Sau khi được Ôn Ân dẫn đi, cô đến căn hộ một người của đối phương.
Trong lòng nảy sinh cảm kích đối với NPC này vì đã cứu mạng mình, Ân Tửu Tửu cũng có cảm giác người này không giống với những người Cẩm tộc khác.
Khi Ân Tửu Tửu tò mò không biết người này mua mình về để làm gì thì cô được dẫn vào một căn phòng trò chơi.
Ôn Ân nói: "Thời gian rảnh tôi đã thiết kế một số trò chơi nhỏ, gần đây đang trong giai đoạn thử nghiệm. Tôi muốn nhờ cô chăm sóc cha mẹ tôi một chút nhưng tôi chợt nghĩ có thể nhờ cô thí nghiệm những trò chơi này giúp tôi."
Sự nghi ngờ dấy lên trong lòng Ân Tửu Tửu, nhưng cô chỉ nói: "Thưa chủ nhân, tôi sợ tôi quá ngu ngốc, không thể chơi được."
"Những trò này không quá phức tạp, chủ yếu là để giải trí, thư giãn thôi. Vì vậy nhiều công ty không muốn phát triển. Bây giờ họ chỉ muốn những trò chơi có yếu tố kích thích thôi, không ai thích chơi những trò này."
Ôn Ân nói: "Những người khác không làm nên tôi chỉ có thể tự mình làm từ từ, nhiều năm qua rồi mới có thể trải nghiệm."
Vậy thì... Ôn Ân thích thiết kế game nhưng vì không có tiền nên mới cần làm việc ở chỗ Khôi Na để thực hiện đam mê của mình?
Trò chơi của người này không được nhiều người Cẩm tộc yêu thích, nhờ người chơi thử nghiệm lại tốn một khoảng tiền không nhỏ, cho nên hắn nhờ mình chơi thử. Bởi trò chơi giải trí này không cần dùng đến trí thông minh?
Ân Tửu Tửu nghĩ thầm, chợt nghe Ôn Ân nói tiếp: "Cô không cần nghĩ nhiều đâu, cứ chơi thôi. Sau khi chơi cứ nêu cảm nhận của cô là được. Tôi nghĩ rằng..."
"Nếu Cẩm tộc không chơi trò chơi này, nhưng các cô lại thích chơi thì sau này tôi sẽ bán lấy tiền được. Bây giờ các cô là thú cưng mà Cẩm tộc nuôi dưỡng. Họ sẽ tổ chức các cuộc thi như bắn súng, đấu kiếm, vân vân... Vậy thì sao lại không thể phát triển hạng mục đấu trò chơi?"
Ân Tửu Tửu: "Chỉ cần giúp được chủ nhân, tôi có thể làm mọi thứ."
Ôn Ân: "Vậy cô chơi đi. Muốn ăn cơm uống nước hay gặp vấn đề gì cứ tìm người máy hỗ trợ, cậu ấy tên Âu Mễ. Cô phải nhớ kĩ là không được lên phố. Ở đây có quy định thú cưng chỉ được nuôi dưỡng trong nhà, trừ khi tham gia thi đấu thì sẽ được đi bằng con đường khác ở bên ngoài, còn không thì cô không được ra ngoài. Cô nhớ chưa?"
"Tôi nhớ rồi." Ân Tửu Tửu đáp.
Sau đó Ôn Ân rời đi.
Thời gian tiếp theo, Ân Tửu Tửu liên tục chơi trò chơi.
Trò chơi mà Ôn Ân thiết kế khá đơn giản, chẳng khác gì một game nông trại bình thường, có trồng rau, trồng cây ăn quả, chăm sóc súc vật, xây nhà...
Ân Tửu Tửu chơi đến mức ngủ gà ngủ gật.
Ở thế giới hiện thực, cô cũng thích chơi những trò đối kháng. Trong game nhập vai, cô không thích chơi pháp sư, phù thủy mà thích chơi chiến sĩ và xe tăng. Đối với những trò chơi giải trí nhẹ nhàng như nông trại, cô thực sự không có hứng thú.
Nhưng khi chơi một lúc thì cô chợt cảm thấy có chút vui ——
Bởi trò chơi này không chỉ đơn thuần là trồng trọt, thu hoạch bình thường mà cần phải tiến hành tính toán, suy đoán.
Người chơi phải tính lượng mưa, lượng tuyết rơi năm nay có ảnh hưởng đến thu hoạch mùa vụ năm sau hay không, đôi khi người chơi cũng phải tìm cách đối phó với bệnh dịch, dành thời gian chuẩn bị trước khi bệnh dịch xảy ra...
