Sau khi nghe cái lời đã mang 10 phần khiêu chiến của Đình Phong, A Tam và A Tứ cũng lên 1 bước, bàn tay đan vào nhau vặn khớp, tiếng cổ bẻ kêu giòn tan.
Âu Đình Phong lúc này cũng cởi chiếc áo vest của mình ném sang 1 bên, cúc tay sơmi được gỡ ra rồi sắn nó lên cao, tư thế cũng đã chuẩn bị để đối đầu.
A Tam và A Tứ cùng lúc lao lên vung nắm đấm hướng thẳng mặt anh, Đình Phong đổ người về sau tránh, 2 tay anh túm lấy 2 cánh tay của chúng, cơ thể linh hoạt di chuyển len vào khoảng cách giữa A Tam và A Tứ, kéo tay của 2 người họ vặn ra sau.
Động tác nhanh nhạy, dứt khoát dùng chân đánh 2 đòn vào cẳng A Tam và A Tứ, lập tức bọn chúng liền khuỵ xuống đất.
Không để cho 2 tên đấy kịp có động thái trở mình, Đình Phong giữ chặt tay A Tam và A Tứ, khoá ngược về sau lưng chúng mà ghì mạnh xuống.
Thời điểm ấy, bên phía Hứa Tịnh Nghi xem được 1 màn ra đòn nhanh gọn mà không ngừng tán thưởng.
– Được lắm Âu Đình Phong! Thân thủ không tệ, đánh ch…ết tên đấy đi, hắn khi nãy đánh Thiên Tình 1 cái, bà đây còn chưa trả thù đâu. Đánh nữa đi, đánh tiếp đi!
Nghe thế, Triệu Nghiêm Thành ở bên cạnh lên tiếng:
– Bà tổ ơi, đây là chuyện liên quan đến tính mạng, không phải trận đấu quyền mà cô hào hứng như vậy.
– Mặc kệ tôi, mạng của anh ta chứ có phải của tôi đâu.
Nghiêm Thành nhíu mày 1 cái:
– Tịnh Nghi, cô có tâm tính không thế? Bạn tôi đang vào cứu bạn cô đấy. Nếu Đình Phong có bất trắc gì thì bạn cô cũng chưa chắc lành lặn trở về.
– Này, anh trù ẻo ai đấy? Muốn rủa bạn anh thì cũng đừng lôi Thiên Tình vào.
– Tôi cứ lôi vào đấy thì sao?
– Mẹ kiếp, có tin bà đây cho anh 1 đập không?
Triệu Nghiêm Thành cười hắt 1 cái:
– 1 đập sao? Cô đụng được đến tôi à? Loại con gái ăn nói vô ý, hành xử cũng thô lỗ, tên nào lấy phải cô thì nhà hắn vô phước.
– Anh thì tốt đẹp lắm sao? Loại đàn ông mà lưỡi dài 10 cái mông liếm sạch cả 10. Sau này, con nào lấy phải anh thì cũng là gia phả nhà cô ta mấy đời không tích đức.
Nói rồi Tịnh Nghi tính lao lên tay đôi, thì đám thẳng Bẻm liền túm lại, tên Tóc đỏ cũng phải vội can ngăn:
– Nào, bình tĩnh, chúng ta là cùng 1 phe mà. Mọi người bất hoà như thế lát nữa nếu bên trong cần giúp đỡ thì làm sao làm nên việc.
Lời vừa dứt, cả Tịnh Nghi và Nghiêm Thành đều không hẹn mà cùng nói:
– TÔI KHÔNG CÙNG 1 PHE VỚI ANH TA/CÔ TA!!!
Mọi người thở dài gật đầu 1 cái:
– Được, không cùng 1 phe thì mời ai về vị trí nhà đó.
Sau đấy, Triệu Nghiêm Thành cũng quay người hậm hực rời đi, Tịnh Nghi vẫn chưa hạ cơn lại cúi xuống nhặt viên đá nhỏ ném vào đầu anh ta.
