Trên giường lớn là Trương Ngạn Quân nằm yên bất động, nhìn phần bụng phệ của lão, bên tai Chu Khiêm không ngừng vang lên lời của lão, mặt của lão, tay chân của lão. Từng lời, từng chữ của lão đều vô cùng ghê tởm.
Bừng tỉnh, hồi ức của Chu Khiêm hòa cùng ảo cảnh.
Anh nhìn thấy Trương Ngạn Quân cả người toàn là máu. Máu đỏ như lửa nóng đang thiêu cháy từng tế bào máu trên người anh. Cả người anh lại ngùn ngụt lửa giận. Từng tế bào đang thét gào —— giết chết Trương Ngạn Quân.
Khi Chu Khiêm siết chặt con dao, máu đỏ tươi lại hòa cùng ánh hoàng hôn.
Giống như lúc anh tỉnh giấc trong bệnh viện, mở mắt ra, nhìn thấy ánh hoàng hôn đang tan vào màn đêm.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu, nhìn thấy Bạch Trụ bên giường bệnh.
Bạch Trụ đang gọt táo.
Mùi táo thơm che lấp đi mùi máu tanh tưởi, cũng từ từ trấn an những xao động trong tâm hồn Chu Khiêm.
Giữa mùi hương nhàn nhạt, Chu Khiêm nghe thấy thanh âm của Bạch Trụ —— y cường điệu mà nói: "Hai chúng ta luôn ở bên nhau từ sáng."
Hai chúng ta luôn ở bên nhau.
Sau khi Chu Khiêm trải qua khủng và luôn sống trong thấp thỏm lo lắng, anh luôn nhớ kỹ những lời này.
Một khi sự việc bị bại lộ, anh sẽ nói với họ điều đó.
Bạch Trụ là nhân chứng của anh.
Nhưng bây giờ Chu Khiêm nhớ lại ký ức xưa, anh mới phát hiện ra, đổi sang một góc nhìn khác, có thể lý giải nó rằng ——
Thật ra Bạch Trụ đang muốn nói mình chính là nhân chứng của anh ấy?
Nhan Á từng nói: "Sáng nay Bạch Trụ có gọi điện đến... Nói rằng phải thu bài tập của Tiểu Khiêm... Em nói địa chỉ..."
Sau khi Chu Khiêm chạy ra khỏi biệt thự của Trương Ngạn Quân, chỉ trong vòng năm phút, Bạch Trụ đã tìm thấy anh.
Cho nên... Có lẽ Bạch Trụ đã sớm nhận thức rằng đã có chuyện xảy ra?
Bây giờ nhớ lại, Chu Khiêm cảm thấy vết cắt của mình rất nông.
Nói chung, rất khó để giết người bằng kính thủy tinh mà không tự bảo vệ bản thân, vì khi cắt mạnh, thủy tinh cũng sẽ cứa vào tay mình.
Vì quá mức đau khổ nên tinh thần cũng tự phòng vệ mà muốn quên hết những hình ảnh đó, bây giờ chúng lại hiện lên một cách rõ nét trong đầu Chu Khiêm.
Chu Khiêm nhớ rõ khi đó anh không bị thương.
Như vậy, trong lòng bàn tay anh hề có vết cắt, vết thương anh gây ra trên người của Trương Ngạn Quân không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Khi còn nhỏ, tri thức anh hữu hạn, cho rằng cả máu đều chảy ra từ người Trương Ngạn Quân.
Bây giờ sống lại trong ký ức một lần nữa, anh nhận ra Trương Ngạn Quân không hề chảy nhiều máu, anh không cắt qua động mạch trên bụng lão ta.
Nói cách khác, bây giờ Chu Khiêm có thể khẳng định rằng, anh không giết chết Trương Ngạn Quân.
Nhưng cuối cùng Trương Ngạn Quân vẫn chết.
Là ai gây ra?
—— Là Bạch Trụ?
Khoảng cách từ bệnh viện đến biệt thự Tử Yến nếu chạy bộ cũng phải mất đến vài phút.
Trong khi mình hôn mê ở bệnh viện, anh ấy có thể hoàn thành chuyện này.
Nhưng vì sao Bạch Trụ... lại không nói cho mình biết?
Một người sạch sẽ, hoàn mỹ không tì vết, vì sao lại muốn lây nhiễm thứ đó?
Nhắm mắt, mở mắt, Chu Khiêm nhận ra cảnh tượng trước mắt mình lại thay đổi lần thứ hai.
Anh cong môi, không do dự nắm chặt con dao, đi nhanh về phía trước.
Trên cành cây cách đó không xa, nhìn thấy Chu Khiêm quả nhiên đã bước một bước vào đầm lầy, không hề giãy giụa, Chúc Cường kích động —— Chu Khiêm hoàn toàn rơi vào ảo giác! Không một ai cứu! Không một ai cứu!
Chúc Cường quá hưng phấn nên sặc nước miếng.
