Dưới ánh đèn xanh sẫm âm u, Chu Khiêm mở to hai mắt, khó mà tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Trong phòng có một con quái vật, nói đúng hơn là những bộ phận rời rạc của nó.
Cúi đầu nhìn, Chu Khiêm nhìn thấy có một cái đuôi rách bươm đang quấn lên chân anh. Có thể nhìn thấy những chiếc vảy màu xanh biển trên đuôi, nhưng bây giờ màu xanh thấm đẫm máu đỏ, không còn như ban đầu.
Chiếc đuôi xanh vốn tuyệt đẹp bây giờ chẳng khác gì phần thịt thừa sau khi bỏ vào máy xay thịt. Vảy rơi rụng, trọc một mảng lớn. Dưới lớp vảy không phải da thịt lành lặn mà là những thớ thịt đầm đìa máu chảy, vừa quái dị lại đáng sợ.
Nhìn về phía trước cái đuôi có thể mơ hồ nhìn thấy một bộ phận trông như là phần đùi của con người. Nhưng trông nó vẫn thật đáng sợ, bởi máu thịt gần như rơi vãi ra ngoài, lộ phần xương trắng bên trong.
Tiếp tục hướng lên trên là một khoang bụng không còn lành lặn. Từng mảnh thịt chắp vá cố gắng che đậy phần nội tạng và xương bên trong. Ngoài ra còn có thể nhìn thấy những chiếc gai lởm chởm không thuộc về con người.
Thân thể của người trong phòng bệnh này vô cùng quỷ dị, bởi trên không trung còn lơ lửng rất nhiều bộ phận khác. Một vật thể như dây mây màu đỏ sậm lơ lửng trước mắt Chu Khiêm, nó kéo dài rồi nối liền với một bộ phận khác đang phập phồng trên cao.
Chu Khiêm tự hỏi không biết có phải cây cỏ mọc trong cơ thể của người này hay không, khi anh nhìn kĩ vào "dây mây màu đỏ" kia, anh mới phát hiện đó là mạch máu.
Mạch máu, nội tạng,... tất cả đều tách rời khỏi cơ thể con người, lơ lửng giữa không trung.
Cảnh tượng này trông như một người nào đang cố gắng biến thành quái vật nhưng không chuyển hóa thành công, cho nên thân thể vỡ nát.
Những bộ phận từng thuộc về một người nào đó bị tách rời ra, rơi rụng bốn phía, ở giữa chỉ có một khung xương to chống đỡ. Khung cảnh trong phòng như một trò chơi ghép hình 3D bị đánh nát, bây giờ đang chờ một người đến để lắp ráp lại.
Sao lại có một con quái vật như thế này?
Sao nó có thể sống trong tình trạng như thế này?
Ở bên cạnh, nhìn thấy biểu tình của Chu Khiêm, Kỷ Nhạc Tri liền nhanh chóng giải thích: "Chúng tôi luôn cho rằng "Thần" vốn là người ngoài hành tinh. Mà hình thức tồn tại của các vật thể có nhiều dạng khác nhau, hình ảnh có hơi khác so với nhận thức thông thường của con người. Bây giờ thân thể của cậu ấy đang trong trạng thái phân mảnh, nhưng sau này có thể ghép lại một cách hoàn cảnh. Khụ... Ngoài ra, thân thể sau khi cải tạo thì luôn có một chất môi giới đặc biệt ——"
Kỷ Nhạc Tri chỉ tay về phía một bộ phận trông như trái tim đang trôi lềnh bềnh trên cao, nói: "Chúng ta không thể nhìn thấy được chất môi giới này, nhưng nó thật sự có ở đó."
"Ví dụ như trái tim này, nó có thể thông qua chất môi giới để cung cấp các chất đặc thù cho các tế bào trên các bộ phận khác của cơ thể để giúp cho cơ thể duy trì sự tồn tại. Thật ra các chất đặc thù đó cũng tương đương với máu của chúng ta và hoạt động giống như nguyên lí tuần hoàn máu của con người. Nhưng bây giờ với cậu ấy thì máu không phải là nhu yếu phẩm nữa."
"Ngoài ra, sau khi cải tạo, khả năng thích ứng của cậu ấy sẽ tăng cao. Dù ở trong trạng thái không cung cấp oxy, cậu ấy vẫn có thể sống."
"Và cậu ấy có thể chế tạo được không gian ý thức trong hiện thực, hay có thể nói là ảo cảnh."
