Bị hệ thống liên tục thúc giục, Từ Phi Vũ không thể không đi đến cửa nhà giam.
Không biết có phải do ảo giác của mình hay không, cô ta cảm thấy bầu trời xám xịt trên cao chợt tối sầm đi. Ngước mắt nhìn lên cao, cô ta cảm thấy ở trên cao có một tầng sương mù không bao giờ biến mất.
—— Đây là bầu trời ở thế giới tận thế sao?
Hay là... Họ đã hiểu sai bản chất của phó bản này?
Rốt cuộc họ đang ở trong một thế giới như thế nào?
"Xin mời theo tôi."
Chợt có người lên tiếng.
Từ Phi Vũ ngước lên nhìn, đó là một người đàn ông nho nhã lễ độ.
Cô nhớ rõ, khi hệ thống vừa thông báo sát nhân là ai, người này liền đứng ngay bên cạnh cửa nhà giam.
Từ Phi Vũ không thể khống chế mà run lập cập, sau đó cô ta phát hiện ra trong tay sát nhân không hề có thẻ bài.
—— Sao lại thế này? Người này lại muốn dẫn mình đi đâu?
Trong trò chơi vua, người bị chọn cần phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, dù trong lòng có nghi ngờ nhưng Từ Phi Vũ vẫn phải đi theo người đàn ông.
Trên đường đi, những sát nhân xung quanh bày tỏ sự ghen ghét nhìn về phía người đàn ông mặc lễ phục, nhưng ai cũng ăn ý nhường ra một con đường nhỏ, cuối cùng chuyển ánh mất tham lam về phía người chơi.
Trái tim Từ Phi Vũ đập nhanh, sau khi đi theo người đàn ông một quãng đường, cô nhìn thấy một người phụ nữ quý phái cao gầy, diện mạo kinh diễm.
Trong tay người phụ nữ có một thẻ bài —— bên trên hiện số "95".
Tình huống gì đây?
Cô ta mời là kẻ giết người?
Người phụ nữ có gương mặt vô cùng diễm lệ, cũng khiến người khác có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Khi vừa nhìn thấy đối phương, Từ Phi Vũ liền nhận ra ngay —— người này chính là chủ nhân của tòa lâu đài ma ám, tên là Mary!
Bồn tắm trong lâu đài của Mary ngập đầy máu tươi, vườn hoa hồng trong vườn luôn thơm ngát... Tất cả là do bà ta giết hại cái thiếu nữ, dùng máu tươi của họ, xương thịt của họ chế biến ra một loại thuốc đặc biệt.
Dùng loại thuốc đó tắm gội hoặc bôi lên người có thể giúp Mary gần như trường sinh bất lão.
Nhưng vì giết quá nhiều người, oán khí chồng chất không tiêu tán, tòa lâu đài bắt đầu bị ma ám.
Đây là câu chuyện mà Từ Phi Vũ biết được.
Nhóm Ẩn Đao điều tra về câu chuyện này.
Hung thủ là Mary, người đã khiến cho vô số thiếu nữ vô tội chết oan trở thành hồn ma hại người...
Nhưng người đàn ông này là ai?
Vì sao mình chưa từng nghe về sự hiện diện của ông ta?
Người này là đồng lõa của Mary?
"Tôi chỉ là một pháp sư mà thôi."
Người đàn ông mặc lễ phục lịch sự lên tiếng, trông dáng vẻ vô cùng ôn hòa, phong độ.
Nhìn về phía người đàn ông, Từ Phi Vũ đang muốn hỏi thêm, nhưng chưa kịp nói gì, cả người cô ta bị một cơn lốc kéo vào một không gian khác.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một khúc nhạc du dương, ngửi thấy mùi hoa hồng ngào ngạt.
Trừng lớn hai mắt, cô phát hiện mình đang đứng trong đại sảnh của buổi vũ hội hoa lệ.
Xung quanh cô là dòng người đông đúc, náo nhiệt.
Tập trung nhìn kỹ, cô phát hiện ở đây có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, có người lớn tuổi, có người chỉ vừa mới độ 20.
Họ mặc những bộ váy lễ phục tinh xảo, trang điểm tinh tế, ánh mắt tràn ngập chờ mong, giống như những nàng công chúa sắp sửa được gặp hoàng tử của đời mình.
