"Máy bay sắp cất cánh, xin vui lòng thắt chặt dây an toàn." Tiếng thông báo vang lên bên tai, mọi người nhanh chóng yên vị. Cửa cabin máy bay trực thăng tự động đóng lại, cánh quạt chuyển động với tốc độ cao, máy bay chậm rãi bay lên không trung.
Giang Bình Sách chau mày nhìn Việt Tinh Văn: "Bị thương đau không?"
Vừa rồi, mảnh vỡ thủy tinh của sân bay ba tầng bất chợt trút xuống, có không ít mảnh kính sắc nhọn đâm vào trong da, vẫn chưa kịp nhổ. Đặc biệt là Việt Tinh Văn lúc đó đứng đầu hàng, cả cánh tay cậu đang chảy máu, cũng không biết bị thương nghiêm trọng tới mức nào.
Việt Tinh Văn chỉ nghĩ đến việc chạy về đích, thần kinh căng thẳng, ngược lại không chú ý tới đau đớn trên cơ thể. Bây giờ cậu đã an ổn ngồi trên máy bay, thông báo qua môn khiến tâm trạng cậu thả lỏng hơn nhiều, cơn đau nhức trên cánh tay cũng trở nên rõ ràng.
Cơn đau nhức nhối ập vào não cậu như thủy triều, Việt Tinh Văn đau đến xuýt xoa, môi tái đi, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh lên tiếng: "Vẫn ổn, vết thương nhỏ thôi, không đáng gì..."
Giang Bình Sách nhìn cậu, ngón tay thon dài nhanh nhẹn tháo băng gạc được quấn loạn xạ trên cánh tay cậu.
Hắn thấy không biết bao nhiêu mảnh thủy tinh ghim trong máu thịt, chi chít, khắp cả cánh tay không chỗ nào không dính mảnh vỡ.
Sắc mặt Giang Bình Sách vô cùng tồi tệ, tay phải bên hông siết chặt thành quyền, nén sự đau lòng, nói: "Bị thương thế này rồi vẫn còn không sao."
Việt Tinh Văn rất ít khi thấy hắn nghiêm khắc như vậy, nhỏ giọng giải thích: "Vừa rồi không rảnh để ý."
Giang Bình Sách nhìn lên hàng trước: "Đàn anh Lưu, xem vết thương của Tinh Văn giúp em."
Lưu Chiếu Thanh lập tức đứng dậy ngồi sang ghế trống cạnh Việt Tinh Văn, anh nhìn cánh tay cậu, không nhịn được nói: "Tinh Văn, vết thương của em rất nghiêm trọng đấy, phải rút mấy mảnh thủy tinh này ra càng nhanh càng tốt."
Giang Bình Sách dịu dàng nâng tay Việt Tinh Văn lên, dịu giọng nói: "Hơi đau đấy, nhịn một lát. Đừng cử động."
Việt Tinh Văn gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên.
Lưu Chiếu Thanh dùng dao phẫu thuật nhanh tay gảy mấy mảnh thủy tinh trên cánh tay cậu ra. Mảnh vỡ bị rút ra, cánh tay lại bắt đầu chảy máu, máu chảy ròng ròng khiến các bạn học nhìn mà sợ.
Hứa Diệc Thâm lo lắng hỏi: "Tinh Văn không sao thật chứ? Trông nghiêm trọng quá."
Chương Tiểu Niên cũng nói: "Tay vẫn đang chảy máu kìa!"
Lưu Chiếu Thanh đưa ra phán đoán chuyên nghiệp: "Không sao, mảnh vỡ ghim ngoài da, lấy ra rồi băng bó cho cầm máu là được."
Mặc dù Việt Tinh Văn luôn tỏ ra bình tĩnh trong quá trình rút mảnh vỡ, nhưng có vài mảnh thủy tinh đâm khá sâu, buộc phải dùng dao phẫu thuật vạch da ra mới lấy được. Lưu Chiếu Thanh học khoa ngoại, xử lý vết thương thế này vừa nhanh vừa thạo, Việt Tinh Văn cắn răng chịu đựng, không rên tiếng nào.
