Ba người Việt Tinh Văn làm theo chỉ huy của Giang Bình Sách, tiếp tục thu thập thẻ số nguyên tố sinh đôi trong tầng này. Từng căn phòng mới được mở ra, những lối đi phức tạp trong tầng này dần xuất hiện hoàn chỉnh trên bản đồ mê cung trong tay Giang Bình Sách.
Đến khi tìm thấy tất cả các căn phòng, Giang Bình Sách mới quan sát kỹ càng bản đồ mê cung…
Trên bức vẽ có 48 căn phòng, trục đường chính được xếp như một chữ 十, xung quanh có rất nhiều lối rẽ, trong căn phòng cuối cùng các hướng trên, dưới, trái, phải có bốn chiếc thang máy, có thể đi tới các tầng khác.
Tầng này có tất cả 192 tấm thẻ số, các số nguyên tố sinh đôi đều đã được Giang Bình Sách lấy hết, trước mắt họ đã thu thập được 48 cặp thẻ số nguyên tố sinh đôi, tổng cộng 96 tấm. Cũng tức là mỗi một căn phòng đều có một cặp số nguyên tố sinh đôi.
Lối đi của Việt Tinh Văn có khá nhiều, cậu thu thập được 16 cặp; hướng Kha Thiếu Bân và Lưu Chiếu Thanh đi gặp nhiều đường cụt, mỗi người thu thập được 8 cặp; Giang Bình Sách thu được 16 cặp.
Giả thiết mê cung hình lập phương này có kết cấu ba tầng trên – giữa – dưới, thì suy luận của Giang Bình Sách sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng lỡ như kết cấu tầng trên, dưới không giống nhau, vậy đường lối trong mê cung sẽ càng thêm phức tạp.
Đồng hồ đếm ngược vẫn còn 3 tiếng 40 phút. Cũng tức là Giang Bình Sách chỉ tốn 20 phút để dò hết toàn bộ 48 căn phòng trong tầng này, đồng thời tính xong 192 con số.
Vì Giang Bình Sách vẫn chưa đưa ra chỉ thị, ba người đều dừng lại đợi tin hắn trong kênh nhóm.
Một lát sau, Giang Bình Sách mới nói: “Đàn anh Lưu lùi lại năm phòng theo đường thẳng, tìm cánh cửa 11073, đi thang máy xuống tầng.” “Kha Thiếu ra khỏi cửa 13011, rẽ phải đi thẳng qua 4 phòng, rồi đi thang máy xuống.”
Hai người lập tức nhanh chóng tìm phòng theo lời Giang Bình Sách.
Lưu Chiếu Thanh đã quay cuồng trong mê cung 20 phút, đầu óc choáng váng, không phân rõ phương hướng từ lâu, càng không nhớ nổi phòng nào có thang máy. Nhưng anh lùi thẳng 5 căn phòng theo chỉ thị của Giang Bình Sách, quả nhiên thấy con số 11073 dán trên cánh cửa bên phải, đẩy đửa ra – Đúng là thang máy!
Họ như con ruồi không đầu đâm đầu loạn xạ trong mê cung, Giang Bình Sách lại như đứng ở góc nhìn thứ ba, có thể nhìn rõ lộ tuyến di chuyển của họ, đồng thời đưa ra chỉ đạo chính xác nhất.
Lưu Chiếu Thanh vô cùng khâm phục, không nhịn được nhắn tin vào kênh nhóm: “Đỉnh của chóp, anh xuống rồi đây!”
Kha Thiếu Bân cũng xuống tầng theo lời Giang Bình Sách.
Việt Tinh Văn hỏi: “Tôi thì sao?”
Giang Bình Sách nói: “Việt Tinh Văn vào cửa 12077, đi thẳng 5 phòng rồi vào thang máy đi lên.”
Việt Tinh Văn ngẩn ra, “Tôi lên tầng á, không xuống sao?”
Giang Bình Sách giải thích: “Tiết kiệm thời gian, cậu theo tôi lên trên, đàn anh và Kha Thiếu đi xuống.”
