Trong thành phố thật của Miền đất hứa, thời gian dường như bị ngưng đọng lại, khi người chơi thoát ra khỏi khe nứt không gian, những người dân vốn đang quỳ lạy các vị thần xuất hiện trên bầu trời cùng với rồng thần tạo ra cơn mưa đã hoàn toàn biến mất.
Trong mắt họ, Thần chỉ đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất.
Họ hoàn toàn không hay biết rằng vị Thần mà họ tôn thờ đã bị chôn vùi trong một thế giới không một ai biết đến.
Phá Hiểu biến lớn, chở nhóm người chơi bay qua khỏi khe nứt không gian.
Bây giờ tình trạng của Ẩn Đao vô cùng tệ, đôi mắt hồ ly đã đỏ ngầu, sắp sửa hoàn toàn phát điên. Hà Tiểu Vĩ dùng chút sức lực cuối cùng để ổn định đối phương, Ẩn Đao nhanh chóng nắm bắt cơ hội mong manh này, hồi phục lại hình người.
Hà Tiểu Vĩ bị rút cạn sức lực, quỳ một gối xuống, thiếu chút nữa ngã ra khỏi thanh Phá Hiểu, Ân Tửu Tửu nhanh chóng túm hắn lại. Hà Tiểu Vĩ ổn định thân hình, lắc lắc đầu, sau khi tỉnh táo lại liền nhìn về phía Chu Khiêm đầu tiên.
Không chỉ Hà Tiểu Vĩ, Ẩn Đao, Ân Tửu Tửu đều nhìn về phía Chu Khiêm. Tề Lưu Hành đang đỡ lấy vai anh, lo lắng anh sẽ làm ra hành động dại dột.
Bởi vì Chu Khiêm có thể phát điên bất kì lúc nào, ai cũng lo rằng chuyện của Bạch Trụ sẽ là yếu tố kích thích thần kinh của anh, khiến Chu Khiêm hoàn toàn đánh mất lí trí.
Ngồi trên Phá Hiểu, cả người Chu Khiêm nhuộm trong máu đỏ. Anh không bị thương nặng, lớp máu này là máu của Bạch Trụ dính lên người anh khi anh ôm đối phương.
Đối lập với màu máu đỏ là gương mặt tái nhợt của Chu Khiêm.
Mưa chưa ngừng hẳn, vẫn còn mây đen trên trời cao. Ngồi dưới cơn mưa, bay trên một thành phố sầm uất, thân ảnh của Chu Khiêm càng thêm gầy gò, đơn bạc. Gương mặt không còn chút máu, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Gương mặt Chu Khiêm không cảm xúc. Cũng không một ai biết bây giờ anh có cảm xúc gì.
Nghiêng đầu, anh nhìn phía trước —— đó là con thuyền Noah có thể giúp họ rời khỏi đây. Có lẽ Charlie đã nhìn thấy họ nên con thuyền liền bay lên trời, chiếu một vòng sáng xuống.
Đó là ánh sáng tượng trưng cho cổng vào, khi bước lên, họ có thể trực tiếp bước lên thuyền cứu nạn, rời khỏi vùng đất này.
"Đây là cơn mưa của anh Trụ để lại không gian này, có thể duy trì thêm vài giây. Chúng ta cần vật chất môi giới mất hiệu lực, hơn nữa khiến những người Cẩm tộc tin vào sự hiện diện của Thần để không một ai kịp phản ứng đến đây ngăn cản chúng ta."
Chu Khiêm gọi rồng con, giọng nói khàn khàn, truyền lệnh: "Mọi người, mau lên thuyền cứu nạn."
Một giây sau, cơn mưa tạnh.
Những người ở Miền đất hứa như tỉnh khỏi cơn mê.
Con thuyền Noah từng giúp họ rời khỏi thảm họa đã biến mất.
"Thuyền cứu nạn? Thuyền cứu nạn đâu rồi?!"
