Khi Chu Khiêm và Bạch Trụ đến, Tề Lưu Hành đang tham gia kỳ học quân sự.
Nhưng vì cũng đã đến nên hai người cùng nhau đi dạo trong trường, khi đi đến tòa dạy học, họ nhìn thấy một tấm poster.
Đây là một tấm poster giới thiệu một tọa đàm ——
Tên: 《 Khoa học thần kinh: Chia sẻ về những trường hợp thực tiễn liên quan đến sự giảm bớt lòng thỏa mãn, hệ thống sưởi ấm và làm mát tự động 》.
Diễn giả: Đổng Việt - Giáo sư khoa thần kinh học đại học Cẩm Hoa.
Thời gian bắt đầu là 5 phút sau.
Chu Khiêm dừng chân: "Em quen thầy Đổng. Khi nhà em xảy ra chuyện, em cũng nằm viện vì trúng khí gas, bác sĩ chữa trị cho em là bạn của thầy ấy. Khi đó thầy ấy cũng đưa cho em nhiều lời khuyên hữu ích. Chúng ta ngồi nghe một chút không?"
Bạch Trụ gật đầu: "Được."
Cuối cùng, hai người đã quay về nhân gian.
Nhưng sau khi về đây, họ vẫn chưa xác định được quan hệ của họ sẽ như thế nào, họ sẽ tiếp tục sống ra sao.
Nơi đầu tiên họ tìm đến là trường đại học Cẩm Hoa.
Bạch Trụ cảm thấy y có thể hiểu rõ được dụng ý của Chu Khiêm.
Ngoại trừ việc muốn tham gia buổi khai giảng của Tề Lưu Hành, gặp lại bạn bè cũ, hẳn là vẫn còn một dụng ý sâu xa nào đó ——
Trường đại học Cẩm Hoa là nơi họ đã ước hẹn cùng nhau sẽ học.
Nhưng cuối cùng, chỉ một mình Chu Khiêm đến đây, còn Bạch Trụ thì không. Đối với Chu Khiêm, Bạch Trụ là một người thất hứa.
Hệ thống thiết kế phó bản hoàn toàn dựa vào một mã lệnh lí tính, do bộ phận trung tâm tính toán, mọi thứ được vận hành theo mã lệnh tự động.
Để tăng độ khó của phó bản, trạm kiểm soát cũng không ngừng thu thập thêm nhiều yếu tố bên ngoài, những quỷ kế khác, nhưng tất cả đều là mệnh lệnh từ sinh vật cấp cao để lại trong thời gian trước.
Đặc biệt sau khi phần nhân tính của hệ thống trung tâm đã trở thành Bạch Trụ ở thế giới hiện thực, đối với Bạch Trụ, hệ thống đó càng không liên quan gì đến mình.
Nhưng Chu Khiêm đã tính hết những "phó bản" kia lên đầu y.
Bạch Trụ biết bây giờ Chu Khiêm muốn đòi lại món nợ mà anh đã phải trải qua trong trò chơi.
Khi hai người bước vào thính phòng chỉ còn một hàng ghế cuối cùng còn trống.
Họ vừa ngồi xuống, buổi tọa đàm bắt đầu.
Trên bục, giáo sư trông khá trẻ tuổi, mặc tây trang giày da, bộ dạng nghiêm trang, đeo một gọng kính dày, khí chất cấm dục lãnh đạm, gương mặt khi giảng bài cũng không có cảm xúc gì, dường như mỗi sinh viên ngồi bên dưới đều thiếu nợ mình 50 triệu.
Đây là giáo sư Đổng Việt.
Gần 20 phút sau, ba hàng ghế phía trước Chu Khiêm và Bạch Trụ đều nhất loạt rời đi —— nhiều học sinh đã rời đi, phần lớn sinh viên còn ngồi lại là nữ. Họ đến đây không phải để nghe giảng mà là để ngắm vẻ đẹp của giáo sư.
Chu Khiêm âm thầm lắc đầu, nhỏ giọng nói với Bạch Trụ: "Trình độ nghiên cứu của thầy Đổng rất cao, nhưng thầy không thích đi dạy hay đi học, thầy không bao giờ suy xét đến việc sinh viên có tiếp thu được hay không. Em nghe bác sĩ của em nói rằng mỗi lần thầy ấy đi học là như bị ép lên Lương Sơn"*
*Là một câu thành ngữ của Trung Quốc, xuất hiện trong tiểu thuyết "Thủy hử" của Thi Nại Am. Nhiều anh hùng trong "Thủy Hử" bị buộc phải đến Lương Sơn để nổi dậy, đây là một phép ẩn dụ cho việc buộc phải vùng lên khi bị dồn đến đường cùng, và nó cũng là một phép ẩn dụ cho việc làm điều gì đó như là phương sách cuối cùng
Nghe đến đó, Bạch Trụ suy tư liếc mắt nhìn Chu Khiêm, không nói gì.