Mê cung ba tầng, họ đã lục xong tầng giữa, Giang Bình Sách xếp cho Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân xuống dưới, hắn và Việt Tinh Văn lên trên, có thể tìm kiếm cùng lúc hai tầng trên, dưới.
Nếu vậy, không chỉ có bốn người, bốn con đường, mà còn là hai mặt phẳng khác nhau!
Nếu không có sức tưởng tượng không gian và kiến thức hình học không gian đủ giỏi, làm vậy chắc chắn sẽ lẫn lộn. Nhưng rõ ràng ba đồng đội rất có niềm tin ở Giang Bình Sách, không hề chất vấn một câu nào.
Giang Bình Sách chia ra hai tờ giấy, bắt đầu vẽ bản đồ của tầng trên và tầng dưới, hắn nhanh chóng đánh chữ vào kênh nhóm: “Vẫn quy tắc cũ, sau khi vào phòng đọc theo chiều kim đồng hồ.”
Chẳng mấy chốc Lưu Chiếu Thanh đã bắt đầu đọc số: “101277, 101279, 101281, 101283.”
Việt Tinh Văn nhìn mấy con số này mà không khỏi choáng váng – Với kiến thức toán học của mình, cậu đoán chắc rằng những số có đuôi 0, 2, 4, 6, 8 không phải số nguyên tố, vì chúng có thể chia hết cho 2. Số đuôi 5 thường có thể chia hết cho 5. Cũng vì vậy, trong mê cung có rất ít những câu đơn giản “nhìn là biết không phải số nguyên tố” như vậy, sau dần, các số đều có đuôi 1, 3, 7, 9.
Lưu Chiếu Thanh đọc lên bốn con số đều có vẻ giống số nguyên tố, hơn nữa, khoảng cách giữa chúng đều là 2, phù hợp với điều kiện “số nguyên tố sinh đôi, rốt cuộc phải chọn hai số nào đây?
Để tiết kiệm thời gian, Giang Bình Sách đọc luôn số đuôi: “Chọn 79, 81, vào cửa 81.”
Lưu Chiếu Thanh cảm thấy IQ của mình bị nghiền nát!
Bảo anh ta tính bốn con số này, chắc chắn anh ta sẽ chia 7, chia 3, chia 11, thử từng cái một, với số có sáu chữ số như 101277, ít nhất cũng phải tính hết một tiếng mới ra được. Nhưng không biết Giang Bình Sách dùng phương pháp gì, lại có thể tính ra đáp án của số có sáu chữ số trong giây lát!
Đây chính là bộ não mạnh nhất có thể so với máy tính!
Kha Thiếu Bân cũng gặp phải những số có sáu chữ số: “107507, 107509, 107511, 107513…”
Giang Bình Sách nói: “Lấy số 07 và 09, đi cửa 09.”
Kha Thiếu Bân lấy cặp số sinh đôi trên cửa xuống – Cùng là sinh viên khoa tự nhiên, Giang Bình Sách lại tính nhanh như vậy, mặc cảm quá đi mất.
Việt Tinh Văn cũng bỏ hẳn việc suy nghĩ, vừa vào phòng liền nhập số vào kênh nhóm: “111117, 111119, 111121, 111123…”
Giang Bình Sách trả lời rất nhanh: “Lấy số đuôi 19 và 21, đi cửa 21.”
Chính thức bắt đầu tìm kiếm tại hai tầng.
Tin nhắn không ngừng xuất hiện trong kênh nhóm – Tất cả đều là ba người báo số, Giang Bình Sách trả lời.
Xung quanh yên tĩnh vô cùng, rất nhiều con số trôi liên tục trong kênh nhóm, khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
Nhưng Giang Bình Sách vẫn luôn chỉ thị rõ ràng, dễ hiểu, hắn nói cho đồng đội phải lấy hai tấm thẻ nào xuống, đi vào cánh cửa nào. Ba đồng đội có là các cháu cấp một cũng sẽ không phạm sai lầm dưới chỉ thị chính xác của hắn.