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
"Mau lên! Mau báo cáo cho thủ lĩnh!"
"Không, không thấy ngài ấy đâu..."
...
【 Người chơi (thân phận người ngoại tộc) đã thành công sử dụng con thuyền Noah rời khỏi Miền đất hứa, người đứng đầu của Cẩm tộc biến mất, thành phố như rắn mất đầu, tạm thời không có ai phát động lệnh tìm kiếm thuyền cứu nạn 】
【 Chúc mừng các bạn đã phát hiện ra chân tướng lịch sử đã bị Cẩm tộc giấu giếm —— 】
【 Gần một vạn năm trước, nhân loại từng có một nền văn minh tiên tiến, nhưng vì một thảm họa xảy đến, mọi sinh vật trên hành tinh này đều bị diệt vong. 】
【 Trước khi vạn vật biến mất, nhân loại đã sử dụng công nghệ gien để gây giống thành công những phôi thai mới, chế tạo người Cẩm tộc, giống người mới ưu tú nhất của nhân loại. Nhân loại đã truyền thừa nền văn minh của mình cho Cẩm tộc, hi vọng họ có thể lên con thuyền Noah, tiếp tục cống hiến sau sự hi sinh của hàng tỉ sinh mạng trên địa cầu. 】
【 Cẩm tộc dùng thuyền Noah rời đi, lưu lạc trên vũ trụ suốt mất chục năm, khi quay lại hành tinh này đã trôi qua cả vạn năm. Họ tiếp tục xây dựng những thảm thực vật mới, tạo ra những sinh vật mới, và cả nhân loại trong thời nguyên thủy. Tiếc rằng những người này đã mất đi nền văn minh của mình, họ không thể chống lại Cẩm tộc có nền văn minh cao cấp... 】
【 Trên thuyền Noah chứa đựng mọi tri thức mà nhân loại cần học tập, cùng với lịch sử chân thật từng xảy ra trên hành tinh này. Nó đã từng lưu giữ nền văn minh nhân loại đi vào vũ trụ, bây giờ đã đến lúc nhân loại lấy lại nền văn minh của mình. 】
【 Chúc mừng các bạn đã nhận được khen thưởng ẩn! 】
【 Tiếp theo là phần phim kết thúc tự động, mong người chơi kiên nhẫn chờ đợi... 】
Đây là thông báo Chu Khiêm nhìn thấy sau khi lên được thuyền cứu nạn.
Cuối cùng họ đã hoàn thành phó bản, thậm chí còn nhận được khen thưởng ẩn.
Họ không chỉ vạch trần âm mưu của Cẩm tộc hoặc lật đổ được họ, họ đã thành công giúp cho nhân loại u minh lấy lại được nền văn minh của mình.
Nhưng lúc này không một ai vui vẻ.
Mất đi người bạn quan trọng, Ẩn Đao rùng mình.
Tâm trạng của Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ như chạm đáy, họ không dám rời khỏi Chu Khiêm. Nếu Chu Khiêm khóc, nháo, phát giận... ít nhất họ có thể ứng phó được.
Nhưng sau khi Chu Khiêm lên thuyền cứu nạn lại không nói một lời, thật sự khiến mọi người lo lắng.
Thanh Phá Hiểu đã quay về kích thước bình thường. Bạch Trụ đã đi rồi, nhưng vũ khí vẫn còn ở lại, bây giờ đang được Chu Khiêm ôm chặt trong lòng.
Nhìn hai mắt thất thần của Chu Khiêm, gương mặt không một chút máu, Hà Tiểu Vĩ vô cùng xót xa, nhịn không được bèn nói: "Khiêm à... Bây giờ cậu... Cậu có muốn chúng tôi làm gì không, chúng tôi sẽ lập tức ——"
"Tôi ổn."
Ngoài dự đoán của mọi người, Chu Khiêm bình tĩnh đáp lời.