Ngay lúc này, Ân Tửu Tửu nhận được thông báo nhắc nhở của Bạch Trụ ——
Cô cần phải bảo vệ Ôn Ân.
Nhưng cô cần phải bảo vệ như thế nào?
Ôn Ân làm việc ở phía chung cư, mình không thể thời thời khắc khắc canh chừng anh ta, vậy phải làm sao đây?
Ân Tửu Tửu duỗi lưng theo bản năng, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.
...
Chung cư hình vỏ trứng.
Chu Khiêm chào đón lứa học sinh đầu tiên của mình.
Có ba người chơi mới đến, trong đó có Lịch Học Hải.
Trong lớp học, hệ thống điều hòa tự động điều chỉnh nhiệt độ ấm áp, mọi người như đang ngồi giữa mùa xuân tươi mát.
Trên tường đang truyền phát những hình ảnh của mùa xuân, có cây xanh, cỏ mọc, hoa nở cùng trời xanh, mây trắng, thậm chí còn có vài con hươu trắng chạy băng qua cánh đồng.
Giữa không gian ấy, Chu Khiêm và Lịch Học Hải bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của họ đều bình thường, ánh mắt cũng chưa có biến hóa gì.
Bây giờ họ đều đang diễn vai giáo viên và học sinh. Cũng giống như trước đây họ từng diễn vai bệnh nhân và bác sĩ.
Cầm giáo án đã được duyệt, Chu Khiêm giảng bài theo từng bước.
Anh dạy môn lịch sử, giới thiệu cho học sinh mình những tội lỗi của nhân loại ở bên ngoài Miền đất hứa, vì sao họ lại giết hại lẫn nhau, cuối cùng bị Thần giáng xuống cơn đại hồng thủy.
Tiết học kết thúc, đến lượt học sinh đặt câu hỏi.
Lúc trước nhóm Chu Khiêm học qua giai đoạn này thường sẽ lựa chọn im lặng, không nói gì.
Nhưng lần này lại có người giơ tay.
Trên bục giảng, Chu Khiêm nhấc mắt nhìn, hiển nhiên người giơ tay là Lịch Học Hải.
"Bạn học này, bạn có câu hỏi gì?" Chu Khiêm cười hỏi.
Anh dịu dàng mỉm cười, chẳng khác gì những con ma nơ canh đã bị Cẩm tộc thuần hóa.
Lịch Học Hải giơ một bình thủy tinh lên, mở nút bình trước mặt mọi người, lấy tờ giấy ở bên trong ra.
Bên trên viết ba câu giống hệt nhau —— "Đừng bao giờ đến Miền đất hứa!"
Lịch Học Hải kinh ngạc hỏi: "Tôi và chủng tộc của mình trăm ngàn cay đắng mới tìm được thuyền đi đến Miền đất hứa. Chúng tôi mong ngóng có thể nhanh chóng được đến đây. Sau khi đến đây, Miền đất hứa quả thực không khiến chúng tôi thất vọng. Cẩm tộc là bậc phụ mẫu tái sinh chúng tôi... Không, Cẩm tộc chính là Thần mà chúng tôi kính ngưỡng!"
"Cho nên tôi thật sự không hiểu nổi... Tờ giấy này muốn nói điều gì?"
"À đúng rồi, đây là thứ chúng tôi nhặt được trước khi lên thuyền. Thưa thầy ——"
Nhìn Chu Khiêm, Lịch Học Hải nhàn nhạt cười: "Thầy có thể giải đáp thắc mắc của tôi được không?"
"Đừng bao giờ đến Miền đất hứa."
Đây là một lời khẳng định rõ ràng.
Hẳn là do một người Cẩm tộc đã thương xót cho số phận bất hạnh của nhóm người bên ngoài viết.
Người này hi vọng rằng có người nhận được thông điệp này, không tìm cách đi đến đây.
Thông tin về Cẩm tộc được bảo quản nghiêm ngặt, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Cho nên dùng cách thức nguyên thủy nhất, người đó mới có thể mang thông tin này ra ngoài.
Ngoài ra, người nọ còn qua loa viết lên mặt trái của một tờ giấy đóng gói, hiển nhiên là không chuẩn bị đầy đủ.
Tờ giấy này có khả năng không thể rơi vào tay bất kì người nào. Vì trên đường di chuyển, cái chai có thể bị đụng phải đá ngầm, vỡ nát, tờ giấy sẽ chìm xuống nước, không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời...
Dù xét từ góc độ nào đi nữa, tỉ lệ có người tìm thấy cái chai và thông điệp bên trong nó quả thực ít ỏi đến đáng thương.