Từ Phi Vũ càng nhìn đại sảnh này càng cảm thấy quan thuộc, khi đang tự hỏi, cô lại nghe thấy những cô gái bên cạnh mình nói chuyện ——
"Công tước phu nhân cho phép người bình dân như chúng ta đến tham dự vũ hội... Đúng là tốt quá."
"Nghe nói có thể gặp được bá tước William... Ngài ấy thật là đẹp!"
"Tôi cũng muốn nhìn thấy bá tước William... Ngài ấy đẹp lắm!"
"Nghe nói ngài ấy thích màu xanh nhất nên cô mới mặc váy màu xanh đúng không?"
"Ngài ấy cũng thích phụ nữ tóc vàng, vậy thì cô cũng có ưu thế!"
...
Nghe cuộc trò chuyện này, Từ Phi Vũ liền nhận ra nơi này chính là tòa lâu đài kia!
Những cô gái này được mời đến đây là vì họ muốn gặp tình nhân trong mộng, bá tước William.
Bá tước có thân phận cao quý, người bình dân khó lòng trông thấy vào ngày thường.
Công tước phu nhân cho phép những phụ nữ không có thân phận cao sang đến tham dự vũ hội, họ cất công trang điểm đến đây là vì muốn trông thấy bộ dạng của bá tước William, nếu được đối phương ưu ái thì càng tốt. Họ đều mong muốn mình có thể trở thành cô bé lọ lem thoát xác thành công chúa.
Nhưng tất cả chỉ là một cái bẫy!
Mary dụ dỗ những cô gái trẻ đến đây là để giết họ, sau đó sử dụng máu thịt của họ!
Khi ý thức được chuyện này, Từ Phi Vũ chợt nghe thấy tiếng bước chân.
"Cộp cộp cộp", tiếng giày cao gót vang lên trên bậc thang.
Từ Phi Vũ ngẩng đầu liền nhìn thấy Mary mỹ lệ đang bước xuống từ tầng hai.
Tay trái Mary cầm một ly rượu vang, màu sắc không khác gì máu tươi.
Tay phải bà ta cầm một lá bài quen thuộc.
Đây là ảo cảnh do sát nhân tạo ra?
Đây là bài kiểm tra mình phải vượt qua?
Mình nên làm gì đây?!
Bất chợt, Từ Phi Vũ trông thấy ánh mắt của Mary nhìn qua.
Mary nâng ly rượu trong tay về phía Từ Phi Vũ, sau đó mỉm cười nói: "Cảm ơn, cô Từ đáng mến, cảm ơn ly rượu của cô, cảm ơn cô đã giúp tôi chuẩn bị bữa tiệc tối nay."
"Trên đời này... Các thiếu nữ là đáng yêu nhất. Họ là những đóa hoa xinh đẹp nhất, không có họ, bữa tiệc của tôi sẽ ảm đạm không có ánh sáng mất."
Trong chớp nhoáng, cô đã hiểu được gì, nhanh chóng lùi bước về sau: "Không, không phải tôi. Không liên quan đến tôi. Là bà... là bà! Tất cả là do bà làm!"
"Đương nhiên là do cô đã mời họ đến. Cô tự mình phát thiệp mời cho họ, rượu vang này cũng do cô một tay chuẩn bị, cô quên rồi sao? Có phải cô mệt quá nên trở nên hồ đồ rồi không?"
Mary vừa quan tâm dò hỏi vừa đi đến gần Từ Phi Vũ.
"Không đúng! Không có!" Hốt hoảng, Từ Phi Vũ tức giận hét to.
Cô liền nhận ra ngay: "Bà muốn tôi trở thành kẻ thay thế! Bà... chính bà là hung thủ! Bà muốn hại tôi... Bà muốn hại tôi... Bà muốn biến tôi thành hung thủ, không có khả năng!"
Lùi về sau, Từ Phi Vũ túm lấy cô gái bên cạnh, hô: "Chạy mau! Mary sẽ không cho các cô gặp bá tước William gì hết! Bà ta chỉ muốn giết chết các cô! Trốn đi! Theo tôi chạy trốn đi!"
Nói đến đây, Từ Phi Vũ liền xoay người, chạy băng qua dòng người, tiếng bước chân rầm vang đè nặng lên tiếng nhạc du dương. Cô chạy ra cổng lớn, vừa đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa nặng trịch ra liền chạy nhanh ra ngoài.
