Hứa Thanh Ca nghe được nửa vế đầu còn rất kinh ngạc, nhưng khi nghe được nửa vế sau lại cảm thấy bình thường.
Tần Tuyển nói cô quá đẹp — Cô cũng từng nghe những lời này từ trong miệng người khác rất nhiều lần rồi.
Có thể là nói giỡn khích lệ cô, cũng có thể là nhận xét từ đáy lòng. Mặc kệ như thế nào, những lời này đều là đang khen cô.
“Đúng vậy thật ạ,” Hứa Thanh Ca ngại ngùng vì người khác nghe được cô đang tự nhận nên chỉ nhỏ giọng nói với anh, “Mẹ em nói rằng đời trước, em là người xấu xí nhưng làm make up. Bởi vì đời trước đã làm cho vô số người đẹp hơn, cho nên rốt cục đời này cũng đến phiên em đẹp.”
Tần Tuyển lần đầu tiên nghe được cách nói này, cười khẽ đáp: “Có điểm hợp lý đấy.”
“Còn có điểm cố tình nữa ạ,” Hứa Thanh Ca lại cười rộ lên, “Thật ra lúc mẹ em nói những lời này chủ yếu là cố tình trêu em đời trước quả thật rất xấu.”
Cửa sổ của phòng họp là cửa sổ sát đất có tầm nhìn rộng rãi. Ánh mặt trời bên ngoài phủ xuống sườn mặt của Hứa Thanh Ca, làn da trắng nõn của cô hơi sáng lên. Khi cô cười rộ lên có điểm thông minh hoạt bát.
“Sẽ không đâu,” Tần Tuyển nhìn khuôn mặt giống như kem bơ của cô, nói: “Nhất định là đời trước, Tiểu Thanh Ca cũng rất đẹp.”
Hai người Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca thấp giọng nói chuyện, thi thoảng còn cười khẽ hai tiếng. Thanh âm của người nam trong trẻo, còn thanh âm của nữ sinh thì mềm mại.
Lão đại của phòng ngủ là Lục Tử Nhất cực kỳ muốn vạch trần biểu hiện giả dối của Tần Tuyển. Sau khi cơm nước xong, Lục Tử Nhất cắm chân đứng ngay sau Tần Tuyển, hỏi:
“Đúng rồi anh ba này, chúng ta có nên nhắc nhở đàn em học Đại học khổ nhất là môn Tư tưởng không?”
Hứa Thanh Ca còn chưa quá hiểu về niên giám Đại học, “Tư tưởng gì ạ?”
Lục Tử Nhất trả lời: “Là học phần Tư tưởng đạo đức.”
“Tại sao học tư tưởng lại khổ ạ?”
Tần Tuyển thi tận ba lần vẫn không qua môn, đơn giản là vì anh lười tiêu phí thời gian vào mớ lý luận vô nghĩa này.
Tần Tuyển đi quầy nước một lát, lúc trở về có rót cho cô một ly, cười khẽ nói: “Có lẽ là anh học tư tưởng mà không có bạn gái, cho nên đôi khi sẽ khổ một chút.”
Hứa Thanh Ca không nghe ra hàm nghĩa bên trong câu này của anh. Cô chỉ cảm thấy Tần Tuyển đang nói đùa, bản thân liền rất phối hợp cũng cúi đầu cười.
Lục Tử Nhất ngược lại nghe ra gian ý bên trong câu này, cực kỳ khâm phục dựng ngón tay cái với Tần Tuyển.
Sau đó, Lục Tử Nhất giả vờ không để ý, “Nhưng em cũng phải nhớ kỹ, đàn em này, ngoại trừ Tư tưởng thì Triết học Mao Trạch Đông [1] thì có thể cũng rất khổ.”
Tần Tuyển nheo mắt lại.
Lục Tử Nhất giả mù không thấy, vẫn tiếp tục nói: “Còn có, em ngàn vạn lần đừng để cho bạn cùng phòng biết được mã số sinh viên và mật khẩu để đăng nhập vào web trường của em.”
Tần Tuyển mở máy tính, đánh mấy dấu trong bảng tính công của Lục Tử Nhất.
Lục Tử Nhất không chút sợ hãi nói: “Còn có một số người đạo đức bản thân không đủ còn phải gây ảnh hưởng cho người khác bằng được, họ có thể trộm mật khẩu của em để đăng nhập hệ thống, thay em chọn môn học lại đó. Đàn em, ra ngoài phải quan sát nhiều hơn, đừng chờ tới khi bản thân bị chôn mới biết được mình bị lọt hố.”
Hứa Thanh Ca có hơi khiếp sợ nhìn Tần Tuyển.
Anh bắt nạt người khác vậy thật à?
Bắt nạt học trưởng Hùng Dương, còn bắt nạt cả anh cả của phòng ngủ nữa?
Dáng vẻ của Tần Tuyển vẫn là dịu dịu dàng dàng. Anh ‘cười hiền’ với Lục Tử Nhất, “Tháng này cậu chuyên cần không đủ 70% thời gian làm việc, phạt 200 tệ.”
