Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 16



 

Tám vị du khách tập hợp lại một chỗ, có người nói: “Đi về phía trước thêm một đoạn thì có thể nhìn thấy toàn bộ lâu đài cổ.”

Thật ra thì từ nơi này đã có thể nhìn thấy những ngọn tháp nhòn nhọn của lâu đài.

Có người đang oán trách, là pháp sư trừ ma sao lên sân khấu mà không cho đạo cụ gì cả, kể cả là cây thánh giá có thể làm cho ma quỷ sợ hãi cũng được, làm gì có chuyện tay không mà đi làm nhiệm vụ chứ. Dù có oán trách như thế nào thì mọi người cũng không dừng bước mà tiến về phía lâu đài cổ nằm ở giữa sườn núi.

Sắc trời u ám, có lẽ sắp mưa rồi.

Thời gian ở trong khu vực có lẽ cũng không còn sớm nữa, trời dần dần tối.

Lâu đài cổ nhất định phải đến được, nhân lúc còn sáng trời đến luôn tốt hơn lúc trời tối mới đến. Bóng đêm buông xuống, ai mà biết trong lâu đài cổ sẽ có thứ gì.

Lộ Tầm Nhất đi qua nắm lấy tay của Đường Nghiên Tâm, vẫn có những ánh nhìn đánh giá cô, nhưng lại không lộ liễu như lúc nãy.

Thật ra Đường Nghiên Tâm không quan tâm đến ánh nhìn của những người này, cô cũng đang nghiêm túc quan sát bọn họ.

Giống như một đứa trẻ đói bụng đang quan sát tỉ mỉ những món ăn vừa được đặt lên bàn, đang chọn ra từ trong đó những món thích ăn, đợi lúc chính thức được ăn cơm sẽ kẹp những món đó vào bát trước.

Nói về năng lực thiên phú, Lộ Tầm Nhất không phải là người mạnh nhất, nhưng mùi vị khi ăn anh chắc chắn là thuần khiết nhất, giống như rau củ quả không bị ô nhiễm. Cái vị thanh mát tươi mới này, có lẽ liên quan đến năng lực thiên phú của anh ta.

Trong bảy vị du khách, hương vị tươi mới tràn ngập nhất là vị nữ du khách đang đi trước mặt bọn họ, nhan sắc tầm thường, mặc một bộ quần áo vừa người, vóc dáng nhỏ bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có tàn nhang. Nhận ra mình đang bị nhìn trộm, cô ta rùng mình một cái, ánh mắt liếc qua rất sắc bén.

“Đi không nổi nữa à? Để anh bế em.”

……Đằng sau chỉ có một cặp anh em, anh trai thì đang bế đứa em gái không chịu ngồi yên muốn tự đi, em gái còn không hiểu chuyện mà đánh anh trai.

Có lẽ cô ta quá căng thẳng rồi?

Lộ Tầm Nhất ôm chặt đầu của Đường Nghiên Tâm: “Em tém tém lại đi, người ta đều biết rồi.”

Đường Nghiên Tâm: “……”

Giác quan của cô gái đó mẫn cảm như vậy, sao không biết được?

Đường Nghiên Tâm vừa liếc nhìn chỗ khác vừa bực bội, rồi liếc mắt nhìn những người khác.

Người mới và người chơi lâu năm khác nhau nhiều quá, không cần phải xem bọn họ đang làm gì, chỉ cần nhìn biểu cảm thì có thể phân biệt được.

 Có hai người chơi mới tiến vào khu vực này, đều là nam, nhìn bọn họ mặt mày xám tro, hình như không phải được đưa vào từ khu an toàn.

Báo danh tham gia《 kế hoạch 》, ít nhất cũng cho ăn cho uống, giống như là tử tù trước khi hành hình phải cho ăn no vậy.

Bốn người chơi mới ở khu vực trước đều ăn mặc đẹp, dáng vẻ cũng ăn no mặc tốt, ai giống như hai kẻ này, bụng như đánh trống nãy giờ.

Lộ Tầm Nhất lại bắt đầu đưa ấm áp, thân thiện đưa cho hai cái ống năng lượng.

