Buổi đêm ở thành phố S vẫn sáng rực đèn, dọc con phố sầm uất trải dài là những store, nhà hàng, khu giải trí vẫn hoạt động đón khách. Tuy không coi là nhộn nhịp nhưng lối sống về đêm ở đây cũng trở thành thói quen của những tầng lớp khác biệt. Thấp nhất là dân kinh doanh buôn bán, sau đó là những thanh niên tuổi trẻ, cuối cùng đến giai cấp thượng lưu – những kẻ giàu có cả về quyền và tiền. Thành phố S là trung tâm phồn hoa nhất của đất nước.
Trên tầng cao nhất của toà nhà chọc trời, không gian được bao phủ bằng lớp kính cường lực vây kín 4 phía. Từ bên trong chiếu ra thứ ánh sáng nhấp nháy đổi màu. Giữa màn trời đen kịt, địa thế của không gian ấy như 1 tửu lâu hồng hư ảo.
Còn kinh diễm hơn khi ở bên trong là cuộc vui chơi trác táng của những đại thiếu gia giàu có trong thành phố.
Nơi vị trí chiếc ghế sofa kiểu dáng Hoàng gia sang trọng, từng chi tiết như được mạ 1 lớp vàng mà ánh bóng lên. Nhưng thứ khiến người ta kinh diễm không phải độ xa hoa của nó, mà là dáng vẻ dụ hồn đoạt phách của người đàn ông ngồi đấy.
Âu Đình Phong – Giám đốc của Tập đoàn bất động sản Âu Gia hưng thịnh nhất cả nước. Anh là người đàn ông mà cả cái đất S này phụ nữ đều muốn được leo lên giường, đàn ông lại muốn 1 lần được ngồi chung bàn, bởi sau những chuyện đấy thì cuộc đời của họ liền thay đổi trong ngày hôm sau.
Thay đổi ở đây có 2 chiều hướng, 1 là lên mây, 2 là xuống địa ngục. Thế nên người ở trong cái xã hội này, vừa muốn với đến anh, lại vừa muốn cách xa anh cả trăm đoạn đường. Bởi vì Âu Đình Phong là kiểu thích thì sẵn sàng mua đứt cả 1 khu phố chẳng vì lý do gì, nhưng chướng mắt thì có thể san bằng nó rồi chỉ để làm bãi phế liệu. Kẻ ngáng đường anh, làm anh phật ý, thì sớm như kẻ mù, không thấy đường sống cũng không thấy đường chết.
Âu Đình Phong ngồi đó, đôi chân dài vắt chéo lên, ngả dựa lưng vào ghế, 1 xải tay rắn chắc đặt xuôi theo thành ghế, tay còn lại cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ rồi đưa lên miệng uống.
Bên cạnh anh, 1 ả mỹ nữ nhan sắc cũng được xem là thiên phú, ăn mặc hở táo bạo ngồi ngay sát anh rất ngoan ngoãn đấm bóp cái cánh tay đang xải theo chiều ghế ấy, ánh mắt ả không ngừng lén nhìn gương mặt của nam nhân này.
Luận về diện mạo, nét của anh chính là tà mị, từ hàng lông mày đen rậm như chạm khắc xuống đến đôi mắt phượng như bút hoạ đều ánh lên 1 vẻ yêu nghiệt. Nhất là khi lộ ra sát khí, sự chuyển hoá giữa 2 trạng thái khiến bất cứ kẻ nào nhìn vào đều cảm thấy rơi vào 1 hầm băng vạn năm.
Đường sống mũi cao thẳng tựa như 1 kiệt tác từ thạch cao của người nghệ nhân nặn ra, xuống đến bờ môi được xét vào thang điểm tỉ lệ chuẩn, còn mang theo cái nét phong tình vô hạn, thật sự không ngòi bút nào tả hết chỉ có thể nói là “kinh diễm vô cùng”.
Ngũ quan trên gương mặt Âu Đình Phong hoàn mỹ đến mức khiến người ta ghen tị, đường nét nào cũng mang cái chất giàu sang, phú quý. Cái khí thế vương giả toả ra từ người Âu Đình Phong thật không uổng danh “Thế Gia Thiên Tử”.