Nhưng trái tim Giang Bình Sách như bị một bàn tay siết chặt, nhìn từng mảnh thủy tinh được gỡ ra khỏi tay Tinh Văn, cả cánh tay chảy máu đầm đìa, cảm giác thật sự như có mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào đáy lòng mềm yếu nhất của hắn.
Không biết mất bao lâu, cuối cùng Lưu Chiếu Thanh cũng lấy hết mảnh vỡ ra, băng bó lại cánh tay cho Việt Tinh Văn.
Vẻ mặt Giang Bình Sách rất tệ, hắn cẩn thận đặt tay Việt Tinh Văn lên đùi mình, "Còn đau không?"
Việt Tinh Văn mỉm cười, "Đỡ nhiều rồi."
Nhờ có băng gạc y tế, cơn đau trên cánh tay dần biến mất, da dẻ cũng bắt đầu liền lại. Lúc này sắc mặt Việt Tinh Văn mới khá lên, cậu nhìn sang Giang Bình Sách, quan tâm hỏi: "Phải rồi, cậu không sao chứ? Vừa rồi tôi thấy mặt cậu cũng chảy máu?"
Giọng Giang Bình Sách trầm thấp: "Không sao, bị mảnh kính quẹt qua, không chảy máu nữa rồi." Việt Tinh Văn vẫn không yên tâm lắm, nhất quyết kéo băng gạc ra tự mình quan sát – Quả thật trên mặt hắn chỉ có vết xước, mảnh kính không đâm vào trong da, sau khi dùng băng gạc cầm máu, da dẻ cũng đã liền lại, không để lại vết sẹo nào.
Việt Tinh Văn thở phào, nói: "Về thư viện rồi cơ thể của chúng ta sẽ khôi phục như ban đầu mà, mọi người không cần lo, có đàn anh ở đây, chỉ cần lục phủ ngũ tạng không bị thương, mấy vết thương ngoài da thông thường đều chữa được."
Mọi người nghe vậy cũng yên tâm hơn nhiều.
Lưu Chiếu Thanh quan sát xung quanh, khó hiểu hỏi: "Thi xong rồi sao vẫn chưa cho chúng ta về vậy?"
Hứa Diệc Thâm vén mái tóc xoăn trước trán lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Chắc chưa hết giờ nhỉ? Chương trình học yêu cầu thoát khỏi thành phố trong một tiếng, chúng ta không dùng hết một tiếng, có lẽ máy bay phải chở chúng ta ra khỏi thành phố mới tính là hoàn thành." Kha Thiếu Bân: "Tiểu Đồ vẫn luôn tính giờ, chúng ta mất cả thảy 28 phút để chạy từ quảng trường Tân Hoa tới sân bay."
Mất 28 phút để đi hết quãng đường dài 60 cây số, quả thật là "tốc độ sống còn". Tốc độ phóng xe của Hứa Diệc Thâm lên tới 100km/h, mấy lần dùng hệ tọa độ của Giang Bình Sách và nhiều lần di chuyển mảng kiến tạo của Tần Lộ cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Việt Tinh Văn nói: "Hẳn là lần này sẽ được điểm cao."
Lưu Chiếu Thanh hỏi: "Sau khi ra ngoài có phải Tinh Văn lại viết hướng dẫn không?"
Hứa Diệc Thâm nói: "Phương pháp qua môn của chúng ta rất khó làm theo. Đàn em Giang tính tọa độ trong tíc tắc, điều khiển cả chiếc xe bay qua đỉnh núi, dù phần lớn sinh viên khoa Toán có kỹ năng hệ tọa độ cũng không tính toán được nhanh như vậy nhỉ?" Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, nói giọng hơi kiêu ngạo: "Hệ tọa độ của khoa Toán chỉ có thể điều khiển quỹ đạo di chuyển trong tầm nhìn thôi, lúc xe vượt núi, Bình Sách chỉ nhìn thấy đỉnh núi chứ không nhìn được bên kia, không thể tính ra ngay được. Vậy nên sau khi xe bay lên cao, cậu ấy vừa đi vừa tính, không ngừng thay đổi phương trình, cho đến khi xe 'hạ cánh' an toàn."
