Sự đề cử của anh khiến cô nhất thời trở nên kinh ngạc, sau đó vài giây mới lên tiếng:
– Sao….anh….lại nghĩ đến chuyện này?
Nghe cô hỏi làm ánh mắt Đình Phong khẽ nheo lại:
– Vậy là em chưa nghĩ đến?
Cô bị chột dạ bởi sự chất vấn của anh, thật sự là cô không hề nghĩ đến chứ không phải là chưa nghĩ:
– Không….không phải! Chỉ là chúng ta mới bắt đầu….anh không thấy….nói chuyện kết hôn là có hơi vội sao?
– Thế nào, không phải trong lòng em bây giờ vẫn còn tính đến sau này sẽ trải nghiệm thêm 1 vài kiểu tình yêu với vài người đàn ông khác?
Cô nghe vậy liền phải vội vàng thanh minh:
– Không phải, ý em là chuyện kết hôn có phải sớm quá khi mà chúng ta mới chỉ….
Còn chưa kịp nói hết câu, bàn tay của Âu Đình Phong ở bên trong áo cô đã túm lấy bờ eo nhỏ, dùng sức kéo cơ thể cô áp sát lại với anh, gương mặt nam tính hướng nhẹ lên:
– Sớm hay muộn thì em cũng là người phụ nữ của tôi. Âu Đình Phong tôi tuy có thể từng vui chơi với phụ nữ, nhưng người duy nhất tôi nói yêu chỉ có em, người tôi muốn kết hôn, cũng chỉ duy nhất mình em. Tôi đã từng nói với em, tôi nói được sẽ làm được. Vậy nên tôi yêu em thì tôi phải cưới được em.
Sự kiên định trong ánh mắt của Đình Phong khiến tâm tư của cô như bị nuốt gọn vào trong đấy.
– Nếu giờ chúng ta kết hôn, anh không sợ sau này mình sẽ hối hận sao? Có thể anh sẽ gặp được 1 người….
– Thiên Tình, điều gì ở tôi khiến em khó tin tưởng đến vậy?
Câu hỏi của anh khiến cô trở nên trầm lặng mà suy nghĩ. Phải, cô cũng tự hỏi bản thân mình, tại sao lại khó tin tưởng vào 1 mối quan hệ như vậy? Là do cô yêu anh chưa đủ, là do cô quá lý trí, hay là do những ký ức tuổi thơ, nhưng bi ai bất hạnh đã xảy ra khiến cô vẫn không thể giao toàn bộ niềm tin của mình cho 1 người khác.
Khoảng không giữa 2 người họ rơi vào 1 sự im lặng bủa vây, Đình Phong nhìn trong ánh mắt của cô, dường như anh cũng thấu hiểu được 1 phần nào suy nghĩ của Thiên Tình, giọng nói trầm ấm lại khẽ vang lên:
– Thiên Tình! Có thể như em nói tôi sẽ gặp được 1 người tốt hơn, có thể thích hợp hơn. Nhưng vì tôi đã có em vậy nên tôi không muốn, cũng không cần gặp thêm ai nữa. Cũng không phải là tôi sẽ không động lòng với người khác, mà vì đã có em nên tôi cũng chẳng cần động lòng với ai nữa. Đối với tôi, tình yêu là 1 loại trách nhiệm. Tôi sẽ không bừa bãi yêu 1 ai đó, nhưng nếu như tôi đã ấn định thì đời này nhất nhất sẽ không dao động thêm 1 lần nào nữa. Vũ Thiên Tình em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng. Đời này của Âu Đình Phong tôi, em là duy nhất.
Từng chữ của anh nó giống như những cánh hoa hồng bay trong gió vỗ vào bên tai cô, vừa mềm mại lại thoảng 1 mùi hương ngào ngạt, cảm giác rất dễ chịu đến mức cô muốn chìm đắm hưởng thụ lâu thêm 1 chút.