"Trên thực tế, khi cậu ấy hoàn thành bước chuyển hóa cuối cùng, chúng tôi cần cậu thông qua không gian ý thức, dẫn đường trong thế giới tinh thần cho cậu ấy ——"
Kỷ Nhạc Tri đang nói thì đột nhiên im bặt, vì một bàn tay đang sắp chạm vào mặt của Chu Khiêm. Nhưng Chu Khiêm lại giãy giụa muốn lùi về phía sau, sắc mặt anh tái nhợt, trên trán túa mồ hôi, hiển nhiên vô cùng sợ hãi với người ở trong căn phòng này.
Thật ra bộ phận đó không thể gọi là một bàn tay.
Đó là một bộ phận có hình dạng như khung xương của bàn tay với các ngón tay kết hợp lị với nhau, xung quanh bao bọc một lớp mạch máu và thịt.
Nhìn thấy cảnh này, Kỷ Nhạc Tri biết cần phải giúp Chu Khiêm tránh bị kích thích, vì vậy đẩy xe lăn kéo anh về phía sau: "Tôi mang cậu ra ngoài ngay."
Chu Khiêm gật gật đầu.
Nhưng một "bàn tay" khác lại bay qua, hai "bàn tay" túm lấy hai cổ tay của Kỷ Nhạc Tri, ép hắn phải thả tay ra, sau đó đẩy xe lăn vào trong phòng.
"Chết tiệt..." Kỷ Nhạc Tri cả kinh.
—— Bạch Trụ khỏe như vậy mà con mẹ nó Huyết Ma nói là chỉ còn lại hơi tàn?
Trong giây lát hắn chợt nhớ ra Huyết Ma cũng là "Thần", hoàn toàn khác với sức lực của người bình thường.
Một tiếng roẹt vang lên.
Một "bàn tay" đã xé bỏ một bên dây trói trên tay của Chu Khiêm.
Kỷ Nhạc Tri trừng mắt, nghe thấy loa phát thanh thông báo: "Cậu ấy tức giận. Chúng tôi sẽ sử dụng sóng âm và điện từ để giúp cậu ấy bình tĩnh lại, cần phải hạn chế hành động của cậu ấy, hai người rời khỏi đó ngay!"
Loa thông báo phát ra từ phòng điều khiển của khu thí nghiệm X. Ở đó đều là những bác sĩ, nhà nghiên cứu của Thiệu Xuyên sắp xếp ở đây để tiến hành thí nghiệm.
Chu Khiêm cũng nghe thấy thông báo, nhưng dây trói trên người anh đều đã bị xé rách, hai chân bị cái đuôi rách bươm kia quấn chặt, sau đó cả người bị lôi lên trên giường bệnh.
Chu Khiêm nghiến răng nghiến lợi: "Thả em ra!"
Nháy mắt tiếp theo, cả căn phòng lập lòe trong một luồng sáng màu xanh lam. Luồng sáng di chuyển về phía hai chân của Chu Khiêm, cuối cùng cái đuôi cũng thả anh ra.
Nhân khe hở này, Kỷ Nhạc Tri liền chạy đến, bế Chu Khiêm lên xe lăn, chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Trước khi cửa sắt khép lại hoàn toàn, Chu Khiêm nhìn thấy một gương mặt.
Một nửa gương mặt đó là gương mặt của một người mà anh quen biết.
Còn một nửa gương mặt còn lại có sừng, có vảy, con mắt đen láy phát ra ánh sáng xanh, nhìn anh không chớp mắt, khóe mắt chảy ra một giọt máu như nước mắt.
Chu Khiêm không đi đến giường bệnh để nhìn rõ bộ dạng của đối phương.
Gương mặt này phảng phất, mơ hồ như là ảo giác của anh.
Khi anh muốn nhìn rõ hơn, cửa sắt liền khép lại.
...
Buổi chiều.
Trong phòng số 6, tầng 7, tòa nhà số 3.
Kỷ Nhạc Tri dẫn Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ đến, để họ ở bên cạnh Chu Khiêm một thời gian. Cuối cùng, hắn mời cả hai về văn phòng của mình.
"Vậy hai người cảm thấy thế nào?" Kỷ Nhạc Tri hỏi.
Hà Tiểu Vĩ nói: "Ký ức của Khiêm hình như không có vấn đề gì cả, tôi thấy cậu ấy khá ổn đấy chứ?"
Tề Lưu Hành nhíu mày: "Chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều, đúng là vậy, n hưng tôi vẫn cảm thấy anh ấy rất phòng bị hai chúng tôi, không giống như trước đây..."