Mọi người: "..."
Trong lúc mọi người đều đang mắc ói, sợ cao, nhắm mắt, thậm chí là thét lên vì "Xe bay" thì...
Giang Bình Sách đang làm gì? Vậy mà lại ngồi tính!
Có còn là người không?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn sang Giang Bình Sách, nếu không có Việt Tinh Văn giải thích, mọi người hoàn toàn không ngờ rằng thao tác thót tim như xe bay qua núi lại do Giang Bình Sách vừa bay, vừa tính toán dữ liệu. Ngược lại bản thân Giang Bình Sách lại không mảy may để ý tới lời khen với giọng nói đầy kiêu ngạo này của Việt Tinh Văn.
Hứa Diệc Thâm thở dài, nói: "Trong thư viện này, chắc cũng chẳng mấy ai làm được như đàn em Giang đâu nhỉ?"
Lưu Chiếu Thanh cảm thán: "Học không giỏi mà bốc được kỹ năng hệ tọa độ này có lẽ cũng không biết dùng."
Việt Tinh Văn cười nói: "Vậy nên hướng dẫn qua môn lần này của chúng ta thật sự không thể trực tiếp sao chép được, ngược lại có thể đưa ra vài ý tưởng cho những đoàn đội khác." Cậu quay đầu nhìn Chưởng Tiểu Niên, hỏi: "Khoa Kiến trúc có mấy kỹ năng như xây cầu gì đó không?"
Chương Tiểu Niên nghiêm túc đáp: "Có ạ. Kỹ năng của khoa kiến trúc chia thành hai loại lớn, một là công cụ máy móc, ví dụ như máy xúc của em, có thể thăng cấp biến thành máy ủi đất, cần cẩu...; Loại còn lại là kỹ năng xây dựng, em đã học kỹ năng xây tường rồi, trước mắt mới chỉ xây được tường đất cấp một; còn có xây đường, bao gồm đường cái, cầu, đường hầm, cũng có thể thăng cấp." Việt Tinh Văn suy nghĩ một lát, nói: "Vậy cũng tức là, em chủ yếu dùng điểm tích lũy nâng cấp kỹ năng máy móc, nếu có người chủ yếu dùng điểm nâng cấp kỹ năng xây đường thì có thể xây cầu trên những đoạn đường bị đứt phải không?"
Chương Tiểu Niên gật đầu: "Vâng! Kỹ năng xây dựng ngốn điểm lắm, nếu ngay từ đầu đã không nâng cấp kỹ năng máy móc mà nâng cấp kỹ năng xây dựng, thì điểm tích lũy kiếm được trong tầng 1 tầng 2 đủ để có kỹ năng xây cầu."
Kỹ năng trong thư viện quả là muôn hình vạn trạng, các sinh viên có thể tự do lựa chọn phương hướng phát triển.
Kha Thiếu Bân nghe vậy không khỏi hâm mộ: "Kỹ năng của khoa Kiến trúc đỉnh ghê, khoa Máy tính bọn anh chỉ phát mỗi người máy, bao giờ Tiểu Đồ của anh mới lớn đây?"
Việt Tinh Văn nói: "Đừng vội, chắc chắn khi trưởng thành Tiểu Đồ sẽ rất mạnh." Chương Tiểu Niên học khoa Toán cùng nhóm Trác Phong, ba người Trác Phong học lại không được điểm, nhưng Chương Tiểu Niên không học lại, cậu có hơn một nghìn điểm sau hai môn Mê cung số nguyên tố và Mật mã chết chóc, dùng hết để nâng cấp dụng cụ, dụng cụ cấp ba quả thật giúp ích được rất nhiều. Sau này cậu có thể nâng cấp thêm kỹ năng xây dựng, tiềm lực của đàn em rất lớn.
