Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 49: Những bông hoa ác (6)



Edit: cơm trắng chan cà phê

【 Người chơi Chúc Cường sử dụng đạo cụ: "Giả dối và ngụy trang" 】

【 Công dụng: Có thể lấy tên giả cùng gương mặt giả xuất hiện trước mọi người trong trò chơi, lừa gạt mọi người, thậm chí lừa gạt cả hệ thống của họ; muốn ghi điểm trong trò chơi, hãy thử nghiệm bạn trai/bạn gái có nhận ra bạn hay không, có bị "bạn" hấp dẫn không? Đây là một đạo cụ đặc biệt tốt 】

【 Trạng thái sử dụng đạo cụ: Bình thường 】

【 Thời hạn còn tác dụng: 72 giờ 】

Bây giờ, Chúc Cường mở thanh đạo cụ, xác nhận lại thông tin sử dụng đạo cụ, tạm thời yên tâm.

Chu Khiêm rời khỏi phó bản《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》được nghỉ ngơi 10 ngày, nhưng Chúc Cường thì không dám dừng lại.

Hắn bị Mục Sư kéo vào khu số 2 của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, nhờ Mục Sư dẫn dắt mình vào trò chơi, sau đó bị những người chơi lâu năm trong quân đoàn Đào Hồng kéo đi luyện cấp.

Những phó bản bình thường có khen thưởng cho nhiệm vụ ẩn khác nhau, nhưng kinh nghiệm đạt được tương đối thấp.

Tuy tiến độ thăng cấp bình thường, Chúc Cường vẫn cần mẫn, có người chơi lâu năm dẫn đường, cho nên trong khoảng thời gian ngắn đã lên đến cấp C, tính sát thương cũng không tệ.

Đương nhiên, cũng một phần là do Chu Khiêm không chú tâm vào việc phát triển kỹ năng, nếu chỉ xem thông tin trên hệ thống giao diện, sức mạnh của Chúc Cường bây giờ đã mạnh hơn Chu Khiêm một chút.

...

Ở bên kia. Gần lò sưởi, sắc mặt Ngô Nhân đầy âm trầm.

Đối lập là Chu Khiêm nhàn nhã ở bên cạnh giá sách, anh không hề bận tâm đến cái đầu lâu cháy nhẻm và những phần thân thể bị chặt đứt ở đối diện mình

Nhìn chăm chú vào mắt Ngô Nhân, Chu Khiêm thấp giọng nói: "Trò chơi nhỏ "thoát khỏi thư phòng" này thật ra cũng giống như việc khởi động làm nóng người trước khi thi đấu, mọi thứ rất đơn giản."

"Tôi cảm thấy anh và con bạc của mình rất thông minh. Hai người hẳn đã nghĩ ra được đáp án. Nhưng vì đáp án này quá đơn giản, may mắn một chút cũng có thể đoán ra, cho nên hai người mới không dám chắc chắn."

"Hai người lo lắng rằng liệu còn một manh mối bí ẩn nào bỏ sót hay không, có phải nó mới là đáp án chân chính không..."

"Dù thế nào đi nữa, anh không dám đánh cược. Anh không dám tự mình chạm vào tay nắm cửa kia, mở cửa ra."

Liếc mắt nhìn phản ứng của những người khác, Chu Khiêm nói tiếp: "Tôi đoán cô gái Ân Tửu Tửu cũng đã tìm ra đáp án rồi. Nhưng cô ấy sẽ không mở cửa. Thật ra mọi người trong phòng này đều đang đợi phản ứng của anh. Anh có biết lý do không?"

Lúc này, sắc mặt của Ngô Nhân đã xám xịt.

Chu Khiêm đáp: "Bọn họ đoán ra đáp án, nhưng không làm gì cả. Vì họ không sốt ruột. Người sốt ruột duy nhất ở trong căn phòng này là người có số điểm thấp nhất."

"Bọn họ muốn xem... Anh có dám mở cánh cửa kia không, theo đó, họ cũng có thể đoán ra được số điểm của anh."

Nói đến đây, nụ cười tươi của Chu Khiêm ánh lên tia khiêu khích: "Đã đến nước này rồi, tôi cảm thấy đáp án đã rõ mồn một."

"Dù chỉ nắm chắc 99%, anh cũng không dám mở cửa. Vì 1% sai lầm còn lại, anh không thể gánh vác nổi. Cho nên bây giờ số điểm của anh là ——"

Chu Khiêm mỉm cười nói ra sự thật tàn khốc: "Thậm chí còn không có nổi "2" điểm."