Trên bục giảng, Đổng Việt tiếp tục hăng say giảng bài: "Có hai loại hệ thống kiểm soát trong quá trình tự điều tiết, kiểm soát của từng cá nhân. Là hệ thống nóng và hệ thống lạnh. Hệ thống nhiệt chủ yếu đề cập đến hệ thống cảm xúc dựa trên lõi amygdala của não."
*Amygdala là một cấu trúc dưới vỏ nằm ở phần bên trong của thùy thái dương. Yếu tố này có mối liên hệ với phần lớn bộ não, là hạt nhân có liên quan đặc biệt có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống thần kinh và chức năng của sinh vật. Chức năng chính của nó là tích hợp các cảm xúc với các mẫu phản ứng tương ứng với các mẫu này, kích thích phản ứng sinh lý hoặc chuẩn bị phản ứng hành vi.
"Hiển nhiên, amygdala chịu trách nhiệm cho những cảm xúc sâu sắc, phức tạp hơn. Lấy ví dụ là lo âu, sợ hãi, sinh viên của tôi hai ngày nay rất lo lắng tôi không chấm điểm cao cho luận văn thạc sĩ của họ, sự lo âu, sợ hãi này lại sinh ra trong vỏ não, không liên quan gì đến hạch hạnh nhân."
"Hệ thống lạnh lại đề cập đến hệ thống nhận thức dựa trên vùng hải mã não..."
Bên cạnh họ, đã có người mắng: "Tôi nghe nói trường chúng ta một lập thêm một viện nghiên cứu thần kinh, còn mở chương trình chính quy cho sinh viên, giáo sư Đổng này có mục đích giúp tăng hứng thú nghiên cứu về thần kinh với mọi người, thu hút sinh viên đăng kí vào học nhưng tôi cảm thấy... vẫn là dựa vào giá trị nhan sắc thôi."
Một người khác nói: "Hôm nay là đỡ lắm rồi, nghe cũng tương đối dễ hiểu. Lần trước tôi tham gia một thầy ấy còn tổ chức một buổi tọa đàm về cấu trúc phát triển và nguyên lý hoạt động của các mạch thần kinh cho một nhóm sinh viên thậm chí còn chưa biết về thần kinh."
...
Đổng Việt hoàn toàn không quan tâm đến lời mắng chửi của sinh viên, thầy vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt trên bục giảng: "Vậy thì "trì hoãn sự thỏa mãn" là gì? Lấy ví dụ, một đứa trẻ thích ăn kẹo, tôi cho nó một viên kẹo, tôi nói rằng nó có thể ăn ngay lập tức, nhưng nếu nó kiên nhẫn chờ thêm 1 tiếng nữa, tôi sẽ cho nó nhiều thêm 1 viên kẹo. Học được cách tự mình nhẫn nhịn, chờ thêm một thời gian, đứa trẻ có thể ăn đến 2 viên kẹo, sự thỏa mãn lớn hơn, đó gọi là trì hoãn sự thỏa mãn."
"Đương nhiên, trì hoãn sự thỏa mãn không phải yêu cầu chúng ta một mực áp chế dục vọng, mà nó dạy cho chúng ta có năng lực nhẫn nại, kiên nhẫn, chịu đựng trong thời gian dài."
"Có nghiên cứu chứng minh rằng sự thỏa mãn bị trì hoãn có thể đạt được giá trị tốt hơn bằng cách giảm hình ảnh trực quan về các kích thích và giảm sự liên quan đến cảm xúc của các nhiệm vụ."
Đổng Việt đề cập đến một ví dụ quen thuộc mà mọi người cảm thấy hứng thú: "Ví dụ như tình yêu, quan hệ song phương với nhau cũng có thể..."
Một tiếng sau.
Sinh viên đến tham gia tọa đàm vì nhan sắc của giáo sư không khỏi thở dài một hơi —— cuối cùng cũng kết thúc.
Tâm lý của Đổng Việt đứng trên bục giảng cũng giống như mọi người —— cuối cùng cũng kết thúc.
Khi đang cúi đầu sửa soạn lại vật dụng cá nhân, Đổng Việt lặng lẽ cắn răng, im lặng thở ra một hơi, sau đó hỏi: "Tiếp theo là thời gian giải đáp thắc mắc, có sinh viên nào đặt câu hỏi không?"
Tuy nói như vậy nhưng Đổng Việt hiển nhiên không hề thích thú hạng mục này.
Thầy giáo theo thói quen cho rằng mọi người đều đã hiểu rõ, sẽ không có ai giơ tay lên hỏi.