Đình Phong thấy cô vẫn không nói gì, lại đệm thêm 1 câu nữa:
– Thiên Tình, em thật sự ép tôi làm đến bước này mới tin sao?….
Anh dừng lại nhìn cô, còn cô thì vẫn chưa hiểu gì, Đình Phong thở dài 1 tiếng rồi tiếp tục nói:
– Nếu tôi làm không được những điều vừa nói đấy, vậy thì Đình Phong tôi sẽ đổi sang họ Vũ.
Thiên Tình nghe xong mấy vài giây tiếp nhận sau đó bật cười mà đáp lại:
– Âu Đình Phong, không phải anh muốn chung khẩu với em đến phát điên rồi chứ? Cái gì mà đổi sang họ Vũ….Vũ Đình Phong sao?
– Hôm nay em xem họp báo chứ?
– Uhm!
– Vậy em có hiểu câu đó có nghĩa gì không?
“Câu đó” của anh, cô rất nhanh hiểu được là Đình Phong đang nhắc lại lời nào, chỉ là “duy nhất 1 chữ Tình”, Tình ở đây là tình nào trong ý của anh, cô im lặng, đợi chờ anh lên tiếng.
– Ai cũng biết thế mạnh của tôi là Âu Gia, chính vì sự vững chắc của nó nên bọn họ luôn nghĩ tôi sẽ không có điểm yếu nào, và ngay cả tôi cũng cho rằng là như vậy. Cho đến khi gặp em, bất luận là nghĩa nào thì cũng đã trở thành điểm yếu duy nhất của tôi. Nhưng tôi thà từ bỏ tất cả thế mạnh của mình, cũng sẽ không chấp nhận đánh đổi điểm yếu duy nhất là em. Mà em cũng đừng lo, ngày tôi đổi sang là Vũ Đình Phong sẽ không xảy ra đâu.
Cô khẽ cười 1 cái, sau đó ghé mặt sát vào bên tai anh thì thầm:
– Tất nhiên rồi, Âu thiếu phu nhân dù sao vẫn tốt hơn nhiều Vũ thiếu phu nhân.
Đình Phong nghe vậy ánh mắt anh trở nên mê luyến dụ tình mà đáp lại:
– Vậy em tính thế nào?
Cô khi ấy rời anh, rồi gỡ cái bàn tay hư hỏng đang mơn trớn nghịch ngợm cơ thể mình ra khỏi người mà nói:
– Không phải anh nói sớm hay muộn đều cũng vậy sao? Thế nên em muốn giải quyết xong chuyện nhà họ Vũ trước.
– Vậy thì dùng cách nhanh nhất.
– Đình Phong, những gì em chịu đựng hơn mười mấy năm, em không muốn bọn họ trả giá nhanh như vậy. Phải từ từ nếm trải và em cũng muốn từ từ tận hưởng. Thế nên….ngày mai gặp lại.
Chỉ nói thêm 4 chữ như vậy là cô cũng liền mở cửa xe vội rời đi, như sợ nán lại thì anh sẽ dùng đủ tiểu xảo để thuyết phục cô bằng được.
Thiên Tình đi vào đến cổng bệnh viện lại quay ngươig nhìn về phía xe của anh, mặc dù cửa kính xe đóng kín không thấy được bên trong nhưng cô biết rằng Đình Phong vẫn đang nhìn mình, lại đưa 2 tay lên tạo 1 hình trái tim sau đó mới xoay người rồi đi vào trong.
Đình Phong ngồi đấy nhìn theo cái dáng người mảnh khảnh của cô trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, khoé miệng anh khẽ cong lên, bờ môi sau đó mấp máy vài con chữ:
– Tiểu yêu tinh!
******
Ngày hôm sau, Khương Thế Kiệt giúp cô làm thủ tục xuất viện, cũng không quên nhắc buổi hẹn tối nay.
– Hôm nay tôi không phải trực, vậy nên sẽ qua đón cô sớm hơn 1 chút.