Nói đến đây, Tề Lưu Hành cảm thấy có chút thất vọng: "Chẳng lẽ trước đây do Chu Khiêm giấu tâm tư, nên dù anh ấy có nghi ngờ chúng tôi cũng sẽ giấu đi?"
"Bây giờ cảm xúc của anh ấy đều thể hiện ra, thậm chí còn bị phóng đại... Như vậy thì sự phòng bị của anh ấy đối với chúng tôi cũng sẽ tăng lên?"
Hà Tiểu Vĩ lắc đầu, tỏ vẻ không tán đồng: "Tôi lại không thấy như vậy. Ngay từ đầu, tôi cũng cảm thấy quan hệ giữa tôi với Khiêm cũng chỉ là quan hệ trao đổi lợi ích với nhau, cậu ấy tin chúng tôi là bởi vì cậu ấy mạnh, còn chúng tôi đi theo cậu ấy mới có thịt ăn, cậu ấy không sợ chúng tôi phản bội. Nhưng sau đó thì... Tôi cảm thấy khi chúng tôi làm gì đi nữa, cậu ấy vẫn tín nhiệm chúng tôi, cậu ấy xem chúng tôi là bạn bè."
"Anh ấy xem chúng ta là bạn bè thì tôi cũng tin chứ. Nếu không có anh ấy..." Tề Lưu Hành mím môi: "Tôi đã sớm chết rồi. Anh ấy đã mạo hiểm vì tôi mà."
Kỷ Nhạc Tri nghe xong thì kể lại tình huống của Chu Khiêm và Bạch Trụ.
Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ đều nhận ra vấn đề.
Hà Tiểu Vĩ: "Không thể nào, Khiêm rất thích Bạch Trụ đó? Cậu ấy không thể nào sợ Bạch Trụ được."
Tề Lưu Hành gật đầu: "Hơn nữa, dù hình ảnh trước mắt có đáng sợ như thế nào đi chăng nữa, Chu Khiêm cũng sẽ cảm thấy thú vị, anh ấy sẽ không sợ hãi."
"Nhưng ngay cả các cậu cũng nói rằng trước đây cậu ấy không sợ hãi là vì cậu ấy có bệnh. Bây giờ cảm xúc của cậu ấy... Khi đối diện với cảnh tượng như vậy, không một ai không sợ hãi, và nỗi sợ hãi của cậu ấy còn bị phóng đại lên." Kỷ Nhạc Tri nói.
"Không đúng... Đó là Bạch Trụ mà, anh chưa nhìn thấy hai người họ dính lấy nhau đâu." Hà Tiểu Vĩ liên tục lắc đầu: "Ngay từ cấp ba, à không, có khi ngay từ nhỏ, Chu Khiêm đã thích Bạch Trụ rồi, bây giờ Bạch Trụ còn vì cậu ấy mà hi sinh trong trò chơi... Khi phát hiện Bạch Trụ còn sống, Chu Khiêm không thể nào có biểu hiện như vậy!"
Trầm tư một lát, Tề Lưu Hành nói: "Có khả năng bây giờ anh Khiêm quá mức mẫn cảm, anh ấy không tin một ai. Anh ấy sợ bác sĩ là đồng phạm của Lịch Học Hải, cho nên diễn kịch trước mặt bác sĩ. Nói cách khác, anh ấy vẫn quan tâm Bạch Trụ, nhưng anh ấy chỉ đang giả bộ trước mặt bác sĩ."
"Nhưng nếu loại trừ khả năng này, chứng tỏ Lịch Học Hải đã làm gì đó với anh ấy."
Tề Lưu Hành nghiêm túc nói: "Lịch Học Hải làm gì... để khiến Chu Khiêm có sự thay đổi lớn như vậy? Chuyện này... Bác sĩ Kỷ, bác sĩ nhất định phải giúp Chu Khiêm!"
...
Sau khi tiễn Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ rời đi, Kỷ Nhạc Tri bắt đầu nghiên cứu những luận văn trước đây của Lịch Học Hải. Hắn tự nhận năng lực thôi miên của mình không hề thua kém Lịch Học Hải. Nhưng bây giờ Chu Khiêm quá mẫn cảm đa nghi, không tin tưởng người khác, trạng thái này của Chu Khiêm không thể tiến hành thôi miên được. Kỷ Nhạc Tri khó lòng nắm bắt được thông tin trong tiềm thức của Chu Khiêm.
Cho đến 2 giờ sáng, Kỷ Nhạc Tri nhận được điện thoại của Huyết Ma.
"Sao vậy?" Kỷ Nhạc Tri ngáp một cái.