Lúc này, trong cái đám say sỉn trước mặt anh, 1 người đàn ông có tướng mạo chỉ thua kém đôi phần rời khỏi đó mà tiến lại phía anh:
– Đình Phong, đừng ngồi chán chết như vậy chứ? Chơi cùng mọi người đi.
Vừa nói, cậu ta cũng vừa cầm ly rượu trên bàn đưa lên miệng nhấp 1 ngụm.
Âu Đình Phong khi ấy vẫn đem ánh mắt băng lãnh nhìn đến đám trai gái đủ cả đang mê muội hư ảo kia mà lên tiếng:
– Đám rau đó mua từ đâu về?
Nghe vậy, cậu ta quay qua nhìn sau đó cũng trả lời:
– À, mấy em gái đấy đều là tên Triệu Nghiêm Thành đưa đến đấy, nhưng yên tâm, các em ấy đều là tự nguyện. Cậu lạ gì Nghiêm Thành nữa, tên đấy chỉ cần cười 1 cái thì có cả tá các cô em chịu quy hàng.
Đình Phong vẫn chăng đem chút biểu cảm nào thể hiện ra, anh nhấp 1 ngụm rượu rồi nhắc nhở:
– Phó Quân Nam, nhắc cậu ta chơi cầm chừng 1 chút, đừng gây chuyện là được.
– Yên tâm đi, cậu làm như chúng tôi đều là sói không bằng. Đình Phong, hay lại thử 1 chút đi, mấy cô em này biết nghe lời lắm.
– Không cần! Tôi không hứng thú!
Phó Quân Nam nghe thế lại cười quỷ quyệt, cậu ta bước đến gần anh, hất nhẹ mặt với ả mỹ nữ đang ngồi đó, ả hiểu ý liền lập tức rời đi mặc dù trong lòng luyến tiếc không đành.
Sau khi ả rời đi, Phó Quân Nam ngồi xuống bên cạnh anh, dáng vẻ cợt nhả khoác vai Đình Phong mà hỏi:
– Nghe nói cậu vừa thu được chiến lợi phẩm là mặt hàng mới nổi của showbiz. Sao? Nghiện cô ta đến mức không hứng thú được với người khác sao?
Đình Phong cười nhếch 1 cái, sau đấy uống cạn rượu trong ly rồi mới đáp lại:
– Ngay cả tiền tôi ném đi nó còn quay về, thì trên đời này chỉ có bọn họ nghiện tôi, làm gì có chuyện Âu Đình Phong phải vì 1 ả đàn mà mà nhất lòng nhất dạ. Nếu cậu thích, tôi sắp xếp cho cậu!
Phó Quân Nam cười lớn vỗ vào vai anh:
– Được! Có khí chất lắm, không uổng là bạn của Phó Quân Nam tôi. Nhưng trước giờ tôi cũng không thích ăn lại phụ nữ của bạn. Tôi đành nhận thành ý của cậu thôi vậy.
Nói rồi, anh cũng đứng dậy hướng thẳng ra phía cửa, Phó Quân Nam thấy vậy nói với theo:
– Này, về sớm vậy sao?
Anh không đáp lại, bóng lưng lạnh lẽo vẫn cứ thế rời đi, Quân Nam sau đó tiếp tục đi đến đám người đang rơi vào mê cảnh kia, vòng tay ôm lấy 1 cô gái còn khá trẻ mà đưa giọng ngả ngớn:
– Bảo bối, thấy thế nào?
Cô ta trong đôi mắt đã lim dim, vòng tay qua cổ Quân Nam mà cười:
– Vui thật đấy, em không muốn tỉnh!
– Không muốn tỉnh sao? Được, anh sẽ chiều, nhưng bảo bối tên gì nhỉ?
Cô ta cả người uốn éo theo điệu nhạc, vẫn trả lời cậu ta trong cơn phê nửa mê nửa tỉnh:
– Vũ……Thiên Tâm!