Nghiêm Thành bị “cộp” 1 cái đau mà đưa tay lên xoa đầu mình rồi quay lại nhìn. Hứa Tịnh Nghi lại tỏ ra như không có gì tiếp tục xem flycam mà nói:
– Người không cùng phe mau đi ra chỗ khác đi!
Triệu Nghiêm Thành ức nghẹn nhưng cũng nhịn xuống mà quay đi.
Khi ấy, bên phía Âu Đình Phong, A Tam và A Tứ bị anh đưa vào thế kìm, hoàn toàn không có đất để trở mình:
– Âu Đình Phong, mày nghĩ vào trong rồi mày ra nổi sao?
– Trên đời này, Âu Đình Phong tôi chỉ có muốn hay không muốn, làm gì có chuyện không nổi.
Nói rồi, anh cũng hắt 2 tên đấy ra mà quay người đi vào trong. A Tam lồm cồm ngồi dậy tính đuổi theo thì liền bị A Tứ giữ lại:
– Không cần, cứ để hắn vào, ông chủ tự có sắp xếp!
Đình Phong lúc này theo lối hành lang hẹp, tìm đến cổng vòm lớn nơi chứa cái ánh sáng màu đỏ nhức mắt.
Anh bước ra khỏi cổng vòm, không còn lạ gì với khung cảnh ở đây, nhưng thứ khiến Đình Phong chú ý chính là chiếc màn hình lớn đang trực tiếp phát chiếu mọi hành động của những người tham gia cuộc chơi sinh tử.
Rất nhanh sau đó, trong camera, Đình Phong đã nhận ra được bóng người quen thuộc:
– Thiên Tình!
Anh vội vàng di chuyển xuống bên dưới, len vào đám người đang hú hét theo dõi cuộc chơi.
Thời điểm ấy, Vũ Thiên Tình ở trong 1 căn phòng dưới hầm cùng với 2 người chơi khác, 3 người còn lại sau khi rơi xuống cũng bị tách sang 1 phòng khác.
Đồng hồ trong căn phòng đang chạy lùi từng giây, đồng nghĩa với việc khoảng thời gian để tìm ra cánh cửa thoát khỏi căn phòng đang trở nên nóng dần bị rút ngắn lại. Thiên Tình cảm nhận cả căn phòng này như bị bao bởi ngọn lửa, nóng đến đổ da cũng bỏng rát.
Tiếng loa vang lên:
– Còn 10 phút! Người chơi hãy mau phá mã để tìm được cánh cửa.
2 người chơi cùng phòng đã bắt đầu sốt ruột, nhiệt độ tăng lên khiến cho họ thêm nóng:
– Mẹ kiếp! Chúng nó đang đốt lò ở dưới sao? Tính thiêu chết chúng ta à?
– Rốt cuộc kẻ gác địa ngục là ai?
2 người bọn họ đứng cạnh 1 máy nhập mã, liên tục bấm câu trả lời cho câu hỏi của trò chơi “Người gác địa ngục”. Nhưng thử rất nhiều cái tên: Diêm Vương, Hades, thập điện diêm vương…..không có 1 cái tên nào bỏ qua vẫn không hề đúng đáp án.
Căn phòng trở nên nóng đến mức rộp da, Vũ Thiên Tình đưa mắt nhìn quanh căn phòng kín này, toàn bộ bức tường đều dán hình khung cảnh như ở dưới địa ngục, thật sự không tìm ra 1 chút gợi ý nào.
Cơn nóng cũng đang làm tâm trí cô rối loạn lên, Thiên Tình nhắm mắt lại hít thở đều, cố gắng sâu chuỗi những bức tranh này lại để tìm ra sự liên kết.
Trong đầu cô chợt nhớ lại từ lúc đến Club Đêm, phải là Đêm là bóng tối – thứ tượng trưng cho địa ngục. Những bức tranh garaffiti khi nãy cô nhìn thấy cũng liên quan đến thần chết, cuộc chơi sinh- tử mở ra, toàn bộ người chơi chỉ 1 người sống sót.
Bất chợt, trong đầu Thiên Tình vọng lại câu nói của Vũ Thiên Sơn “thế giới này còn không phải là địa ngục sao?”