Thiên Tình chỉ gật đầu 1 cái:
– Không cần vội đâu, tôi có thể qua nhà trước cũng được.
– Không sao, tôi đón cô, vậy đi! Về cẩn thận nhé!
Nói rồi, Thế Kiệt cũng quay người đi làm việc của mình, lúc này Hứa Tịnh Nghi xách đồ đi lại phía cô:
– Chúc mày có 1 buổi tối lãng mạn!
Thiên Tình liếc xéo bạn mình 1 cái:
– Hứa Tịnh Nghi, mày sẽ là 1 người bạn tốt hơn nếu ít nói đi đấy.
Tịnh Nghi khẽ cười mà nhún vai, sau đó cùng cô đi ra ngoài:
– Mày không nói với Đình Phong hôm nay mày xuất viện sao?
– Có vấn đề gì à?
– Không, chỉ là không thấy anh ta đưa xe đến đón mày.
– Anh ấy có nhiều việc cần xử lý, hơn nữa mấy tin tức vừa rồi cũng ảnh hưởng đến Âu Gia không ít, vậy nên tao không muốn làm phiền.
– Ghê chưa, còn chưa về nhà người ta mà đã lo lắng đến việc kinh doanh của Âu Gia rồi.
– HỨA….TỊNH….NGHI!
Nhìn thấy sắc mặt sát khí của cô, Tịnh Nghi vội vàng bước trước:
– Xe đến rồi kìa, mau lên!
Thấy bạn mình loi choi xách đồ đi lại phía chiếc taxi vừa dừng trước cổng, Thiên Tình cũng chỉ đành thở dài 1 cái rồi bước đến.
Thời điểm ấy, tại Tập đoàn Âu Gia, trong phòng họp lớn, toàn bộ những nhân viên cấp cao đều có mặt tại chiếc bàn họp trải dài theo căn phòng.
Ở vị trí đầu bàn, Âu Đình Phong ngồi đấy dán chặt mắt lên phía màn hình chiếu trước mặt, dáng vẻ suy tính rất thận trọng nhìn những biểu đồ và hình ảnh mô phỏng dự án, cho đến khi màn hình tắt tối đi, anh mới nhìn đến mọi người mà lên tiếng:
– Các vị có ý kiến gì không?
Lúc này, 1 người đàn ông trung niên, ngồi bên cánh trái của anh lên tiếng:
– Tôi thấy dự án “Vườn Địa Đàng” này đã hết sức hoàn hảo, chúng ta có thể triển khai được luôn bây giờ.
Nghe vậy, những người còn lại trong phòng cũng gật gù hùa theo:
– Tôi cũng nghĩ vậy!
– Dự án lần này của chúng ta chắc chắn sẽ thắng lợi.
Đình Phong nghe những lời đắc ý của họ lại nhếch nửa miệng:
– Các vị nghĩ thế nào mới thực sự là thắng lợi?
– Giám đốc, dự án “Vườn Địa Đàng” của chúng ta đảm bảo được các tiêu chí mà khách hàng muốn, về cơ sở vật chất, mức độ an ninh tối ưu.
– Các người có biết tiêu chí của khách hàng đến với dự án này là gì không mà dám nói là đảm bảo được tiêu chí?
Câu hỏi ngược lại của anh khiến tất cả trở nên lặng thinh nhìn nhau, Đình Phong tiếp tục lên tiếng:
– Điều thiết yếu trong dự án này là phải giữ được sự thuần tuý của khu rừng, đảm bảo nhu cầu vật chất và an ninh nhưng KHÔNG PHẢI LÀ CỨ 5 MET LÀ CÁC NGƯỜI LẠI DỰNG LÊN 1 CĂN NHÀ CHUNG ĐỂ DỪNG CHÂN RỒI THU PHÍ. CÁC NGƯỜI CÓ BIẾT MỖI 1 CĂN NHƯ VẬY ĐÃ PHÁ HUỶ ĐI BAO NHIÊU HỆ SINH THÁI CỦA KHU RỪNG KHÔNG? THẾ NÀY MÀ GỌI LÀ THẮNG LỢI SAO?
