Hứa Tịnh Nghi đứng bên con xế của mình, trên tay cầm điện thoại bấm gọi cho ai đó rất nhiều lần nhưng lại không có tín hiệu mà lẩm bẩm:
– Sao không gọi được nhỉ? Không biết có chuyện gì không?
Khi ấy, bên tai cô vọng lên âm thanh nôn oẹ của 1 người đàn ông, Tịnh Nghi quay qua nhìn vẫn còn thấy Triệu Nhiêm Thành đang đứng ở 1 bên mà cúi xuống nôn thốc nôn tháo, đầu tóc thì rối bù chĩa 8 hướng.
Cô cười hắt 1 cái, sau đó lấy chai nước khoáng rồi đem lại đưa cho anh ta.
Triệu Nghiêm Thành nhận lấy vội vàng mở ra đưa lên miệng uống. Hứa Tịnh Nghi khi ấy mới lên tiếng:
– Dám cược thì dám chịu. Triệu thiếu gia đã thành công ngồi sau xe tôi hết cả cuộc đua, vậy thì Hứa Tịnh Nghi tôi chân thành gửi đến anh 1 lời xin lỗi. Triệu Nghiêm Thành, xin lỗi!
Giờ đây thì Nghiêm Thành không hề cảm thấy hả hê gì, anh ta uống 1 ngụm nước xong nhìn Tịnh Nghi mà đáp lại:
– Không! Xin lỗi giờ không đủ! Cô nhất định phải đưa tôi đi khám sức khoẻ tổng quát, mọi chi phí cô phải chịu.
– Tại sao phải khám sức khoẻ?
– Thứ nhất! Cô làm tôi phải hét lên rất nhiều, ảnh hưởng đến vòm họng. Thứ hai, sau nhiều lần cô suýt làm tôi ngã, tôi cho rằng sẽ ảnh hưởng đến tim.
Tịnh Nghi nghe vậy chỉ chửi thề 1 câu:
– Ấu trĩ!
Sau đó cũng quay người rời đi, thấy vậy Triệu Nghiêm Thành liền vội đuổi theo kéo lại:
– Này, cô có nghe tôi nói không đấy! Cô mà không chịu tôi sẽ kiện cô đấy!
Hứa Tịnh Nghi nghe thế lại cười hắt ra:
– Được! Kiện đi! Tôi xem anh lấy lý do gì để kiện tôi.
– Kiện cô tội cố ý mưu sát!
– Mưu sát? Mẹ kiếp, cái tên điên này! Có tin tôi đập chết anh luôn ở đây không?
– Đấy nhé! Là cô nói nhé, có bằng chứng đe doạ tinh thần người khác.
Hứa Tịnh Nghi không rảnh nghe anh ta nói nhảm, cô lấy trong người ra vài tờ tiền rồi ném cho Triệu Nghiêm Thành:
– Sức khoẻ của anh thì tự đi mà kiểm tra. Còn tiền này, cầm lấy mà đi gội đầu. Trông không khác gì điện giật.
Nói rồi, cô cũng quay đi, mà Triệu Nghiêm Thành nghe thế liền vội lấy điện thoại mở camera lên soi mặt mình. Khốn nạn, khi nãy anh ta không đội mũ vì sợ bẹp tóc, giờ mới biết không đội mũ chính là sự ngu dốt. Dáng vẻ này mà bị chụp lại thì hình ảnh của anh ta sẽ bị tụt điểm trong mắt các cô gái mất.
Triệu Nghiêm Thành định lên tiếng chửi nhưng nhìn thấy Hứa Tịnh Nghi đã ngồi lên motor chạy đi, anh ta cũng không nán lại thêm, đưa tay vuốt tóc vài cái rồi vội đi đến con xế hộp của mình ngồi vào, quăng chiếc điện thoại sang 1 bên mà lẩm bẩm:
– Mẹ kiếp! Mình không đi chơi với các cô em nóng bỏng mà chạy đến đây làm gì không biết.