“Không chê thì các bạn có thể ăn một chút.”

Đường Nghiên Tâm lười quan tâm anh ta, dù sao cái đồ này cô cũng không ăn, nhớ tới lúc anh ta mua đồ ăn vặt của vong linh cho cô, bèn kệ anh ta luôn.

Hai người mới liên tục cảm ơn, thanh niên tóc dài đang nói chuyện với bọn họ, cũng liếc Lộ Tầm Nhất một cái, quay đầu tiếp tục nói: “Khu an toàn của các bạn ở nơi hẻo lánh lắm à, cả vong linh trong khu vực cũng chưa từng nghe?”

Một người trong đó nhanh chóng trả lời: “Nghe rồi, nghe rồi! Nhưng chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội tiến vào khu vực, nên không tìm hiểu nhiều……tên của ngài là? Hì hì hì, làm phiền ngài nói cho chúng tôi, bây giờ phải làm gì? Làm thế nào để thoát khỏi đây?”

“Tiêu Hữu Phàm.”

Hắn nói tên của mình xong, chỉ về phía trước: “Bây giờ phải vào lâu đài cổ! Muốn rời khỏi thì phải tìm ra lối ra. Anh đừng hỏi tôi lối ra ở đâu, tôi không biết, chắc là ở bên trong lâu đài cổ!”

Bây giờ đã tới rất gần lâu đài cổ rồi, người đi đầu đột nhiên dừng bước.

“Mọi người mau tới xem!”

Trong bụi cỏ có một con thỏ cả người đều là máu, đầu với chân bị cắt đôi, như là một loại dự báo không tốt.

Có cái nhạc đệm này, cảm giác của mọi người với lâu đài cổ càng thấy tồi tệ.

Leo một đoạn cầu thang rất dài, bên ngoài của lâu đài cổ có một con chim đá đang phun nước, hơn nữa phía trên còn có một con quạ đen sinh động như thật, vừa nhìn thì thấy rất giống thật, nhưng nhìn lông của nó thì biết, chỉ là sản phẩm nhân tạo.

Đôi mắt nhỏ của quạ đen nhìn chằm chằm vào nhóm người mới đến này, khi mọi người chuẩn bị dời đi tầm mắt, cái miệng chim cứng rắn đó thế mà xuất hiện độ cong nho nhỏ, như là một nụ cười quỷ quái.

Đàm Xuyên: “Này đm……”



Khi thật sự bước vào trong phạm vi của lâu đài cổ, chính là vườn hoa ở trong bức thư, tất cả du khách bao gồm Đường Nghiên Tâm đều rùng mình một cái, có cảm giác từ dương gian bước chân vào âm phủ, cảm giác đặc biệt chân thật…… lâu đài cổ đã có tuổi tản ra hơi thở tàn ác.

Cổng lớn mở ra, một người đàn ông trung niên quần áo ngay ngắn từ trong bước ra, xem dáng vẻ của ông ta chắc là quản gia của lâu đài cổ.

“Thật tốt quá! Tiểu thư Mapel, người mau nhìn xem! Pháp sư trừ ma mà người đang chờ đợi cuối cùng cũng đến rồi.”

Bên trong lại không có ai đáp lại ông ta.

Các du khách tiến vào lâu đài cổ dưới sự dẫn dắt của quản gia, rõ ràng Đường Nghiên Tâm nhìn thấy lầu hai có người, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất. Tốc độ nhanh quá, cô còn chưa nhìn rõ mặt của của người đó.

Quản gia dường như đã quen với sự lạnh lùng của chủ nhân, nói với các du khách: “Gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, trạng thái của tiểu thư Mapel rất kém, hi vọng các vị hiểu cho. Mắt thấy trời sắp tối rồi, ác quỷ đến tối đều sẽ phát điên, lúc đó các chủ nhân đã về phòng rồi, không thể tiếp đón các vị. Tôi đã chuẩn bị phòng ngủ cho các vị pháp sư trừ tà tôn kính rồi, đường xá bôn ba, có lẽ mọi người cần nghỉ một đêm…… Nếu muốn đi xem khắp nơi, cũng được, nhưng phải chú ý an toàn, ác quỷ ở mọi nơi.”