Đôi mắt nhỏ của Ngô Nhân trở nên thất thần.

Chu Khiêm lại dùng giọng điệu mê hoặc nói: "Cho nên, anh hãy làm "vua" đi. Tôi có thể giúp anh mở cánh cửa đó ra."

Hít sâu một hơi, Ngô Nhân liếc mắt nhìn đồng hồ, mệt mỏi mà nhìn Chu Khiêm: "Lý Bất Hối đã thử ba lần, bị trừ 6 điểm, chắc chắn cậu ta không muốn thử lại. Điểm sinh tồn của Ân Tửu Tửu xếp thứ 4, cô ta không nôn nóng, cô ta đúng là muốn thử tôi. Còn những người khác ——"

"Đúng thế. Tôi sốt ruột, nhưng Tư Đồ Tình xếp thứ hai và Kha Vũ Tiêu xếp hạng ba từ dưới đếm lên cũng sẽ sốt ruột. Bọn họ không hành động..."

"Chỉ có thể là vì cậu đã yêu cầu họ làm vậy. Là cậu nói bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ! Cho nên ——"

Ngô Nhân âm trầm nhìn Chu Khiêm: "Đừng có kéo người vô tội xuống nước. Thật ra chỉ có cậu và Ân Tửu Tửu muốn thử tôi, đúng không? Cậu cho rằng tôi không nhìn ra à?"

Chu Khiêm chân thành đáp: "Anh đương nhiên nhìn ra chứ. Tôi cũng có giấu đâu. Nhưng anh vẫn cần tôi giúp anh mở cửa. Đây là giá giao dịch niêm yết rõ ràng. Tôi có thể mở cửa giúp anh, bảo đảm anh không bị trừ 2 điểm sinh tồn. Trong khi đó, anh chỉ cần làm "vua". Thành giao?"

"Được rồi. Tôi đồng ý với cậu."

30 giây sau, Ngô Nhân cuối cùng mới nói trước mặt mọi người: "Mọi người cần hợp tác với nhau để thăm dò cốt truyện, ai dám động thủ giết người thì tôi sẽ giết người đó. Tôi dám nói thì dám làm."

Nói xong, Ngô Nhân lại nhìn Chu Khiêm, nói khẽ: "Tôi đã nói xong. Cậu hài lòng chưa? Nhưng mà Chu Khiêm, cậu đừng vội đắc ý, thật ra chính cậu cũng tự bại lộ vấn đề của mình cho tôi rồi."

"Ồ?" Chu Khiêm vẫn cười: "Là gì thế?"

"Theo lý thuyết, nhóm của cậu có bốn người, các cậu có thể luôn hợp tác với nhau. Cậu vẫn có thể làm "vua". Nhưng vì sao cậu cứ một hai mượn sức tôi..." Ngô Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt tối tăm: "Đơn giản là vì cậu không hoàn toàn tin tưởng đồng đội của mình."

"Ôi chao..." Chu Khiêm ngây thơ thuần khiết đáp: "Bị anh nhìn ra rồi. Nhưng cho dù là vậy, giao dịch hợp tác giữa hai chúng ta càng thêm được củng cố. Anh đắn đo nhược điểm của tôi, thật ra lại càng tín nhiệm tôi hơn, đúng không?"

Ngô Nhân hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục thảo luận vấn đề này, chỉ vươn tay về phía cửa phòng: "Cậu có thể đi mở cửa rồi."

Chu Khiêm mỉm cười với Ngô Nhân, sau đó xoay người đi về phía cửa phòng.

Thị trấn nhỏ này có tên Lệ Hoa. Phù thủy không được chào đón ở đây, sẽ bị xử tử, thiêu sống trước mặt mọi người.

Ở đây có một cô bé tên Lily. Cô bé có một mái tóc nâu lượn sóng, khoảng 7, 8 tuổi bắt đầu chuyển hóa thành quái vật, có lẽ có liên quan đến "lễ hội âm nhạc Strawberry".

Lily không chấp nhận mình là quái vật, sợ hãi nhìn chính mình trong gương cho nên đã phá nát tất cả những tấm gương.



Cùng lúc đó, mẹ cô bé tên là Eva, là một phù thủy. Eva đã nhốt Lily trong phòng.

Lily hận mẹ mình, muốn báo cáo thân phận phù thủy của mẹ cho trưởng trấn, khiến bà bị thiêu sống, nhưng không thành công.