Sau đó hắn tận mắt nhìn thấy nửa người Chu Khiêm rơi xuống đầm lầy, lúc này đối phương mới bắt đầu tỉnh lại từ cơn ác mộng, đôi mắt trừng lớn muốn giãy giụa.
Con người làm sao mà giãy giụa trong đầm lầy được?
Đầm lầy vô tận như những cánh tay quỷ mọc lên từ địa ngục muốn kéo Chu Khiêm xuống hoàng tuyền.
Chu Khiêm không thể thoát ra.
Cậu ta đã chết... Cuối cùng cậu ta cũng đã chết!
Chúc Cường thở ra một hơi dài, không nhịn được mà cười to.
Chu Khiêm đã chết.
Trên trời dưới đất cũng không có ai cứu được Chu Khiêm, cậu ta đã chết!
Ai là người đã làm được?
Là mình! Chỉ có mình!
Không ít người muốn giết Chu Khiêm, nhưng tất cả đều đã thất bại! Chỉ có mình là thành công!
Đây hiển nhiên là một điều vô cùng đáng mừng!
Quân đoàn Đào Hồng chắc chắn sẽ khen thưởng cho mình rất nhiều! Có lẽ sau này mình có thể leo lên được cả tầng quản lý!
Chúc Cường cũng không muốn ẩn nấp nữa.
Hắn nhảy xuống cây, nhịn không được mà ha hả cười, sau đó đi từng bước đến bên cạnh đầm lầy.
Bây giờ hắn chỉ muốn khoe khoang cho cả thế giới biết, hắn đi đến trước mặt Chu Khiêm, muốn từ trên cao nhìn xuống, khí thế mười phần mà nói với đối phương —— cậu thấy chưa, là tôi đã giết cậu! Cho nên tôi mạnh hơn cậu!!!
Một lát sau, Chúc Cường đến bên cạnh đầm lầy.
Nhìn về phía Chu Khiêm, hắn hô to: "Chu Khiêm! Có phải không ngờ tới không, cậu chết trong tay tôi?! Ha ha ha..."
Trong đầm lầy, Chu Khiêm nghe xong thì quay đầu, khiếp sợ nhìn hắn, ánh mắt không thể tin nổi: "Cậu, cậu... Vì sao? Lý Bất Hối... Tôi và cậu không cừu không oán. Khoan đã... cậu muốn lấy lá bài của tôi? Không đúng ——"
"Đương nhiên không chỉ là lá bài. Ha ha, cậu cũng không nghĩ đến được, đúng không?"
Chúc Cường ngạo mạn nói: "Hả, cái gì mà Lý Bất Hối? Đến bây giờ cậu còn không nhận ra tôi?! Ha ha ha! Một đường cậu đi lừa người khác. Bây giờ mới bị người khác lừa đúng không?"
"Nói cho cậu biết! Tôi là Chúc Cường! Vì cậu, tôi mới bị kéo vào trò chơi này! Vu Hiền... Vu Hiền cũng là do cậu hại chết! Hôm nay tôi phải vì cậu ấy, vì chính mình mà báo thù! Tôi giết cậu... Tôi sẽ là vua trong trò chơi này!"
"Chà. Thì ra là Chúc Cường."
Chớp mắt, vẻ khiếp sợ trên mặt Chu Khiêm liền biến mất, gương mặt bình lặng thanh thản.
Chúc Cường vô cùng quen thuộc với bộ dạng này của Chu Khiêm —— là biểu tình đắc ý sau khi đã tính kế được người khác.
Nhưng chuyện này không có khả năng!
Cậu ta còn hậu chiêu gì?!
Chúc Cường nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục trào phúng: "Tôi biết rồi, cậu rất bản lĩnh. Kỹ năng thường của cậu là tạo ra ác mộng. Trước đó, cậu cũng đã dùng nó để thu phục Tư Đồ Tình đúng không? Nhưng cậu không thể nào ngờ được bây giờ người trúng chiêu lại là cậu?! Cậu chết ngay trong cơn ác mộng của mình!"
Sau đó Chúc Cường nghe thấy Chu Khiêm lại nói: "Đúng vậy, tôi làm bộ trúng chiêu. Tôi không giả trang như thế thì... làm sao có thể khiến anh vênh váo đắc ý mà xuất hiện được? Nếu anh có thể nhẫn nhịn không ra ngoài, tôi liền phí công diễn xuất rồi. Cảm ơn anh nhiều nha, không phụ lòng kỹ thuật diễn của tôi."
"Cậu, cậu... Cậu nói cái gì?" Tay của Chúc Cường khẽ run lên.
Trong lúc hai người đối thoại, Chu Khiêm cũng không giãy giụa nữa, cho nên tốc độ chìm xuống vô cùng chậm chạp.
Hai tay anh vẫn còn lộ ở bên ngoài, Chúc Cường có thể thấy anh lấy một tấm gương từ trong túi hành lý.
—— Lại là 【 Gương dịch chuyển tức thời 】!
Không thể nào.
Không thể nào.