Nói rồi, Triệu Nghiêm Thành cũng lái xe rời đi.
*****
Thị trấn Vạn Cao.
Âu Đình Phong lái xe dọc con đường từ nhà nghỉ, nhà dân đã sớm tắt điện tối đen, chỉ còn ánh đèn từ những cây cột điện hắt xuống con phố đã vắng lặng.
Mãi cho đến khi rẽ sang 1 khu phố khác, liền nhìn thấy 1 biển led hiệu thuốc còn sáng đèn, anh vội tăng tốc lao đến thấy chủ tiệm đang đóng cửa liền ấn còi 1 cái.
“BÍP”
Có vẻ như buổi đêm vắng này, bất chợt nghe được 1 tiếng còi không tránh cho chủ tiệm bị giật mình. Người phụ nữ trung niên theo đó nhìn ra bên ngoài, chiếc xe của Đình Phong cũng dừng lại trước vỉa hè.
Anh bước xuống tiến lại phía cửa, nhìn chủ tiệm lạnh nhạt hỏi:
– Có thuốc đau bụng không? Tôi muốn mua.
Chủ tiệm thấy có khách nên gật đầu rồi đẩy rộng cánh cửa ra 1 chút, sau đó quay đi vào trong quầy:
– Đau bụng thế nào vậy? Người lớn hay trẻ con?
– Người lớn!
– Cậu uống sao?
– Không! Là….(đoạn anh nghĩ ngợi mất vài giây, lần đầu tiên anh đi mua loại thuốc này, cảm thấy thật mất mặt, nên lại trả lời)……mẹ tôi!
Chủ tiệm gật đầu 1 cái, cúi xuống nhìn tủ thuốc để lựa mà hỏi tiếp:
– Mẹ cậu đau bụng thế nào?
Đình Phong nhớ lại lời khi nãy của cô mà thản nhiên trả lời:
– Đau bụng sinh lý!
Câu nói của anh khiến chủ tiệm gật đầu 1 cái rồi bất chợt nhật ra sự kì diệu mà tròn mắt nhìn lên anh:
– Mẹ cậu….đau bụng sinh lý sao?
– Phải!
– Bà ấy….bao nhiêu tuổi rồi?
Âu Đình Phong khẽ nhíu mày, anh không nghĩ mua thuốc đau bụng lại còn phải biết nhiều như vậy, tỏ ra hơi bực bội mà trả lời:
– 55!
– Cậu chắc mẹ cậu đau bụng sinh lý chứ?
– Có gì không được sao?
Chủ tiệm cười méo mó:
– Thường độ tuổi này, là tiền mãn kinh rồi!
Lần này Đình Phong cảm thấy mặt mũi của anh bị rớt hố thảm hại, anh phải gắt lên chữa ngượng:
– Tôi bảo lấy thuốc gì thì cứ lấy thuốc đó! Còn nữa, có bao nhiêu loại lấy hết cho tôi!
Chủ tiệm thấy dáng vẻ hung dữ của anh vậy cũng có phần sợ nên chẳng dám nói thêm, bà vội vàng nhặt vài hộp thuốc bỏ vào túi rồi đưa cho anh.
– Đợi chút để tôi tính!
Vừa nói xong còn chưa kịp nhẩm, thì Đình Phong đã rút hẳn vài tờ tiền mệnh giá cao nhất đặt lên tủ quầy rồi xách túi thuốc quay người đi ra xe.
Anh lái xe chạy về đường nhà nghỉ, đoạn ngang qua chiếc xe đỗ bên đường vô tình nhìn sang, chỉ thấy 1 bóng người đàn ông ở trong đấy.
Âu Đình Phong cũng không để tâm mà quay đi, thêm 1 đoạn nữa rồi dừng lại trước nhà nghỉ Hạc Trắng.