Nói xong, Tần Tuyển đi qua người Lục Tử Nhất, vỗ nhẹ vai cậu ta, “Đừng có trêu Tiểu Thanh Ca nữa, bằng không em ấy sẽ nghĩ tôi hư hỏng tới mức nào đây?”
“…” Lồng ngực của Lục Tử Nhất muốn thở oxy.
Sau một lúc ngây người thật lâu, Hứa Thanh Ca bỗng nhiên ‘Oa’ lên một tiếng.
Tần Tuyển bật cười nhìn cô, “Em ‘oa’ gì đấy?”
Lục Tử Nhất cũng buồn bực hỏi: “Em sùng bái cái gì chứ?”
Hứa Thanh Ca hậu tri hậu giác [2] cảm thấy ngượng ngùng. Cô nhéo vành tai, nhỏ giọng nói: “Chỉ là… giống như em được thấy cái gì gọi là ‘lòng dạ đen tối’ trong truyền thuyết ạ.”
Tần Tuyển cười khẽ, gõ lên mặt bàn của cô, “Dám nói anh lòng dạ đen tối à? Ngày nào đó, anh có thể đen tối với em đấy.”
…
Hứa Thanh Ca ở công ty của anh thực tập mấy ngày, công việc tiến triển không tệ lắm. Cô đã có thể tự thiết kế một số đồ hoạ.
Ứng dụng di động mới của tháng này là một ngân hàng câu hỏi để kiểm tra trình độ của giáo viên. Buổi sáng, Hứa Thanh Ca đi theo Hùng Dương vẽ đồ hoạ, buổi chiều về nhà livestream, cuộc sống vừa thoải mái vừa thú vị.
Hứa Thanh Ca đã tiêu hai ngàn tệ cho khâu chuẩn bị livestream. Cô đã mua bộ xử lý âm thanh, đèn chiếu, rèm cửa và các thiết bị khác hỗ trợ cho việc livestream được tốt hơn.
Hai ngàn tệ đã tiêu là số tiền mà cô kiếm được nhờ mấy livestream gần đây, cho nên cô cũng không quá tiếc nuối.
Sau khi gia nhập hội nhóm livestream, chủ tịch hội nhóm là Vương Chủ ngẫu nhiên sẽ giới thiệu phòng livestream của cô. Hứa Thanh Ca khi hát khá dễ nghe, chất giọng cũng hay, cho nên người xem tiến vào phòng livestream của cô để thưởng thức ngày càng nhiều.
Nhưng Hứa Thanh Ca vẫn chỉ chat riêng với mỗi mình Dao Viễn Lão Sư.
Cô có việc hỏi: 【Dao Viễn Lão Sư, vừa rồi ta livestream có lỡ tắt mặt nạ ảo thì phải. Huynh ở bên kia có thấy không?】
Dao Viễn Lão Sư: 【Ta bên này không thấy được, tiểu tỷ tỷ Điềm Muội yên tâm đi.^3^】
Hứa Thanh Ca nhẹ nhàng thở ra, 【Vậy là tốt rồi, cảm ơn quà tặng của huynh nhé. Còn có lần trước giúp ta kick người nói chuyện khó nghe kia, siêu cấp cảm ơn huynh.】
Dao Viễn Lão Sư: 【Đừng khách sáo. Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội kéo đàn Cello rất hay, ca hát cũng dễ nghe nữa, cố lên.^3^】
Dao Viễn Lão Sư đã tặng cho cô rất nhiều lễ vật, cho nên Hứa Thanh Ca thật ra cũng hơi lo lắng là cậu tiêu tiền của ba mẹ vì mình, hơn nữa ngữ khí của cậu lại rất giống trẻ vị thành niên.
Dao Viễn Lão Sư: 【Tiểu tỷ tỷ Điềm Muội yên tâm đi, lương tháng của ta năm vạn lận đó.】
Hứa Thanh Ca: 【Vậy là huynh lớn hơn ta nhiều, đừng gọi ta là ‘tiểu tỷ tỷ’ nữa.】
Dao Viễn Lão Sư: 【Ta gọi tỷ là Điềm Muội có hơi dị dị, nghe như ta gọi ‘muội muội’ là trêu chọc tỷ vậy. Hay là sau này ta gọi tỷ là Ngọt Ngào nhé?】
Ngọt Ngào là nhũ danh của Hứa Thanh Ca, bạn học cùng lớp cũng gọi cô là Ngọt Ngào, cho nên cô liền đồng ý, 【Cũng được. ^3^】
Việc livestream của Hứa Thanh Ca khá thuận lợi, với Tần Tuyển cũng hiểu thêm một chút. Anh thích nói đùa, cũng thích trêu chọc bạn bè. Thế nhưng họ vẫn sẵn lòng làm việc dưới quyền của anh.
Tần Tuyển là một người rất thu hút.