Ý cuối Đình Phong phải gắt lên với 1 sự tức giận khiến ai cũng xanh mặt, đám người ngồi ở dưới đó chỉ biết nuốt nước xuống cổ họng mà cúi gằm mặt xuống.
Đình Phong quét mắt 1 lượt từng người họ, sau đó tiếp tục gằn giọng:
– Dự án đã được công bố, báo chí lan rộng, nếu như Âu Gia không có động thái tiến hành thì họ sẽ cho rằng chúng ta chỉ tung nước cờ tạm thời cứu vãn lại giá cổ phiếu, khi ấy uy tín của Âu Gia còn ảnh hưởng nặng hơn. Vậy nên, TRONG NGÀY HÔM NAY, TẤT CẢ PHẢI Ở LẠI ĐÂY SỬA LẠI TOÀN BỘ DỰ ÁN, TÔI SẼ TRỰC TIẾP GIÁM SÁT ĐẾN KHI NÀO PHÙ HỢP THÌ THÔI.
Nghe vậy, không ai dám phản kháng, bọn họ vội vàng mở dự án ra rồi phân nhóm cùng nhau bàn bạc để sửa đổi.
*****
Buổi chiều hôm đấy, 4h Khương Thế Kiệt đã rời khỏi bệnh viện mà đi thẳng đến tập thể Lâu Ninh.
Cậu ta đến trước căn hộ của cô mà gõ cửa, không quá lâu sau, Thiên Tình đi ra mở cửa, nhìn thấy cậu ta cô có chút ngạc nhiên:
– Sớm vậy sao?
Thế Kiệt cười 1 cái mà gật đầu:
– Cô chưa xong sao?
– À, cũng không có gì, anh vào ngồi đợi tôi 1 lát.
Nói rồi, cô cũng mở rộng cửa để cậu ta đi vào. Thế Kiệt tiến lại chiếc ghế sofa ở gian phòng khách ngồi xuống, Thiên Tình cũng nói:
– Anh muốn uống gì không?
– Không cần đâu, cô cứ làm việc đi!
– Vậy được!
Dứt lời, Thiên Tình cũng đi thẳng vào phòng thay đồ, sở soạn qua 1 chút rồi cũng trở ra ngoài.
Lúc này, Khương Thế Kiệt đang nhìn quanh nhà cô như tìm gì đó, thấy vậy Thiên Tình liền lên tiếng:
– Anh cần gì sao?
Thế Kiệt khi ấy mới quay qua cô mà hỏi:
– Nhà cô không có hộp y tế sao?
– Anh bị thương?
– Không, chỉ là hôm nay cô vẫn còn 1 liều thuốc, buổi sáng tôi quên không dặn nên chiều tôi có đem theo thuốc về.
– Cũng chỉ còn 1 liều thôi, không cần thiết đâu.
– Sao lại không cần thiết, 1 liều thì cũng phải tiêm cho đủ. Được rồi, về nhà bà tôi có hộp y tế, tôi sẽ tiêm cho cô. Đi thôi!
Nói rồi, cậu ta cũng đi thẳng ra ngoài, Thiên Tình thấy vậy chẳng nhiều lời thêm nữa, 2 ngừoi họ cùng trở ra xe rồi rời khỏi Lâu Ninh.
Vì còn sớm nên Thiên Tình muốn đi chợ mua 1 ít đồ tươi rồi mới đến nhà bà Hạ.
Xe vừa dừng lại, đã thấy bà Hạ hí hửng đi ra đón.
Cô mở cửa bước xuống, tầm mắt nhìn đến căn nhà bên cạnh, là tiệm hoa cũ của mình, nó đã được gỡ thông cáo dừng hoạt động từ lúc nào.