Ngước mắt nhìn Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm nói: "Tôi biết tôi có thể thành kẻ điên bất kì lúc nào, nhưng bây giờ tôi chưa thể phát điên được. Các anh cứ yên tâm."
Lấy tay chạm lên chuôi kiếm lạnh băng, Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ đang chiếu đoạn phim tự động kết thúc.
Lúc này, thước phim không chiếu giai đoạn xưa ở hành tinh này mà bắt đầu từ khi con thuyền cứu nạn rời đi.
Chu Khiêm nhìn thấy trái đất xanh thẳm đang từ từ thu nhỏ lại, chỉ bé bằng một bàn tay, sau đó hoàn toàn biến mất. Thuyền cứu nạn rời xa địa cầu, xuyên qua dãy ngân hà, trôi nổi trong vũ trụ mênh mang, đến một nơi vô định.
Cuối cùng trước mặt họ xuất hiện một người máy.
"Tôi là người quản lý hồ sơ của thuyền cứu nạn. Cảm ơn các bạn đã trả nền văn minh cho hành tinh này. Ánh nắng chan hòa, đất đai màu mỡ, chim bay cá nhảy, hoa cỏ tốt tươi... Thần rất hài lòng với thế giới do mình sáng tạo ra. Nhưng thế giới vẫn còn thiếu một thứ."
"Thần nói: "Tạo ra con người dựa theo hình hài của ta, để con người quản lý vạn vật trên mặt đất"."
"Bây giờ Thần ban cho các bạn ——【 Đất tạo người 】."
Trong tay mỗi người chơi xuất hiện một cái hộp, mở ra xem, bên trong là một khối đất dẻo như cao su.
【 Người chơi nhận được đạo cụ: Đất tạo người 】
【 Công dụng: ? 】
【 Cấp: ? 】
Hiện tại, trong tay Chu Khiêm đã có được 6 nguyên tố liên quan đến sáng thế —— mồi lửa, không khí, đại lục, sao trời, nguồn gốc vạn vật, đất tạo người.
Theo sách Sáng thế, anh chỉ còn thiếu một thứ cuối cùng ——【 Ngày nghỉ ngơi 】.
Thần dùng thời gian 6 ngày để tạo ra con người và vạn vật, Thần vui mừng, quyết định dùng ngày thứ bảy làm ngày nghỉ ngơi.
Mở túi hành lí, Chu Khiêm kiểm kê lại khen thưởng mình nhận được một lần, sau đó lại im lặng nắm chặt thanh Phá Hiểu.
Một lát sau, thước phim tự động biến mất, người chơi chuẩn bị đăng xuất khỏi trò chơi.
Người ngoại tộc thành công rời đi, Thần của họ mãi mãi bị chôn vùi ở Miền đất hứa.
...
Bảy ngày sau.
Những nhân vật trọng yếu như Tạ Hoài, Tạ Hoa Doanh và Mục Sư biến mất, Kỷ Nhạc Tri dễ dàng diệt trừ được thế lực của họ ở bên ngoài.
Cùng lúc đó, những số liệu, ghi chép về quá trình hóa thần thành công của Bạch Trụ cũng đã được sắp xếp rõ ràng. Đối với người chơi cấp Thần ở khu X trong bệnh viện tâm thần, Kỷ Nhạc Tri cũng bắt đầu tiến hành những bước trị liệu tương ứng để xử lý.
Hắn không được thông báo với mọi người rằng phải hủy bỏ kế hoạch hóa thần.
Nhưng Thiệu Xuyên đã bồi dưỡng được nhiều chuyên gia cao cấp suốt nhiều năm, họ vẫn có thể giúp đỡ người chơi cấp Thần khôi phục thân thể như ban đầu, ít nhất là khôi phục lại bộ dáng trước đây.