Huyết Ma nói: "Sau khi nhận thấy Lịch Học Hải có vấn đề, bên phía chúng tôi đã tăng ca suốt mấy ngày nay, tra xét hướng đi của anh ta trong vài tháng vừa qua. Chúng tôi phát hiện anh ta thường dẫn một nữ sinh viên đến phòng tư vấn tâm lý. Nữ sinh viên đó là Ân Tửu Tửu. Tôi sẽ gửi video của Ân Tửu Tửu tham gia phó bản cho anh, anh nhìn thử xem."
Kỷ Nhạc Tri tua nhanh video, nhanh chóng phát hiện ra điểm mấu chốt. Trong một thời gian, mỗi lần Ân Tửu Tửu vào phó bản đều có một mục đích duy nhất —— cô vốn là con bạc của bạn thân mình, bạn thân cô bị người khác hại chết, vì vậy Ân Tửu Tửu muốn báo thù.
Nhưng điều ly kỳ là trong mỗi phó bản, đối tượng báo thù của Ân Tửu Tửu đều thay đổi.
Trong phó bản 《 Những bông hoa ác 》, đối tượng báo thù của Ân Tửu Tửu là Tư Đồ Tình.
"Ân Tửu Tửu là một cô gái không tệ, trong hai phó bản gần đây đều hết lòng giúp đỡ Chu Khiêm, chưa hề có vấn đề gì, thậm chí còn có tinh thần hi sinh vì trượng nghĩa. Nhưng trong phó bản 《 Những bông hoa ác 》, cô ấy là một người rất cố chấp, vì báo thù cho bạn mình mà có thể nhẫn tâm giết hại người khác."
Huyết Ma nói: "Khi ở trong 《 Những bông hoa ác 》, có thể nói rằng cô gái này đang ở trong trạng thái cực đoan nhất. Ở những phó bản trước đó, cô ấy muốn báo thù, nhưng hành động chưa đến mức cực đoan như vậy... Nếu cẩn thận phân tích, trong mỗi phó bản, tính cách của cô ấy sẽ thay đổi."
Kỷ Nhạc Tri nắm bắt được mấu chốt: "Ý của cậu là Lịch Học Hải có thể dùng phương pháp thôi miên để thay đổi ký ức của người khác?"
"Tính cách của mỗi người là trời sinh, nhưng vẫn sẽ chịu ảnh hưởng và tác động từ môi trường sống." Huyết Ma nói: "Nếu Lịch Học Hải muốn thay đổi kí ức trong đời của một người thì có phải tương đương với việc... xây dựng một nhân cách khác không?"
"Cậu nghi ngờ rằng Chu Khiêm hiện tại... không phải Chu Khiêm trước đây?"
Vẻ mặt của Kỷ Nhạc Tri đầy mỏi mệt: "Không còn kịp nữa. Bây giờ tôi không biết Lịch Học Hải đã làm gì, cũng không biết rõ Chu Khiêm... Tôi không thể dùng phương pháp đảo ngược để giúp Chu Khiêm quay về như cũ. Bạch Trụ không thể chống đỡ nổi, sắp đến thời điểm hóa thần. Tôi..."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng của Huyết Ma lại vang lên: "Không sao. Ngài Thiệu đã đoán trước được việc này. Ngài ấy đưa ra một chỉ thị gồm 8 từ."
"8 từ gì?"
"Cố gắng hết sức, nghe theo số mệnh."
Kỷ Nhạc Tri cầm điện thoại một lúc lâu mà không đáp, cuối cùng cười một chút: "Chiều nay tôi có nói chuyện với hai người bạn của Chu Khiêm. Theo tôi thấy... Chu Khiêm không giống như người sẽ nghe theo số mệnh của mình."
Huyết Ma cũng cười: "Hoặc là nghe theo số mệnh, hoặc là... nghe theo Chu Khiêm vây. Có lẽ chúng ta cũng cần phải tin tưởng cậu ấy."
Suy nghĩ trong chốc lát, Kỷ Nhạc Tri có chủ ý: "Ngày mai tôi sẽ dẫn Chu Khiêm vào phòng bệnh, xem thử tình huống của cả hai như thế nào. Chờ đến 4 ngày sau... Được rồi, để xem hai người họ sẽ làm được gì, xem chúng ta sẽ làm được gì."
...
Sáng sớm hôm sau.
Kỷ Nhạc Tri lại dẫn Chu Khiêm đến trước cửa phòng bệnh số 7.
Hắn cho Chu Khiêm một ít đạo cụ phòng thân và điều khiển cửa phòng từ xa, sau khi dặn dò vài câu thì mở cửa.