Sắc mặt Chúc Cường trở nên khó coi cực kỳ.
—— Sự việc ngày hôm nay đương nhiên không phải do hắn tự lên kế hoạch, mà là Mục Sư của quân đoàn Đào Hồng thiết kế.
Trước đó Mục Sư đã chuẩn bị chu toàn cho kế hoạch, đã bắt đầu từ lâu, cố ý mua hết 【 Gương dịch chuyển tức thời 】trên hệ thống giao dịch.
Cho nên, trong nhận thức của Chúc Cường, đạo cụ này chỉ vừa xuất hiện trên hệ thống giao dịch liền bị người của quân đoàn Đào Hồng mua, làm sao Chu Khiêm có được?!
Ngoài ra, đây cũng là một đạo cụ quý hiếm, tỉ lệ xuất hiện khi mở rương vô cùng thấp.
Mỗi lần người chơi hoàn thành phó bản cũng sẽ có video để người chơi cấp S xem, sau khi xem video, Mục Sư liền nói với hắn rằng Chu Khiêm cũng không mở rương có được tấm gương này.
Như vậy làm sao cậu ta có thể...
Trong lòng kinh ngạc, Chúc Cường lại nghe thấy Chu Khiêm nói: "Từ biểu tình của anh, tôi thấy anh đang kinh ngạc đó. Cho nên... trên hệ thống giao dịch không còn đạo cụ này quả nhiên là do anh làm."
"Nhưng anh không có nhiều tiền như vậy. Ừm... Cho nên chuyện này có liên quan đến quân đoàn Đào Hồng? Bọn họ còn tìm ra anh à... Sao nào, người chơi cấp cao không thể vào phó bản cấp thấp nên chỉ có thể phái anh đến à?"
"Cậu lấy gương từ chỗ nào?" Chúc Cường không nhịn được mà hỏi.
"Thầy của tôi tặng đó." Chu Khiêm cười cười, sau đó hít sâu một hơi, cầm tấm gương lặn xuống đầm lầy.
Nhưng thân thể anh không chìm xuống đầm lầy hẳn mà dựa vào tấm gương, anh dịch chuyển đến một vị trí khác.
Bên cạnh đầm lầy, Chúc Cường nhìn thấy một màn này thì cắn chặt răng.
Nhưng cũng may hắn có hậu chiêu!
Phạm vi sử dụng của gương dịch chuyển tức thời chỉ có 500 mét, Chu Khiêm không có khả năng đi được quá xa. Tiếp tục đi về hướng nam vẫn là đầm lầy, không chỉ có đầm lầy mà còn thêm nhiều thứ nguy hiểm khác, Chu Khiêm sẽ không đi đến đó. Cậu ta chỉ có thể quay đầu đến hướng bắc!
Lấy ra một chiếc mặt nạ bảo hộ, Chúc Cường nhanh chóng xoay người chạy về hướng bắc, cũng là nơi họ bắt đầu chia nhóm khởi hành.
Chúc Cường đã cảm nhận được thắng lợi, bởi vì quân đoàn Đào Hồng đã lấy được tin tình báo từ phó bản.
Thật ra hệ thống vẫn có hạn chế về vấn đề này.
Nếu thật sự có người chơi biết cách hoàn thành phó bản thì cấp bậc của quái vật sẽ tăng cao hơn, như vậy thì dù người chơi có biết đáp án cũng không thể thuận lợi qua màn.
Phó bản cấp thấp đánh quái để luyện cấp thì không sao, nhưng đề cập đến việc tiết lộ nội dung phó bản sẽ có hạn chế.
Đây là phương thức thứ nhất hệ thống tránh "tiết lộ" nội dung các phó bản có tính khám phá.
Ngoài ra, người chơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn trong phó bản cũng không thể cung cấp thông tin chính xác ra ngoài, nếu không nhiệm vụ ẩn sẽ hoàn toàn đóng cửa với người chơi đó, người chơi sẽ không thể nhận được thành tựu ẩn.
Người của quân đoàn Đào Hồng tìm các thông tin về phó bản 《 Những bông hoa ác 》ở khắp nơi, thu hoạch vài lời kể ít ỏi của người chơi, liên kết tất cả lại, mới có thể đưa ra được những tin tình báo chất lượng. Đây là thứ mà Chúc Cường luôn dựa vào.
Lần này, nhóm người chơi có 7 người chia thành 3 đội, nhóm Ân Tửu Tửu đi hướng tây, Ngô Nhân và Tư Đồ Tình đi hướng đông, Chu Khiêm đi hướng nam, là con đường chính giữa, cũng là con đường nguy hiểm nhất.
Nếu khi nãy đi qua đầm lầy sẽ đến được mảnh đất trung tâm của phó bản.
Tin tình báo của Chúc Cường cũng có hạn, hắn không biết mảnh đất trung tâm có gì, nhưng từ lúc bắt đầu phó bản cho đến bây giờ thì hắn vẫn biết rõ.