Thiên Tình như chợt nhật ra điều gì đó, cô mở mắt ra, bước vội đến máy nhập mã.
Câu hỏi “người gác địa ngục?” Chẳng phải cô đã coi Club Đêm chính 1 thế giới thu nhỏ sao? Nếu nơi này là địa ngục vậy kẻ gác địa ngục không phải là….
“A Tam A Tứ”
“Ting”
– Mật mã đã đúng! Người chơi tiếp tục mở cánh cửa! Còn 5 phút!
Ngay khi tiếng loa kết thúc, 2 bên tường sắt của căn phòng tách ra để lộ cánh cửa. 1 bên có dán hình thần chết và 1 chữ “TỬ”, 1 bên có dán hình thiên thần và 1 chữ “SINH” – người chơi buộc phải chọn 1 trong 2.
Thời gian chỉ còn 5 phút, nhiệt độ trong phòng vẫn đang tăng lên, chọn cũng chết không chọn cũng chết, 1 trong 2 cánh cửa này sẽ có 1 cánh an toàn.
– Chọn bên nào đây?
– Tất nhiên chọn bên sinh rồi!
Thiên Tình nghe 2 người họ nói chuyện lại lên tiếng:
– Không chắc chắn được, đôi khi chữ “Sinh” để dẫn dụ chúng ta đi vào cái chết.
1 tên vì nóng quá sức không chịu được mà quay sang gắt với cô:
– Vậy không lẽ chọn bên TỬ? Cô giỏi cô tự mở đi.
Thiên Tình nhìn cánh cửa TỬ vẫn là không dám mở. Thật sự 2 cánh cửa không có bất cứ điểm gì để tìm được 1 chút an toàn từ đó.
Thời gian trên đồng hồ đang bị rút ngắn dần, đồng nghĩa với việc nếu như không chọn thì khi hết giờ tất cả đều bị bỏ mạng ở đây vì nhiệt độ tăng cao.
– Còn 30 giây!
Loa 1 lần nữa vang lên nhắc nhở, căn phòng đã như 1 cái lò bát quái đụng đâu cũng bỏng rát. Khi ấy, 1 người chơi không chịu được sức nóng nữa liền lao đến cánh cửa SINH mở ra rồi bước vào.
1 giây sau đó, mũi tên từ đâu bắn thẳng xuyên qua đầu gã, bóng người đổ gục xuống không kịp cựa. Thiên Tình chứng kiến cảnh đấy mà kinh sợ đến nỗi bất động không nhúc nhích được. Chỉ khi tận mắt chứng kiến cô mới cảm nhận được độ chân thật của trò chơi sinh tử này.
Người chơi còn lại với cô nhìn thấy tên kia hi sinh liền đâm đầu chạy về bên cửa tử, quả nhiên an toàn, hắn thấy cô còn đứng ở đấy mà hét lên:
– MAU LÊN! MUỐN CHẾT À?
Thiên Tình lúc này mới sực tỉnh, đồng hồ báo còn 5 giây, cô vội vàng chạy về bên cửa TỬ. Vừa bước qua lập tức căn phòng kia bốc cháy, cánh cửa TỬ cũng đóng sập lại, tiếng loa 1 lần nữa vang lên:
– Chúc mừng người chơi đã qua căn phòng thứ 2. Có 15 phút cho người chơi tìm được mật mã cơ quan được giấu trong phòng để mở ra cánh cửa. Căn phòng này nhiệt độ sẽ hạ xuống theo từng phút.
Thời điểm Vũ Thiên Tình cùng 1 người chơi bước sang phòng thứ 2, thì bên 3 người chơi kia cũng sang căn phòng tiếp theo mà bỏ mạng 1 người.
Âu Đình Phong ở bên ngoài quan sát toàn bộ mọi thứ trong lòng còn sốt sắng hơn.
Anh chạy đến phía sân khấu chính, bước lên bậc thang hướng đến kẻ đầu trọc 1 bên mà nói:
– Dừng cuộc chơi lại!