Chưa biết gì cả, nên không ai muốn ban đêm phải đối mặt với ác quỷ đang phát điên.

Quan gia đưa cho tám chiếc chìa khóa, còn chỉ cho bọn họ phòng ở lầu hai, còn nói với họ đối diện đang ở chủ nhân của các nhà. Tuy đứng ở đây có thể thấy tình hình phia đối diện, nhưng nếu muốn đi qua đó phải đi qua một cái hành lang.

Lộ Tầm Nhất lấy gối nệm ở trong phòng đóng gói đem qua phòng của Đường Nghiên Tâm, anh sẽ ngủ dưới đất, lúc trải chăn thì thấy dưới đất có một lớp bụi dày, xem ra vệ sinh của lâu đài cổ làm cũng không tốt lắm. Cũng may phòng ở tuy cũ, sàn nhà vẫn khô ráo không ướt át.

Anh hỏi bạn nhỏ: “ Ngủ chưa?”

“Sinh vật cấp thấp mới cần ngủ.”

Lộ Tầm Nhất: “Em cứ nằm ở đó đi.”

Đường Nghiên Tâm nói: ‘’Không, em muốn đi ra ngoài xem.’’

Chắc là do ảnh hưởng của trời mưa, nên bây giờ trời đã tối rồi. Đường Nghiên Tâm từ trong phòng đi ra, vừa đúng lúc đụng phải Tiêu Hữu Phàm của phòng bên.

“Em gái, sao lại đi một mình?”

Đường Nghiên Tâm: “Tôi muốn đi WC.”

Tiêu Hữu Phàm nhìn bên trong một cái, chỉ thấy trên mặt đất lồi lên một cục, để trẻ nhỏ ra ngoài một mình có phải là quá rộng rãi rồi? Anh chỉ vị trí của nhà vệ sinh, nói cho Đường Nghiên Tâm: “Đi đến trong góc là tới.”

Đường Nghiên Tâm đi ngang qua nhà vệ sinh, không nhìn vào bên trong lấy một cái, mà đi xuyên qua hành lang lầu hai, cô bước tới căn phòng gần cầu thang. Nó nằm ở góc chết, không đi đến đây đúng là không biết trong phòng còn sáng đèn, cửa còn chưa đóng chặt, còn có một khe hở.

Đường Nghiên Tâm nhìn vào trong phòng từ khe cửa chưa đóng chặt, thấy một thiếu nữ phương Tây xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, dáng người thon thả.

Thiếu nữ hết sức chăm chú dùng cái ấm giã thuốc chà nát thảo dược, không nhìn thấy trên cửa sổ có một đôi mắt đang nhìn.

Đó chắc chắn không phải đôi mắt của con người.

Đổi thành người khác ở đây chắc cũng bị đôi mắt thoắt ẩn thoắt hiện dọa hét ra tiếng.

Lực chú ý của Đường Nghiên Tâm lại ở trên người thiếu nữ, vong linh có thể dễ dàng nhận ra đồng loại, nếu không phải cô có thiên phú” giả làm con người” thì vừa vào khu vực đã bị phát hiện rồi. Thiếu nữ này rất đặc biệt, cô ấy là nữa người nữa vong linh.

Hôm nay cho bọn hắn mở cửa quản gia, trên người liền không có hơi thở của con người.

Ở trong khu vực vong linh, lại xuất hiện một tên là nửa người…… Không kỳ quái sao?

Nhìn không rõ tình trạng của cả căn phòng, dù sao thì khe hở cũng không lớn. Đường Nghiên Tâm chỉ có thể tiến về phía trước với sự tiếc nuối, lâu đài cổ lớn như vậy nhưng hình như không có mấy người, khắp nơi đều tối tăm.

Các phòng đa số đều đóng kín, vặn chốt cửa cũng mở khong được. Lan can của hành lang chắc là lâu năm không sửa, có mấy chổ rỉ sắt, Đường nghiên Tâm vừa quay người, đã thấy quản gia đứng trong góc nhìn cô.