Người chơi có năng lực chiến đấu thấp nhất sẽ có điểm sinh tồn cao nhất. Đây là tin tình báo mà Mục Sư cung cấp.
Ân oán giữa Ân Tửu Tửu và Tư Đồ Tình cũng do Mục Sư sắp xếp, nhờ Chúc Cường kéo hai người họ vào.
Lần đầu tiên người chơi lên núi Neville, Ân Tửu Tửu có hành động khác thường, muốn nhân cơ hội giết chết Tư Đồ Tình, Mục Sư cũng đã đoán ra được.
Nhu vậy, dựa vào mâu thuẫn của hai cô gái, sau khi vào phó bản nhỏ này, Chu Khiêm sẽ cố ý tách hai người họ ra, bản thân cậu đi ở giữa, hiển nhiên cũng nằm trong kế hoạch của Mục Sư.
Chu Khiêm sắp xếp các nhóm khác cùng nhau hành động, lựa chọn đi con đường giữa, vào khu vực nguy hiểm nhất, cuối cùng rơi vảo ảo cảnh, chìm xuống đầm lầy rồi chết.
Đây là kế hoạch mà Mục Sư tỉ mỉ thiết kế, cũng có thể đoán trước được kết quả.
Còn vì sao Mục Sư có thể chắc chắn rằng Chu Khiêm sẽ sinh ra ảo giác, đương nhiên là nhờ tin tình báo.
Dựa theo thông tin mà quân đoàn Đào Hồng có được, phạm vi xuất hiện đầm lầy khá rộng, gần như khắp nơi ở hướng nam đều có đầm lầy, mà khi người chơi tiếp xúc với nó thì sẽ —— nhìn thấy cơn ác mộng đáng sợ nhất trong trí nhớ của mình.
Đầm lầy như một mặt gương, mặt nước như ẩn như hiện không chỉ tái tạo lại được hình ảnh mà còn có thể phóng chiếu cả ký ức của người chơi.
Hình ảnh, âm thanh, thậm chí cả cây cỏ trong ký ức cũng sẽ bị tái hiện lại.
Giống như những gốc cây gần đây biết nói tiếng người.
Chúng không có tư tưởng. Nhưng vùng đất ẩm xung quanh lại nhớ rõ ký ức đáng sợ của con người, cũng dựa vào dông tố ban đêm để "truyền tin", cho nên cây cối mới nhớ kỹ, bắt đầu lặp đi lặp lại như vẹt.
"Đây là một phó bản khá thú vị, tôi cảm giác trong bức tường kia là một... khu vực thí nghiệm gien khổng lồ. Cậu có như vậy không, đôi khi chúng ta thường có ký ức của "kiếp trước", vì sao? Bởi vì có khả năng là ký ức tồn tại trong giền, truyền từ đời này sang đời khác."
"Trong bức tường hẳn là có thiết bị có khả năng đọc mã gien, phục chế lại mã gien. Khi có người tới gần, nếu nó đọc được mã gien của người đó cũng hoàn toàn đọc được ký ức của người đó. Thậm chí nó còn có thể phục chế lại mã gien kia, cấy vào những cây cối xung quanh... Cứ như vậy, cây cối có mã gien chứa ký ức của con người."
"Như vậy thì... Thiết bị trong bức tường cao kia dường như chẳng khác gì bàn tay của thượng đế. Con người, thực vật, động vật... cuối cùng sinh trưởng thành hình dạng gì, là do mã gien quyết định. Bây giờ người đó lại phá vỡ mã gien, xây dựng lại. Người đó sẽ sáng tạo ra một thế giới như thế nào?"
"Chà, tôi lan man rồi. Nói trọng điểm thôi. Tóm lại, trong bức tường cao có một thiết bị nào đó có thể lấy được ký ức con người."
"Còn đầm lầy kia có thể phát lại cơn ác mộng đáng sợ nhất trong trí nhớ của con người, phục dựng lại cơn ác mộng đó. Người chơi sẽ bị chìm trong ác mộng, cuối cùng tử vong trong đầm lầy."
Đây là những lời mà Chúc Cường nghe được từ lời Mục Sư.
Nhưng hắn không hiểu như thế nào là phục chế mã gien.
Tuy nhiên hắn biết một điều —— chỉ cần Chu Khiêm luôn đi về hướng nam sẽ rơi vào đầm lầy, nhìn thấy ký ức mà cậu ta sợ hãi nhất.
Từ những thông tin mà Chúc Cường biết được, nhiều người chơi không thể thoát ra ngoài, luôn bỏ mạng trong đầm lầy.
Đôi khi sẽ có người chạy thoát được, nhưng cũng giống như Chu Khiêm, chợt tỉnh lại liền sử dụng đạo cụ để thoát khỏi đầm lầy trong nháy mắt.
Đó là lý do mà quân đoàn Đào Hồng thu mua hết đạo cụ dịch chuyển.
Chu Khiêm có được tấm gương như vậy là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng Mục Sư vẫn có kế hoạch khác.
Vì đã có vô số người bỏ mạng trong phó bản, không chỉ riêng đầm lầy, xung quanh đây toàn là hiểm nguy.
Bây giờ cũng không thấy Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu đâu, có lẽ cũng đã rơi vào ảo cảnh. Bọn họ không vào đầm lầy nhưng chắc chắn đã rơi xuống một cái bẫy khác.
Chu Khiêm không có ai giúp đỡ chẳng khác gì cá ở trong chậu.
Đắc chí, Chúc Cường đeo mặt nạ để không bị đầm lầy ảnh hưởng, đi về hướng bắc lục soát.
Ba phút sau, hắn tìm thấy Chu Khiêm.
Đó là một nơi mọc đầy cỏ xanh sẫm.
Chúc Cường liền nhận ra tình huống ở đây.
—— Quân đoàn Đào Hồng đã cung cấp tin tình báo, khi người chơi vào trong khu vực này thì điểm sinh tồn sẽ hạ rất nhanh.
Chúc Cường liền dừng chân nghỉ ngơi, không muốn đi tiếp.
Nhẹ nhàng thở một hơi, đứng ở phía ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm, nhịn không được lại cười to.
Cỏ đậm màu có thể tăng tốc tốc độ giảm điểm sinh tồn, nếu người chơi nhận ra sớm, nhanh chóng rời khỏi đây thì sẽ không sao. Điều này cũng xem như một lời nhắc nhở từ phó bản —— bên trong có bẫy, không cần tiếp tục đi tiếp.
Chúc Cường nghĩ thầm, nếu đổi sang ngày thường, Chu Khiêm chắc chắn đã phát hiện nơi này có vấn đề, cũng nhanh chóng rời đi.
Nhưng Chu Khiêm vừa rơi vào đầm lầy, khi cậu ta dùng đạo cụ dịch chuyển chắc chắn sẽ chưa kịp điều chỉnh tọa độ, cho nên sau khi xác định một địa điểm ở phía bắc, không biết vô tình hay cố ý, không cẩn thận rơi xuống vị trí này.
Hoặc có lẽ cậu ta đã dừng ở một nơi gần đây, nhưng lo chạy trốn nê quên mất việc kiểm tra điểm sinh tồn...
Tóm lại, Chu Khiêm bất cẩn rơi vào bãi cỏ xanh đậm này, cuối cùng rơi vào bẫy.
Tay chân Chu Khiêm bị cỏ xanh quấn lấy, hoàn toàn không thể động đậy.
Chắc chắn điểm sinh tồn của anh cũng đang hạ thấp nhanh chóng.
Chúc Cường thấy hắn căn bản không cần phải làm gì, Chu Khiêm cũng sẽ chết.
"Chu Khiêm, ha... Cậu lại bị mắc kẹt rồi? Còn lời nào muốn nói nữa không?" Chúc Cường hỏi.
Gương mặt Chu Khiêm vô cảm, vẻ mặt tái nhợt. Một lát sau, anh nhẹ giọng nói: "Trước khi chưa bị cỏ quấn lấy, tôi đã lấy thẻ bài ra em. Dựa theo tốc độ đếm ngược hiện tại... có lẽ tôi sẽ sống không quá 5 phút."
Chúc Cường nở nụ cười như trút được gánh nặng, trực tiếp ngồi xếp bằng trên cỏ: "5 phút hả... Thật ra vừa đủ để chúng ta tán gẫu rồi."
"Tán gẫu?" Chu Khiêm nhấc mí mắt nhìn Chúc Cường, chợt nói: "Ừm. Tôi đúng là muốn nói chuyện với anh. Anh biết không, thật ra tôi đã nghi ngờ anh từ sớm rồi."
"Sao có thể?" Chúc Cường cười nhạo nói.
Chu Khiêm đáp: "Thật ra anh đã để lộ sơ hở từ sớm. Tôi chỉ không biết rốt cuộc anh có địa vị gì, cho nên vừa rồi mới thử như vậy. Không ngờ thật, lại là anh Cường."
Chúc Cường nhíu mày, cách một bãi cỏ xanh hỏi lại: "Trong lời nói của tôi có sơ hả? Tôi không tin."
Chu Khiêm nói: "Khi trưởng thị trấn Ryan cho người bắt Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu đi, anh nói —— anh ôm đùi Ân Tửu Tửu nên mới có cơ hội vào phó bản này. Cô ấy yêu cầu anh làm gì, anh đều nghe theo. Anh cũng chỉ muốn sống sót mà thôi."
"Ý anh muốn nói là, anh chỉ muốn sống, không muốn làm gì hơn. Không vào phó bản đúng thời hạn sẽ chết. Anh chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng một khi đã như vậy... Vì sao anh lại muốn Ân Tửu Tửu dẫn anh vào một phó bản có nhiệm vụ ẩn? Rất là nguy hiểm đó."