Kỷ Nhạc Tri biết cần phải có một nhóm người công tác hậu cần, vì vậy bố trí cho nhóm của Chu Khiêm ở trong một biệt thự rộng lớn ở ngoài ngoại ô.
Trên tầng hai đều là nhóm người chơi có cơ thể bình thường.
Dưới tầng một là những bệnh nhân có cơ thể không toàn vẹn, ví dụ Huyết Ma có hai đầu; và Ẩn Đao, bây giờ mọi người mới biết rằng trong thế giới hiện thực, hắn mất một cánh tay phải.
Ẩn Đao vốn là một họa sĩ, từng là nghệ nhân trẻ tuổi nhất được cả nước công nhận. Vì tai nạn giao thông, hắn đành phải chặt đứt cánh tay phải, cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ con đường hội họa. Sau đó hắn vào trò chơi, muốn dùng tay phải trong trò chơi để luyện đao.
Biệt thự được xây trong một khu vực bí mật, xung quanh là non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình. Nhưng không khí trong biệt thự thường rất thấp.
Thứ nhất, họ liên tiếp nhận được những thông tin về Quy Nhi Tiên và Bạch Trụ, ai nấy cũng cảm thấy tâm trạng trùng xuống; thứ hai, tất cả những người tham gia phó bản 《 Miền đất hứa 》đều mang một thân thương tích quay về, cần phải nghỉ ngơi suốt nhiều ngày liền.
Sáng sớm, Hà Tiểu Vĩ đến đưa thức ăn cho Ẩn Đao.
Hắn nhìn thấy Ẩn Đao đang ngồi trước bàn sách, thử tập viết chữ bằng tay trái.
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Hà Tiểu Vĩ tràn ngập chua xót.
Hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, hắn mới bước vào trong phòng, đặt thức ăn sáng lên bàn: "Thầy, thầy nghỉ ngơi ăn chút gì đi?"
"Cảm ơn." Ẩn Đao bỏ bút xuống, tay trái cầm đũa kẹp một chiếc bánh bao, hỏi Hà Tiểu Vĩ: "Chu Khiêm sao rồi?"
"Lạ lắm... Cậu ấy là người bình thường nhất đó. Dậy sớm chạy bộ, đúng giờ ăn cơm, đúng giờ uống thuốc, đúng giờ đi ngủ." Hà Tiểu Vĩ đáp.
"Đối với cậu ấy thì như vậy không phải bình thường đúng không?" Ẩn Đao nói: "Trước đây Chu Khiêm có từng dậy sớm chạy bộ không?"
"Hình như là như vậy... Chậc..." Hà Tiểu Vĩ thở dài một hơi, tiếp tục hỏi: "Sức khỏe thầy sao rồi?"
"Khôi phục không tệ." Ẩn Đao nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, sau đó lại cầm bút lên.
Thấy hành động của đối phương, Hà Tiểu Vĩ có chút chần chờ.
Hà Tiểu Vĩ đáp: "Tôi vào trò chơi là ngoài ý muốn. Tôi thất nghiệp, đặc biệt phẫn uất, muốn nhanh chóng tìm được công việc, ngày đêm mơ về nó... Không ngờ khi tôi làm việc thiết kế bản vẽ cho khu bệnh số 2 của bệnh viện Xuân Sơn lại tiến vào trò chơi. Ước mơ của tôi là tìm được việc làm. Đây vốn không phải chấp niệm gì to lớn. Tôi cũng có thể từ bỏ trò chơi này bất kì lúc nào, tôi không luyến tiếc. Nhưng..."
"Nhưng tôi không chịu những mất mát giống như mọi người, như thầy. Tôi cũng cảm thấy việc đóng cửa trò chơi là tất yếu. Nhưng đôi khi nghĩ lại, tôi không phải mọi người, có lẽ tôi không hiểu được tâm trạng của tất cả..."
Trước khi biết Ẩn Đao đã phải trải qua những gì, Hà Tiểu Vĩ cũng chưa từng nghĩ quá sâu.