– Thiên Tâm!!! Tên nghe rất hay! Nào, để anh đưa bảo bối dạo 1 vòng thế giới nhé!
Sau đấy, cậu ta cũng cúi xuống mân mê bờ môi của cô gái đó bằng 1 nụ hôn rất thuần thục. Hơn nữa Vũ Thiên Tâm này đối với điều đấy càng có hứng thú mà đáp trả lại.
Bên cạnh 2 người họ, còn 1 người đàn ông tướng mạo cũng phong trần lãng tử – Triệu Nghiêm Thành đang chìm trong 1 cơn đê mê với mỹ nữ trong lòng mình, trên gương mặt không giấu được sự hưng phấn tột cùng.
Cuộc chơi của những cậu ấm này thật khiến người khác vừa ngưỡng mộ lại vừa ghê rợn.
Thời điểm ấy, tại 1 tiệm hoa nhỏ nằm trên con phố giờ đã thưa vắng người, cái thân hình mảnh khảnh của 1 cô gái đang lúi húi thu dọn mọi thứ, sự mệt mỏi in hằn lên chiếc bóng đổ xuống mặt đất.
– Thiên Tình, giờ còn chưa nghỉ sao?
Giọng nói của 1 bà lão nhà bên vọng từ tầng trên xuống làm rời sự tập trung của cô.
Vũ Thiên Tình đứng thẳng mà ngước mặt nhìn lên, qua cái ánh đèn đường màu vàng hắt xuống, soi rõ cái khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Hàng lông mày như lá liễu mùa xuân hoạ trên đôi mắt long lanh uyển chuyển, đường sống mũi cao lại thon gọn cân xứng với chiếc miệng anh đào hồng đỏ, khi mỉm cười lại càng trở nên xinh xắn lanh lợi.
– Dạ, con đang thu dọn để đóng cửa đây bà.
– Thế Thiên Tâm đâu? Sao không bảo con bé dọn cùng?
– Em ấy hôm về trường, ở lại ký túc xá rồi bà.
– Cái con bé này, nhà với trường có bao xa đâu, không ở nhà phụ với chị 1 tay mà còn ở lại ký túc xá.
Thiên Tình khẽ cười 1 cái cho qua đi mà hỏi:
– Muộn thế này rồi sao bà vẫn còn chưa nghỉ?
– Ai zà, có tuổi rồi nên ngủ không có được. Đêm đến là trằn trọc suốt. Triệu chứng của việc gần đất xa trời đây mà.
– Bà Hạ à, sao lại nói nói gở như thế, con nhìn bà vẫn còn phải sống đôi chục năm nữa.
– Khiếp! Sống đôi chục năm nữa là còn phải chịu khổ đôi chục năm nữa à. Thôi, đến chừng này là đủ rồi, chỉ mong sao có đi cũng thanh thản, nhẹ nhàng để đỡ khổ con cái.
Thiên Tình cúi xuống tiếp tục làm nốt việc của mình nhưng vẫn trả lời bà:
– Bà suy nghĩ khác thật đấy, con thấy nhiều người họ chỉ muốn sống lâu để ở bên con cháu của mình.
– Muốn thì cũng muốn thật đấy nhưng có những chuyện không còn thích hợp với mình nữa. Con cháu giờ cũng có gia đình riêng cả rồi, nó lo cơm áo gạo tiền, con cái đã đủ mệt giờ lo thêm cả bà già nữa sao không cực cho được. Lắm lúc cũng muốn đỡ đần nhưng sức già tay yếu, suy nghĩ cũng lạc hậu không còn phù hợp nữa.
– Nhưng tầm tuổi này thì bà nên để con cháu phụng dưỡng.
– Ngồi không chán lắm, nó bận còn bắt nó hầu mình thì không đành, mà làm giúp thì không đúng ý nó. Mà Thiên Tình, con chừng này rồi kiếm lấy 1 chàng trai mà hẹn hò, kết hôn đi, người ta còn đỡ đần cho. Chứ 1 mình con còn phải lo ăn học cho em gái, thật sự rất vất vả.
– Bà Hạ, con vẫn còn trẻ mà, vẫn còn sức để làm việc.