"Phó bản có nhiệm vụ ẩn, anh có thể tìm thêm thành tựu, nhanh chóng thăng cấp, nhận được nhiều đồng tiền vàng, gặp được Thần trong trò chơi, nhờ người đó thực hiện ước vọng của mình, hoặc anh cũng có thể làm điều khác. Nhưng sao anh lại nói "tôi chỉ muốn sống sót". Cho nên ——"
"Khi đó tôi đã biết anh nói dối."
"Khụ... Cứ cho là đúng đi. Vậy thì sao?" Chúc Cường nhàm chán nhún nhún vai: "Khi đó cậu biết tôi nói dối, vậy thì sao? Cậu biết tôi có âm mưu khác. Nhưng từ đầu tới cuối tôi chỉ là một người "thường thường", không thể làm nên chuyện lớn, cậu hoàn toàn khinh thường tôi đúng không? Chu Khiêm à ——"
"Đừng có nghĩ nhiều nữa. Không cần quan tâm đến quá trình như thế nào. Kết quả ở đây là —— cậu đã thua!"
"... A, đúng vậy, tôi thua. Tôi xin thua. Nhưng anh đắc ý cái gì? Người đánh bại tôi chẳng lẽ là anh sao?"
Chu Khiêm lạnh lùng cười, ánh mắt châm chọc nhìn Chúc Cường: "Vừa rồi anh cho rằng tôi thật sự trúng kế sắp chết, anh lập tức gấp gáp chờ không nổi mà xuất hiện, còn chủ động khai rõ họ tên ——"
"Thì sao? Anh sợ tôi thành quỷ cũng không biết ai đã hại mình à? Anh Cường, anh thật sự rất đắc ý đó. Nhưng mà..."
"Người đánh bại tôi là anh sao? E rằng là không phải. Tôi rất tò mò, người trực tiếp chỉ huy sau lưng anh, là ai nhỉ?"
"Là tôi đã đánh bại cậu!"
Chúc Cường điên tiết.
—— Tên Chu Khiêm này quá đáng giận, chết đến nơi rồi còn cố ý chọc tức mình!
Nhưng ngay sau đó, khi ý thức được mục đích của Chu Khiêm, Chúc Cường bật cười.
Sau khi nhắc nhở vài câu mình không được trúng kế, Chúc Cường thở phì phò, cố gắng khôi phục lại tâm trạng. Một lát sau, thậm chí hắn còn bắt chước biểu cảm nhàn nhạt của Chu Khiêm, nhẹ giọng hỏi đối phương: "Tóm lại, tôi là người đánh bại cậu, cậu không phục?"
"Anh Cường, người đánh bại tôi là ai, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Đó là một quân đoàn. Bọn họ có thể đối phó với tôi như vậy... về sau thì họ sẽ đối xử với anh như thế nào? Anh đã thấy kết cục của Tư Đồ Tình rồi."
"Vì sao Ân Tửu Tửu lại xuất hiện? Quân đoàn mượn tay cô ta để sát hại Tư Đồ Tình. Anh đã thấy được kết cục của Tư Đồ Tình, anh nghĩ anh sống tốt ư?"
Nghe thấy Chu Khiêm nói vậy, Chúc Cường cố nén trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười to: "Chu Khiêm à, quả nhiên, vừa rồi cậu nói như thế là vì mục đích này! Cậu không còn chiêu gì nữa nên mới muốn châm ngòi ly gián đúng không?"
"Diễn như thế... Tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu dùng trò này với Tư Đồ Tình rồi. Cô ấy và con bạc của mình có vấn đề, cho nên cậu mới thành công. Còn tôi? Tôi có khả năng trúng kế không? Cậu đừng có mơ, ha ha ha... Nói thật..."
"Tôi không ngờ mình có thể nhìn thấy một màn này —— cậu cùng đường, cũng chỉ có thể diễn như vậy mà thôi."
"Chu Khiêm, cậu còn lời gì muốn nói thì cứ nói đi... Cứ nói, tôi sẽ không cứu cậu đâu! Ha ha ha!"
Chúc Cường buông tay: "Thôi được, tôi thừa nhận. Tôi không thể một mình đánh bại cậu. Nhưng cậu cũng không cần đả kích tôi. Tôi vẫn còn có thể tiếp tục đắc ý. Dù quân đoàn có giúp tôi chuẩn bị đi chăng nữa, người cuối cùng thành công cũng chỉ có tôi!"
"Tôi muốn đánh bại cậu, cũng vì chuyện này mà vô cùng đắc ý..."
"Cậu nhìn thấy rõ điểm này, cho nên ngoại trừ châm ngòi ly gián, cậu còn muốn trước khi chết, muốn ghê tởm tôi một chút, khiến tôi không thoải mái đúng không? Ha ha ha, đáng tiếc là tôi sẽ không đâu. Chu Khiêm, nhìn thấy cậu chết, chỉ cần cậu chết... Tôi đều vui mừng hơn ai hết!"
"Huống chi điều này càng chứng minh được sức mạnh của quân đoàn, đúng không?"