Anh bước xuống, đem theo túi thuốc đi thẳng vào trong, lên đến tầng thứ 3 liền bắt gặp 2 gã đàn ông ở hành lang. Bọn họ 3 người, 6 mắt nhìn nhau mất vài giây, sau đó Âu Đình Phong cũng tiếp tục hướng đến cầu thang tầng 4.
Chỉ là anh đi lên, 2 gã đàn ông kia cũng đi lên, vẻ mặt của Âu Đình Phong tuyệt nhiên không lộ ra 1 chút biểu cảm nào, bước chân vẫn đều đặn từng nhịp đi trước 2 tên kia.
Nhưng trong 1 vài giây ngắn ngủi, ký ức của anh nhớ lại lúc lái xe rời khỏi Hạc Trắng, cũng ngang qua chiếc xe đỗ bên đường vừa nãy, thoạt nhìn trong đó có 3 người, nhưng khi nãy quay về lại chỉ còn 1 người.
Âu Đình Phong đặt chân lên hành lang tầng 4 rồi dừng lại, anh quay đầu nhìn thẳng đến 2 gã kia.
Bọn chúng cũng nhìn anh với ánh mắt lạnh băng, khoảng không rơi vào 1 sự tĩnh lặng như thăm dò đối phương.
Sau đó, 2 gã kia bước đến trước, lướt qua Đình Phong, mà anh cũng đưa mắt nhìn theo bọn họ, chờ cho đến khi 2 gã đấy rẽ quậy vào 1 hành lang khác, tiếng bước chân nhỏ dần rồi đứng lại 1 lúc lâu, sau đấy Đình Phong mới bước đến phòng của cô.
Chỉ là còn chưa tới, thì bất chợt 1 cánh cửa ở phòng sát cạnh mở ra rồi 1 lực kéo Đình Phong vào bên trong, cửa liền đóng lại.
Anh khi ấy nhìn sang phát hiện Vũ Thiên Tình ở ngay cạnh mà khẽ nhíu mày:
– Sao….?
Còn chưa kịp nói ra hết, cô đã đưa ngón tay lên miệng anh, vẻ mặt có phần căng thẳng mà lắc đầu ra ám hiệu không nói gì.
Lúc này, tiếng bước chân ở bên ngoài lại vang lên, Thiên Tình kiễng chân đưa mắt nhìn vào lỗ kính nhỏ trên cửa, thấy 1 gã đàn ông kia đang quay lại mà vội nói:
– Chúng ta phải rời khỏi đây!
Đình Phong nghe vậy hiểu ý mà nhìn cô:
– Mấy tên đấy là ai?
– Tôi không biết! Khi nãy anh vừa đi, vì đau bụng quá nên tôi muốn xuống hỏi nhân viên có túi chườm ấm không, thì nghe thấy 2 tên đấy hỏi lễ tân là phòng của tôi ở đâu. Cũng may là anh đã mua lại nơi này rồi, tôi liền quay về phòng lấy chìa khoá đổi sang phòng khác. Sau đó từ ban công nhìn xuống phát hiện bọn chúng còn có người hỗ trợ nên không thể ra ngoài được.
Cùng lúc đấy, tiếng bước chân dừng lại trước cửa căn phòng, sau đó vài giây núm cửa bị vặn vài cái.
Âu Đình Phong đưa tay kéo cô đứng nấp ở sau lưng mình rồi lùi dần sang 1 bên.
Vũ Thiên Tình khi ấy lại cảm nhận được 1 cơn đau bụng quặn lên, cô khẽ nhăn mặt đưa bàn tay bóp bụng mình xuýt nhẹ 1 tiếng.
Hành động nhỏ ấy rơi vào tầm mắt của Đình Phong. Anh suy tính 1 hồi rồi nhìn cô hỏi:
– Biết lái xe không?
Thiên Tình nhất thời chưa kịp hiểu nên hỏi lại:
– Sao?