Kỹ năng của những người khác cũng sẽ càng lúc càng mạnh, Việt Tinh Văn nói: "Sau khi qua hết chương trình học khoa Kiến trúc, tất cả cùng nâng cấp kỹ năng, nếu còn dư điểm lẻ thì mới nộp cho Bình Sách, nâng cấp những kỹ năng cần gấp trước."
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Việt Tinh Văn tổng kết lại: "Nếu không có nhu cầu đua thời gian giành điểm cao trong môn 'Thành phố sụp đổ' này, có thể chỉ đưa theo bạn học đã nâng cấp kỹ năng xây cầu của khoa Kiến trúc, gặp đoạn đường sụp thì sửa cầu đi qua." Lưu Chiếu Thanh nói: "Tốt nhất trong đội có một người biết lái xe, đi bằng xe đỡ tốn sức hơn nhiều." Anh ta nhìn sang Hứa Diệc Thâm, chọc ghẹo: "Có điều có lẽ cũng khó kiếm được tay tài xế lão làng nào chạy khúc cua mà bốc như Hứa Diệc Thâm lắm."
Kha Thiếu Bân nhỏ giọng kêu: "Đàn anh hứa lái xe MPV y như xe thể thao vậy, mấy lần em cảm giác như xe sắp rớt xuống rồi, mà ảnh vẫn đánh vô lăng quay lại được, giỏi lắm luôn ấy."
Việt Tinh Văn sắp xếp lại mạch suy nghĩ, quyết định sẽ đăng một bài hướng dẫn đơn giản sau khi về ký túc xá.
Đàn anh Dụ có phương pháp "tốc độ" di chuyển mảng kiến tạo cấp 3 của khoa Địa lý, với 12 lần dịch chuyển tức thời, chỉ cần trong nhóm có bạn học có kỹ năng cấp 3 khoa Địa lý là có thể làm theo y hệt. Nhưng phương pháp của nhóm Việt Tinh Văn thuộc hệ "Có học", kỹ năng lái xe của Hứa Diệc Thâm đã khó làm theo rồi, càng đừng nói tới năng lực tính toán của Giang Bình Sách, vừa bay vừa sửa phương trình, sai sót một số thôi cũng khiến người mất xe tan. Những nhóm khác hoàn toàn không thể làm theo họ. Muốn giúp những nhóm học sau qua môn, cậu phải đơn giản hóa quá trình, viết sao cho mọi người hiểu được.
Máy bay trực thăng dần rời khỏi thành phố, thời gian thi kết thúc, khung nổi trước mắt mọi người đồng loạt hiện thông báo...
Nhóm nghiên cứu: C-183
Chương trình học: Thành phố sụp đổ
Tín chỉ: 3
Điểm qua môn: 95 điểm (Qua môn +60, dùng không quá nửa thời gian+25, không ai bị thương nặng+10)
Điểm tích lũy nhận được: 3×95=285 điểm
Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x1.5 điểm tích lũy, tổng cộng 428 điểm. Tổng kết chức năng [Chung học phần]:
Trác Phong, Lâm Mạn La, Hứa Diệc Thâm học lại, nhận được 3 tín chỉ, 0 điểm tích lũy.
Tân Ngôn, Tần Miểu học lần đầu, nhận được 3 tín chỉ, 428 điểm tích lũy.
Tỷ lệ trượt môn: 45%
Bốn người đang ngồi trong phòng học chờ kết quả cũng nhận được tin tức.
Trác Phong và Lâm Mạn La thở phào – Họ không bị loại rồi!
Lâm Mạn La cười nói: "Em đã nói chắc chắn Tinh Văn sẽ qua mà, tận 95 điểm, không biết họ thi kiểu gì nhỉ?" Trác Phong phỏng đoán: "Có lẽ là Giang Bình Sách dùng hệ tọa độ để di chuyển."
Tân Ngôn và Tần Miểu ngồi trong phòng học, cùng nhận được số điểm 428. Hai người không làm gì hết, chờ đồng đội qua môn là cùng hưởng lợi, cảm giác này có hơi kỳ diệu. Hai người nhìn nhau, đều không nói gì.