Nhưng sau khi biết Ẩn Đao đã mất tay phải, giấc mơ sau này còn bị chặt đứt, Hà Tiểu Vĩ cảm thấy khó lòng thấu hiểu được nguyện vọng của mọi người. Hắn không có quyền nói những người muốn tiếp tục trò chơi là có chấp niệm quá nặng.
"Thầy, thầy... thật sự muốn từ bỏ sao? Thầy có cảm thấy tiếc nuối không?" Hà Tiểu Vĩ hỏi.
"Vậy anh cảm thấy Bạch Trụ thì sao? Có phải anh ấy mất mát còn nhiều hơn tôi không?" Ẩn Đao hỏi lại.
Hà Tiểu Vĩ thở dài: "Đúng thật vậy. Khi không có hi vọng, mất đi cũng không sao. Nhưng khi đã có hi vọng trong tay, cuối cùng hi vọng lại bị cướp mất, cho nen mọi người mới đau khổ, không muốn từ bỏ, nhưng thật ra không nên như vậy. Tôi hiểu đạo lý n ày. Chúng ta nên học được cách buông bỏ. Tôi chỉ cảm thấy có lẽ thầy... sẽ đau khổ."
"Không có gì đau khổ." Ẩn Đao cười cười: "Được rồi, tôi từng muốn trở thành một họa sĩ nổi tiếng, sau khi vào trò chơi lại muốn luyện đao để đứng trên đỉnh vinh quang, còn muốn leo lên đỉnh núi luyện thành hồ ly chín đuôi... Thôi quên đi, anh xem như không nghe thấy câu cuối cùng đi. Tóm lại là ——"
"Sau khi vào trò chơi, tôi quen biết mọi người, trải qua nhiều chuyện, cũng suy ngẫm lại nhiều điều, ngược lại tôi càng cảm thấy quý trọng sinh mệnh hơn. Không có gì là đau buồn. Tôi còn sống, có thể tiếp tục chạy nhảy, khóc cười, bên cạnh có bạn bè, tôi vẫn có cơ hội luyện viết chữ, vẽ tranh bằng tay trái, cho nên không có gì đáng tiếc cả."
Nghe xong, Hà Tiểu Vĩ lau nước mắt: "Thầy cũng là một người đặc biệt tốt."
Ẩn Đao chợt nhớ đến điều gì, hỏi: "Đúng rồi, Tề Lưu Hành đã quay lại chưa?"
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, đúng là giọng của Tề Lưu Hành.
Hà Tiểu Vĩ mở cửa cho thiếu niên bước vào, thấy trên trán cậu đổ đầy mồ hôi.
"Có sao không?"
"May là không sao." Tề Lưu Hành thở ra một hơi, nghiêm túc nói: "Nhưng tình hình không ổn. Tôi đến thành phố Lam Cảng, cũng xem qua tình hình ở địa bàn của quân đoàn Vô Song và ở đại sảnh trò chơi, tất cả người chơi đều lùng sục khắp các phó bản để giết chết Chu Khiêm... Tất cả đều muốn giết Chu Khiêm. Anh ấy, dù anh ấy có đi theo chúng ta, cũng không thể vào trong một phó bản bán mở nào nữa."
Ẩn Đao nhíu mày nhìn Tề Lưu Hành, nghĩ đến điều gì thì lại hỏi: "Còn cậu thì sao? Ước mơ của cậu... Bây giờ cậu thấy như thế nào?"
Tề Lưu Hành bước vào trong phòng, ngồi xuống ghế, trầm mặc một lúc lâu, sau đó đáp: "Các anh biết đó, tôi vào trò chơi là để hồi sinh cho em trai mình. Từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình tôi nhìn thấy em ấy. Nhưng tôi luôn chắc chắn rằng em ấy có tồn tại."