Nhưng cô không ngờ rằng cô lại va vào lồng ngực của một người khác.
Người đứng ngoài cửa mặc trang phục dạ hội, diện mạo anh tuấn bất phàm.
Khi vừa nhìn thấy người nọ, tất cả các cô gái đều reo vang.
"Bá tước! Bá tước William đến!"
"Đáng ghét, vừa rồi cô gái kia là người điên hả? Sao cô ta lại nhào vào lồng ngực của bá tước! Liệu cô ta có nói với bá tước là chúng ta bắt nạt không?"
"Cô ta đáng chết, cô ta thật đáng chết!"
"Đúng là cô ta đã gửi thiệp mời cho chúng ta, công tước phu nhân cũng đã nói vậy, cô ta là người tổ chức buổi tiệc này... Cô ta mời chúng ta đến đây, tự mình lại chạy vào lồng ngực của bá tước, cô ta muốn khiến chúng ta ghen ghét!"
"Người phụ nữ này thật đáng giận!"
Xong rồi.
Từ Phi Vũ ý thức được rằng cô thực sự xong rồi.
Cô đã bị tất cả mọi người cho là hung thủ giết người!
Nhưng trong tình huống này, cô cần phải thoát vây như thế nào?
"Cô không thoải mái nên muốn rời đi sao? Để tôi cho xe ngựa của mình chở cô đi."
"Bá tước William" lên tiếng.
"Không! Buông tôi ra! Ông là đồng phạm của Mary sao? Bà ta là hung thủ! Các người, các người thả tôi ra!"
Nhưng Từ Phi Vũ không thể bật lại sức kéo của người nọ, cô nhanh chóng bị kéo lên xe ngựa, "bá tước William" kia cũng đi theo.
Lúc này, Từ Phi Vũ mới nhận ra tất cả đều đã muộn.
Xe ngựa chạy như bay về phía trước, cô trắng bệch cả mặt nhìn về phía "bá tước" trước mặt: "Ông không phải bác tước, cũng không phải pháp sư. Đúng không?"
"Đây, đây không phải là lâu đài bị ma ám sao? Ông không thật sự giúp Mary đuổi tà ma?!"
"Ông muốn đưa tôi đi đâu? Tôi..."
Nghĩ đến điều gì, Từ Phi Vũ ngồi thẳng lưng, hít sâu một hơi, trên mặt chợt nở một nụ cười vui mừng.
Cô nói: "Tôi biết rồi, ông mới là thủ phạm! Mary là đồng phạm của ông! Hoặc nói đúng hơn, thật ra sát nhân số 95 vốn là hai người các ông, phải không? Hai người là một nhóm!"
"Tôi đã biết thân phận của ông! Tôi, tôi không thể giúp ông gánh tội! Tôi sẽ tố giác ông!"
"Ông không thể đưa tôi đi đâu hết! Thả tôi ra... Thả tôi ra!" Từ Phi Vũ gào lên.
Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông đối diện nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Khi cô tra xét, cô đã chạm tay vào rất nhiều vật dụng, thậm chí là cả bình rượu đúng không?"
"Trong phòng đầy dấu vết của cô, còn có ——" Người đàn ông cúi thấp, thì thầm bên tai Từ Phi Vũ một điều khiến cô gần như hóa điên.
"Tiếc quá. Những cô gái khi nãy... đều đã trưởng thành. Cô quên một điều rồi, nạn nhân đều là trẻ vị thành niên. Cho nên..."
"Họ không phải là đối tượng cần cô cứu. Tất cả họ sẽ giúp tôi làm nhân chứng."
"Bây giờ, nhân chứng vật chứng đều đã có đủ, cô chính là hung thủ."
"Không ——!"
Trong cơn tuyệt vọng, Từ Phi Vũ bật mở cửa xe, không màng tất cả mà nhảy xuống.
Ngay sau đó, cô lại rơi về không gian trong lồng giam.
Cô không còn bận tâm suy nghĩ thêm điều gì, chỉ biết trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông phong độ, ưu nhã kia đang giơ một con dao về phía mình.
Bên cạnh hắn là một bồn tắm.
Công tước phu nhân diễm lệ cởi quần áo trên người, chậm rãi bước vào trong bồn tắm.