Một lát sau, Việt Tinh Văn dẫn đồng đội vừa thi xong đến phòng học. Trác Phong đứng phắt dậy, đi tới vỗ vai Việt Tinh Văn: "Ngon đấy!"
Việt Tinh Văn cười nói: "Đều an toàn hết. Có phải anh bồn chốn lắm không, sợ bọn em cũng tạch?"
Lâm Mạn La nói: "Không đâu, anh ấy còn bình tĩnh ngồi lướt diễn đàn cơ, vì anh ấy biết, chắc chắn em sẽ qua môn."
Sự tin tưởng này sưởi ấm đáy lòng Việt Tinh Văn, cậu nhìn sang Tần Miểu và Tân Ngôn, hỏi: "Hai cậu nhận được điểm tích lũy chưa?"
Tân Ngôn đến trước mặt Kha Thiếu Bân, hỏi: "Qua môn thuận lợi không?"
Kha Thiếu Bân nâng kính, nói: "Quá trình có hơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chạy bao nhiêu cây số, mệt bở hơi tai luôn."
Hứa Diệc Thâm nói đùa: "Trò tàu lượn siêu tốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất anh từng chơi cũng không đọ được với quả xe 'qua núi' chân chính này!" Thuận lợi thi xong một môn, tâm trạng mọi người đều vui vẻ, chuyện trò mấy câu rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Việt Tinh Văn nhắc nhở mọi người: "Đừng quên tiết buổi chiều nhé, một giờ bốn mươi tập trung ở đại sảnh chọn môn tầng 3."
Sau khi về ký túc xá, Việt Tinh Văn bắt đầu soạn lại hướng dẫn đơn giản. Trong đó có nhắc tới vài điểm quan trọng cần chú ý, làm thế nào để tính được con đường chạy thoát hợp lý nhất, khi gặp đoạn đường bị sập, bị đá lấp thì phải làm thế nào; cùng cách vận dụng kỹ năng di chuyển.
Một vài cách qua môn cậu đề cập tới:
1, Qua môn hệ tốc độ: Di chuyển mảng kiến tạo khoa Địa lý cấp 3, 12 lần di chuyển toàn đội, tham khảo bài hướng dẫn của đàn anh Dụ Minh Vũ.
2, Qua môn hệ thi công: Xây dựng cầu khoa Kiến trúc cấp 3, xây cầu ở những đoạn đường đứt gãy, sửa lại mặt đường sụt lở. 3, Qua môn hệ phá dỡ: Kỹ năng máy móc khoa Kiến trúc cấp 3, chỗ nào bị tắc đường dùng máy ủi ủi ngay chỗ đó, gặp mặt đường đứt gãy dùng cần cẩu đưa qua.
4, Qua môn bằng cách di chuyển trên không: Nam châm khoa Vật lý cấp 3, hút đồng đội qua bằng lực hút; hệ tọa độ khoa Toán điều khiển di chuyển trên không trung (Khả năng tính toán không đủ mạnh xin đừng làm theo).
5, Qua môn hệ thể lực: Kỹ năng di chuyển trường Thể thao, như ván trượt dùng cho cả nhóm, sào nhảy, nhảy xa cấp 3 vân vân... có thể đưa người chạy cùng.
Mấu chốt của chương trình học này là tùy cơ ứng biến, kỹ năng của rất nhiều chuyên ngành đều dùng được.
Cuối cùng Việt Tinh Văn nói thêm: "Chương trình học dạng trốn thoát mang lại áp lực tâm lý rất lớn, tác động thị giác trong 'Thành phố sụp đổ' vô cùng chấn động, chạy trong một thành phố sắp sụp đổ, mọi người sẽ thấy như mình có thể bị nghiền nát mất cứ lúc nào. Điều chỉnh tâm trạng, thật ra thời gian không hề ít, sử dụng hợp lý các kỹ năng di chuyển, môn này không hề khó." Viết xong, cậu đăng hướng dẫn lên diễn đàn, vừa đăng bài đã có rất nhiều người bình luận.
