[Chương 69 đọc tại WP] Chương 70:~ RỐT CUỘC GIÁM ĐỐC GIANG ĐÂU MẤT RỒI? ~
Việt Tinh Văn nghe thấy trợ lý riêng của giám đốc Giang nói chuyện với cảnh sát. Theo lời trợ lý riêng, hôm qua, sau khi giám đốc Giang ký thỏa thuận với đại diện các công nhân ở công trường, tài xế đưa hai người quay về, giữa đường thì giám đốc Giang bỗng nói "Có việc riêng cần giải quyết", sau đó xuống xe giữa chừng, từ đó đến đêm cũng không về khách sạn.
Khi đi công tác, giám đốc Giang cũng thường xuyên đến các club mua vui, chơi thâu đêm là chuyện bình thường. Trợ lý đinh ninh là ông ta lại ra ngoài chơi bời, nên ban đầu cũng không để ý, cho đến sáng hôm nay khi vợ giám đốc Giang gọi đến hỏi chuyện, nói điện thoại của giám đốc Giang không gọi được, lúc này trợ lý mới nhận ra điều bất thường, gọi thử cho ông ta thì đúng là không gọi được.
Dù giám đốc Giang có ra ngoài chơi cũng chưa bao giờ tắt điện thoại, chuyện này có điều khác thường, trợ lý lập tức hốt hoảng gọi cho mấy người bạn ở thành phố A của giám đốc Giang, ai nấy đều nói hôm qua không liên lạc với ông ta. Trợ lý cảm thấy bất an, đành báo cảnh sát.
Gần đây trên mạng có rất nhiều người chửi mắng tập đoàn Đức Hâm, lại thêm chuyện có người mất mạng do sự cố tại công trường lên hot search, cảnh sát lập tức can thiệp điều tra, sau khi biết chuyện liền tới công trường hỏi thăm.
Ngay cả Việt Tinh Văn cũng bị gọi đi hỏi: "Hôm qua cậu có gặp Giang Đức Hâm không?"
Việt Tinh Văn nói: "Có gặp."
Cảnh sát: "Cậu có tận mắt thấy ông ta rời khỏi công trường không?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Sau khi ký thỏa thuận với chúng tôi, giám đốc Giang đã lên chiếc Audi màu đen ngoài cửa, xe lái ra khỏi công trường, chúng tôi đều thấy hết."
Đúng như Việt Tinh Văn nói, quả thật chiều hôm qua bọn họ đã tận mắt trông thấy giám đốc Giang rời khỏi công trường. Cảnh sát hỏi thêm vài người khác, các công nhân đều trả lời giống nhau, giám đốc Giang ký thỏa thuận xong đã rời đi, không quay lại.
Triệu An Minh lớn giọng nói: "Chắc chắn giám đốc Giang mất tích không liên quan gì đến chúng ta! Hôm qua chúng ta đàm phán với ông ta rất thuận lợi, cuối cùng ông ta cũng hứa cuối tháng này trả lương cho mọi người, mấy đại diện chúng ta đều ấn dấu tay lên bản thỏa thuận mà!"
Lập tức có người hùa theo: "Đúng vậy, sao ông ta đột nhiên mất tích thế?"
Có người căm phẫn nói: "Không phải lão khốn đó hối hận nên ôm tiền chạy mất rồi chứ!" "Đồng chí cảnh sát, các anh điều tra nhanh lên, có phải lão ta chuồn rồi không, đừng có để chúng tôi mất lương chứ!"
Các công nhân vây quanh trợ lý phụ trách soạn thỏa thuận hôm qua của giám đốc Giang, "Không phải giám đốc Giang của mấy người chạy rồi chứ?" "Có trả lương cho mọi người nữa không đây? Nếu lão ta mà chạy thì thỏa thuận còn hiệu lực không?"
Trợ lý quay cuồng, vội vàng nói: "Mọi người yên tâm, thỏa thuận này hôm qua được đóng dấu của tập đoàn Đức Hâm, còn có chữ ký của giám đốc Giang, vẫn có hiệu lực pháp lý, giám đốc Giang đã nói với bên tài vụ rồi, chắc chắc tháng này sẽ trả lương cho mọi người."
Lúc này các công nhân mới chịu thả anh ta.