– 23 tuổi rồi mà còn không thấy hẹn hò với cậu nào, suốt ngày cứ quanh quẩn ở tiệm hoa. Hay là để bà giới thiệu thằng cháu trai của bà cho 2 đứa làm quen nhé?
Đề cử này của bà Hạ không phải là lần đầu, cũng còn chưa biết mặt cháu trai của bà như thế nào nhưng hễ cứ nhắc đến chuyện trai gái là bà Hạ đều muốn gán ghép “cu cháu” này cho cô. Đối với lời này Thiên Tình đều toàn lảng sang chuyện khác:
– Trời muộn thế này rồi, bà đừng ở ngoài sương lâu quá. Tuổi cao nên nghỉ sớm không mai lại ốm đấy ạ. Con đi vứt rác xong cũng đóng cửa luôn đây.
Nói rồi, cô cũng xách túi rác đã nhồi đầy mà đi sang phía bên kia đường, chỉ là mới ra được chưa tới nửa đường, bà Hạ ở trên hốt hoảng gọi:
– Thiên Tình, cẩn thận có xe đến kìa!
Cô nhìn sang phía bên, từ xa 1 chiếc xe lao đến với vận tốc huỷ diệt khiến Thiên Tình thất kinh mà lùi lại.
Chỉ 1 giây sau khi cô dịch chuyển, chiếc xe vụt qua không khác gì 1 cơn cuồng phong làm cô mất thăng bằng mà ngã xuống đường, túi rác trong tay cũng bung ra.
Thiên Tình ngồi đó nhìn đến chiếc xe kia, cô còn thấy rõ logo nhãn hiệu dập nổi ở phần đuôi xe “Maybach” mà tức tối nói với theo:
– NÀY! TÊN MAYBACH KIA, VỘI GẶP DIÊM VƯƠNG PHẢI KHÔNG?
Tất nhiên chiếc xe khômg vì vậy mà dừng lại, Thiên Tình nhìn biển số mà hậm hực lẩm bẩm:
– Ngũ 6 cơ à! Có tiền mà không có đạo đức cũng phế.
Nói rồi cô lồm cồm ngồi dậy nhặt lại túi rác, bà Hạ liền hỏi:
– Không sao chứ?
– Không sao đâu bà!
– Giới trẻ giờ hỗn hào thật, cứ làm như đường là của riêng mình đấy.
Khi ấy, ở trong chiếc xe ngũ 6 là gương mặt lãnh cảm của Âu Đình Phong, tròng mắt anh đảo nhẹ nhìn đến chiếc gương chiếc hậu, chỉ thấy bóng người nhỏ tí đang lồm cồm ngồi lên, tuyệt nhiên chẳng có 1 chút thấy day dứt nào.
******
Sáng sớm ngày hôm sau, trong căn phòng sang trọng với nội thất đều là mặt hàng xa xỉ phẩm, màu sắc được thiết kế đều chung 1 gam trầm lạnh thể hiện rõ tính cách của chủ nhân nó.
Trên chiếc giường rộng lớn, 1 gương mặt tuấn mỹ kê lên chiếc gối sắc xám lại càng tôn được dung mạo bất phàm của người đàn ông đang trong giấc ngủ.
Hơi thở phả ra đều đều nhẹ đến mức còn không cảm nhận được, trông cái dáng vẻ ngọc thụ lâm phong này quả thực chỉ muốn ngắm nhìn mãi không nỡ đánh thức.
Khi ấy, chuông điện thoại bỗng nhiên réo lên, qua vài hồi chuông mới có thể kích động đến giấc của của người đàn ông này, hàng lông mày nam tính nhíu nhẹ lại, sau đó cánh tay rắn chắc cũng khua quanh tìm kiếm chiếc điện thoại mà áp lên tai, không cần biết là ai, giọng nói trầm trầm nhưng mang ngữ khí áp người vang lên:
– Nói!
– Đình Phong, ch….ết người rồi!
Vừa nghe thế, hàng mi cũng mở ra, trong ánh mắt chứa đựng 1 sự lãnh khốc mà gằn lên:
– Mẹ kiếp! Đã bảo các cậu chơi có mức độ rồi mà!
– Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Đêm qua cô ấy vẫn còn bình thường, mọi người đều vui vẻ, sáng nay tỉnh dậy đã thấy nằm lạnh ngắt rồi.
Âu Đình Phong gạt tấm chăn ra khỏi người mình mà ngồi dậy, nửa thân trên của anh để trần nên thấy rõ những đường cơ ranh giới tuyệt đẹp:
– Nếu các cậu mà giữ được chút tỉnh táo thì làm gì có chuyện không biết! Được rồi, tôi sẽ xử lý chuyện đó, về đi!
Nói rồi, Đình Phong cũng tắt máy, sau đó anh bước xuống giường đi thẳng đến phòng tắm, trên tay vẫn còn bấm 1 dãy số gọi đi, bật loa ngoài mà để lên 1 kệ kính rồi làm vệ sinh cá nhân.
Khi ấy, đầu phía bên kia cũng có tín hiệu đáp trả, giọng nói của 1 người đàn ông trung niên vang lên:
– Giám đốc! Gọi sớm vậy là có chuyện gì sao?
– Thế Vỹ, liên hệ với Cảnh sát trưởng Đăng, nói với ông ấy ở Mộng Huyễn Cư xảy ra chút chuyện, bảo ông ấy xử lý nhanh gọn, Âu Đình Phong tôi sẽ không bạc đãi.
Trần Thế Vỹ – trợ lý của anh nghe thấy điều đấy lại chẳng hề có 1 sự hiếu kỳ nào, cơ bản cậu ta đủ nhanh nhạy để hiểu được việc liên quan đến Mộng Huyễn Cư, và việc cần nhờ cảnh sát trưởng là việc gì, nên cũng không nhiều lời:
– Tôi biết rồi!
Nghe xong lời đó, Đình Phong cũng tắt điện thoại, anh hướng đến vòi sen đưa tay vặn khoá, nước từ trên xối thẳng xuống mái tóc màu đen tuyền. Bàn tay anh đưa lên vuốt 1 đường hắt cả về sau, 1 khuôn mặt như điêu khắc qua làn nước lại càng trở nên câu dụ mê hoặc.
Âu Đình Phong tắm xong trở ra ngoài chỉ quấn 1 chiếc khăn che đi nửa dưới, anh tiến đến thẳng 1 căn phòng nối thông với phòng ngủ của mình mà bước vào, ở đấy là 1 cả 1 không gian lớn để trang phục, giày dép, phụ kiện.
Theo 1 thời gian biểu làm việc, 2 cô gái hầu đã đứng ngay ngắn ở đó như chờ đợi sẵn. Âu Đình Phong tiến lại phía chiếc ghế sofa ngồi xuống, chân dài vắt chéo lên, ánh mắt hướng thẳng đến những tủ đồ mà lên tiếng:
– Dãy trái, hàng 2, số 11.
Nghe vậy, 1 cô gái tiến về phía đó, đúng theo sự chỉ điểm của anh lấy xuống 1 bộ vest Tây màu đen đắt đỏ đem lại đặt lên bàn trước mặt anh, sau đó cả 2 người họ tự giác quay người đi 2 hướng khác.
Có vẻ như thường ngày hầu hạ người đàn ông này đã quen, đúng vừa vặn thời gian anh mặc xong chiếc quần âu vào, bọn họ liền xoay người lại. 1 cô đi đến hầu anh mặc áo, Đình Phong lại hướng mắt đến tủ đồ nói:
– Ngăn 3, tầng 2, hàng thứ 7.
Cô còn lại nghe thế cũng đi đến chiếc tủ xếp caravat, theo chỉ đạo của anh kéo ngăn thứ 3 ra, đúng thứ tự mà lấy ra 1 chiếc caravat tối màu đem đến.
Vừa vặn người kia mặc áo xong cho anh, cô ta liền hầu anh thắt caravat, Đình Phong lại lên tiếng:
– Kệ cuối, đôi thứ 2!