"Nhưng sáu ngày trước, khi vừa rời khỏi phó bản, tôi chính thức 18 tuổi. Không biết vì sao từ ngày hôm đó, tôi không thể nhìn thấy em trai mình đâu nữa. Tôi..."
"Bây giờ ngay cả tôi cũng không biết em trai tôi có phải là ảo tưởng của mình hay không."
"Nếu em ấy thật sự tồn tại, có lẽ tôi cũng nên giống cha mẹ mình, phải chấp nhận rằng em ấy đã rời khỏi đây rồi. Nếu em ấy là ảo giác của tôi... Tôi lại càng không nên tiếp tục sa lầy vào ảo giác, khiến cho nhiều người chết đi như vậy."
Hít sâu một hơi, siết hai tay, rồi lại buông lỏng ra, Tề Lưu Hành quyết tâm: "Tôi không được ích kỉ như vậy. Chúng ta... Chúng ta cùng nhau ước đóng cửa trò chơi đi. Bây giờ vấn đề duy nhất là làm sao tìm được một phó bản không bị ai truy sát, sau đó cầu xin Thần xuất hiện. Ngoài ra..."
"Còn có Cao Sơn, tôi vẫn luôn không yên lòng. Nếu có thể, tôi cũng hi vọng anh ấy có thể quay về."
Sau phó bản Miền đất hứa, hệ thống thông báo họ đã thành công hoàn hành bản đồ tìm kiếm Thần. Chỉ cần ở trong trò chơi, họ có thể gọi Thần đến. Ở bất cứ nơi đâu, Thần đều có thể xuất hiện, thực hiện ước mơ cho họ.
Nhưng vì Tạ Hoài và Lịch Học Hải tính kế, lợi dụng Quy Nhi Tiên, khiến chuyện nhóm Chu Khiêm muốn đóng cửa trò chơi lan truyền khắp nơi. Tất cả những người chơi đều muốn giết chết Chu Khiêm, kể cả người của quân đoàn Vô Song.
Trong khoảng thời gian ngắn, họ khó lòng tìm được một nơi an toàn, thích hợp để trò chuyện cùng Thần.
"Dù thế nào đi nữa... Chúng ta cũng phải tìm ra một nơi an toàn. Còn chuyện trao đổi với Thần, ngoại trừ việc đóng cửa trò chơi, đề nghị lúc trước của tôi mọi người nghĩ như thế nào?" Ẩn Đao hỏi.
Tề Lưu Hành: "Không thành vấn đề."
Hà Tiểu Vĩ chà xát tay: "Trưa nay chúng ta... tìm Khiêm thương lượng đi. Không thể nói đến Bạch Trụ trước mặt cậu ấy, nhưng vẫn cần phải thương lượng với nhau."
Ba người thảo luận thêm một chút, sau đó chờ đến trưa.
Hà Tiểu Vĩ mua lẩu Hồng Kông, chuẩn bị hải sản mà Chu Khiêm thích, trên bàn cũng không có đồ uống có gas như Coca, Sprite, tráng miệng có bánh Tiramisu, pudding dâu,...
Khi ăn cơm, Hà Tiểu Vĩ giúp Chu Khiêm gắp thức ăn, Tề Lưu Hành lại gọt trái cây cho anh, Ẩn Đao ngồi đối diện, phụ trách thương lượng ——
"Chu Khiêm, chúng ta thương lượng một chút đi... Có lẽ Bạch Trụ vẫn còn ở trong trò chơi. Linh hồn của anh ấy bị nhốt ở Quy Khư. Mục Sư, Tạ Hoài cũng ở Quy Khư."
"Ước với Thần hồi sinh Bạch Trụ có lẽ không dễ, vậy thì chúng ta hãy ước đến Quy Khư, tìm cách mang Bạch Trụ về."
"Làm xong mọi thứ, chúng ta sẽ đóng cửa trò chơi."
Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành và Ẩn Đao lại không ngờ rằng Chu Khiêm trực tiếp lắc đầu.
"Vì sao?" Ẩn Đao nhíu mày: "Có lẽ mang Bạch Trụ rời khỏi Quy Khư sẽ tốn một chút thời gian, khiến việc đóng cửa trò chơi bị kéo dài, cũng có thể khiến nhiều người chết thêm... Nhưng xét những gì mà chúng ta đã trả giá thì chúng ta vẫn có thể ích kỉ một chút."
"Gần đây tôi có kiểm tra số lượng người chơi mới vào, không nhiều lắm. Còn người chơi lâu năm... Nói thật, đôi khi tôi cảm thấy loại người như họ sẽ không hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta, dễ dàng đòi giết chết chúng ta, không cứu thì không cứu."
"Không đúng." Chu Khiêm nhìn Ẩn Đao, giọng điệu nhàn nhạt: "Quy Khư tồn tại là vì ước nguyện của Lịch Học Hải đã được thực hiện. Ở đó, anh ta là chúa tể. Bây giờ anh ta là Diêm Vương nắm trong tay vô số linh hồn. Nếu chỉ với vài người chúng ta đến Quy Khư thì không thể mang Bạch Trụ quay về. Dù chúng ta có thành công đi nữa thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, là mấy năm, thậm chí là mấy chục năm. Nếu là như vậy, việc chúng ta vội vàng đóng cửa trò chơi, vội vàng phản kháng lại Tạ Hoài liền không còn ý nghĩa gì nữa, sự hi sinh của Bạch Trụ cũng chẳng còn giá trị."
Tạm dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: "Còn chuyện ước với Thần để hồi sinh Bạch Trụ... Cũng không đúng."
Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ ngơ ngác hỏi: "Vì sao không?"
"Vì Thần muốn anh ấy chết." Chu Khiêm đáp: "Khi anh Trụ sắp phát điên, tôi đi theo anh ấy, nhìn thấy Thần xuất hiện trong thế giới tinh thần của anh ấy."
"Thần bắt anh ấy lựa chọn, một là chết, hai là từ bỏ đóng cửa trò chơi. Anh Trụ lựa chọn hi sinh."
Nhưng vì sao lại như vậy?
Ba người ngồi trên bàn không khỏi hai mặt nhìn nhau, thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Cúi đầu, Chu Khiêm im lặng gắp cho mình một con sò, vô cảm nói tiếp: "Cho nên, nếu chúng ta muốn đóng cửa trò chơi, khiến cho anh Trụ chết chắc chắn đây là điều kiện đầu tiên mà Thần đưa ra. Nếu không, Thần sẽ không bắt anh ấy phải lựa chọn trong thời khắc đó."
"Nói cách khác, nếu chúng ta muốn cứu anh Trụ, dù là tìm anh ấy ở Quy Khư hay là ép Thần hồi sinh anh ấy, một khi chúng ta ước nguyện với Thần như vậy, Thần chắc chắn sẽ bắt chúng ta từ bỏ đóng cửa trò chơi."
Không nhanh không chậm bỏ con sò vào trong miệng nhai rồi nuốt xuống, Chu Khiêm nói: "Để cứu anh Trụ, cần phải đóng cửa trò chơi. Không thể không lựa chọn cả hai, chỉ có thể chọn một trong hai. Tôi quyết định tôn trọng sự lựa chọn của anh Trụ."
Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành ngừng tay lại, nhất thời ngơ ngẩn.
Ẩn Đao trầm tư một lúc lâu, sau đó đứng bật dậy.
Giọng điệu của Ẩn Đao không khỏi lên án: "Nhưng mà Chu Khiêm... Chẳng lẽ cậu, cậu thật sự muốn Bạch Trụ chết như vậy sao? Cậu... Cậu thật sự muốn bỏ rơi anh ấy à?"
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người có đoán được Khiêm Khiêm muốn làm gì không~