– Con bé này, xảy ra nhiều chuyện như vậy mà chẳng nói với bà.
Thiên Tình lúc này mới nhìn đến bà Hạ mà cười:
– Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng mà bà, chẳng phải cháu vẫn ổn đấy sao?
– Từ lúc con chuyển đi, mấy ngày qua bà không biết nói chuyện với ai. Ngửi mùi hoa cũng quen rồi, không được ngửi lại thấy khó chịu. Được rồi, mau vào nhà đi.
Bà vừa nói, vừa túm tay cô kéo đi vào trong, ở phía sau Thế Kiệt cũng xách đồ đi theo.
Thời gian qua làm hàng xóm, tình cảm của bà Hạ đối với cô khá thân thiết, vậy nên vừa gặp đã kéo cô ngồi xuống ghế hỏi han đủ điều.
Khi ấy, Thế Kiệt cũng đã lấy hộp y tế ra, bóc 1 ống tiêm mới bơm thuốc vào rồi đi lại phía cô:
– Đến giờ tiêm rồi!
Thiên Tình nghe vậy nhìn sang cậu ta có chút ái ngại:
– Tôi nói không cần thiết rồi mà.
Bà Hạ ở bên cạnh lại đấy vào tay cô:
– Sức khoẻ sao lại không cần thiết, mau để Thế Kiệt nó tiêm đi.
Tình thế này, cô cũng không thể từ chối, chỉ đành kéo tay áo lên để cho cậu ta tiêm, sau đó quay sang bà Hạ nói:
– Bà, bà ngồi đây nghỉ nhé, con xuống bếp nấu vài món rồi chúng ta cùng ăn.
Nghe vậy bà Hạ liền túm cô giữ lại:
– Ngồi yên đây, cứ để Thế Kiệt nó nấu.
– Anh ấy cũng biết nấu sao?
Khương Thế Kiệt lúc này cũng đã ở dưới bếp mà nói vọng lên:
– Thời gian đi học đại học rồi làm bác sĩ nội trú tôi đều sống 1 mình, nếu cứ ra ngoài quán ăn suốt thì tôi vỡ nợ mất.
– Vậy để tôi phụ anh 1 tay.
– Không cần, cô cứ ngồi nói chuyện với bà đi.
Nghe vậy, cộng thêm sự níu giữ của bà Hạ, cô chỉ đành làm khách mời ngồi chơi thôi vậy.
*****
8h tối, tại Tập đoàn Âu Gia, phòng họp vẫn còn sáng đèn, nhưng con người ngồi ở đây vẫn chưa được nghỉ giây nào, họ làm việc hết công suất nên trên gương mặt ai cũng không giấu nổi sự mệt mỏi, thi thoảng lại nghe thấy tiếng thở dài vang lên.
Âu Đình Phong khi ấy vẫn tập trung nhìn vào màn hình laptop của mình, xem xét dự án đã được sửa chữa 1 lần nữa. Dường như có vẻ vẫn chưa hài lòng nên ấn đường của anh khẽ cau lại. Đình Phong hướng mặt xuống họ định nói gì đó, nhưng trông dáng vẻ mệt mỏi của từng ngừng lại nhìn xuống đồng hồ, sau đấy đóng laptop lại:
– Tạm thời dự án đã khá ổn, chỉ còn vài chỗ cần chỉnh sửa 1 chút là được. Hôm nay đến đây là được rồi, mọi người có thể nghỉ, ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp.
Vừa nghe thế, ai cũng mừng rỡ mà thở phào 1 cái, bọn họ vội thu dọn đồ rồi đứng dậy chào anh sau đó cũng rời đi.
Lúc này, Thế Vỹ ở bên cạnh mới nhìn sang anh, tầm mắt đặt xuống 2 phần cơm hộp còn nguyên, lại thấy Đình Phong đang tiếp tục sửa dự án mà nói:
– Giám đốc, anh vẫn chưa ăn gì!