Lập tức vừa cài khuy áo xong cho anh là cô gái đó quay người đi, vài giây sau đã đem 1 đôi giày da cá sấu tiến lại.
Chỉ đợi chiếc caravat được thắt xong, Âu Đình Phong ngồi xuống chiếc ghế, cô ta liền hạ mình đi giày vào chân cho anh.
Sau khi xong xuôi, 2 người họ cúi đầu chào 1 cái rồi đi thẳng ra ngoài theo 1 cánh cửa khác không được thông sang phòng riêng của anh.
Âu Đình Phong lúc này đứng dậy, tự mình tiến đến 1 kệ trưng bày đồ trang sức, tròng mắt lướt qua vài đường rồi chọn lấy 1 chiếc đồng hồ đeo tay đeo vào, sau đó lựa đến chiếc nhẫn mang vào ngón cái rồi mới trở ra.
Cả người anh toàn diện đến mức khiến ai nhìn vào cũng cảm nhận được 1 gánh nặng, mà gánh nặng ở đây chính là gánh nặng tiền đè.
Gia thế sau lưng Âu Đình Phong vốn dĩ cũng đã không tầm thường, dòng dõi nhà anh xếp vào hàng tài phiệt, các mối quan hệ với những gương mặt đình đám, hay chức quyền vọng trọng đều ở mức thân thiết chứ chẳng phải xã giao, thêm cả năng lực và cơ ngơi của chính Âu Đình Phong tự gây dựng nên thì nói đúng hơn tiền của anh mấy đời xài mệt cũng không hết.
*******
Buổi sáng ở con phố Kiều Á lan toả 1 mùi hương thơm thoảng nhẹ khi mà tiệm hoa Mỹ Ái mở cửa.
Vũ Thiên Tình đón ngày mới bằng 1 tâm trạng khá tích cực, cô bước ra ngoài đến vị trí ánh nắng hắt xuống mà khẽ nhắm mắt lại, hơi hướng mặt lên đón, khoé miệng mỉm cười:
– Vũ Thiên Tình, ngày mới vui vẻ!
Sáng nào cũng tự chúc mình 1 câu như vậy mới quay trở lại bắt tay vào công việc.
Chị hàng xóm nhà bên nhìn thấy cô liền ló đầu ra:
– Thiên Tình, chị đặt 1 bó đi mừng sinh nhật tối nay nhé.
– Chị muốn màu sắc thế nào?
– Tuỳ cô, chị phó mặc hết!
Thiên Tình khẽ cười 1 cái:
– Nhất định không để quý khách thất vọng!
Chị ta đưa bàn tay lên làm ký hiệu like với cô thể hiện sự tin tưởng, sau đấy cũng quay vào trong.
Vũ Thiên Tình khi ấy cũng xắn tay bày biện mọi thứ ra. Được 1 lúc thì chuông điện thoại vang lên, cô lấy nó nhìn 1 dãy số lạ hoắc, vẫn đem trạng thái vui vẻ bắt máy vì nghĩ là khách hàng:
– Alo!
– Xin hỏi, đây có phải số người nhà của cô Vũ Thiên Tâm không?
Câu hỏi ấy khiến cô trầm xuống hẳn rồi đáp lại:
– Phải, em gái tôi có chuyện gì sao?
– Mời cô đến bệnh viện thành phố làm thủ tục nhận thi thể về.
Lời của người bên kia đầu điện thoại như mang theo 1 chất phóng xạ xuyên thẳng vào đầu não của cô, chỉ huy cơ mặt căng cứng lại, tứ chi như tê liệt, tâm trí bị rơi vào 1 vòng xoáy, mọi thứ bên tai ù đi.
– Cô à, cô có nghe không?
Đầu bên kia không thấy sự hồi đáp mới lên tiếng, lần này Vũ Thiên Tình mới nhận thức được mà lắp bắp nói:
– Đ….được….tôi….đến ngay!
Nói xong câu đó, cô vội quay vào với lấy chiếc túi xách, sau đó gấp gáp trở ra ngoài, vẫy 1 chiếc taxi ngồi vào bỏ mặc luôn cả tiệm hoa đang mở cửa.