Cho nên khi Đổng Việt vừa muốn nói tọa đàm kết thúc, Chu Khiêm lại giơ tay lên... Anh thấy gương mặt của giáo sư hơi tái đi.
Nhưng Đổng Việt đã khống chế cảm xúc ngay, lạnh nhạt hỏi: "Cậu có câu hỏi gì?"
Sau khi hỏi xong, thầy giáo hơi kinh ngạc một chút sau khi nhận ra người vừa rồi là Chu Khiêm.
Chu Khiêm nói: "Chỉ là một số vấn đề cá nhân, xin làm phiền giáo sư vài phút, không ảnh hưởng đến các sinh viên khác, được không ạ?"
"Không thành vấn đề."
Không cần phải giải đáp thắc mắc trước một đống người khác, Đổng Việt thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục sửa soạn lại vật dụng cá nhân.
Trong thính phòng, sinh viên lục tục rời đi.
Chu Khiêm cùng Bạch Trụ đi lên bục giảng, sau đó anh lại nói với đối phương: "Anh ra ngoài chờ một chút được không? Em có một số vấn đề học thuật muốn hỏi thầy."
Ánh mắt Bạch Trụ dừng trên bàn tay của Đổng Việt —— ngón áp út tay phải có một dấu hằn như đeo nhẫn. Có thể đoán rằng người này đã đeo nhẫn một thười gian dài, chỉ vừa mới tháo ra cách đây không lâu.
Vì thì bây giờ người này có khả năng độc thân.
Chu Khiêm chờ Bạch Trụ trả lời, bỗng nhiên thấy đối phương ôm lấy vai mình.
Chu Khiêm lại thấy y nghiêng người, mỉm cười gật đầu với Đổng Việt đang kinh ngạc, xem như thay cho lời chào hỏi.
"Anh ra ngoài chờ em. Tối có muốn mời giáo sư ăn một bữa không?" Bạch Trụ dịu dàng hỏi Chu Khiêm, giọng nói từ tính, trầm thấp.
Đổng Việt giảng bài bằng micro chưa kịp tắt, Bạch Trụ lại đứng gần bục, vì vậy thanh âm này ngay tức khắc vang vọng khắp thính phòng, đâm thẳng vào lòng Chu Khiêm.
Chu Khiêm có cảm giác như... mình vừa bị chọc ghẹo.
Anh hiếm khi đỏ mặt, xua xua tay với Bạch Trụ, đuổi đối phương ra khỏi phòng, xoa xoa cánh mũi, vừa xoay người đã nhận được ánh mắt đầy ý cười của Đổng Việt.
"Em khỏe lên rồi." Đổng Việt nói: "Sao lại muốn đến đây?"
"Em đến tìm một sinh viên năm nhất. Nhưng mà cậu ấy đi học quân sự rồi." Chu Khiêm đáp.
Chu Khiêm hiển nhiên không có vấn đề muốn hỏi, anh chỉ muốn thử giỡn với Đổng Việt và quan sát phản ứng của Bạch Trụ, đồng thời hàn huyên với câu với giáo sư.
Hai người trao đổi vài câu. Chu Khiêm liếc mắt nhìn thấy ngón áp út của đối phương, thẳng thắn nói ra: "Chúc mừng thầy Đổng đã thoát khỏi bể khổ."
Đổng Việt bật cười.
Chu Khiêm hỏi tiếp: "Thầy có tìm đối tượng mới không, nếu thật thì để em giới thiệu vài người nhé?"
Nghe xong, hai tai Đổng Việt hơi đỏ lên, sau đó quyết đoán đổi đề tài: "Cậu trai kia là bạn trai của em? Trông đáng tin cậy lắm. Đang làm nghề gì?"
Chu Khiêm: "Không nghiêm túc làm việc."
—— Vì anh đã đóng cửa trò chơi, bây giờ đang là "Ngày nghỉ ngơi".
Đổng Việt: "Đang học thạc sĩ? Học ở đại học nào?"
Chu Khiêm lắc đầu, đứng đắn đáp: "Anh ấy còn chưa học xong cấp ba đã bỏ học."
Im lặng vài giây, Đổng Việt nghiêm túc vỗ vỗ vai Chu Khiêm: "Tìm đối tượng yêu đương cũng không nên chỉ dựa vào giá trị nhan sắc. Tôi là một ví dụ cụ thể."
Chu Khiêm: "Thầy Đổng, em cảm thấy thầy nói rất đúng."
...
Tối. Trong một phòng khách sạn.
Bạch Trụ ngồi dưới đất đọc sách, sau lưng là cảnh thành phố hoa lệ vào ban đêm, trước mặt là ánh đèn hơi ngả vàng.
Chu Khiêm đang ở trong phòng tắm tắm rửa.
Cửa mở, bên trong vang lên tiếng nước chảy.