Đình Phong đưa chìa khoá xe đặt vào tay cô, cũng đưa luôn túi thuốc vừa mua mà nói:
– Xe của tôi đang đỗ ngay trước cổng, giờ tôi sẽ ra giữ chân 2 tên kia, cô sau đó nhanh xuống xe rồi chạy trước đi. Trên xe có bản đồ, đường ở đây lại khá rối và giống nhau, chỉ cần cô chạy theo hướng chỉ trên bản đồ là sẽ cắt đuôi được tên kia.
– Nhưng…còn anh?
– Bọn chúng muốn đụng đến tôi, chưa đủ khả năng.
Nói rồi, Đình Phong đi lại phía cửa, nhìn qua lỗ kính nhỏ vẫn thấy 2 tên kia đang đi kiểm tra cửa từng phòng, anh lúc này lên tiếng:
– Nhớ lời tôi, nhìn phía trước mà chạy, đừng quay đầu lại. Chuẩn bị đi!
Dứt lời, Âu Đình Phong mở cửa bước ra, nhìn sang cô gật đầu 1 cái. Vũ Thiên Tình vẫn còn chưa kịp tiếp nhận thông tin nên chậm mất vài giây mới vội chạy ra ngoài.
Khi ấy 2 tên kia cũng nhìn thấy mà vội đi đến, mà Đình Phong ngay lúc này cũng bước ra giữa khoảng hành lang hẹp mà chặn đường lại:
– Địa bàn của Âu Đình Phong này không dễ vào, nếu cố chấp muốn vào thì không còn mạng để ra đâu.
Nghe vậy, 2 gã đấy nhìn nhau với 1 chút sửng sốt, có lẽ bọn chúng đến lúc này mới biết thân phận của anh. Chỉ là đi đến nước này, không còn nước thoái lui nữa, cả 2 cùng lao về phía anh.
Danh tiếng của Âu Đình Phong trong xã hội ngoài là 1 CEO trẻ tuổi điều hành cả Tập đoàn lớn mạnh, ngoài việc có những mối quan hệ mật thiết với những nhân vật có quyền lực thì còn có 1 gây ấn tượng nữa. Là Âu Đình Phong đã từng vượt mặt võ sĩ hạng đầu của Anh, để dành được đôi bao tay vàng trong cuộc đua đấm bốc.
Đấy mới là vấn đề lớn khiến tất cả mọi người đều không dám đụng vào Âu Đình Phong.
Bọn chúng lao thẳng đến phía anh vung nắm đấm, Âu Đình Phong chỉ cần 2 tay đã bắt gọn được cú đấm của 2 tên.
1 gã rút con dao giấu sẵn trong người hướng bụng anh mà đâm đến, Đình Phong đã rất nhạy bén dùng chân đá vào cổ tay đối phương, con dao cũng liền văng ra.
Không để cho bọn chúng kịp ra đòn, anh dùng lực giữ 2 cánh tay của 2 tên rồi vặn móc vào nhau, âm thanh của các khớp tay vang lên “crắc” giòn tan.
Thời điểm ấy, ở bên dưới cũng vọng lại âm thanh động cơ xe chạy đi, Âu Đình Phong nắm chắc Thiên Tình đã lấy được xe, anh sau đó liền buông tay 1 tên, dùng chân đạp vào bụng hắn, đối phương văng 1 đoạn. Đình Phong ngay lập tức xoay người túm tay tên còn lại vật ngửa xuống sàn.
Không chậm thêm 1 giây nào, anh tiếp tục chạy thẳng đến tên vừa đánh văng ra khi nãy, bật người lên đạp chân vào 1 bên tường lấy đà. Tên kia vừa loạng choạng đứng dậy liền đón ngay 1 cú đánh vào bên cổ bằng đầu gối của Đình Phong, lập tức ngã văng ra sàn.
Anh đứng tiếp đất, nhìn 2 tên nằm ngổn ngang trên nền gạch lại lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đó:
– Nhà nghỉ Hạc Trắng, cho người đến xử lý đi!