Sau khi đi vài căn phòng liên tiếp, độ khó lại tăng lên.
Việt Tinh Văn gửi bốn con số: “147677, 147679, 147681, 147683.”
Vốn tưởng Giang Bình Sách sẽ bảo cậu lấy một cặp thẻ số nguyên tố như trước, song, khác với suy nghĩ của cậu, Giang Bình Sách bỗng nói: “Ở đây không có số nguyên tố sinh đôi, đi cánh cửa đuôi 77.”
Việt Tinh Văn vào cửa, phát hiện hai tấm thẻ trong căn phòng này đã bị lấy đi.
Có hai tấm thẻ đã bị lấy xuống, chứng tỏ cậu đã từng vào căn phòng này? Việt Tinh Văn lập tức nói phát hiện của mình cho Giang Bình Sách: “Có hai tấm thẻ bị lấy mất rồi.”
Giang Bình Sách: “Quay lại, đi cửa 79.”
Việt Tinh Văn: “Vẫn có hai tấm thẻ đã bị lấy.”
Giang Bình Sách chợt im lặng.
Việt Tinh Văn lo lắng – Độ phức tạp của mê cung này vượt xa tưởng tượng của cậu, rõ ràng cậu không quay đầu đi ngược lại, nhưng đi mãi đi mãi, sao lại đến một căn phòng cậu đã từng đi qua? Chẳng khác nào quỷ đập tường[75], vòng một vòng quay về điểm bắt đầu.
Việt Tinh Văn hoang mang nói: “Rốt cuộc mê cung này có kết cấu thế nào, hình như những căn phòng quanh phòng này tôi đều từng tới rồi.”
Tầng dưới, Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân thấy Việt Tinh Văn gặp rắc rối cũng đồng thời dừng lại, cho Giang Bình Sách thời gian xử lý thông tin, sắp xếp lại suy nghĩ.
Ba người đều chờ Giang Bình Sách hồi âm.
Một lát sau, Giang Bình Sách mới nói: “Những căn phòng ở tầng trên được xếp thành vô số hình chữ 田, các căn phòng nối liền với nhau, căn phòng không có cặp số nguyên tố song sinh mà Tinh Văn vừa phát hiện có lẽ là điểm trung tâm của cả tầng này.”
Hắn dừng một lát, nói: “Tinh Văn, cậu đứng yên tại đó, tôi tới tìm cậu. Đàn anh và Kha Thiếu đợi một lát.”
Ba người đứng yên tại chỗ nghe hắn nói. Khoảng nửa phút sau, cánh cửa bên phải Việt Tinh Văn chợt bị đẩy ra.
Giang Bình Sách rảo bước vào phòng.
Chàng trai vóc người cao lớn, mặc quần dài đen và áo sơ mi trắng đơn giản gọn gàng, hắn thắt một chiếc thắt lưng, tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn. Mặt tường xung quanh như trời sao thăm thẳm, trên đó giăng kín những ngôi sao, khi hắn mở cửa bước vào, như thể hắn bước tới từ giữa vũ trụ đầy sao vậy.
Việt Tinh Văn quay đầu, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của hắn, lòng cậu bỗng vững tin đến lạ.
Mê cung này có phức tạp thế nào, có A Sách ở đây còn gì phải lo lắng?
Việt Tinh Văn cười rực rỡ bước lên đón hắn, “Mê cung rối beng như vậy mà cậu cũng có thể tìm thấy tôi trong một phút?”
Giang Bình Sách hơi cong khóe môi, ánh mắt nhìn Việt Tinh Văn vô cùng ấm áp, “Xem ra tôi suy luận không sai, tầng này hẳn là mê cung có cấu tạo hình chữ 田 gồm 49 phòng với bảy hàng ngang, bảy hàng dọc. Căn phòng chúng ta đang đứng đây chính là phòng chính giữa của mê cung hình vuông 7×7.”