Bạch Trụ đã gọt xong một dĩa trái cây, ngồi ở đây chờ Chu Khiêm, yên lặng đọc sách.
Một lát sau, Chu Khiêm bước ra.
Ngẩng đầu, Bạch Trụ nhìn thấy Chu Khiêm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng khó khăn lắm mới che được hết mông, khuy áo cài lệch xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chu Khiêm hồn nhiên không quan tâm, anh đi đến bên cạnh Bạch Trụ, lấy một cây tăm nhỏ cắm một miếng dưa hấu lên ăn, hỏi: "Giúp em sấy tóc với?"
Ba phút sau, hai chân trần thẳng tắp của Chu Khiêm ngồi trên thảm lông, anh ôm một dĩa trái cây ăn, Bạch Trụ đứng phía sau cầm máy sấy giúp anh sấy tóc.
Khi Chu Khiêm ăn dâu, một miếng dâu bất ngờ rơi xuống, để lại một vệt nước trái cây màu đỏ trên đùi anh.
Chu Khiêm nghiêng người, hơi ngả người ra sau, chỉ về phía bàn trà sau lưng Bạch Trụ: "Giúp em lấy tờ giấy?"
Thân thể nghiêng qua, cổ áo vốn không được cài đàng hoàng liền bại lộ một phần lớn da thịt trên cổ, bả vai và xương quai xanh.
Chu Khiêm híp mắt nhìn Bạch Trụ, nhìn thấy hầu kết y lăn lộn lên xuống.
Ánh mắt nhìn theo hầu kết đang chuyển động của đối phương, sau đó lia mắt nhìn xuống dưới, Chu Khiêm liền cười hỏi: "Năng lực tự chủ của sinh vật cấp cao kém như vậy à?"
Máy sấy tắt nguồn.
Bạch Trụ giơ tay ôm lấy eo Chu Khiêm, cúi người xuống muốn hôn, Chu Khiêm lại tránh đi.
Tựa đầu lên vai Chu Khiêm, Bạch Trụ thở ra một hơi nặng nhọc: "Hửm?"
Chu Khiêm nghiêm trang nói: "Hôm nay thầy Đổng đã dặn em một điều. Khi yêu đương cũng phải trì hoãn sự thỏa mãn. Không nên đầu tư quá nhiều cảm xúc và sức lực vào thời gian đầu. Bước đầu phải thật nhẹ nhàng, nếu quá lớn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm sau này. Chúng ta cần phải học cách tự mình khống chế. Như vậy thì anh và em mới có thể ở bên nhau lâu dài, tương lai mới hạnh phúc hơn."
"Cho nên em đã nghĩ kĩ rồi. Chi bằng chúng ta bắt đầu từ lúc... anh theo đuổi em đi. Dù sao thì anh cũng chưa từng chính thức theo đuổi em."
Bạch Trụ dời tay khỏi eo Chu Khiêm, ôm lấy hai vai anh, sau đó lại buông ra.
Y sẵn sàng cùng Chu Khiêm chơi những trò chơi mà đối phương muốn chơi, cho nên gật đầu: "Ngày mai anh mời em cùng anh đi hẹn hò ngày đầu tiên, được không?"
Chu Khiêm: "Nếu anh làm em hài lòng thì em sẽ đồng ý hẹn hò với anh."
Bạch Trụ lại gật đầu: "Anh biết rồi."
Ánh mắt Chu Khiêm thoáng nhìn xuống bên dưới, anh đứng lên kéo một tấm chăn trên ghế lên quấn quanh người: "Thầy Đổng còn nói phải giảm bớt những yếu tố kích thích trực quan mới có thể năng cao năng lực tự khống chế, như vậy sẽ tốt hơn cho sự trì hoãn thỏa mãn. Vì vậy sau này em sẽ mặc quần áo nhiều hơn trước mặt anh."
Bạch Trụ cũng đứng lên, xoa tóc Chu Khiêm: "... Em vui là được."
Chu Khiêm cười: "Nhớ nha."
"Nhớ rồi." Bạch Trụ lại tiến gần hơn, nhìn vào mắt Chu Khiêm: "Thầy Đổng còn nói thêm một điều."
Chu Khiêm kinh ngạc hỏi: "Điều gì?"
Bạch Trụ đánh giá Chu Khiêm từ trên xuống dưới, thấp giọng thủ thỉ bên tai anh: "Bây giờ muốn được thỏa mãn thì sẽ được 1 viên kẹo. Nhưng khi anh phối hợp với em chờ đợi... Đến lúc đó, anh sẽ có ít nhất là "2 viên kẹo" ——"
"Chu Khiêm, cảm ơn em đã chiêu đãi."
Chu Khiêm: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Đổng: Người trẻ tuổi yêu đương với nhau liên quan gì đến tôi?