Sự xuất hiện và câu nói của anh khiến tất cả mọi người đều rời tầm mắt đến.
Gã nhìn thấy Đình Phong, tuyệt nhiên không tỏ ra chút bất ngờ nào mà còn cười đáp lại:
– Chà! Chà! Hôm nay Club Đêm đúng là đón gió lớn. Nhà vô địch đầu tiên trong cuộc chơi sinh – tử của chúng ta cũng đến xem sao?
Đình Phong không kiên nhẫn được nữa mà gắt lên:
– TÔI NÓI DỪNG CUỘC CHƠI LẠI!
Gã khi ấy vẻ mặt cũng đanh lại, nhìn anh không hề kiêng dè:
– Âu Đình Phong, đâu phải là anh chưa từng tham gia cuộc chơi này, anh nên biết quy tắc của nó. Cuộc chơi chỉ dừng lại khi qua hết 3 căn phòng….hoặc…..khi tất cả người chơi cùng chết.
Đình Phong cũng khẳng khái mà đáp lại:
– Tôi không cần biết ai phải chết, cũng không quan tâm ai qua được 3 căn phòng. TÔI CHỈ CẦN ĐƯA CÔ ẤY RA KHỎI ĐÓ!
Anh chỉ tay về phía căn phòng trong màn chiếu mà Thiên Tình ở đấy. Gã ta nhìn theo, vài giây sau như hiểu được mà cười 1 cái:
– Hoá ra là muốn cứu mỹ nhân sao? Âu Đình Phong, coi như là tôi nể nang anh là người đầu tiên vượt qua trò chơi sinh tử, nên nói cho anh biết 1 điều.
Gã chỉ tay sang phía phòng có 2 người chơi còn lại rồi tiếp tục:
– Hắn là Tiến lì – biết vì sao gọi hắn là lì không? Là đạt được mục đích hắn rất liều mạng. Tiến lì là người thứ 2 sau anh thành công vượt qua trò chơi sinh – tử, và hắn đã tham gia trò chơi đến lần này là lần thứ 5, có nghĩa 4 lần trước hắn luôn là người sống sót cuối cùng. Anh hiểu điều tôi nói là gì chứ?
Đình Phong nhìn gã đàn ông tướng tá cao lớn ấy mà lòng bàn tay siết chặt lại.
Phải, Âu Đình Phong đã từng là người đầu tiên tham gia cuộc chơi này, không chỉ riêng anh mà còn có Triệu Nghiêm Thành cùng Phó Quân Nam, vốn nghĩ ban đầu chỉ là cuộc chơi mang tính kích thích cảm giác mạnh, nhưng vào phòng rồi mới biết mọi thứ hoàn toàn là thật. Âu Đình Phong lần đó vì để bảo toàn cho cả 3 người, mà tự đâm vào người mình 2 dao hiểm, dùng đến tư quyền để chấm dứt trò chơi. Là người đầu tiên phá lệ vậy nên giữa anh và Club Đêm đã có giao hẹn không được bước vào địa phận của nhau nữa.
Lần này trở lại, anh vốn dĩ chỉ muốn đưa Vũ Thiên Tình đi, nhưng nhìn thế cục này, ngoài cách tham gia cuộc chơi, gi..ết chết tên Tiến lì kia trước khi hắn đối đầu với cô, thì đó là cách duy nhất có thể đảm bảo Thiên Tình an toàn trở ra.
Đình Phong trải qua cuộc chơi này, anh nắm bắt được quy luật sau mỗi cánh cửa, chỉ cần tính toán kỹ sẽ nhận ra được. Anh cũng tin với sự nhạy bén của Thiên Tình chắc chắn sẽ tìm ra được quy tắc bên trong, thứ anh lo là người chơi cùng với cô giở trò. Nhưng không còn cách nào khác, Tiến lì vẫn là tên cần cẩn trọng hơn.
Đình Phong nhìn đến gã kia mà nói:
– Tôi muốn tham gia cuộc chơi!
Gã nghe vậy cười nhếch 1 cái:
– Bọn họ đều đã sang căn phòng thứ 2 rồi. Nếu như bây giờ anh muốn chơi, tất nhiên vẫn phải từ căn phòng đầu tiên.