Việt Tinh Văn ù ù cạc cạc, vỗ nhẹ lên vai Giang Bình Sách: “Cậu giỏi thật! Não tôi đã bắt đầu xoắn tít mù luôn rồi, sao cậu phân tích ra được vậy?” Cậu cúi đầu nhìn bản đồ trong tay Giang Bình Sách…
Đúng là rất đáng sợ!
Ba tấm giấy lần lượt là bản đồ của ba tầng trên, giữa, dưới, dấu sao là thang máy, từng căn phòng hình vuông lít nhít nối liền với nhau, được đánh dấu vô số mũi tên chỉ hướng và số cửa.
Việt Tinh Văn phát hiện mình còn không hiểu bản đồ vẽ gì…
Giang Bình Sách nói: “Giải thích ra thì tương đối phức tạp, chúng ta tìm đủ số nguyên tố đã, tranh thủ thời gian hoàn thành bài thi, sau khi ra ngoài tôi sẽ từ từ phân tích cho cậu!”
Việt Tinh Văn tán thành nói: “Cũng phải! Thời gian ra khỏi mê cung chắc chắn có ảnh hưởng đến điểm thi, giờ cậu có giải thích chắc tôi cũng không hiểu. Cậu phân công đi, tiếp theo tôi phải làm gì?”
Giang Bình Sách chỉ vào giữa bản đồ, nói: “Vị trí hiện tại của chúng ta là điểm chính giữa mê cung tầng trên, đi từ trung tâm ra tìm theo hướng ngược lại, sẽ không bỏ sót một căn phòng nào. Cậu đi từ cửa bên phải, tôi đi cửa bên trái.”
Việt Tinh Văn gật đầu, Giang Bình Sách nói tiếp: “Sau khi vào cửa bên phải, đi liên tục ba phòng nữa, rồi rẽ trái, sau đó đọc số cho tôi.”
Việt Tinh Văn xoay người, đi hướng khác Giang Bình Sách.
Giang Bình Sách nói trong kênh nhóm: “Kha Thiếu và đàn anh tiếp tục đi.”
Hai người tầng dưới tiếp tục tìm đường, không lâu sau, Lưu Chiếu Thanh cũng vào một căn phòng có bốn con số đều có vẻ là số nguyên tố, nhưng thật ra không số nào là số nguyên tố hết.
Giang Bình Sách nói: “Căn phòng hiện tại của đàn anh cũng không có số nguyên tố sinh đôi, hẳn là phòng trung tâm của tầng dưới. Kha Thiếu, đi qua cánh cửa chính diện của căn phòng cậu đang ở, đi qua ba căn phòng sau đó rẽ trái, xem có gặp đàn anh không?”
Kha Thiếu Bân làm theo.
Một lát sau, quả nhiên hai người gửi tin nhắn vào kênh nhóm: “Gặp nhau rồi!”
Lưu Chiếu Thanh: “…Trâu bò, cậu làm cách nào mà hai đứa anh gặp nhau trong mê cung được vậy?”
Giang Bình Sách không có thời gian giải thích, dứt khoát nói: “Kết cấu hai tầng trên dưới giống nhau. Bây giờ bắt đầu tìm đường nhanh nhất có thể, đàn anh đi cửa 171083, Kha Thiếu đi 171081, mỗi người đi thẳng qua ba phòng, vừa đi vừa báo số.”
Sau khi hai người đều đi qua ba phòng, Giang Bình Sách nói tiếp: “Đàn anh rẽ trái, Kha Thiếu rẽ phải, báo số.”
“Đàn anh lấy 192191, 192193, đi thẳng từ cửa bên phải qua bảy căn phòng.”
“Kha Thiếu quay trái, đi thẳng bảy căn phòng…”
Ba người như biến thành “người máy tìm thẻ”, thậm chí Giang Bình Sách còn nắm được chính xác cả hướng quay mặt của bọn họ!
Sau khi đi qua bảy căn phòng, Lưu Chiếu Thanh phát hiện đằng trước là đường cụt, Kha Thiếu Bân và Việt Tinh Văn cũng vậy, không biết Giang Bình Sách tính ra căn phòng cuối cùng là đường cụt bằng cách nào?