Trợ lý chật vật giãy ra khỏi đám người, mặt như đưa đám, "Đồng chí cảnh sát, nhờ các anh nhanh chóng tìm ra giám đốc Giang, bà Giang đã đặt vé bay từ thành phố B qua đây chiều nay rồi, không thấy giám đốc Giang, chắc chắn bà ấy sẽ xé xác tôi!" Mấy cảnh sát không điều tra được gì ở hiện trường, bèn xoay người rời đi.
Họ vừa đi vừa nhỏ giọng thảo luận.
Kha Thiếu Bân và Chương Tiểu Niên nhanh trí trốn trong góc cửa công trường nghe trộm, đợi mấy cảnh sát đi xa rồi, hai người mới về chỗ Việt Tinh Văn, báo lại kết quả nghe trộm cho cậu: "Có một cảnh sát trẻ tuổi nói, họ tra được một thông tin trên mạng, Giang Đức Hâm đã mua vé bay từ thành phố A ra nước ngoài chiều nay vào hôm Triệu Đại Dũng chết."
Chương Tiểu Niên bổ sung: "Cảnh sát nghi ngờ tập đoàn Đức Hâm có vấn đề, rất có thể Giang Đức Hâm ôm tiền bỏ trốn, họ đã gọi đội cảnh sát kinh tế, nhờ bên kia điều tra vấn đề tài vụ của tập đoàn Đức Hâm."
Nghe tới đây, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, vẻ khó hiểu cùng xuất hiện trong mắt họ. Lưu Chiếu Thanh không nhịn được mắng: "Tên khốn này ôm tiền chạy thật à? Ông ta không mất tích, mà lén lút ra nước ngoài? Tắt điện thoại là vì đang ở trên máy bay sao?"
Việt Tinh Văn xoa cằm, phân tích: "Nếu ông ta ra nước ngoài thật, chắc chắn tập đoàn Đức Hâm có vấn đề tài vụ nghiêm trọng, nói không chừng Giang Đức Hâm còn có dính dáng đến án mạng... Cái chết của anh chị Triệu Đại Dũng có liên quan đến ông ta, Triệu Đại Dũng điều tra ra sự thật, cũng bị ông ta diệt khẩu tại công trường. Bây giờ ông ta sợ việc bị bại lộ, dứt khoát ôm tiền chạy trốn?"
Lâm Mạn La nói: "Ông ta mua vé máy bay ra nước ngoài vào ngày Triệu Đại Dũng chết, nghe có vẻ như có tật giật mình."
Tần Lộ bình tĩnh nói: "Nhưng nếu giám đốc Giang là chủ mưu của chuyện này, thì chúng ta phải giải thích chuyện hotsearch weibo thế nào? Có người đã đăng ký weibo từ tháng trước, chuẩn bị để vạch trần vấn đề tập đoàn Đức Hâm nợ lương. Sau khi Triệu Đại Dũng chết, người này lập tức đăng ảnh, lôi kéo truyền thông, hắn ta không thể vừa gϊếŧ Triệu Đại Dũng giúp giám đốc Giang, vừa quay lại bóc phốt tập đoàn Đức Hâm chứ?" Việt Tinh Văn tỉ mỉ sắp xếp lại các đầu mối...
Năm xưa khi đầu tư hạng mục vịnh Thanh Thủy ở Triệu gia thôn, giám đốc Giang đã hại chết vợ chồng anh trai Triệu Đại Dũng, Triệu Đại Dũng điều tra chân tướng, bị giám đốc Giang sai người diệt khẩu tại công trường. Giám đốc Giang đến công trường, ra vẻ tử tế ký thỏa thuận với các công nhân, nhưng chỉ là làm bộ cho lãnh đạo thành phố thấy thôi, còn mục đích thật sự là ôm tiền chạy từ thành phố A.
Mạch logic này nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng vấn đề Tần Miểu đặt ra cũng rất quan trọng – Nó không thể giải thích cho chuyện hotsearch.
Ảnh chụp Triệu Đại Dũng chết thảm bị đưa lên weibo là để khuếch trương ảnh hưởng, đòi lương cho các công nhân. Nhìn các tài khoản phụ bình luận, rồi đến truyền thông chia sẻ, ID "Lấy lại công bằng" này rất giỏi điều khiển dư luận, hơn nữa, hắn ta mua tài khoản từ tháng 9, lập tức đăng ảnh sau khi Triệu Đại Dũng chết, không giống trùng hợp, mà giống như đã ủ mưu trước hơn. Người này không thể là hung thủ giám đốc Giang phái tới gϊếŧ người.
Hắn ta làm ầm chuyện này, thậm chí ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn Đức Hâm, cách làm này không hợp lý.