"Hướng dẫn của đàn anh Tinh Văn lại tới rồi, like cho đàn anh nè!"
"Nhiều cách qua môn vậy, trâu bò!"
"Sinh viên thể thao nước mắt đầm đìa, cuối cùng cũng có một môn cần chúng tui rồi sao?"
"Em tia được đoạn ngoặc của đàn anh Tinh Văn (Khả năng tính toán không đủ mạnh xin đừng làm theo), ha ha, đây rõ ràng là đàn anh Giang Bình Sách!"
Việt Tinh Văn ngồi cạnh giường xem tablet, bỗng nhiên một chiếc bóng che phủ trên đỉnh đầu, có người che mất nguồn sáng. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt phức tạp của Giang Bình Sách, Việt Tinh Văn cười, "Sao thế?"
Giang Bình Sách ngồi xuống cạnh cậu, chau mày nâng cánh tay cậu lên, cẩn thận kiểm tra một lượt. Da Việt Tinh Văn trắng nõn, trơn nhẵn, cánh tay trông thì mảnh khảnh nhưng không hề gầy yếu, trên cánh tay còn có vài đường cơ xinh đẹp. Việt Tinh Văn bình tĩnh nói: "Yên tâm, không bị thương đâu. Thư viện như điểm sống lại trong trò chơi ấy, mấy vết thương trong lúc thi ra đây là mất sạch."
Giang Bình Sách thả cánh tay cậu ra, hắn nhìn vào mắt cậu, thấp giọng nói: "Dù thi xong không có việc gì, nhưng trong lúc thi cậu lại đau đến tái cả mặt, không biết à?"
Việt Tinh Văn: "...."
Giang Bình Sách vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên tóc Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, tôi không muốn thấy cậu bị thương nữa."
Việt Tinh Văn bỗng thấy mũi mình xon xót, vừa rồi cánh tay cậu máu thịt be bét, ngoài mặt tỏ ra không sao, nhưng thật sự rất đau. Nhưng cậu là nhóm trưởng, không thể dừng lại chữa trị được. Giang Bình Sách lập tức nhận ra cậu không ổn, nhờ đàn anh Lưu xử lý mảnh vỡ giúp cậu – Quả nhiên Bình Sách quan tâm cậu nhất.
Giang Bình Sách nói: "Cậu luôn ưu tiên lợi tích của tập thể, nhưng cũng phải bảo vệ bản thân, đừng liều mạng quá." Việt Tinh Văn ấm lòng, nghiêm túc gật đầu hứa hẹn: "Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ chú ý. Hôm nay vì đua thời gian, thấy đích đến rồi nên hơi kích động, chạy tuốt lên đằng trước, không ngờ sân bay lại đột nhiên sập xuống."
Ánh mắt Giang Bình Sách mềm mại, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc hơi xù của cậu, thấp giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều quá, tắm rửa trước đi. Chiều còn một môn nữa, cho não nghỉ ngơi một lát."
Việt Tinh Văn đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi nước, nước ấm chảy xuôi trên cơ thể, tinh thần cũng thả lòng hoàn toàn.
Môn "Thành phố sụp đổ" của khoa Kiến trúc thật sự khiến cậu thấy mệt mỏi. Cậu không dám lơ là một chút nào, sợ rằng hơi bất cẩn thôi mình sẽ khiến Trác Phong và Lâm Mạn La bị loại.
May mà kết quả khiến mọi người vừa lòng.
May nhờ có Giang Bình Sách, áp lực trên vai cậu nhẹ nhõm hơn nhiều. Có người chia sẻ, vẫn tốt hơn một mình gánh vách trọng trách. Việt Tinh Văn khẽ thở phào, sờ lên cánh tay trơn nhẵn, vui vẻ tắm rửa sạch sẽ. Có Giang Bình Sách ở đây, cậu luôn cảm thấy mình tràn ngập niềm tin. Môn học chiều nay, họ cũng sẽ thuận lợi vượt qua!