Đây là những gì người chơi có thể suy đoán được dựa vào manh mối hiện tại.

Từ những thông tin này có thể phỏng đoán rằng —— người có khả năng giết hại Lily chỉ có thể là mẹ của cô bé, bà Eva.

Người chơi không thể tìm ra một cái tên khác của hung thủ từ hư vô.

Nhưng Lý Bất Hối đã thử qua, đáp án sai.

Vì sao lại không đúng?

Trong manh mối hữu hạn, chỉ có một khả năng ——

Người chết không phải Lily.

Bây giờ, Chu Khiêm vừa đi về phía cửa phòng vừa nói: "Sở dĩ chúng ta cho rằng "quỷ hồn" kia là Lily là vì đó là ấn tượng ban đầu. Mọi người đều thấy đó là một cô bé nhỏ tuổi, tóc nâu hơi xoăn. Nhưng thực tế cả hai không nhất thiết là cùng một người. Vì chúng ta chưa hề nhìn thấy gương mặt của Lily khi lớn lên. Những đứa trẻ khi còn nhỏ đều được cha mẹ chụp ảnh lại, và bộ dạng của chúng thường giống nhau, khó lòng nhìn ra điểm khác biệt. Cho nên ——"

"Vé vào cửa lễ hội âm nhạc Strawberry có giới thiệu rằng mời tất cả thanh thiếu niên trong thị trấn đến tham dự. Người lớn không tham gia. Thanh thiếu niên thì có. Có lẽ Lily đã đến lễ hội này với bạn thân của mình. Sau khi trở về... Lily đã giết cô bạn ấy."

"Thật ra tôi đã thấy kỳ lạ từ đầu. Nếu thân thể của Lily bị mẹ mình phong ấn ở những nơi khác nhau trong nhà, trong thư phòng chỉ có một phần thân thể của cô bé, vậy thì có khả năng cô bé không bị giết trong thư phòng. Nếu như vậy thì vì sao linh hồn của cô bé nhất quyết phải ở trong thư phòng mà không chịu rời đi, chỉ chờ đợi một đáp án ở đây?"

"Bây giờ mọi thứ đều đã sáng tỏ."

Chu Khiêm đi đến cửa phòng, đặt tay lên tay nắm cửa, nói: "Lily là người đã sát hại em. Cô bé đã sát hại em trong căn phòng này. Thật ra em đã sớm biết chân tướng. Em không dám đối mặt mà chờ người khác xác định cho mình là vì ——"

"Là vì em không tin người bạn tốt của mình lại ra tay giết mình. Đúng không?"

Đột nhiên, một mái tóc dài rũ xuống, bay tới trước mặt Chu Khiêm.

Một cô bé lại dốc đầu xuống.

Nhưng lần này cô bé không ôm ấy cổ Chu Khiêm, cô bé buồn bã nhìn anh: "Thật, thật là bạn ấy ư... Nhưng chúng em là bạn thân của nhau mà. Em không dám tin..."

"Nhưng anh nói đúng... Ngày hôm đó chỉ có bạn ấy ở trong thư phòng cùng em. Mẹ bạn ấy không có ở đây, những người khác cũng không ở đây."

"Chỉ có thể là bạn ấy mà thôi."

Chu Khiêm thử hỏi: "Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Than nhẹ một hơi, cô bé trả lời: "Ngày hôm đó, các bạn nhỏ trong thị trấn sẽ đến lễ hội âm nhạc Strawberry... Trong lễ hội có người các chuyên gia chăm sóc cho trẻ nhỏ, cho nên người lớn có được khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu, ngày hôm đó đều rời khỏi trấn, sang trấn bên cạnh nghỉ ngơi..."

"Em vốn cùng Lily đến lễ hội âm nhạc, em còn đến nhà để tìm bạn ấy, cùng bạn ấy đi chung. Nhưng đột nhiên em phát sốt, phải ở lại nhà bạn ấy nghỉ ngơi, sau đó bạn ấy cùng các bạn khác đi trước."

"Em nhớ rõ... Khuya ngày hôm đó, Lily quay về. Bạn ấy thấy em khỏe hơn liền dẫn em xuống thư phòng đọc sách. Sau đó, sau đó thì em chết... Em không nhớ rõ chi tiết, em chỉ muốn tìm người đã hại mình. Em vẫn còn nhỏ mà... Em còn yêu thế giới này lắm, em cũng yêu thị trấn Lệ Hoa, cho nên em không muốn rời đi... Em không chịu..."