– Được!
– Đình Phong, vì lần trước anh không đưa ra yêu cầu, vậy nên lần này tôi sẽ xem đó là yêu cầu của anh để đáp ứng. Tôi sẽ mở cho anh 1 căn phòng nối liền với căn phòng của Tiến lì, còn chuyện chọn đúng cửa hay không thì nằm ở phán đoán của anh.
Sau câu nói ấy, sân khấu cũng tách ra, Đình Phong theo đường đấy bị rơi xuống bên dưới.
Thời điểm ấy, Thiên Tình vẫn hoàn toàn không biết sự tham gia của Âu Đình Phong, việc cô quan tâm bây giờ là tìm kiếm mật mã cơ quan trong căn phòng nhiệt độ đang thấp dần này, tay chân cô đã bắt đầu tê nhẹ.
– Còn 10 phút!
Loa 1 lần nữa vang lên nhắc nhở, tên đàn ông ở cùng căn phòng với cô cũng đang không ngừng lục tung mọi ngóc ngách, sờ soạng để dò tìm mật mã cơ quan nhưng không có phát hiện gì.
Hắn nhìn thấy cô cứ đứng 1 chỗ nhìn quanh mà lớn tiếng:
– Đứng đó nhìn cái gì? Còn không mau đi tìm mật mã cơ quan đi, muốn chết sao?
Thiên Tình cho rằng nếu đã có mật mã cơ quan trong này, ắt hẳn sẽ không cho sẵn 1 dãy số để nhập, như vậy thì quá dễ. Có lẽ trong mỗi đồ vật ở đây, sẽ ám chỉ và gợi ý mật mã, cô soi xét 1 lượt mọi thứ trong này.
4 bức tường ở đây treo những bức tranh cổ điển Châu Âu, thoạt nhìn thì vô cùng bình thường nhưng Thiên Tình nhận ra không biết chỉ là tình cờ hay sắp đặt, mà mỗi bức tranh vẽ người, kiểu gì cũng có cánh tay chỉ hướng, có điều hướng chỉ lại chẳng giống nhau, Thiên Tình nghĩ mãi cũng không ra được điểm chung của các bức tranh.
Cô tiếp tục đi quanh căn phòng, nhiệt độ đã thấp đến mực khiến Thiên Tình phải xuýt xoa lên. Trong căn phòng còn được bày trí 1 giá sách, trên đó có dựng vài cuố .
Thiên Tình đưa tay cầm từng cuốn lên xem.
Ở đây có các tựa như: Ngay bây giờ hoặc không bao giờ, mỗi ngày tiết kiệm 1 giờ, kiểm soát thời gian – chu toàn mọi việc, thuật quản lý thời gian…..tất cả các cuốn sách đều có nội dung chính về việc quản lý thời gian, rốt cuộc là có điểm gì ở trong những cuốn này.
Nhiệt độ trong phòng khi ấy đã lạnh đến mức tay chân cô tê cóng, Thiên Tình phải liên tục xoa bàn tay, co bóp các khớp để không bị cứng lại.
Tên kia lúc này cũng không khác cô là bao, gã vòng tay ôm thân mình xoa xoa 2 bên bắp tay, bờ môi tái nhợt đi mà run rẩy:
– Còn không tìm ra được mật mã cơ quan thì sẽ chết cóng trong này!
Thiên Tình cố hít thở thật đều, sâu chuỗi lại tất cả những chi tiết cô nhìn thấy, những bức tranh Châu Âu có 1 điểm chung là hướng tay chỉ, sau đó là những cuốn sách cùng chung đề tài thời gian……
Phải rồi, là thời gian!
Thiên Tình vội vàng quay trở lại phía cửa vào, nếu đã là thời gian vậy thì phải lần lượt theo chiều kim đồng hồ từ trái sang phải.
