Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 62: Vĩnh biệt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong nháy mắt đó, toàn bộ không gian nhanh chóng bị biến dạng rồi thay đổi —— Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì bọn họ đã rơi vào trong một căn phòng màu trắng tinh.

Căn phòng này không có mái nhà, không gian phía trên hoàn toàn mở rộng. Văn Lộ Na ngã xuống mặt đất, sau đó được Lâm Kiều đỡ dậy.

“Đây là đâu?”

Văn Lộ Na ngạc nhiên nói, “Chúng ta đã rời khỏi đó rồi sao?”

Lâm Kiều nói: “Chắc vẫn còn ở chỗ cũ.”

Cậu nhìn dọc theo mép tường thì vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy đồng hồ báo thức. Nhưng một giây sau, đồng hồ báo thức đã bị bóng dáng của một thứ to lớn khác chặn lại.

“Đó là cái gì vậy?!”

Có người giật mình thốt lên, bởi vì có một bàn tay khổng lồ từ bên ngoài duỗi vào, bàn tay đó còn to hơn một người bình thường. Sau đó, nó bắt lấy một người rồi tóm người đó ra bên ngoài.

“Cái gì vậy! Buông tôi ra!”

Người kia đột nhiên bị thứ đó tóm lấy, hoảng sợ đến mức nội tạng đều muốn rơi ra ngoài. Người bên cạnh hắn cũng cố gắng kéo hắn lại, kết quả là bàn tay khổng lồ kia đã ném hắn lên không trung —— “Bẹp” một tiếng, máu thịt tung toé, hắn đã bị bàn tay khổng lồ bóp thành một khối máu thịt nhầy nhụa.

Tất cả mọi người: “…”

Máu từ bàn tay khổng lồ từng giọt từng giọt chảy ra, khối màu thịt đỏ tươi này cũng rơi bộp xuống mặt đất, vụn thịt bắn tóe lên cơ thể của người đứng đó gần nhất.

“A ——!!”

Người kia phát ra một tiếng thét thảm thiết, quay đầu muốn chạy trốn, nhưng bàn tay khổng lồ kia giống như có mắt, lập tức vươn tới xách hắn lên.

“A a a!!”

Ba!

Cứ như vậy, bàn tay khổng lồ giống như bóp chết một con muỗi, dễ dàng nghiền nát một người đang sống sờ sờ.

Trên mặt đất rải rác từng mảng máu thịt, những vụn thịt thậm chí còn bắn lên trên vách tường trắng như tuyết. Nỗi sợ hãi lan rộng từ người này sang người khác, hầu như tất cả mọi người đều hoảng loạn tới mức liên tục gào thét muốn chạy trốn. Bọn họ liều mạng dẫm đạp lên nhau để bò lên lên vách tường, nhưng lại bị bàn tay khổng lồ kia dễ dàng nắm lấy —— sau đó bóp chết.

Phía trên không trung rơi xuống từng đợt mưa máu, không gian thu hẹp lại giống như địa ngục. Tiếng la hét thảm thiết và máu tươi tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng… Lâm Kiều trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ dính đầy máu thịt đưa đến trước mặt mình, cậu lùi về sau một bước, dán lưng lên mặt tường lạnh lẽo.

Đột nhiên, một bóng mờ mơ hồ vọt tới trước mặt cậu. Bàn tay khổng lồ không có cách nào xuyên qua cái bóng kia, cuối cùng chỉ đành thay đổi phương hướng, nắm lấy một người khác.

Lâm Kiều: “…”

Trong những tiếng kêu gào thê thảm, Lâm Kiều nhìn thấy bóng mờ kia dần dần phác hoạ lên hình dáng của một người đàn ông cao lớn. Phía sau lưng người đàn ông là một phòng khách vô cùng sạch sẽ… So với không gian trắng tinh đẫm máu này thì hoàn toàn khác biệt.

Lâm Kiều không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, cậu chậm rãi giơ tay, vuốt ve mặt của hắn.

Cậu khẽ nói: “Anh đang chờ tôi sao? Anh muốn nói điều gì với tôi sao?”

Người đàn ông hôn nhẹ lên mu bàn tay Lâm Kiều một cái, hai tay dang rộng ôm cậu vào trong lồng ngực —— một giây sau, cảnh tượng trước mắt Lâm Kiều đột nhiên thay đổi, cậu lại trở về không gian màu trắng tinh, cách đó không xa chính là căn phòng đẫm máu.

Một bàn tay khổng lồ vọt ra khỏi mặt đất, nhấc một người lên thật cao. Trên mặt đất là thi thể của Tiếu Kha Ngải, đôi mắt cậu ta nhắm chặt, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Lâm Kiều nhìn về phía đồng hồ báo thức, phát hiện lúc này là 12 giờ 12 phút, kim giây đang chậm rãi nhích về phía trước, đã vượt qua mốc năm giây.