"Ra là... hung thủ thật sự là Lily. Nhưng vì sao chứ... Em thật sự không nghĩ ra... Bạn ấy rõ ràng là bạn hân của em. Sao bạn ấy lại giết em... Sao bạn ấy lại giết em..."

"Các anh chị rời khỏi thư phòng đi. Em muốn nhờ các anh chị điều tra, rốt cuộc ở lễ hội âm nhạc Strawberry đã xảy ra chuyện gì!"

"Đúng rồi, em tên là Lina."

Cuối cùng, Lina đưa cho Chu Khiêm một lá bài: "Thị trấn nhỏ hình như đã trở nên kỳ lạ hơn. Em tặng anh một thứ có thể bảo vệ anh."

Chu Khiêm nhận lấy, bên trên lá bài có một con số "6".

"Đây là thứ em lấy được từ các anh chị, bây giờ em trả lại."

Cô bé lấy 6 điểm sinh tồn từ Lý Bất Hối, bây giờ tặng lại cho Chu Khiêm.

Chu Khiêm có thể cảm giác được quanh thân Ngô Nhân nổi lên một luồng khí lạnh lẽo, ánh mắt đầy tham lam, uy hiếp đang nhìn về phía anh.

Dưới ánh nhìn của đối phương, Chu Khiêm mỉm cười kẹp lá bài giữa ngón giữa và ngón trỏ, nhướng mày với hắn, quơ quơ đầy khiêu khích.

Ngô Nhân liền đi tới ngay, vươn tay muốn lấy lá bài thì Chu Khiêm lùi một bước né tránh.

"Chu Khiêm? Tôi đã đáp ứng yêu cầu của cậu. Nhưng bây giờ cậu lại muốn đổi ý?" Ngô Nhân chất vất.

Ngô Nhân lấy một thứ gì đó ra, thư phòng chợt trở nên âm u dị thường, có lẽ hắn muốn ra tay.

Trong bóng tối mịt mù, Chu Khiêm vẫn nhàn nhạt cười: "Anh Ngô, đừng hấp tấp thế chứ. Anh chuyên về ám khí, tôi biết. Nếu anh muốn giết tôi thật thì không cần làm trò uy hiếp đâu. Anh sẽ không giết tôi."

"Rốt cuộc cậu muốn bày trò gì?" Ngô Nhân đã tức điên.

"Chỉ đùa với anh một chút mà thôi. Bớt giận bớt giận, đừng hung dữ như thế." Chu Khiêm kẹp lá bài trong tay phải, lật qua tựa vào lòng bàn tay trái một chút, sau đó lại hào phóng đưa cho Ngô Nhân.

Ngô Nhân nhận lấy lá bài, trên trán túa mồ hôi như tắm.

Hắn nghe thấy tiếng trái tim đập nhanh của mình tạm thời đã hòa hoãn lại.

Bây giờ hắn đã phần nào yên tâm, vì hắn có thể tiếp tục sống thêm 6 tiếng nữa.

Lina trong thư phòng đã biến mất.

Chu Khiêm xoay người, vặn tay nắm cửa, bây giờ anh đã có thể mở cửa phòng.



"Đi thôi, ra ngoài nào."

Nói xong, Chu Khiêm dẫn đầu rời khỏi thư phòng, đi vào một hành lang.

Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu tăng tốc đi theo sau Chu Khiêm.

Ngô Nhân, Ân Tửu Tửu, Lý Bất Hối theo sát phía sau.

Tư Đồ Tình cố ý đi cuối cùng có lẽ muốn lưu ý tình huống về ba người đồng đội mới này.

Trên đường đi, Tề Lưu Hành thảo luận với Kha Vũ Tiêu ở bên cạnh: "Vậy là hành động này của chúng ta không giúp đỡ ác ma, cũng không có làm những chuyện mơ hồ như Lý Bất Hối phân tích lúc trước. Lily có lẽ là ác ma thật. Nhưng người nhốt chúng ta lại là nạn nhân Lina."

"Đúng vậy. Lúc trước anh cũng suy nghĩ nhiều lắm." Kha Vũ Tiêu nói: "Nhưng mà... Hai cô bé này không chỉ có tên giống nhau, mái tóc giống nhau, còn là bạn thân của nhau, có lẽ là định mệnh của nhau rồi. Nhưng sau đó, một người đi lễ hội âm nhạc, một người không đi, số phận từ đó thay đổi."

