm nào rảnh lại gặp."

"Anh... anh thật tốt. Anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp." Người phụ nữ ngại ngùng cười với người đàn ông, xoay người bước vào chung cư, nhưng khi đứng trước cửa phòng của mình, sắc mặt cô trắng bệch, kinh hoàng hét lên.

—— Máu đỏ đang chảy ra từ khe hở cửa phòng của cô!

"A Hoa! Anh ở đâu, A Hoa!" Người phụ nữ gọi tên người chồng, hoảng sợ dùng vân tay mở cửa, trong nháy mắt tiếp theo, một lực mạnh đập thẳng vào sau gáy cô. Cô mất ý thức.

Nguy hiểm lan tràn khắp thành phố.

Ngay bây giờ, Chu Khiêm rời khỏi phó bản, quay về thành phố Lam Cảng.

Cảm thấy kiến trúc xung quanh đã thay đổi, Chu Khiêm nghiêng đầu, nhìn thấy thần sắc của Bạch Trụ cũng có dị thường.

"Sao vậy?" Chu Khiêm hỏi.

Bạch Trụ nhìn anh: "Anh nhận được thông báo của hệ thống, thành phố Lam Cảng không biết vì sao lại bị sụp đổ, hệ thống bồi thường cho anh một số tiền."

"Không biết vì sao lại sụp đổ?" Chu Khiêm nhíu mày: "Tình huống như thế nào?"

Bạch Trụ nói: "Nhà của chúng ta biến mất rồi."