Việt Tinh Văn nhíu mày, "Chẳng lẽ là hai người khác nhau? Người gϊếŧ Triệu Đại Dũng là hung thủ do giám đốc Giang phải tới, người bóc phốt vụ nợ lương là một công nhân luôn rình rập trong công trường giúp đỡ mọi người?"
Kha Thiếu Bân nâng kính, nghiêm túc nói: "Nếu là hai người thì tạm có thể giải thích chuyện logic hiện tại. Nhưng tớ vẫn thấy khó hiểu, người bóc trần vụ việc này đã dự được Triệu Đại Dũng sẽ bị diệt khẩu từ một tháng trước sao?"
Mọi người: "..."
Quả thật là quá trùng hợp. Một tháng trước khi Triệu Đại Dũng đến công trường, người này đã chuẩn bị sẵn sàng, mua một đống tài khoản phụ, hắn ta không thể có khả năng "tiên tri", biết trước công trường sẽ có chuyện được. Giang Bình Sách bỗng hỏi: "Các cậu thật tự tin rằng Giang Đức Hâm đã ra nước ngoài à?"
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn Giang Bình Sách.
Giang Bình Sách nói: "Chú ý vào chi tiết Kha Thiếu Bân thuật lại, cảnh sát chỉ nói họ điều tra ra Giang Đức Hâm mua vé máy bay ra nước ngoài vào chiều nay, nghi ngờ ông ta ôm tiền bỏ chạy. Mà không phải tận mắt trông thấy ông ta ở sân bay, hay thấy ghi chép xuất cảnh của Giang Đức Hâm ở chỗ đăng ký xuất nhập cảnh – Chỉ có vé máy bay, không thể chứng minh hiện giờ ông ta đang trên máy bay được."
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, khen ngợi vỗ vai hắn, cười nói: "Bình Sách tìm chi tiết giỏi thật đó, điều này vô cùng quan trọng. Hiện tại chúng ta không có chứng cứ rõ ràng chứng tỏ Giang Đức Hâm đã ra nước ngoài. Ôm tiền bỏ chạy mà không hề báo trước cho vợ con, lại một mình tới sân bay thành phố A chạy trốn, điều này quá vô lý." Kha Thiếu Bân chợt ngộ ra, kích động nói: "Chưa chắc đã là bản thân ông ta mua vé máy bay nhỉ? Chỉ cần biết số chứng minh thư của ông ta, người khác cũng có thể đặt hộ vé máy bay! Dù là chính ông ta mua thì cũng có thể ông ta không đến kịp chuyển bay này, đang đi dở đã bị người ta hại."
Hứa Diệc Thâm nói: "Anh cảm thấy tấm vé này có vấn đề. Mẹ anh là người châu Âu, trước đây anh cũng hay ra nước ngoài, bình thường xuất phát từ thành phố mình đang ở sẽ tiện hơn. Cả nhà giám đốc Giang đều ở thành phố B, nếu ông ta muốn ôm tiền chạy, cách làm hợp lý nhất là đưa vợ con theo, chạy khỏi thành phố B vào đêm. Chứ không phải bay từ thành phố B đến thành phố A, còn phí thời gian đàm phán với công nhân, ký thỏa thuận, ký xong lại một mình ra nước ngoài từ thành phố A? Đi lại kiểu này cũng lòng vòng quá." Đàn anh Hứa nói không sai, nếu muốn chạy, chắc chắn phải tranh thủ thời gian đi từ sân bay thành phố B, còn tốn nhiều thời gian công sức đổi thành phố khác, giải thích linh tinh với các công nhân, còn ký cả thỏa thuận rồi mới chạy, đây không phải vẽ rắn thêm chân à?
Ánh mắt Giang Bình Sách sắc bén, trầm giọng nói: "Giang Đức Hâm ra nước ngoài, là thông tin hung thủ đưa ra để đánh lạc hướng."
Vừa rồi, mọi người vẫn luôn nghĩ theo hướng "chủ mưu trốn ra nước ngoài", may có Giang Bình Sách cẩn thận, đưa ra điểm mấu chốt "mua vé máy bay không có nghĩa là đã bay".
Mọi người cẩn thận phân tích, phát hiện cách làm của Giang Đức Hâm quả là kỳ lạ.
Việt Tinh Văn nói: "Rất có thể ông ta không tự mua vé máy bay, cũng không hề ra nước ngoài, mà... bị hại rồi."