Tề Lưu Hành cũng cảm khái: "Đúng vậy... Nếu Lina không đột nhiên ngã bệnh, cũng đi đến lễ hội âm nhạc thì có lẽ cô bé cũng sẽ bị biến thành ác ma, hoặc là quái vật."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau vài câu, đi theo Chu Khiêm đến cuối hành lang.

Từ cuối hành lang đi ra ngoài là phòng khách.

Bọn họ chợt phát hiện Chu Khiêm bỗng nhiên dừng lại.

Chẳng lẽ phòng khách có dị thường?

Tề Lưu Hành liền siết chặt kiếm.

Thấy thế, những người ở phía sau cậu cũng đề phòng mà nắm chặt vũ khí trong tay.

Lắng nghe động tĩnh của đồng đội ở phía sau, nửa người Chu Khiêm đã bước vào phòng khách, sở dĩ anh dừng chân là vì thứ trước mắt khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc ——

Ngôi nhà này là một căn biệt thự, kiến trúc bên trong nguy nga tráng lệ.

Theo hành lang đi ra ngoài có một khúc cua, có đường lên cầu thang trên tầng hai. Đối diện cầu thang là một mặt tường lớn, mặt tường được sửa lại thành một cửa kính sát đất.

Những ô cửa sổ cao từ trần đến sàn không được hàn chết bằng những tấm sắt, mà trông nó giống như nhà tù với những thanh sắt dày cộm nối tiếp nhau dựng thẳng đứng.

Tìm một tấm sắt nhỏ có lẽ khá dễ.

Nhưng muốn dùng một tấm sắt dày để đóng kín cửa sổ sát đất thì rất khó, có lẽ vì lý do này nên người phù thủy tên Eva mới dùng từng thanh sắt nối lại với nhau.

Đi đến đây, mọi người đã có thể lý giải được.

Thứ khiến Chu Khiêm kinh ngạc là thứ nằm bên ngoài cửa sổ kia.

Trên mặt đất vốn dĩ có một con đường nhỏ, nhưng bây giờ con đường đó đã bị một loại thực vật khổng lồ bao phủ.

Thân cây màu xanh sẫm không biết mọc ra từ đâu, rung động giữa không trung như những con rắn xanh.

Bỗng chốc, có thứ gì đó bay đến, một nửa phòng khách bị bao phủ trong bóng tối, lát sau nó lại rời đi, để lại một cái bóng hoa lệ, phần lưng xinh đẹp tinh xảo có màu xanh tím.

Thứ đó như vô số con bướm tụ hợp tạo thành, nhưng nó đáng sợ hơn bướm nhiều.

—— Khi nó vừa rời khỏi cửa sổ, người chơi rõ ràng nhìn thấy nó có một cái chân dài, bàn chân năm ngón như người, bóng loáng trắng tinh, phần móng có chút màu đỏ, có vẻ là sơn móng.

Mà thứ quỷ dị nhất là một đóa hoa màu đỏ to lớn.

Cành lá của bông hoa bao trùm toàn bộ con đường nhỏ, đóa hoa nở rộ kiều diễm, hoàn toàn có thể che khuất bóng dáng của căn biệt thự.

Lúc này, một thân cây từ bông hoa đâm xuyên qua khe hở giữa những thanh sắt dày, phá vỡ mặt kính, trực tiếp chui vào phòng khách, nhìn trực diện người chơi.

Khi thân cây vừa tiến vào phòng khách, nụ hoa vẫn còn mọc.

Nhưng lúc này, hoa lại nở nộ, năm cánh hoa bao trùm khắp cả căn phòng, màu sắc đỏ tươi rực rỡ.

Bản thân đóa hoa đã đặc biệt mỹ lệ, nhưng vì nó quá mức to lớn nên khiến người nhìn cảm thấy sợ hãi.

Đặc biệt là ở phần trung tâm của nhụy hoa có những con rắn thô dài màu vàng mấp máy chuyển động.

Những cái đầu "rắn" kia lại có ngũ quan...

Một cái nhụy hoa mọc ra những gương mặt người.

"Mẹ nó, cái quái gì đây? Bây giờ chúng ta thật sự cầm kịch bản phim phép thuật hả?"

Người vừa lên tiếng mắng chửi là Ngô Nhân.

Hắn vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, chưa cảm thấy may mắn đã bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh sững sờ tại chỗ.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau Trụ Trụ lên sóng~

Phó bản này kết thúc sẽ có tiến triển lớn giữa hai người nha