Hứa Thanh Ca đã nhiều lần đi chơi với gia đình hay bạn cùng lớp. Lúc nãy bỗng nhiên quen biết thêm nhiều học trưởng, học tỷ hơn mình ba tuổi, cô liền cảm thấy việc kết bạn này thú vị hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Tần Tuyển hầu như không có ở công ty. Anh biết rất nhiều khách hàng thượng lưu ngoài xã hội. Khi phải bàn bạc chi tiết hợp đồng đều do anh tự mình tiếp họ.
Khi trở lại công ty, phần lớn thời gian của anh đều tiêu vào thử nghiệm ứng dụng và sửa lỗi bug, còn lại chính là ngồi bên cạnh Hứa Thanh Ca, thay Hùng Dương hướng dẫn cô làm việc.
Tay phải của Tần Tuyển chống phía sau ghế dựa của cô, tay trái chỉ icon trên màn hình. Anh khom người tới gần bả vai của cô, hạ giọng nói: “Bấm vào đây.”
Trong giờ làm việc, công ty thực an tĩnh.
Vì không muốn ảnh hưởng đến những người khác đang chuyên tâm viết câu lệnh và thiết kế đồ hoạ, Tần Tuyển khàn giọng nói nhỏ: “Nhiều người không quen dùng ứng dụng này, nhưng anh lại thường dùng nó, em có thể bắt đầu học thử cách sử dụng đấy.”
Vành tai của Hứa Thanh Ca có hơi ngứa, giống như khi tắm tiếp xúc với nước vậy. Cô muốn gãi tai một cái, nhưng làm vậy thì giống như không lễ phép, cô liền lắc lắc đầu nhịn xuống.
Tần Tuyển chú ý đến động tác nhỏ của cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Thanh Ca cẩn thận xoa tai, “Hơi ngứa ạ.”
Ánh mắt của Tần Tuyển dừng lại ở lỗ tai của cô. Dung mạo của Hứa Thanh Ca vốn đẹp, tới lỗ tai cũng tinh xảo dễ nhìn.
Anh mở đèn flash điện thoại chiếu vào lỗ tai của cô, “Có gì rơi vào sao? Để anh xem thử.”
Hứa Thanh Ca đột nhiên sợ trong tai mình sẽ có vết bẩn, nhất mực bịt tai lại, “Không có gì rơi vào đâu ạ, anh ơi, anh giảng tiếp đi.”
Ngón tay của cô khi che vành tai cũng đẹp, tinh tế thon dài, vừa nhìn là biết tay chơi nhạc cụ. Tần Tuyển ngừng hai giây, cũng nâng tay xoa tai mình.
Hứa Thanh Ca hỏi: “Anh sao thế ạ?”
Tần Tuyển đưa điện thoại cho cô, “Chắc là bị em lây nên tai anh cũng hơi ngứa. Em giúp anh xem thử có gì rơi vào không đi.”
Hứa Thanh Ca tin thật, lập tức cầm điện thoại rọi đèn vào tai anh để nhìn.
Tần Tuyển không tự kéo vành tai của mình ra. Cô nhìn có chút không tiện, cho nên không chút suy nghĩ mà nắm lấy vành tai của anh, nhẹ nhàng kéo ra rồi nghiêm túc quan sát ốc nhĩ của anh.
“Đàn anh, không có gì rơi vào ạ.”
Tần Tuyển hưởng thụ ấm áp mà ngón tay của cô mang lại khi nắm vành tai của mình.
Vừa muốn nói cô lại nhìn kỹ lần nữa xem, anh hai của phòng ngủ là Quách Nhĩ Thư lập tức như u linh bay tới sau lưng Tần Tuyển, “Tổng giám đốc Tần, cậu không cho tôi về nhà để kiểm tra công việc mà lừa tôi phải ở công ty!”
Hơi thở của Tần Tuyển chậm lại. Anh híp mắt nhìn về phía Quách Nhĩ Thư.
Mà Quách Nhĩ Thư lại vui sướng khi người khác gặp hoạ, chỉ chỉ hướng phòng họp, “Tổng giám đốc Hàn tới kìa.”
Hứa Thanh Ca nhìn sang phòng họp, thấy bên trong có một người phụ nữ xinh đẹp như diễn viên trên tivi. Cô vừa muốn tự hỏi xem người phụ nữ ấy là ai, Tần Tuyển bỗng nhiên tới gần, “Tiểu Thanh Ca, giúp anh một chuyện gấp này được không?”
“Dạ?”
Tần Tuyển thấp giọng nói: “Vị Tổng giám đốc Hàn ấy đang theo đuổi anh. Em có thể giả vờ là bạn gái của anh một lần được không?”
_____
[1] Raw: 马哲毛 | Convert: mã triết mao khái -> Trans + Edit: Triết học Mao Trạch Đông (nguồn tham khảo: Google).
[2] Hậu tri hậu giác: sau khi mọi chuyện xảy ra mới phản ứng lại.