Liếc mắt nhìn qua phu nhân, người đàn ông cầm dao tiến gần về phía Từ Phi Vũ, cười nói: "Phu nhân đi tắm vẫn còn thiếu chút máu. Lấy máu của cô dâng cho bà ấy, để tôi giúp cô!"
...
Trong lồng sắt, nhóm người chơi không thèm chớp mắt, chăm chăm nhìn về phía Từ Phi Vũ.
Tất cả mọi người đều có chung một luồng suy nghĩ ——
Dù người chơi bị chọn cần phải hợp tác hoàn thành nhiệm vụ với sát nhân nhưng không nhất định phải chết.
Trong thời gian 5 tiếng, phần lớn người chơi chỉ cần đối diện với một sát nhân.
Huống hồ, một khi sát nhân tìm được nghi phạm có thể thay thế mình chắc chắn sẽ rời đi, không tiếp tục trò chơi nữa, điều này hiển nhiên sẽ làm tăng cao tỉ lệ mỗi sát thủ gặp một người chơi khác.
Nếu đây là cửa tử, trong 81 người chơi thì sẽ có 55 người tử vong.
Nhưng cứ như vậy, cuộc thăm dò các vụ thảm sát liên hoàn sẽ mất giá trị trước 12 giờ.
Như vậy, mọi người đều tò mò về tình huống mà Từ Phi Vũ gặp.
Sát nhân có hỏi cô ta điều gì không?
Hay sát nhân sẽ cùng cô ta chơi một trò chơi nhỏ nào đó?
Tuy nhiên, không một ai lại nghĩ được rằng Từ Phi Vũ chỉ đi theo sát nhân đến một khu vực trống trải, trên mặt đất bất ngờ xuất hiện một bồn tắm, trong nhóm sát nhân có một người phụ nữ nhan sắc mĩ lệ bước ra, tự mình cởi quần áo rồi bước vào trong bồn tắm. Ngay sau đó, sát nhân kia liền xuống tay với Từ Phi Vũ.
Suốt quá trình, người chơi hoàn toàn không có cơ hội phản kháng!
Từ đầu tới cuối gần như không có một bài kiểm tra nào!
"Sao có thể..."
"Làm sao mà?"
"Đm, chỉ cần đi ra ngoài là chắc chắn sẽ chết?"
"Lúc trước chúng ta phí công thăm dò án mạng làm gì vậy?!"
...
Trong nhóm người chơi, người không thể tin nổi những gì đang diễn ra nhất là Từ Dương.
Hắn và Từ Phi Vũ đã thương lượng xong, hắn sẽ tận lực dùng khả năng của mình để giúp Từ Phi Vũ chạy thoát.
Nhưng kết quả là hắn không thể làm được chuyện gì.
Sát nhân gần như không hề trò chuyện cùng Từ Phi Vũ, cũng không kiểm tra Từ Phi Vũ bất kỳ điều gì?
Rốt, rốt cuộc là...
Khi Từ Phi Vũ ngã xuống vũng máu, Từ Dương gần như không chịu đựng được mà chạy về phía em gái mình.
Khi chuẩn bị lao qua cánh cửa, hắn lại bị hai thủ hạ ôm lấy từ phía sau, vật ngã xuống mặt đất.
"Tôi... Tôi..." Từ Dương siết chặt hai tay, trên cánh tay nổi rõ gân xanh, hắn điên tiết đến cực điểm, chỉ tay về phía Chu Khiêm: "Tao sẽ giết mày! Tao chắc chắn sẽ giết mày!"
Cách đó không xa, nghe thấy động tĩnh bên phía Từ Dương, Chu Khiêm chỉ khinh miệt nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục quan sát nhóm sát nhân ở bên ngoài.
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Hà Tiểu Vĩ nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi cảm thấy thật đáng sợ... Hoàn toàn không có cơ hội nào."
"Cũng chưa chắc." Chu Khiêm nói.
Hà Tiểu Vĩ: ?
Chu Khiêm: "Anh quên mất tinh thần của thế giới này mạnh như thế nào rồi à? Nó giỏi nhất là nhiễu loạn thời không."
Hà Tiểu Vĩ hiểu ra điều gì, trừng lớn mắt: "Ý cậu là... Thứ chúng ta nhìn thấy cũng không hẳn là thứ xảy ra trong thực tế."
"Đúng vậy." Chu Khiêm cười: "Anh thông minh hơn rồi đó."