12 phút 15 giây, Lâm Kiều lấy thẻ bạch kim của mình ra, chạy như bay đến bên người Tiếu Kha Ngải, đặt thẻ bạch kim lên trên thẻ bạch ngân của cậu ta.

20 giây sau, thẻ bạch kim nhanh chóng phai màu, từ màu bạch kim biến thành bạch ngân, lại từ bạch ngân biến thành đồng, cuối cùng “Răng rắc” một tiếng, gãy thành hai nửa.

Hơn 30 giây sau, trái tim Lâm Kiều đập dữ dội, cậu hít sâu một hơi, nắm chặt thanh đoản đao trong tay.

45 giây sau, Tiếu Kha Ngải mở mắt ra. Cậu ta kinh ngạc nhìn về phía Lâm Kiều, lập tức cười nói: “Anh —— “

46 giây sau, đoản đao rời khỏi vỏ, đâm vào tim Tiếu Kha Ngải.

Tiếu Kha Ngải: “…”

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức, thời gian cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc 12 giờ 12 phút 50 giây. Chỉ còn 10 giây nữa là sẽ chuyển sang 13 phút.

Cùng với sự dừng lại của đồng hồ báo thức, tất cả hình ảnh trong không gian màu trắng đều ngưng đọng lại ở khoảnh khắc đó. Những tiếng kêu thảm thiết và âm thanh xương cốt gãy nát đều không thể nghe thấy nữa, nơi này hoàn toàn chỉ còn lại sự tĩnh mịch.

Mồ hôi lướt dọc xuống quai hàm, Lâm Kiều nghe thấy nhịp tim mình đang đập dữ dội. Cậu nắm chặt lấy thanh đoản đao, lưỡi đao xuyên thẳng vào tim của Tiếu Kha Ngải—— mãi đến khi máu tươi tràn đầy trên mặt đất, hai tay của cậu cũng bị máu nhuốm đỏ.

Tiếu Kha Ngải bắt đầu ho khan, bọt máu từ khóe miệng cậu ta tràn ra, ánh sáng trong mắt cũng dần trở nên ảm đạm, yếu ớt sắp tắt.

“Làm sao anh biết…”

Cậu ta hổn hển nói, “À, là Phó Miễn nhắc anh đúng không?”

“12 giờ 12 phút, chỉ có thời gian này mới không bị ‘Nó’ khống chế,”

Lâm Kiều lạnh lùng nói, “Cho nên cậu chỉ thực sự bị giết chết trong một phút này.”

Khóe môi Tiếu Kha Ngải hơi nhích lên, khẽ nở nụ cười: “Như anh muốn, tôi chết rồi, nơi này cũng sẽ đổ nát… Thế nhưng anh có biết tiếp theo anh sẽ đối mặt với gì không? Chính là ‘Nó’ đấy.”

Lâm Kiều nói: ” ‘Nó’ có thể sẽ giết chết tôi, nhưng nếu như cậu bất tử thì chúng ta chỉ có thể vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này.”

“Chuyện đó không tốt sao?”

Khi Tiếu Kha Ngải nói ra lời này, mặt đất dưới thân cậu ta nhanh chóng đổ nát, mặt ngoài không gian màu trắng bị phá vụn, lộ ra dưới đáy là một khoảng không tối đen như mực.

Lâm Kiều rút đoản đao ra, chậm rãi đứng lên. Cậu dẫm lên mặt đất đen thui, nhìn thấy thân thể Tiếu Kha Ngải dung nhập vào trong bóng tối —— từ đầu tới cuối, vết thương của cậu ta đều không thể chữa lành.

Sau khi Tiếu Kha Ngải hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, cậu ta lại xuất hiện lần nữa trước mặt Lâm Kiều, nhưng lần này cũng không phải là thân thể thật của cậu ta, mà chỉ là một bóng mờ trôi nổi bồng bềnh giữa không trung.

“Anh đã thắng, “

Tiếu Kha Ngải nói, “Vậy anh có đoán ra tôi là ai không?”

Bóng tối nhanh chóng lan rộng, những mảng màu trắng bị nuốt chửng rồi hợp lại với bóng tối. Lâm Kiều im lặng nhìn thẳng vào mắt cậu vài giây, nói: “Cậu không phải thần, cũng không phải là ác ma. Nhưng cậu là một loại tồn tại khác của ‘Nó’, cậu là người sáng lập ra không gian này.”