Đẩy xe lăn của Chu Khiêm đến nơi, Kỷ Nhạc Tri nhìn anh một cái.
Chu Khiêm được nghỉ ngơi tốt trong vài ngày qua, sắc mặt cũng đã không còn tái nhợt nữa. Chu Khiêm mặc đồng phục bệnh nhân sọc trắng xanh, ngồi im trên xe lăn, hai mắt hai rũ xuống, trông như một đứa trẻ thuần khiết được nuôi dưỡng trong lồng kính.
Đứa trẻ này đúng là rất đẹp.
Kỷ Nhạc Tri không khỏi cảm thán một câu.
Nghĩ đến tình cảnh trong phòng số 7, hắn đột nhiên có một suy nghĩ kì quái —— chuyện này chẳng khác gì hiến tế.
Hiến tế chàng trai xinh đẹp này cho con quái vật trong phòng.
Lắc lắc đầu, Kỷ Nhạc Tri xóa bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu, cầm lấy điều khiển từ xa để bật đèn lên. Trong phòng lại tràn ngập ánh sáng màu xanh u ám quen thuộc.
Sột soạt, sột soạt, "bàn tay" rời rạc kia lại bò trườn đến đây.
"Bàn tay" cầm một mảnh vải.
Nó vòng ra phía sau Chu Khiêm, hai "bàn tay" lấy mảnh vải bịt mắt Chu Khiêm lại.
Kỷ Nhạc Tri sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút, dứt khoát tắt đèn.
Hắn nói với Chu Khiêm: "Hai người thử tâm sự với nhau nhé. Nếu cần bật đèn thì nói tôi, tôi cũng đưa điều khiển từ xa cho cậu rồi..."
Kỷ Nhạc Tri còn muốn nói thêm nhưng đã bị hai "bàn tay" đẩy ra khỏi phòng.
Chu Khiêm không nhìn thấy gì. Nhưng anh có thể nghe thấy tiếng cửa sắt nặng nề đóng lại.
Cùng lúc đó, tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch" lại vang vọng khắp nơi.
Anh biết đó không phải là tiếng tim đập của mình mà là của trái tim đang lơ lửng trong không trung.
Chu Khiêm cảm giác anh được đưa lên giường nằm.
Sau đó có thứ gì đó trói tay chân anh lại.
Thứ đó phập phồng lên xuống, nó khiến anh nhớ đến những mạch máu.
—— Người đó đang dùng mạch máu để trói mình lại ư?
"Chu Khiêm, em sợ?"
"Chính em nói với anh rằng em không hối hận, em quên rồi sao?"
Chu Khiêm nghe thấy có người nói như vậy.
Kỳ lạ là âm thanh đó không vang lên bên tai mà lại như vờn quanh khắp người anh, giống như có người đang nói chuyện trực tiếp trong đầu anh.
Nhớ lại điều Kỷ Nhạc Tri từng nói, "quái vật" có thể nói chuyện với người khác qua không gian ý thức, Chu Khiêm cũng hiểu ra. Người này dùng phương thức đặc biệt nào đó để liên kết với sóng điện não của anh. Người đó không cần mở miệng nói nhưng Chu Khiêm vẫn có thể nghe thấy thanh âm của đối phương.
Nhưng sự liên kết này chỉ có từ một phía.
Vì Chu Khiêm đã thử qua, nhưng anh không thể dùng suy nghĩ của mình để truyền lại.
Một lát sau, Chu Khiêm cảm giác trên trán mình có một thứ dán lên, nó vẫn có cảm giác dính nhớp, cùng lúc đó là sự lạnh lẽo khiến anh run lên.
Chợt anh cảm thấy tay chân lại bị trói chặt hơn một chút, anh có thể "nghe" thấy một âm thanh tức giận: "Em đã làm gì với bản thân thế này? Chu Khiêm, có phải em thật sự phát điên rồi không? Chúng ta đã bàn với nhau trong nhà thờ rằng em chỉ muốn diễn thôi. Sao em lại làm như vậy?"
Người này tức giận.
Vì sao người này lại tức giận.
Chu Khiêm chớp mắt, nhưng vì không nhìn thấy gì nên anh quyết định nhắm mắt lại.
Anh không trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà nhẹ giọng hỏi một câu: "Nếu bây giờ em muốn ôm anh thì phải làm sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đôi chim cu gặp lại nhau nhưng lại bị một đống người khác nhìn chằm chằm, trong phòng còn có camera theo dõi, chà...