Nói rồi, anh cũng cúp máy, sau đó liền quay người bước vội đi.
Khi ấy, Vũ Thiên Tình đã lái xe của Đình Phong rời đi, mà nghiễm nhiên tên còn lại ở trong chiếc xe đỗ bên đường cũng lập tức đuổi theo cô.
Trên con phố vắng lặng chỉ vang lên âm thanh của động cơ xe lao vút đi, Thiên Tình nhìn theo chỉ dẫn đường trên mà hình bản đồ mà rẽ vào không biết bao nhiêu khúc cua, nhưng cơn đau bụng của cô thì vẫn chưa thể thôi quặn lên.
– Chết tiệt! Lúc nào không đến lại đến vào lúc này!
Cô chạy thêm 1 đoạn rồi rẽ quật vào 1 con đường nhỏ, vì tránh để lại dấu vết cho tên kia đuổi theo nên quãng đường xe không hề bật đèn, sau đó cứ dần dần bị nuốt vào bóng rồi “RẦM” 1 tiếng.
Cả người cô đập về trước vô lăng, Thiên Tình vội bật đèn lên mới phát hiện đã đâm phải rào chắn của 1 công trình đang sửa chữa, đoạn cô định lùi xe lại thì nghe thấy âm thanh động cơ của chiếc xe kia đến gần. Vũ Thiên Tình không còn cách nào khác, buộc tắt máy rồi lẻn xuống xe mà chạy vào khu công trình kiếm 1 chỗ để ẩn nấp.
Không quá lâu sau đó, 1 ánh đèn xe chiếu đến rọi thẳng vào chiếc xe đang đỗ, ánh mắt của gã đàn ông ngồi trong xe giống như 1 loài dã thú săn đêm. Gã lái xe chậm lại dừng ngay phía sau chiếc xe của cô, mở hộp đựng lấy ra 1 con dao sắc bén cùng đèn pin, rồi bước xuống, từng bước từ từ tiến đến chiếc xe đường trước.
Gã sau khi mở cửa xe kiểm tra không có người, tiếp tục dùng đèn pin rọi thẳng vào khu công trường mà bước đến.
Âm thanh của đế giày dẫm lên những viên đá đường vang giòn tan. Thiên Tình ngồi núp sau những tảng bê tông được xếp chồng lên nhau, vẫn nghe rõ mồn một tiếng bước chân của hắn, ngay cả thở cũng rất cố gắng nhỏ nhất có thể.
Chỉ là mỗi lúc cơn đau bụng lại dồn dập dày xéo ruột gan, Thiên Tình mím chặt môi, vòng tay cũng siết chặt lấy bụng mình, cảm nhận cả người gai lạnh đi.
Cô tự nhận ra được sức của mình lúc này có bỏ chạy cũng chỉ được vài bước là gục, nếu như gã có tìm được thì chắc rằng cô chống không nổi quá 3 đòn.
Bỗng lúc đấy, không hiểu sao đèn ở công trình bỗng nhiên bật sáng, gã ta cũng khựng lại vài giây mà đảo mắt nhìn quanh, ánh đèn ở trên cao nháy nháy vài cái rồi mới chịu yên hẳn.
Gã ta lúc này tắt đèn pin đi, con dao ở trong tay cũng được chuyển sang thế sẵn sàng đâm đến, gã từng bước hướng về phía những tấm bê tông xếp chồng, âm thanh đế giày nện xuống vang lên “cộp, cộp”
Vũ Thiên Tình ở sau đó cảm nhận được đối phương đang đến gần, nhưng chân tay cô thật sự không còn sức để tiếp tục bỏ chạy, dường như cơn đau bụng nó đã lan ra khắp tứ chi, có chút ánh điện mới thấy rõ gương mặt cô tái mét đi, mồ hôi đẫm trên trán. Thiên Tình nhắm mắt lại, lúc này cô chỉ đành phó mặc cho trời.