Giang Bình Sách gật đầu đồng ý: "Tôi cũng nghĩ vậy, hung thủ mua vé ra nước ngoài giúp Giang Đức Hâm, sau khi cảnh sát điều tra được thông tin Giang Đức Hâm mua vé máy bay, chắc chắn sẽ đến sân bay kiểm chứng, sau đó phát hiện Giang Đức Hâm không hề ra nước ngoài. Một ông chủ lớn đột ngột biến mất, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra tập đoàn Đức Hâm đầu tiên. Một khi cảnh sát kinh tế vào cuộc, sổ sách trước đây cũng bị đào ra – Có lẽ, đây mới là mục đích thật sự của hung thủ." Hắn quay đầu nhìn Việt Tinh Văn: "Cậu có cảm thấy, dường như có một người đứng sau chuyện này, dự đoán trước mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng nào, lên kế hoạch cho tất cả, chúng ta và cảnh sát đều đang bị kẻ này dắt mũi làm theo."
Việt Tinh Văn cũng có cảm giác như vậy.
Hung thủ như sở hữu góc nhìn toàn cảnh, sắp xếp cả ván cờ, lạnh lùng quan sát cảnh sát điều tra từng bước một, dẫn dắt chuyện này theo phương hướng mà hắn muốn. Hiện giờ Giang Đức Hâm mất tích, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra tập đoàn Đức Hâm, đây mới là mục đích của hắn ta.
Việt Tinh Văn khớp lại logic mạch chuyện từ đầu đến giờ, tổng kết: "Triệu Đại Dũng chết, hotsearch weibo bóc phốt công nhân bị nợ lương nửa năm, dân tình trên mạng sục sôi, tập đoàn Đức Hâm bị chửi khiến cho cổ phiếu sụt giảm, ông chủ Giang Đức Hâm buộc phải đích thân đến công trường, an ủi cảm xúc của công nhân. Giang Đức Hâm ký thỏa thuận xong, trên đường rời khỏi công trường bỗng nói với trợ lý là cần giải quyết chuyện riêng, sau đó xuống xe giữa chừng, tắt điện thoại, không rõ đã đi đâu làm gì." "Ông chủ mất tích, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra kỹ càng xem Giang Đức Hâm có kẻ thù nào không, điều tra hết tất cả hạng mục tập đoàn Đức Hâm từng tham gia trong mấy năm vừa qua, bao gồm cả hạng mục vịnh Thanh thủy ở Triệu gia thôn. Nói không chừng còn chưa tìm được Giang Đức Hâm, đã điều tra được cả tá quá khứ không sạch sẽ của tập đoàn Đức Hâm rồi."
"Dường như cái chết của Triệu Đại Dũng đã kéo theo hàng loạt sự kiện sau đó." Việt Tinh Văn nói tới đây, bất giác nhìn sang Giang Bình Sách.
Hai người trao nhau một ánh mắt, không hẹn cùng nói: "Mồi nhử?"
Các bạn học nghe thấy từ khóa này, bỗng có cảm giác được "giác ngộ"!
Kha Thiếu Bân tròn mắt: "Cái chết của Triệu Đại Dũng là mồi nhử để câu Giang Đức Hâm?"
Lưu Chiếu Thanh cảm thán: "Hung thủ là thợ săn, Triệu Đại Dũng là con mồi hắn ta thả ra, Giang Đức Hâm là con rắn độc, hung thủ làm những điều này, chính là để – dẫn rắn khỏi động!" Đàn anh Lưu tổng kết rất hợp lý.
Việt Tinh Văn gật đầu nói: "Nếu vậy thì mọi chuyện đều được xâu chuỗi rồi."
Hứa Diệc Thâm híp mắt nói: "Giang Đức Hâm là ông chủ tập đoàn Đức Hâm, người bình thường rất khó đến gần ông ta. Nhưng công trường quảng trường Hân Duyệt do tập đoàn Đức Hâm khai thác lại có án mạng, chuyện chủ đầu tư nợ lương lên cả hotsearch, được các bên truyền thông, cư dân mạng chú ý, lãnh đạo thành phố A cũng chú trọng chuyện này, chắc chắn lãnh đạo thành phố sẽ tạo áp lực cho tập đoàn Đức Hâm, buộc họ phải nhanh chóng giải quyết chuyện nợ lương công nhân. Chỉ có cách đó mới có thể khiến Giang Đức Hâm đích thân tới công trường."