Cái tên này xuất hiện khi nào?

Quản gia: Con người này sao lại không hét lên, mắt còn sáng lên nữa???

Đường Nghiên Tâm nói từ tận đáy lòng: “Nhìn thấy ông thật tốt quá!”

Quản gia ngược lại bị sự nhiệt tình của em dọa sợ, hằng hằng giọng nói: “Thưa ngài pháp sư trừ ma, ngài ở đây làm gì vậy?”

Đường Nghiên Tâm: “Tìm kiếm tung tích của ác quỷ.”

Quản gia: “…… Ngài có thu hoạch gì sao?”

Đường Nghiên Tâm cố ý kéo dài âm điệu nói: “Đương nhiên…”

Cái tên này sau khi đưa mọi người lên lầu hai, liền không biết đi đâu, giờ cầm theo thùng với bàn chải, chắc là để sơn cái lan can. Sơn trong thùng đỏ kiều diễm, Đường Nghiên Tâm không ngửi được mùi sơn gay mũi, ngược lại ngửi được một mùi máu tươi nồng nặc.

Đường Nghiên Tâm: “Ông cầm cái gì đó?”



Quản gia: “Như ngài thấy, một thùng sơn màu đỏ.”

Nói láo, em rõ ràng thấy có thứ gì động đậy trong thùng.

Đường Nghiên Tâm nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không cướp cái thùng sơn, ở một bên nhìn quản gia quét lan can, chơ sau khi quan sát xong ông ta, mới mở miệng nói: “ Tôi có một số vấn đề muốn hỏi ông, hy vọng ông sẽ trả lời! Ông cũng hi vọng lâu đài cổ nhanh chóng hồi phục sự bình yên đúng không?”

Quản gia hình như cũng muốn nhanh chóng tống cổ em ấy: “Tất nhiên! Ngài có vấn đề gì cứ việc hỏi.”

Đường Nghiên Tâm nhìn chữ ở trong lòng bàn tay, cảm giác vấn đề này cũng không chọt đến nỗi đau, hoàn toàn có thể yên tâm hỏi.

“Xin hỏi, ngài quản gia của lâu đài cổ, ngài từng được ông nội của tiểu thư Mapel giúp đỡ, thề rằng cả đời sẽ chăm sóc cho con cái của ân nhân, ngài thật sự không vì tư lợi mà chiếm giữ lợi ích của chủ nhân à?”

Quản gia đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Đường Nghiên Tâm. Bởi vì phẫn nộ quá mức khiến cả khuôn mặt đều căng cứng.

Khi Đường Nghiên Tâm tưởng ông ta sẽ xé rách mặt, tên đó tàn nhẫn hít hai hơi, để lại một câu “Lời nói của ngài rất thiếu tôn trọng”…… Rồi cầm theo thùng sơn rời đi.

Tuy ông ta không trả lời, nhưng Đường Nghiên Tâm đã đạt được năng lượng rồi, vẫn là lần đầu tiên có tình huống như vậy! Chẳng lẽ là thái độ của ông ta đã thay thế ngôn từ trả lời vấn đề, phẫn nộ như vậy nghĩa là trong lòng ông ta có quỷ, đáp án là ‘ có ’.

Nhưng không đúng a! Theo như điều kiện hạn chế của năng lực thiên phú, cô bắt buộc phải để vong linh mở miệng, vong linh không có lưỡi cũng phải mở miệng mới tính, lẽ ra không nên có trường hợp ngoại lệ. Kiểu trả lời này thuộc câu hỏi “ có không”, “ đúng sai”, Đường Nghiên Tâm ở khu vực trước đã hỏi rồi, chỉ cần đối phương không trả lời trực tiếp thì không cho điểm, đừng nói việc quản gia liền trả lời cũng không có, tại sao lại cho điểm?

Cô không tin tưởng tên ngốc đó đại phát từ bi, thấy năng lượng của cô tiêu hao lớn mà cho cô thêm điểm.

Kỳ quái ghê! Nghĩ như nào cũng không tìm thấy lý do, lại tìm một con vong linh tử thì biết.