Thiên Tình nhìn đến bức tranh ở bên trái, theo hướng tay chỉ của 1 người trong tranh, dựa vaod kim đồng hồ vậy góc đó chính là góc 5 giờ, cô vội vàng nói:
– MAU NHẬP MÃ! 5
Gã kia nghe vậy mặc dù không hiểu cô dựa trên cơ sở nào những vẫn cố lết bàn chân đang tê cứng đi lại máy nhập mã, bấm số 5.
– Bao nhiêu nữa!
Thiên Tình cứ lần lượt nhìn các bức tranh theo chiều trái qua phải, dựa vào hướng chỉ trong tranh áp nó theo chiều kim đồng hồ mà đọc:
– 3……9…..7…..2…..12!
Nhưng khi tên kia nhập đến số 2 liền dừng lại mà nói:
– Chỉ còn 1 số thôi, 12 không đủ.
Khi ấy, loa lại tiếp tục vang lên:
– 5 phút!
Thiên Tình khẽ nhíu mày, không lẽ cô tính sai sao? Mật mã không phải là hướng chỉ giờ….không đúng, mọi chi tiết cô sâu chuỗi lại đều ám chỉ điều này….vậy tại sao 12 lại không phải?
– Nhanh lên, không còn thời gian đâu!
Gã ta hối hả giục cô, Thiên Tình nhắm mắt lại cố trấn tĩnh 1 lúc, sau đó chợt phát hiện.
– 0!
Phải rồi, hướng chỉ 12 nhưng còn có thể coi là 0h. Gã ta bấm số cuối cùng, lập tức 2 cánh cửa SINH – TỬ lại hiện ra.
Vào thời khắc này, nghĩ lại cảnh người chơi trước bỏ mạng, cả cô và gã đều hiểu được rằng cần phải có người hi sinh thì mới biết được bên nào là an toàn.
Đồng hồ đã rút ngắn xuống còn 3 phút, gã đàn ông kia nhìn đến cô bằng 1 ánh mắt quỷ quyệt, hắn tiến lại phía cô, mà Thiên Tình cũng nhận ra được ý đồ của hắn nên lùi lại.
– Mày cũng hiểu, cần phải có 1 người mở cửa trước để biết đâu là cánh cửa an toàn.
– Muốn dùng tôi làm vật thử sao?
– Ngoài mày ra tao còn lựa chọn nào khác sao?
Nói rồi gã lao về phía cô, Thiên Tình cũng vội chạy đi nhưng nhiệt độ trong phòng cũng đã lamd tay chân cô tê cứng lại.
Với 1 kẻ cao lớn, xải chân rộng hơn rất nhiề thì hắn chỉ mấy bước đã túm được cổ cô mà lôi đi. Trong miệng đã thở ra khói:
– Vừa nãy là cửa Tử, không lẽ lại cửa Tử nữa. Lần này, thử cửa Sinh xem sao.
Vũ Thiên Tình cố gắng phản kháng lại nhưng sức đàn ông đã quá lớn, trong khi nhiệt độ đã làm cô đuối đi nhiều.
Giờ thì cô mới hiểu tại sao ở căn phòng thứ nhất hắn muốn cô sống sót vượt qua, chính là vào thời điểm này, hắn dùng cô để làm vật thử thay hắn xác định cánh cửa an toàn.
Gã kéo cô đến phía cửa SINH, đưa tay muốn mở cửa nhưng Thiên Tình túm chặt giữ lại:
– Cho dù anh có dùng tôi để qua được phòng này thì vẫn còn phòng sau nữa.
– Hừ, cứ qua được phòng này rồi tính.
Sau đó, gã buông cổ cô ra, dùng tay để gỡ tay cô ra khỏi núm cửa, 2 người dằng co nhau. Thiên Tình nhìn đồng hồ chỉ còn 2 phút, biết trước sau gì cũng phải chọn nhưng cô vẫn có linh cảm không tốt về cánh cửa “SINH” này, cô không thể mở cửa trước được.
Nhưng khi đấy, gã ta đấm vào mặt cô 1 cái, Thiên Tình bị cú đấm làm cho choáng váng mà nới lỏng, hắn ta thừa cơ gạt tay cô ra khỏi núm cửa rồi cười đắc ý mà mở cửa ra.