“Chỉ thiếu chút nữa thôi, “

Tiếu Kha Ngải chậm rãi nói, “Tôi là người được ‘Nó’ chọn làm hình dáng để hóa thân, từ đứa nhỏ trong cô nhi viện đến Tiếu Kha Ngải bây giờ, tôi mang sức mạnh và quyền lực của ‘Nó’.”

Lâm Kiều nói: “Dịch Viện và Mộ Cảnh đều bị cậu hại chết.”

Tiếu Kha Ngải cười nói: “Ồ, anh đã khôi phục trí nhớ rồi sao?”

“Vừa lúc nãy thôi.”

“Ồ, đúng thế, “

Tiếu Kha Ngải nói, “Mộ Cảnh chính là người mà Dịch Viện thích sao? Thật lâu trước đây hình như tôi có quen hắn ta đấy, nhưng mà bây giờ cũng không có ấn tượng gì nữa rồi… Còn về Dịch Viện, tôi vốn định giết Phó Miễn sau khi giết cô ta, thế nhưng Phó Miễn lại được một sức mạnh khác bảo vệ, chạy trốn rồi.”

Lâm Kiều nhíu mày, Tiếu Kha Ngải vẫn như cũ cười tủm tỉm nói: “Thật đáng tiếc, nếu như hắn chết rồi, anh có lẽ sẽ phải vĩnh viễn ở lại đây.”

“Tôi sẽ không ở lại đây, “

Lâm Kiều bình tĩnh nhìn Tiếu Kha Ngải, nói, “Tạm biệt, tôi phải về nhà rồi.”

Lâm Kiều đè tay lên cúc áo màu vàng, một ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra, xua tan bóng tối xung quanh.

Tiếu Kha Ngải tránh né ánh sáng kia, hơi giơ tay lên cản một chút, nói: “Đạo cụ đặc thù à… Anh thật sự được hiện thực yêu thích đấy.”

Ánh sáng tỏa ra xung quanh, rất nhanh sau đó lại bị bóng đen nuốt chửng. Nhưng bóng mờ của Tiếu Kha Ngải lại tán loạn một chút, cậu ta giống như không hề nhận ra là bản thân sắp biến mất, vẫn như cũ mỉm cười với Lâm Kiều, nói: “Vậy cũng tốt, gặp lại sau nhé, anh.”

Sau khi âm thanh của chữ cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống, thiếu niên cũng biến mất vào trong trong bóng tối mênh mông, không thể gặp lại nữa.

“…”

Lâm Kiều nhắm mắt lại, lùi về sau một bước. Chân của cậu giẫm vào hư không, đến khi mở mắt ra thì nhìn thấy phía trước mặt mình xuất hiện một con mắt thật to.

Con mắt đó cũng không phải mắt người, con ngươi của nó giống như thú hoang, đỏ đậm như máu, tràn đầy lạnh lùng và khinh thường.

“Tôi là người cuối cùng được chọn, “

Lâm Kiều nhìn thẳng vào con mắt kia, nói, “Ngươi là thần, còn ác ma là chúng tôi —— tất cả người chơi.”

*Vì chưa biết giới tính của “Nó”, và “Nó” là thần – là người sáng lập ra thế giới, nên dùng xưng hô “Ngươi” nhé. Cũng không thể để là anh/chị/cô/cậu/ông/bà/chú/dì blu blu đúng không nào ^^

“…”

Sau một khoảng im lặng, không gian tối đen bỗng vang lên một tiếng cười lạnh. Một bóng mờ hiện lên phía trước con mắt đỏ ngầu kia, “Nó” khoác lên một tấm áo choàng lộng lẫy, trong tay là một cây quyền trượng nạm đầy vàng và kim cương, giống như một vị quốc vương cao quý, đứng ở trên cao nhìn xuống toàn thể.

*Quyền trượng:

chapter content


Lâm Kiều nhìn về, biết đây chính là dáng vẻ thật của “Nó”.

“Nó” khinh bỉ nhìn về phía Lâm Kiều, đang định mở miệng nói gì đó thì Lâm Kiều đột nhiên nở nụ cười, nụ cười hoàn toàn mang theo vẻ trào phúng.

“Đây là dáng vẻ thật của ngươi sao?”

Lâm Kiều nói, “Ngươi cho rằng ngươi chính là thần, còn chúng tôi đều là ác ma… Nhưng đây chỉ là mong muốn một phía từ ngươi thôi.”

“Từ khoảnh khắc bước lên xe lửa, chúng tôi đã tiến vào trong thế giới giả lập do ngươi tạo lập ra —— nhưng ngươi cũng không phải là thật, ngươi chỉ là giả tạo mà thôi.”
— QUẢNG CÁO —