Trước khi Đường Nghiên Tâm về phòng có nhìn thấy Tiêu Hữu Phàm xuất hiện ở lầu một.

Tên nhóc này đang thử mở cửa chính.

Lúc vừa mới lên lầu, Đường Nghiên Tâm đã xem qua rồi, lầu một còn có hai cái cửa hông, Tiêu Hữu Phàm cũng chú ý tới cái này, anh ta chắc là đang loại bỏ cửa chính lâu một có khả năng là lối ra, khu vực đáng ghét này không dễ dàng để cho du khách tìm được lối ra! Nếu có khả năng thì là quá là may mắn.

Tiêu Hữu Phàm mới đi đến cái cửa hông đó, của liền tự mở ra.

Cả người anh ta run run, trên mặt xuất hiện biểu cảm sợ hãi, không dám đi đến cái cửa hông còn lại, lúc lên lầu thì thấy Đường Nghiên Tâm: “Em gái, đi vệ sinh xong thì mau về phòng đi, ở bên ngoài rất nguy hiểm.”

Đường Nghiên Tâm lạnh nhạt nhìn anh ta một cái rồi về phòng.

Hình như Lộ Tầm Nhất đã ngủ rồi, lúc Đường Nghiên Tâm đi qua còn dẫm anh một cái, hô hấp của anh cũng vì thế mà rối loạn một chút, nhưng vẫn không chịu mở mắt ra, bạn nhỏ tức giận đến mức cười mỉa rồi dùng chăn che đầu mình lại.

Lúc nửa đêm, bỗng nhiên có âm thanh “Nha —— nha ——” , lực xuyên thấu mạnh như là có cái gì đang gọi bên tai.

Lộ Tầm Nhất lăn đến mép giường, nhỏ giọng nói: “Là tiếng của quạ đen ”.

Khi còn nhỏ, nơi anh ta sống là gần nghĩa địa, nơi đó có một rừng cây, quạ đen xây tổ ở trên cây cao, thường xuyên sẽ bay xuống nghỉ ở trên phần mộ, thường kêu kiểu như vậy,  anh ta vừa nghe là biết.

Rất nhanh, quạ đen không kêu nữa. Bên ngoài lại bỗng nhiên vang lên tiếng sột sột soạt soạt, đầu tiên là tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, sau khi đi ngang qua cửa, thanh âm càng ngày càng xa, thực mau lại đi trở về.

Một lúc sau…… như có âm thanh gót giày cọ sát trên sàn nhà, sẽ đi lại như vậy, tỏ vẻ tên đi qua đó chắc chắn đang kéo vật nặng……

Đường Nghiên Tâm bò dậy đi mở cửa, chỉ nhìn thấy hai vết máu, ở ngã rẽ có một cái chân chợt lóe qua, lúc cô chạy qua nơi đó đã không có ai, chắc là đi xuống lầu một rồi. Lầu một trong bóng tối như là một con quái thú ăn thịt người, mở to miệng gặm cắn thức ăn cho vào trong miệng.

Có người mở cửa, có người cửa phòng đóng chặt.

Tiêu Hữu Phàm liền đứng ở cửa, anh vuốt cằm nói: “Cả hô hấp cũng không có, chẳng lẽ là một kích mất mạng?”

Không có ai tùy tiện xuống lầu, Lộ Tầm Nhất đi gõ cửa từng phòng, vừa nãy không mở cửa, cũng đều trả lời.

Hai tên người mới ở cùng một chỗ, một tên trong đó dậy mở cửa, mặt mày sợ hãi hỏi: “Xảy xảy xảy …… xảy ra chuyện rồi?”

Lộ Tầm Nhất: “Còn có một người đâu?”

Người mới mở cửa, chỉ vào chỗ phồng lên ở trên giường: “À, đang ngủ đó.”

Lộ Tầm Nhất: “Vậy thì không có gì.”

‘’Vật bị kéo xuống không phải là du khách, đây có lẽ là bẫy của ác quỷ …… mọi người trở về phòng ngủ đi.’’

 

------oOo------

 

 
— QUẢNG CÁO —