Việt Tinh Văn nói: "Đây cũng là cơ hội tốt nhất để hung thủ gϊếŧ Giang Đức Hâm."
Móc từng mắt xích lại, tư duy kín kẽ của hung thủ này khiến Việt Tinh Văn không thể không phục. Giang Bình Sách nói: "Chắc chắn hạng mục vịnh Thanh Thủy ở Triệu gia thôn từng xảy ra chuyện, công nhân có nhiều người của Triệu gia thôn cũng không phải trùng hợp. Anh chị Triệu Đại Dũng chết không phải ngoài ý muốn, có lẽ nó liên quan trực tiếp đến Giang Đức Hâm."
Lưu Chiếu Thanh đăm chiêu nói: "Lúc trước anh cứ nghĩ Triệu Đại Dũng mới 35 tuổi, còn trẻ vậy mà đã tự sát thì không hợp lý lắm, nhưng nếu hung thủ ra điều kiện sẽ báo thù thay cho anh chị anh ta, thuyết phục anh ta tự sát thì sao? Liệu anh ta có đồng ý làm mồi nhử không?"
Hứa Diệc Thâm lắc đầu: "Như thế vẫn chưa đủ thuyết phục, Triệu Đại Dũng tin rằng hung thủ có thể thành công dễ vậy sao? Bằng lòng cược mạng? Lỡ như kế hoạch của hung thủ thất bại, không phải anh ta chết uổng rồi sao, còn biến Triệu Lượng thành trẻ mồ côi, tính thế nào cũng không thấy có lợi." Giang Bình Sách bỗng nói: "Các cậu còn nhớ bố mẹ Triệu Đại Dũng chết thế nào không?"
Mọi người nhìn nhau, "Hình như là chết vì bệnh."
Giang Bình Sách nói: "Hai người đều chết vì ung thư gan."
Mắt Lưu Chiếu Thanh sáng lên, "Ung thư gan! Suýt nữa là anh quên luôn vụ này! Người nào có gia đình họ hàng mắc ung thư gan, xác suất hình thành khối u ác tính cao hơn người bình thường rất nhiều! Vì gen sinh ung thư[82] đã tồn tại trong cơ thể họ, rất nhiều bệnh ung thư có tính di truyền, giả dụ Triệu Đại Dũng cũng bị ung thư, hơn nữa đã đến giai đoạn cuối thì sao?
Tim Việt Tinh Văn khẽ thắt lại, "Anh ta biết mình không sống được lâu nữa, tự sát vì không muốn phí chữa bệnh quá cao liên lụy đến cháu mình, ngược lại còn đổi cho cậu ta được một khoản bồi thường lớn, còn có thể giúp hung thủ dụ Giang Đức Hâm ra, trả thù cho anh và chị dâu, lựa chọn này đúng là một công đôi việc." Lưu Chiếu Thanh nặng nề nói: "Nếu đúng là vậy, anh ta thật sự đồng ý tự sát nhỉ?"
Hung thủ không để lại manh mối nào trong vụ Triệu Đại Dũng, cảnh sát dùng công nghệ cao cũng không tìm ra dấu vân tay hay sợi tóc nào, như thể hung thủ không hề tồn tại.
Lúc trước họ từng nghi ngờ Triệu Đại Dũng tự sát, nhưng lại cảm thấy lý do tự sát chưa đủ thuyết phục.
Nhưng nếu như Triệu Đại Dũng cũng như bố mẹ anh ta, mắc bệnh ung thư gan thì sao?
Khi đối mặt với lựa chọn sống chết, liệu anh ta có cảm thấy mình chết rồi là hết, không khiến Triệu Lượng tuổi còn nhỏ đã phải gánh vác trách nhiệm khi chú mắc bệnh nặng, còn đổi được một khoản bồi thường cho cậu ta?
Nghĩ tới người đàn ông trẻ tuổi rơi xuống từ trên cao, bị ống thép xuyên thủng bụng, mọi người đều không nói nên lời. Cuối cùng họ cũng ghép nối được các đầu mối trong vụ án khó bề phân biệt này, nhưng kết quả suy luận lại khiến người ta kinh ngạc.
Tiếp theo, chính là lúc phải kiểm chứng kết luận.
-o0o-
Chú thích:
82, Gen sinh ung thư: Oncogene (gen sinh ung thư) là gen kiểm soát sự phát triển của tế bào, khi nó bị đột biến thì một tế bào bình thường sẽ chuyển thành tế bào ung thư