Nếu lúc này có một chiếc máy quay có góc nhìn Thượng Đế, mọi người sẽ phát hiện, mê cung lập phương khổng lồ như một tòa kết cấu ba tầng được xếp kín các phòng vuông, mà dưới sự chỉ huy của Giang Bình Sách, họ đang đi theo hình chữ S về bốn hướng…
Cách tìm kiếm như vậy sẽ không để lọt một căn phòng nào.
Một lát sau, Việt Tinh Văn bỗng nói: “Tôi vào một căn phòng, bên trong có một thang máy chỉ có thể đi lên.”
Giang Bình Sách nói: “Tinh Văn, chỗ cậu tìm thấy chính là lối ra.”
Việt Tinh Văn: “…”
Tìm thấy lối ra, ít nhất là họ sẽ qua môn này. Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ góc phải bên trên, thời gian thi là 4 tiếng, họ mới dùng hết 1 tiếng 20 phút.
Giang Bình Sách nói: “Đàn anh đi thẳng 3 phòng, rẽ trái đi tiếp hai phòng, đi thang máy lên tầng ba, đi thẳng năm phòng rồi rẽ phải.” “Kha Thiếu đi ba(?) phòng bên phải, đi thẳng bốn phòng, vào thang máy lên tầng ba, đi thẳng bốn phòng rồi rẽ trái.”
Hắn nói mấy câu này chẳng khác nào đang đọc vè nói nhịu, hiển nhiên trong tay Giang Bình Sách đã có bản đồ hoàn chỉnh của mê cung lập thể, hắn mới có thể chỉ dẫn chính xác hướng đi cho đồng đội như vậy.
Một lát sau, Giang Bình Sách lại xuất hiện trong căn phòng mà Việt Tinh Văn đang đứng.
Không lâu sau, Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân cũng đến đúng căn phòng này họp mặt.
Ba người nhìn nhau, vô cùng khiếp đảm, không biết phải nói gì cho được.
Việt Tinh Văn hỏi: “Tổng cộng thu thập được bao nhiêu cặp số thế?”
Giang Bình Sách không cần đếm số thẻ trong tay đồng đội, trực tiếp thông báo số lượng: “144 cặp, đủ rồi. Chúng ta đi thôi.”
Hắn ấn nút mở cửa, ba người vào thang máy cùng hắn, thang máy này chỉ có thể đi lên. Không lâu sau họ nghe một tiếng “ting”, ngay khi thang máy dừng lại, tiếng máy móc cùng lúc vang lên bên tai bốn người: “Chúc mừng nhóm nghiên cứu C-183 thuận lợi rời khỏi mê cung số nguyên tố, các bạn dùng 1 tiếng 30 phút, thu thập được 288 số nguyên số sinh đôi. Bài thi kết thúc, đang tính điểm…”
Nhóm nghiên cứu: C-183
Chương trình học khoa Toán: Mê cung số nguyên tố
Tín chỉ: 3
Điểm qua môn: 100 điểm (Qua môn hoàn hảo)
Câu hỏi phụ: 30 điểm (Thu thập toàn bộ số nguyên tố sinh đôi)
Thành tích tổng: 130 điểm
Điểm tích lũy nhận được: 3 x 130 = 390 điểm
Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Nhóm C x 1,5 lần, mỗi thành viên nhận được 585 điểm tích lũy.
Tỷ lệ trượt môn: 65%
Nhấn [link] để xem bảng xếp hạng thành tích môn học
Mở liên kết, nhóm nghiên cứu C-183 của họ đứng ngay vị trí số một.
Điểm qua môn tròn 100 điểm, không ai vượt qua được!
Còn nhớ tối hôm trước Việt Tinh Văn còn đùa với Giang Bình Sách: “Có Bình Sách ở đây, vung tay là có full điểm.”
Không ngờ đùa vậy mà thành thật rồi…
Giang Bình Sách thật sự đã một mình ra sức, đưa ba đồng đội giành được thành tích qua môn tròn điểm đáng kinh ngạc!