Nhưng một khi người làm điều này bị phát giác, người đó chắc chắn sẽ bị Cẩm tộc xử tử.
Người đó đã mạo hiểm mạng sống mình để làm điều này.
Song hành động này có vẻ như không giống như do người Cẩm tộc làm.
Phải là bậc thánh nhân như thế nào mới dám làm ra chuyện này.
—— Vậy thì người đó sẽ là ai?
Hồ Cẩm Sắc nằm dưới chân núi, là hồ nước duy nhất nằm trong khu vực của chung cư hình vỏ trứng.
Trên núi có lẽ có con sông chảy xuống dưới chân núi, tạo thành hồ nước, hồ nước lại tiếp tục đổ ra biển.
Cái chai có khả năng từ trên thượng nguồn chảy xuống.
Nhưng càng lên cao, nước chảy càng xiết, khả năng chai bị vỡ cũng tăng cao; khả năng có người tìm thấy cái chai càng nhỏ hơn.
Người làm chuyện này là một thánh nhân dám hi sinh, nhưng không có nghĩa đó là một người ngốc nghếch.
Trong thời khắc nguy hiểm, người làm chuyện này không thể vô tình làm một chuyện vô nghĩa.
Người này có thể không chắc chắn cái chai có thuận lợi trôi ra ngoài và được người khác tìm thấy hay không. Nhưng trước đó, người này có thể bảo đảm cái chai phải trôi vào trong hồ Cẩm Sắc, sau đó tiếp tục trôi ra ngoài.
Vì vậy có thể kết luận người đã thả cái chai ở dưới chân núi.
Người có thể xuống khu vực chân núi là những người quản lý, Chu Khiêm đã từng gặp qua, đó là Khôi Na và hai thủ hạ. Trong đó có một người đã cứu mạng Ân Tửu Tửu.
Thăm dò đến đây, đáp án cũng rõ ràng.
—— Người đó là Ôn Ân.
Cách đây không lâu Chu Khiêm vừa suy đoán người chơi cần bảo vệ "Người tốt" của Cẩm tộc, nếu không thì họ khó lòng vượt qua phó bản.
Bây giờ Ôn Ân rõ ràng là một trong những "Người tốt" đó.
Nhưng hành động của Lịch Học Hải hiển nhiên đã đẩy Ôn Ân vào nguy hiểm.
Quả nhiên, trên không trung liền vang vọng tiếng thông báo của Khôi Na: "Mọi người nghe thông báo. Thời gian ăn tối, giờ học thiền và giờ huấn luyện thể chất sẽ được thông báo cụ thể sau."
"Toàn thể giáo viên và học sinh của lớp 1 khu 211, xin hãy chờ đợi một chút. Tôi sẽ đến ngay ——"
"Có sự cố xảy ra, chúng tôi kiểm tra thấy có sự xuất hiện của quỷ. Tôi sẽ dẫn người đến để đuổi quỷ đi. Mọi người đừng hoảng loạn! Giáo viên hãy chú ý trấn an người mới đến, khái quát lại tình huống của quỷ cho họ biết."
Kĩ thuật diễn của Chu Khiêm gần như đạt trình độ thượng thừa.
Khi vừa nghe đến "quỷ", anh lộ nét mặt sợ hãi.
Sau đó anh "chợt nhớ lại" những gì mình đã được dạy liền kiềm chế sự sợ hãi, nói với mọi người: "Mọi người đừng sợ. Quỷ chỉ biết giết hại những người không thờ phụng Cẩm tộc, những người không tin vào Thần. Quỷ chỉ giết những người có tâm địa xấu xa. Chỉ cần mọi người giữ vững tâm trí, không có suy nghĩ ác ý, ma quỷ sẽ không tấn công các bạn. Người xưa từng nói ——"
Nhìn về phía Lịch Học Hải, Chu Khiêm nở nụ cười dịu dàng: "Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma quỷ đến tìm. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Và còn một câu nữa, ác giả ác báo."
Lịch Học Hải cũng tươi cười đáp: "Cảm ơn lời dạy của thầy. Nhờ thầy, nhờ Cẩm tộc, tôi chắc chắn sẽ không sợ ma quỷ. Tự tận đáy lòng, tôi hi vọng rằng những phiền toái này sẽ được giải quyết nhanh chóng."
Chu Khiêm trào phúng, uy hiếp Lịch Học Hải.
Lịch Học Hải cũng dùng phiền toái uy hiếp Chu Khiêm.
Chu Khiêm hiểu rõ ý của y —— Lịch Học Hải đang chờ xem trong tình cảnh này, anh có thể cứu Ôn Ân như thế nào.