– Tôi không đói, cậu cũng có thể nghỉ rồi!
– Giám đốc, sức khoẻ quan trọng, hơn nữa vết thương của anh chưa lành hẳn, nên nghỉ ngơi sớm.
Nhắc đến vết thương, Âu Đình Phong chợt nghĩ đến cô, anh bỗng dừng lại việc của mình sau đó lấy điện thoại bấm gọi cho cô, chỉ là thứ phát ra từ đầu bên kia là hệ thống báo không có tín hiệu, Đình Phong khẽ nhíu mày 1 cái, trầm mặc đi 1 lúc rồi nói:
– Được rồi! Nghỉ đi!
Dứt lời, anh cũng đóng laptop lại, sau đó đứng dậy rời đi.
Tại nhà của bà Hạ, bữa cơm tối kết thúc, mặc dù Thế Kiệt và bà Hạ đã hết lời nói nhưng Thiên Tình vẫn cảm thấy ái ngại nên nhất quyết dọn rửa.
Cuối cùng họ phải đành thuận theo ý cô, Thế Kiệt cũng ở bên cạnh phụ giúp Thiên Tình 1 tay.
Đoạn cô đem chiếc đĩa vừa rửa muốn gác lên giá tủ, do vị trí có phần cao, lại quên mất chuyện bị thương nên vô tình làm nó bị động. Cơn đau nhói lên khiến cô nhíu mày mà vô tình để tuột chiếc đĩa trong tay rơi xuống “XOẢNG” 1 tiếng.
Thế Kiệt đang lau dọn ở bên cạnh vội quay sang thấy cô ôm bả vai mà lên tiếng:
– Không sao chứ?
Bà Hạ nghe tiếng động cũng đi xuống:
– Có chuyện gì thế?
– Không sao, chỉ là mất bên này bị thương, để tôi dọn!
Nói rồi, cô định cúi xuống nhặt mảnh vỡ nhưng Thế Kiệt liền giữ lại:
– Để tôi, cô lên nhà ngồi đi!
Bà Hạ sau đó cũng vội kéo cô đi lên nhà ấn ngồi xuống ghế:
– Bà nói rồi, cứ để đó cho Kiệt nó dọn, con đang bị thương.
Thế Kiệt ở dưới bếp nhặt gọn mảnh vỡ rồi cũng đi lên:
– Vết thương ổn không? Có cần tôi kiểm tra không?
– Không việc gì đâu, chỉ là tôi cử động nên nó bị đau thôi.
Bà Hạ không yên tâm lại hỏi:
– Không sao thật chứ? Hay cứ để cho thằng Kiệt nó kiểm tra cho an toàn.
– Không sao mà bà.
Cậu ta lúc này ngồi xuống bên cạnh cô:
– Nên để tôi kiểm tra đi, nếu không may đứt chỉ thì vết thương sẽ nặng thêm đấy.
Bà Hạ nghe vậy cũng đệm thêm vào:
– Phải đó, phải đó! Để Kiệt nó kiểm tra đi con!
Cô nhìn 2 người họ ái ngại mà trả lời:
– Không sao thật mà.
– Thiên Tình, cho đến khi vết thương cô lành hẳn thì tôi vẫn là bác sĩ của cô, bệnh nhân không được cãi lời bác sĩ. Kéo áo tôi xem!
Thiên Tình nghe thế không còn đường từ chối, nhưng vẫn khá e ngại mà chần chừ đưa tay lên kéo cổ áo của mình.
Cũng ngay thời điểm đấy, 1 bóng người từ ngoài cửa bước vào, đem theo giọng nói mang hơi lạnh truyền đến:
– Vũ Thiên Tình!
3 người họ theo âm thanh nhìn ra phía cửa, trong ánh mắt cô lộ rõ kinh ngạc mà kéo áo lại, đứng bật dậy: