Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 26



Bốn người Việt Tinh Văn nhảy xuống máy bay đầu tiên, các bạn học trong cabin thấy vậy, cũng nhao nhao đi đến trước cửa.

Có nữ sinh nọ vươn tay,  buộc mái tóc dài lên, “Đến cũng đến rồi, nhảy đi! Đằng nào cũng tốt hơn mười phút nữa bị cưỡng ép ném xuống, tôi không muốn bị vứt ra biển cho cá ăn đâu!”

Cô hít sâu một hơi, nhún người nhảy xuống, ba đồng đội khác cũng lần lượt nhảy theo.

Thêm bốn chiếc dù nhảy nhanh chóng bung ra giữa không trung.

Trong cabin, Lưu Tiêu Tiêu mắc chứng sợ độ cao nhẹ đã tái cả mặt: “Đàn anh ơi, bọn mình…”

Tần Lãng dứt khoát nói: “Cũng nhảy thôi. Chú ý độ cao hiển thị trên dù nhảy, nhất định phải bung dù trước khi dưới 500 mét.”

Anh ta nhảy xuống trước, Lưu Tiêu Tiêu tái mặt siết chặt lấy tay vịn trước cửa cabin, đàn chị bên cạnh cô vỗ nhẹ lên vai cô, nói: “Đừng sợ, nhắm mắt lại nhảy xuống, gần đến độ cao cần bung dù chị sẽ nhắc em.”

Lưu Tiêu Tiêu cắn răng, nhắm tịt mắt lại nhảy xuống, rất ra dáng anh dũng “thấy chết không sờn”.

Từng nhóm nối đuôi nhau nhảy dù, những người khác cũng lần lượt ra trước cửa cabin.

Trừ người sợ độ cao nghiêm trọng đến hai chân run rẩy, bám chặt lấy rào an ninh không buông tay thì đa phần các sinh viên đều cắn răng nhảy xuống. Chẳng mấy chốc, dù nhảy đã bung ra khắp nơi giữa không trung, như những khóm hoa phấp phới giữa trời.

Rất nhiều người không thể khống chế hướng bay, lại thêm nỗi sợ khi mất trọng lượng, khiến tiếng gào thét “aa” vang lên khắp xung quanh, xen lẫn cùng tiếng gió rít truyền đến tai mọi người.

Giang Bình Sách không có sức quan tâm người khác, hắn chỉ chăm chú nhìn ba đồng đội bên dưới.

Lúc này, Việt Tinh Văn nhảy dù đầu tiên đã cách mặt đất không tới 500 mét, khung cảnh trên đảo hoang đã nằm trong tầm mắt. Giang Bình Sách phát hiện vị trí nhảy dù của họ rất gần một chóp núi, thấy chỉ còn vài chục mét nữa thôi Việt Tinh Văn sẽ va vào vách núi, Giang Bình Sách lập tức vươn tay phải.

Quy tắc tay phải, hệ tọa độ Descartes.

Ba trục tọa độ xuất hiện trước mắt hắn, ba đồng đội như những điểm xanh, không ngừng rơi xuống trong hệ tọa độ, Giang Bình Sách tính vị trí tọa độ của Việt Tinh Văn, sau đó nhanh chóng viết một phương trình đường parabol.

Việt Tinh Văn đang cố gắng thử cách đổi hướng dù nhảy.

Sức gió quá lớn, nếu tiếp tục bị gió thổi bay về phía trước, chắc chắn cậu sẽ đâm vào vách núi!

Ngay khi cậu đang vô cùng sốt ruột, bỗng có một sức mạnh thần kỳ như ôm quanh cơ thể cậu, cơ thể cậu bắt đầu mất tự chủ mà bay xiên lên trên…

Khi Việt Tinh Văn hồi thần lại, cậu đã an toàn đáp xuống đỉnh núi rồi.

Trong quá trình dù nhảy bay xuống không thể đột nhiên bay lên được, Việt Tinh Văn đứng ngẩn người trên đỉnh núi vài giây, nhanh chóng hiểu ra – hẳn là Giang Bình Sách thấy cậu sắp va vào sườn núi nên đã thay đổi quỹ đạo bay của cậu.

Được tự trải nghiệm một lần, Việt Tinh Văn mới phát hiện năng lực kiểm soát của hệ tọa độ khoa Toán mạnh thế nào.

Quỹ đạo vận động mà công thức toán học tính ra không chịu ảnh hưởng từ các nhân tố bên ngoài như hướng gió, trọng lực… Giang Bình Sách tính chính xác điểm rơi, mục tiêu bị hắn khống chế sẽ rơi xuống đúng điểm tọa độ đó.

Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn, Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân cũng lần lượt rơi xuống cạnh cậu, Giang Bình Sách đáp xuống cuối cùng, điểm hạ cạnh của bốn người không cách nhau quá hai mét.

Nếu không có Giang Bình Sách điều khiển bằng phương trình, để họ rơi theo hướng gió, chắc chắn sẽ không đông đủ thế này.

Việt Tinh Văn bước lên, vỗ vai Giang Bình Sách nói: “Giỏi quá! Vèo một cái cậu đã viết được bốn phương trình, tính chuẩn điểm rơi của bọn tôi rồi.”

Tóc cậu bị gió thổi rối tung, nhưng nụ cười lại rất xán lạn.

Khóe môi Giang Bình Sách hơi nhếch lên, quan tâm nói: “Không bị đụng chứ?”

Việt Tinh Văn xua tay: “Không có gì, nhờ cậu khống chế đường bay tôi mới đáp đất vững vàng được!”

Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân cũng đi về phía họ.

Kha Thiếu Bân vẫn còn hoảng hồn, suýt nữa đã rơi cả kính, cậu vội vàng đeo lại tử tế, nói với Giang Bình Sách: “Hóa ra là Bình Sách đang điều khiển, bảo sao tôi lại rơi được xuống đỉnh núi. Vừa rồi tôi còn nghĩ không biết có ngã sấp mặt không đây.”

Lưu Chiếu Thanh đùa: “Ngã sấp mặt còn đỡ đó, anh chỉ sợ bọn mình ngã thành cái thùng thôi.”

(* Chiếc thùng xanh màu cỏ mộ trong game PUBG ớ)

Thấy mọi người đều không bị thương, Việt Tinh Văn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Rơi xuống đỉnh núi cũng tốt, chúng ta đứng trên cao có thể nhìn toàn cảnh xung quanh, bàn bạc xem phải đi thế nào.”

Giang Bình Sách hỏi: “Bản đồ đâu?”

Việt Tinh Văn thu dù lại, tìm kiếm trong ba lô sau lưng mình – Dụng cụ trong túi gồm một tấm bản đồ, một chiếc la bàn, một chiếc đồng hồ quả quýt cũ xì, cùng với một cái bật lửa.

Rất đơn giản, chỉ có bốn thứ.

Lưu Chiếu Thanh không thể nhịn nổi: “Lấy chai nước cũng không cho mà bắt chúng ta sống ba ngày, hít khí trời à?”

Kha Thiếu Bân nhìn quanh một lát, nhỏ giọng nói: “Có lẽ họ muốn chúng ta tự kiếm đồ ăn? Trên đảo hoang này hẳn phải có những thứ như quả dại, rau dại gì đó. Nói không chừng còn bắt được cả gà rừng, thỏ rừng để nướng nữa? Cho chúng ta bật lửa là để chúng ta nhóm lửa đó.”

Giang Bình Sách bình tĩnh hỏi: “Trong các cậu có ai phân biệt được quả nào có độc, quả nào không không?”

Ba người đều im phăng phắc.

Họ chỉ là sinh viên đại học bình thường thôi, đã ai có kinh nghiệm sinh tồn giữa rừng rú chứ?

Việt Tinh Văn cười khổ, nói: “Những thứ như quả dại, nấm thì đừng ăn bừa, dễ ngộ độc lắm. Còn về gà rừng thỏ rừng mà Kha Thiếu Bân nói… Tôi thấy đảo hoang này không có vẻ gì sẽ có mấy con thú nhỏ đó, nói không chừng dưới biển có cá.”

Lưu Chiếu Thanh nói: “Ba ngày không ăn cũng không chết được, đừng lo chuyện này vội. Chúng ta xem bản đồ đi, trò này rất giống PUBG bản người thật, xem chúng ta có cần chạy bo không?”

Việt Tinh Văn tìm một tảng đá, trải bản đồ lên đó phân tích cùng mọi người.

Bản đồ này lớn hơn cậu tưởng tượng nhiều, trên bản đồ được đánh dấu sẵn phương hướng và khoảng cách theo tỷ lệ, vị trí chính giữa được đánh dấu bằng một lá cờ đỏ, đồng thời viết chữ “điểm cuối”.

Việt Tinh Văn chỉ vào một chỗ na ná như đỉnh núi trên bản đồ, nói với Giang Bình Sách: “Vị trí của chúng ta hẳn chính là đỉnh núi này. Tỷ lệ của bản đồ là 1:500 mét, cậu có tính được khoảng cách từ chỗ chúng ta tới đích không?”

Giang Bình Sách hơi híp mắt, nhanh chóng nhẩm tính trong đầu.

Ngay sau đó, hắn đưa ra kết quả: “Khoảng cách đường chim bay là 20 cây số, nhưng vì dọc đường đi có những chướng ngại vật như đầm lầy, rừng cây… nếu chúng ta muốn đến đích trong ba ngày thì không thể đi đường thẳng. Nếu đi đường vòng…” Hắn vạch một con đường quanh co trên bản đồ bằng ngón tay, nói: “Khoảng 45 cây số.”

Lưu Chiếu Thanh thầm chửi: “Vãi, đi bộ 45 cây! Trước đây lúc tập quân sự cũng không cần hành quân xa như vậy!”

Kha Thiếu Bân nâng kính, nghiêm túc hỏi: “Cậu vẽ một phương trình parabol quăng thẳng bọn tôi qua đó được không?”

Giang Bình Sách: “…” Hắn thật sự cạn lời trước câu hỏi của Kha Thiếu Bân.

Việt Tinh Văn thấy hắn nghiêm mặt, bèn chủ động giải thích: “Chắc chắn không được, hệ tọa độ của Bình Sách chỉ điều khiển được tọa độ và đường đi trong tầm mắt của cậu ấy thôi, cậu ấy không thể nhìn được một nơi cách tận 45 cây số được. Vả lại, hẳn là thời gian cooldown của chiêu xịn hệ tọa độ này rất lâu, không thể dùng vô hạn được, đúng không?”

Giang Bình Sách gật đầu: “Ừ.”

Kha Thiếu Bân hơi đỏ mặt, “Khụ, tớ nói đại vậy thôi.”

Lưu Chiếu Thanh nói: “Đàn em Giang, em tính thử xem nếu chúng ta bắt đầu đi bộ từ bây giờ, mất bao lâu để tới đích?”

Giang Bình Sách chau mày, nói: “Tốc độ đi bộ bình thường của người trưởng thành là 1km/ 12 phút, đi 10 cây số cần 2 tiếng, tính thêm tiêu hao thể lực, trên lý thuyết thì đi bộ 45 cây số cần hơn 10 tiếng.”

Hắn chỉ vào hai điểm tọa độ trên bản đồ, nói: “Thời gian thi là ba ngày, chúng ta có thể đi 15 cây số mỗi ngày. Coi chỗ này và chỗ này là hai trạm trung chuyển để nghỉ ngơi, như vậy có thể bảo đảm thể lực dồi dào để ứng phó với các tình huống phát sinh, cũng có thể đến đích vào ngày thứ ba trước khi kỳ kết thúc, thu thập đủ số thẻ tích điểm.”

Việt Tinh Văn cúi đầu nhìn con đường mà hắn vừa vẽ trên bản đồ, đồng ý nói: “Tuyến đường di chuyển bao trùm cả hai sườn trái phải của khu vực này, chúng ta có thể dành nhiều thời gian chút để tìm kiếm xung quanh, lấy hết thẻ tích điểm có trong khu vực này.”

Lưu Chiếu Thanh nhìn bàn đồ thật kỹ, cũng cảm thấy hắn nói có lý.

Con đường mà học bá khoa Toán trù tính chắc chắn là con đường vừa có hiệu suất cao vừa nhanh về đích nhất. Một sinh viên học Y như anh ta xem bản đồ cũng chỗ hiểu chỗ không, không nghĩ nhiều nữa, cứ đi theo là được.

Kha Thiếu Bân lấy laptop của cậu ra, nói: “Tránh việc làm mất bản đồ, tớ trữ sẵn một file trong máy vậy, mô hình hoá tuyến đường của Bình Sách, cũng tiện cho Tiểu Đồ trinh sát môi trường xung quanh.”

Giang Bình Sách nói: “Ừ, tôi giúp cậu.”

Hai cậu sinh viên khoa học tự nhiên bắt đầu mô hình hóa trên máy tính tại chỗ.

Mô hình hóa bản đồ không khó lắm, có Giang Bình Sách giúp đỡ sắp xếp số liệu, Kha Thiếu Bân gõ phím như bay, chẳng mấy chốc đã hoàn thành một bản đồ 3D.

Cuộc thi cấp bản đồ phẳng cho họ, Kha Thiếu Bân biến nó thành 3D, còn đánh dấu cả độ cao của đính núi, đồng thời khoanh vùng bức xạ xung quanh tuyến đường tốt nhất bằng những đường màu lam, như thể muốn nói: “Địa bàn này là của chúng ta.”

Lưu Chiếu Thanh thấy vậy cũng tấm tắc khen: “Có hai đứa ở đây, có phải sau này đến môi trường xa lạ nào cũng có thể dựng bản đồ mô phỏng thế này không? Sinh viên tự nhiên đều trâu bò thế này à?”

Việt Tinh Văn nói: “Không phải sinh viên tự nhiên nào cũng trâu bò vậy đâu anh, tại Kha Thiếu và Bình Sách của chúng ta quá mạnh thôi.”

Với Kha Thiếu Bân và Giang Bình Sách mà nói, mô hình hóa tại chỗ là chuyện dễ như ăn cháo, họ có thể vận dụng hết mức kỹ năng mà thư viện cho họ. Nếu như học không giỏi, có rút được kỹ năng như hệ tọa độ mà cả buổi không tính được phương trình, đồng đội đã ngã chết queo rồi…

Nghĩ tới đây, thông báo chợt xuất hiện trong khung nổi góc phải trên —

[Kỳ thi chính thức bắt đầu]

[Số thí sinh trên đảo hoang: 88 người]

Mọi người đều nhìn thấy thông báo này.

Kha Thiếu Bân ngẩn ra, “Trên đảo chỉ có 88 người?”

Việt Tinh Văn nói: “Xem ra đã có 12 thí sinh ngã chết hoặc nhảy dù chơi xuống biển chết đuối, bị loại thẳng rồi.”

Bốn người nhìn nhau, nhớ lại màn nhảy dù từ trên cao xuống vừa rồi, nghĩ lại thôi cũng đã rùng mình. Lần đầu mọi người trải nghiệm nhảy dù trên không, có thể đáp đất thuận lợi đã là vạn hạnh rồi.

Mười hai thí sinh xui xẻo kia đúng như lời đàn anh Lưu nói: Ngã thành cái thùng, đúng là thảm quá chừng.

Ngay sau đó, một loạt thông tin hiện ra trong khung nổi góc phải trên…

[Bảng xếp hạng thẻ tích điểm]

[Nhóm nghiên cứu A-76: 20 điểm]

[Nhóm nghiên cứu B-16: 15 điểm]

[Nhóm nghiên cứu C-11: 10 điểm]

[Nhóm nghiên cứu A-53: 5 điểm]

Hiện tại trên bảng xếp hạng chỉ có bốn nhóm, kỳ thi vừa bắt đầu họ đã thu thập được thẻ tích điểm, hiển nhiên là trùng hợp bắt được ở gần điểm đáp đất, may quá trời may.

Lưu Chiếu Thanh nhìn thông báo này, không nhịn được nói: “Có mùi PUBG rồi đó, có cả bảng xếp hạng cập nhật liên tục cơ!” Anh ta dừng một lát, lo lắng hỏi: “Liệu sau này các sinh viên có đấu đá lẫn nhau để tranh giành thẻ tích điểm không?”

Việt Tinh Văn nghĩ hồi, lắc đầu nói: “Kỳ thi này khác PUBG rất nhiều. Người thắng trong trò chơi buộc phải giết hết những team khác, sống đến cuối cùng mới chiến thắng. Môn chạy định hướng lần này của chúng ta không có mâu thuẫn giữa các đội, chỉ cần lấy đủ 60 điểm là qua môn. Vả lại, trước mắt mọi người đều không biết rõ dị năng của chuyên ngành khác, đánh bừa rất có thể sẽ bị đánh trả.”

Lưu Chiếu Thanh đồng ý nói: “Cũng phải. Ngay cả nữ sinh mềm yếu như Lưu Tiêu Tiêu cũng có thể giảng bài cho bầy khỉ, bắt chúng đứng phạt 15 giây, ai biết được những chuyên ngành khác có thứ dị năng quái lạ nào chứ. Lớp chúng ta lần này hẳn toàn là nhóm nghiêm cứu, các nhóm nhỏ đấu với nhau, tùy tiện động thủ đúng là chưa chắc trên cơ được.”

Kha Thiếu Bân nói: “Đúng vậy, nếu gặp phải sinh viên khoa Hóa thẳng tay tạt acid, chúng ta có thắng cũng đi tong cái mặt.”