"Nếu là trước đây, tôi cũng không dám nghĩ đến việc giết cậu trong trò chơi. Nhưng bây giờ tôi lại có thể làm được!"
"Quân đoàn Đào Hồng thực sự rất mạnh. Họ có thể giúp tôi giết cậu. Sau này... Họ cũng sẽ cho tôi thêm nhiều, nhiều thứ khác."
"Chu Khiêm, cậu sẽ chết. Mà tôi, sẽ có được thứ mà tôi muốn nhất!"
Chu Khiêm im lặng một thời gian dài.
Giống như những câu tính kế của anh đều đã bị Chúc Cường dự liệu được.
Bây giờ anh không còn cách gì khác. Chỉ có thể nhận mệnh.
Một lúc sau, Chu Khiêm dường như từ bỏ giãy giụa, quả nhiên chấp nhận số phận của mình.
Sắc mặt anh tái nhợt, trong mắt không còn sức sống.
Chúc Cường nhìn đối phương, lại nghe Chu Khiêm hỏi: "Hả? Anh muốn nhận được thứ gì từ trò chơi này?"
Chúc Cường liền nói: "Sau khi gặp Thần, mọi ước muốn đều có thể thực hiện được. Tôi thậm chí có thể ước Vu Hiền quay về. Đúng không?"
"Khi đó giết cậu ấy... là tôi bất đắc dĩ. Tôi sẽ giúp cậu ấy quay về!"
Nghe xong, Chu Khiêm bật cười.
"Cậu cười cái gì?" Chúc Cường hỏi.
—— Cậu ta phải chết, cậu ta còn cười cái gì?!
Chu Khiêm lại hỏi: "Tôi cười là vì... Anh không nghĩ rằng tôi cũng có thể sống lại sao?"
"Ai sẽ hồi sinh cậu?" Chúc Cường cười cay nghiệt: "Chỉ với đám Tề Lưu Hành? Bọn họ bị cậu lừa, trở thành đồng đội của cậu, bọn họ đều sẽ bị quân đoàn theo dõi!"
"Bây giờ chúng ta đều đang ở phó bản cấp thấp, có hạn chế, người chơi cấp cao sẽ không thể vào, nhưng sau này thì sẽ không giống nữa! Mọi người sẽ lên cấp S! Đến lúc đó... Bọn họ cũng có thể gặp được người của quân đoàn!"
"Chỉ bằng bọn họ mà có gan đánh thắng quân đoàn sao?"
Chúc Cường lạnh lùng kết luận: "Chu Khiêm, tất cả mọi người đều vì cậu mà chết!"
"Anh Cường hiểu lầm rồi. Tôi cũng không nói đến những người bạn ấy đâu." Chu Khiêm nói: "Anh đã quên, tôi vừa mới nói, tôi có thầy."
"Thầy? Thầy của cậu là ai?" Chúc Cường nheo mắt.
"Thầy của tôi là một người chơi cấp Thần đó." Chu Khiêm cười nói: "Cho nên tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu còn có thể sống lại, tôi sợ cái gì chứ. Thầy của tôi chắc chắn sẽ cứu tôi. Ô... Biểu tình của anh trông thú vị thế. Anh muốn hỏi thầy của tôi là ai, đúng không?"
Chúc Cường siết chặt hai nắm tay, biểu tình không khỏi trở nên nghiêm túc hơn.
Cùng lúc đó, hắn phát hiện ra bây giờ không chỉ có tay chân Chu Khiêm bị cỏ quấn lấy mà cả người của đối phương đã gần như bị cỏ xanh chiếm phần lớn —— trên người Chu Khiêm mọc ra rất nhiều cỏ màu đen.
Điểm sinh tồn của Ngô Nhân thấp nhất nên là người đầu tiên có biến chứng trên thân thể.
Bây giờ đến Chu Khiêm, sau khi điểm sinh tồn đang xuống với tốc độ nhanh chóng, cũng bắt đầu xuất hiện biến chứng!
Chu Khiêm sẽ chết ngay lập tức!
Cậu ta thật sự không thể sống được nữa!
Như vậy thì những gì cậu ta nói lúc nãy đều là thật.
Về việc liên quan đến người chơi cấp Thần, Chúc Cường cũng đã từng nghe Mục Sư nói —— có một con bạc tên Mục Sinh đã tham gia trò chơi, sau đó gặp người chơi cấp Thần tấn công dã man!
"Anh muốn biết... Người đó là ai, đúng không?"
Nói đến đây, có lẽ cảm thấy không thoải mái, Chu Khiêm liếc mắt nhìn cỏ xanh mọc trên tay, khẽ cong môi, nụ cười thuần khiết ngây thơ: "Chậc, cảm giác cỏ mọc trên người lạ thật đó. Tôi chỉ mong đầu tôi đừng biến thành màu xanh là được."
Chúc Cường: "..."
Chu Khiêm lại nhìn về phía Chúc Cường: "À, quay lại vấn đề chính đi. Tôi chỉ còn khoảng ba phút. Anh có biết không, vừa rồi vì sao tôi lại tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng?"