Theo ý của Chu Khiêm, khi Từ Phi Vũ đi đến khu vực trống kia đã bị tinh thần kia đã dịch chuyển về quá khứ của thành phố Lam Cảng ở thế giới mặt sau, sau đó cô ta lại bị dịch chuyển quay về đây.
Dù trước hay sau khi dịch chuyển, cô ta vẫn ở tại một mốc thời gian này.
Đó là chuyện diễn ra trong vài giây, người chơi chỉ ở trong một thời không, hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chu Khiêm nhìn đồng hồ, thời gian là 7 giờ 3 phút tối.
"Từ Phi Vũ quay về quá khứ lúc 7 giờ 2 phút, khi quay về cũng là 7 giờ 2 phút, vẫn chưa biết cô ta ở lại quá khứ trong bao lâu... Nhưng có thể khẳng định một chút. Cô ta đã thua."
Chu Khiêm cong miệng cười, nhìn về phía trước: "Ở bên ngoài trông Từ Phi Vũ chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng chuyện này không bình thường, ngược lại nó đang gợi ý đáp án cho chúng ta. Cảm ơn thí nghiệm của Từ Phi Vũ, cô ta đã cho chúng ta biết... Sau khi chúng ta gặp sát nhân thì chúng ta sẽ quay về quá khứ."
"Quá khứ này hiển nhiên có liên quan đến việc xác nhận chúng ta là nghi phạm của vụ án. Khi chúng ta thăm quan nhà triển lãm đã từng động chạm vào thi thể, lúc trước thăm dò hiện trường vụ án cũng đã chạm vào vật dụng xung quanh hiện trường, tất cả đều để lại chứng cứ."
"Vật chứng đã có. Vậy thì... Vấn đề chúng ta cần giải quyết khi quay về quá khứ có lẽ sẽ liên quan đến "nhân chứng". Hà Tiểu Vĩ ——"
Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn đối phương: "Cảnh báo cho đồng đội của chúng ta một chút."
"Tôi đi ngay!" Hà Tiểu Vĩ vừa xoay người đi đã quay đầu lại hỏi: "À đúng rồi, sao cậu biết số thứ tự của Từ Phi Vũ?"
Chu Khiêm cười: "Bây giờ Cao Sơn là bàn tay vàng của tôi."
"Đúng vậy!" Hà Tiểu Vĩ cười cười: "Cao Sơn đúng là quá lợi hại. Lấy hình dạng trong suốt... Cậu ta có thể tiếp cận bất kỳ ai. Cứ như vậy, trò chơi này đúng là có thể bị chúng ta khống chế!"
"Má nó, Khiêm ơi cậu thật là ngầu! Hu hu hu ngay từ đầu ai mà dám nghĩ bây giờ chúng ta trâu bò đến như thế này?!"
Hà Tiểu Vĩ thành tâm khen ngợi một câu: "Bây giờ cậu chính là quốc vương của chúng tôi ở đây!"
Hai vòng tiếp theo, nhà vua đều nằm trong nhóm sát nhân.
Mỗi sát nhân làm vua cũng có thời gian là 2 phút để chọn hai con số.
Chu Khiêm lừa hai sát nhân này chọn 2 con số bên quân đoàn Đào Hồng nhưng hai tên này chỉ là những kẻ khát máu ngông cuồng, kết quả là Chu Khiêm bị chọn một người, quân đoàn Đào Hồng bị chọn một người.
Cũng may chỉ số thông minh của hai sát nhân này không cao, hai người chơi được chọn vẫn còn sống.
Quan sát trong sân, Chu Khiêm chú ý thấy pháp sư hợp tác cùng Bloody Mary không còn nữa. Nhưng hai sát nhân ngu ngốc kia vẫn còn ở đây.
Hiển nhiên là vì nhóm pháp sư kia đã tìm được nghi phạm thay thế, còn hai sát nhân kia đã thất bại.
—— Xem ra nhóm sát nhân này muốn giết đủ 55 người trước 12 giờ khuya để có được 55 người thay thế cho mình!
Vòng thứ tư của trò chơi nhanh chóng bắt đầu.
Nhà vua là Kha Vũ Tiêu.
Chu Khiêm nhìn con số hiện trên thẻ bài của mình, số "21".
Ngay sau đó, anh nghe thấy Kha Vũ Tiêu nói với hệ thống một con số —— chính là "21".