Việt Tinh Văn nói: “Chúng ta sẽ không đụng vào các nhóm khác. Khu vực Bình Sách vạch ra đã đủ lớn rồi, hẳn là có thể thu thập không ít thẻ tích điểm.”

Kha Thiếu Bân cũng đã làm xong mô hình bản đồ.

Giang Bình Sách đứng dậy, nói: “Đi thôi, tìm kiếm thẻ tích điểm trên núi nhân lúc trời chưa tối.”

Chàng trai cao 189cm mặc bộ đồ rằn ri màu xanh, khi sải đôi chân dài bước đi, hành động dứt khoát nhanh nhẹn, bộ trang phục này khiến hắn đẹp trai đến lạ. Mặt mũi vốn đã nghiêm nghị, lại được bộ quân phục tôn thêm phần khí khái.

Việt Tinh Văn rảo bước đuổi theo hắn, sóng vai đi bên cạnh, cậu nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ đang là đúng hai giờ chiều, chúng ta qua đêm trên núi hay xuống núi?”

Giang Bình Sách nói: “Xuống núi đi. Hẳn là chỉ có mình chúng ta rơi xuống đỉnh núi thôi, những đội khác đều ở dưới núi, nếu chúng ta xuống núi quá muộn, thẻ tích điểm quanh chân núi sẽ bị vơ vét sạch sẽ mất.”

Việt Tinh Văn cũng nghĩ vậy: “Ừ, vậy chúng ta tranh thủ gom một lượt trên đỉnh núi đi.”

Hai người ăn ý một trái một phải nhìn khắp xung quanh, đi được khoảng mười mấy mét, Giang Bình Sách bỗng nheo mắt lại, chỉ vào một gốc cây ở đằng trước: “Trên đó có ánh sáng, không biết có phải thẻ tích điểm không?”

Thân cây này to cỡ năm người lớn vòng tay ôm mới xuể, cành lá trên cây um tùm, tạo ra một vùng râm tự nhiên. Việt Tinh Văn nhìn theo tầm mắt của Giang Bình Sách, quả thật hình như có thứ gì đó đang phát sáng trong tàn cây, ánh sáng ấy vô cùng êm dịu, như vật phẩm cần thu thập ở nhiệm vụ trong game sẽ phát sáng khi người chơi bắt gặp.

Có điều, cái cây này cũng cao quá đó? Đã vậy thân cây còn nhẵn thín, không có chỗ mượn lực.

Việt Tinh Văn suy nghĩ: “Trèo lên kiểu gì nhỉ?”

Bốn người đứng dưới gốc cây nhìn nhau. Môn chạy định hướng này, cần test cả năng lực leo cây của sinh viên à?

Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: “Hệ tọa độ của Bình Sách có đưa người lên đó được không?”

Giang Bình Sách mặt mày vô cảm nói: “Đang cooldown rồi.”

“Ờm.” Kha Thiếu Bân gãi đầu: “Người máy của tôi cũng không biết trèo cây.”

Lưu Chiếu Thanh nói: “Thẻ tích điểm chen giữa lá cây, anh ngắm dao không chuẩn.”

“Xem em nè.” Việt Tinh Văn lấy từ điển ra, cười híp mắt nói: “Mọi người đứng xa chút, để khỏi đập trúng mọi người.”

Ba người nhìn sau, nhanh chóng lùi một bước.

Việt Tinh Văn nhắm một mắt, dùng mắt phải ngắm thẳng ánh sáng trên cây, cậu ngửa đầu lên, vung mạnh cuốn từ điển về vị trí đó — Một tiếng “rầm” rất lớn vang lên, cành cây bị đập trúng rung lên xào xạc, sau đó gãy hẳn!

Ngay khi cành cây rơi xuống, một tấm thẻ màu xanh cũng nhẹ nhàng bay xuống.

Việt Tinh Văn mừng rỡ, vươn tay đỡ tấm thẻ, phía sau tấm thẻ xanh ghi số “5”, tiếp đó, tiếng thông báo của hệ thống vang lên bên tai mọi người: “Nhóm nghiên cứu C-183 nhận được một thẻ xanh, thêm 5 điểm.”

Việt Tinh Văn nhét tấm thẻ vào túi, cười với các đồng đội: “Chốt đơn!”

Ba người: “…”

Đến lúc quan trọng từ điển của Việt Tinh Văn vẫn được việc nhất. Từ điển của cậu như một cục gạch, chỗ nào cần thì lấp vào chỗ đó.