"Kỳ lạ lắm đúng không? Theo lý mà nói, tôi nên cầm con dao kia, xé xác Trương Ngạn Quân ra mới đúng."
Chúc Cường cũng cảm thấy thật kỳ quái.
Hắn ngẩn ra, sau đó hỏi Chu Khiêm: "Vì sao cậu lại không làm như vậy?"
Chu Khiêm cười, ánh mắt chợt thâm tình, tựa như nhớ lại một ký ức đẹp nào đó.
"Nếu mọi chuyện chỉ liên quan đến một mình tôi, tôi đương nhiên có thể tùy tâm sở dục, muốn giết liền giết. Nhưng chuyện này lại có liên quan đến Bạch Trụ ——"
"Anh có biết không, con người của tôi luôn làm việc theo nguyên tắc?"
Chúc Cường cũng không biết vì sao Chu Khiêm lại hỏi như vậy, thật ra thậm chí hắn còn không phản ứng lại kịp câu hỏi của Chu Khiêm.
Cũng không biết vì sao, khi vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Chu Khiêm, hắn lại khẽ lắc đầu một cái.
Thấy Chúc Cường lắc đầu, Chu Khiêm hài lòng mà cười.
Sau đó, anh dịu dàng nói: "Vì trên đời này, người xấu giống như anh quá nhiều. Cả đời này tôi chưa gặp được mấy người tốt. Có thể thấy rằng trên đời này, người tốt là một loài động vật quý hiếm, như vậy thì đương nhiên cần phải bảo vệ họ bằng mọi giá mới được."
"Bạch Trụ là một người tốt."
"Anh ấy học giỏi, đẹp trai, tính cách cũng tốt, từ nhỏ đến lớn luôn làm lớp trưởng, thậm chí cũng giỏi chơi thể thao... Một người hoàn mỹ như anh ấy làm sao có thể là hung thủ giết người được? Cho nên, nếu thời gian quay lại, tôi chắc chắn sẽ không làm vậy."
"Bây giờ tôi, có hàng vạn cách để khiến cho những tên cặn bã như Trương Ngạn Quân sống không bằng chết, vậy thì anh nói xem... Vì sao tôi lại muốn cho tay của mình, đặc biệt là tay của Bạch Trụ, dính máu được?"
Sau khi nghe xong một lúc lâu, Chúc Cường ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm, bỗng nhiên cảm thấy mê mang.
Cũng không biết vì sao, bây giờ, câu "tôi đánh bại Chu Khiêm" mang đến bao cuồng nhiệt, đắc ý, kích động...
Tất cả đều chợt biến mất.
Dường như kẻ có bệnh là mình, người vô cảm không cảm nhận được cảm xúc của người khác cũng là mình.
Đôi mắt của Chu Khiêm như có ma lực.
Hoặc nói đúng hơn, trên người anh có một sợi dây kết nói để người khác đồng cảm cùng mình, khí chất, sức mê hoặc để khống chế người khác quá mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức bây giờ Chúc Cường cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Vì hắn giống như đang nhìn đến một vị Thần.
Sau khi phản ứng lại, Chúc Cường nhanh chóng dời mắt.
Sau đó hắn nói: "Ừm, đúng vậy. Những gì cậu nói rất có đạo lý. Nhưng mà ——"
Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, Chúc Cường mới dám ngẩng đầu, lại nhìn vào đôi mắt Chu Khiêm, nói: "Nhưng mà dù cậu có được lựa chọn thêm một lần nữa thì cũng chỉ có thể chết trong ảo cảnh. Thời gian đã qua, thứ gì đã xảy ra đã xảy ra, không thể quay lại. Mà cậu, sẽ chết ngay lúc này."
"Tôi không cho rằng cậu có cơ hội sống lại. Dù cậu có người gọi là "thầy", dù người đó có là người chơi cấp Thần. Người đó đơn thương độc mã, làm sao đối phó được với cả quân đoàn Đào Hồng?"
"Đúng không? Vậy không nói chuyện tôi sống lại nữa, nói về chuyện tôi ở trong ảo cảnh đi. Vậy anh có cảm thấy... Trương Ngạn Quân đáng chết không?"
Chu Khiêm đột nhiên hỏi: "Lão ta là một thằng chó, anh cũng không có nghi vấn gì về điều này đúng không?"
"Lão ta đương nhiên là một thằng chó." Chúc Cường trả lời: "Tôi thừa nhận, tôi không phải người tốt. Tôi ích kỷ, có lòng tham không đáy. Nhưng theo tôi, người lớn dám xuống tay với trẻ nhỏ quả thực không thể chấp nhận nổi!"
"Chà, đúng vậy nhỉ? Trước khi tôi chết, tôi hỏi anh một vấn đề cuối vậy."
Chu Khiêm nhẹ nhàng cười, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt của Chúc Cường, hỏi: "Vì sao anh biết... Trương Ngạn Quân là ai? Vì sao anh lại biết, lão ta đã làm gì?"