Ngày hôm sau, khi đã lo xong hậu sự của Thiên Tâm, Vũ Thiên Tình trở về tiệm hoa trong thể trạng khá mệt mỏi. Cô đã 1 ngày 1 đêm không ăn không ngủ, nếu như không phải có Hứa Tịnh Nghi ở cạnh thì 1 ngụm nước cũng chẳng đụng đến.
Thiên Tình đứng trước cửa tiệm như người mất hồn đưa tay mở cửa, phải giật vài cái mới sực nhớ ra cửa đã bị khoá. Cô vội lục tìm trong túi xách rồi trên người mình, 1 hồi cũng không thấy chìa khoá đâu, Thiên Tình chợt nhớ lại hôm qua sau khi nghe tin nên cũng vội đi mà không khoá cửa, cũng không biết là ai đã dọn tiệm giúp cô.
Vũ Thiên Tình lấy điện thoại ra, phát hiện nó đã hết pin, cô thở dài mệt mỏi đưa mắt nhìn quanh rồi định ngồi xuống 1 cục đá gần đấy thì giọng nói vang lên:
– Tiệm của cô sao?
Nghe vậy, Thiên Tình cũng quay lại nhìn, 1 cậu con trai trông tuổi cũng chỉ ngang hoặc không lớn hơn cô là bao, gương mặt khá sáng theo kiểu hotboy trường học, có điều cô chắc chắn là chưa hề gặp qua cậu ta.
– Phải!
– Cô là Vũ Thiên Tình?
Cô hơi khó hiểu gật đầu 1 cái:
– Cậu biết tôi sao?
Cậu ta nghe vậy bình thản đáp lại:
– Tất nhiên là không, nhưng bà tôi có dặn nếu thấy cô thì đưa cái này.
Nói rồi, cậu ta lấy trong túi quần ra chiếc chìa khoá đưa cho cô. Thiên Tình vẫn còn hơi mơ hồ mà nhận lấy nó 1 cách dè chừng:
– Bà cậu…..?
Cậu ta hiểu được suy nghĩ của cô, nghe thế cũng hất mặt về phía căn nhà bên cạnh, Thiên Tình nhìn theo mất vài giây rồi mới hiểu ra:
– Không lẽ cậu là đứa cháu trai của bà Hạ sao?
– Nghe có vẻ như là cô biết tôi?
Thiên Tình trong đầu nghĩ thầm “hoá ra đây là đứa cháu trai mà suốt ngày bà Hạ muốn gán ép cho cô, coi như nghe danh đã lâu giờ mới được gặp mặt.” Nghĩ là vậy nhưng bề ngoài Thiên Tình vẫn tỏ ra lạ lẫm mà lắc đầu:
– Tôi chỉ biết bà Hạ có 1 người cháu trai thôi. Bà hôm nay đi đâu sao?
– Thành thị xô bồ quá, về quê vài hôm cho thanh tịnh.
Cô nghe vậy chỉ gật đầu cười gượng 1 cái, sau đó nhìn đến chìa khoá trong tay mình rồi nói với cậu ta:
– Cảm ơn nhé!
Cậu ta cũng đáp lại cô bằng 1 cái gật đầu rồi quay người đi về nhà, Thiên Tình sau đấy dùng chìa khoá đó mà mở cửa bỗng chợt nhớ còn chưa biết tên cậu ta, nhưng khi cô quay qua nhìn thì cậu ta đã vào trong nhà. Cô đành thở dài 1 cái, dù sao cũng không cần thiết, việc cô bây giờ là tắm rửa rồi chợp mắt nghỉ ngơi 1 lúc.
Thiên Tình đi vào trong nhà rồi cũng đóng cửa lại, sau đó hướng thẳng về phía phòng nhưng đoạn ngang qua bàn làm việc, ánh mắt dừng lại trên những đơn hàng được ghi vào những tờ giấy nhớ đủ màu dính ở đấy.
Cô lặng người nhìn nó 1 lúc, sau đấy cảm giác vô cùng mệt mỏi thở mạnh 1 tiếng rồi đi lại sạc pin điện thoại, kiểm lại tất cả đơn hàng, chỉ đợi điện thoại lên nguồn là liên hệ với khách hàng báo huỷ.
Đơn huỷ được thì nghe vài lời khó chịu không sao, đơn không huỷ được lại phải cặm cụi để hoàn thành.
Tiệm hoa của cô chẳng phải quá lớn, kinh doanh cũng chưa phải quá lâu năm, chỉ là mắt thẩm mỹ của Thiên Tình khá tốt, lại rất nhanh nhạy trong công việc, chỉ cần khách hàng nói muốn đi tiệc gì, đối tượng là ai là cô có thể tự kết hợp kiểu dáng và màu hoa để làm hài lòng họ. Thế nên công việc ở Ái Mỹ tuy không quá bận rộn, nhưng cũng đều đặn đơn hàng mỗi hàng.
Thiên Tình sau khi hoàn thiện nhưng đơn gấp, cô liền vội lấy điện thoại liên hệ với bên giao hàng.
– Tiệm hoa Ái Mỹ có mấy đơn hàng, qua lấy giao giúp tôi nhé.
– À, xin lỗi! Hôm nay bên chúng tôi quá tải đơn, không còn shipper.
– Quá tải sao? Vậy tầm bao lâu thì có ạ?
– Chắc sẽ lâu đấy, cô gọi bên khác đi!
Chỉ nói thêm 1 câu như vậy, không đợi hồi âm từ cô, đầu bên kia đã tắt máy.
Thiên Tình cũng nghĩ là họ bận nên không để tâm, cô lại liên hệ với bên giao hàng khác.
Chỉ là hôm nay, không hiểu sao tất cả các bên giao hàng đều báo quá tải đơn và không thể nhận, Vũ Thiên Tình mới cảm thấy có chút kỳ lạ.
– Hôm nay là ngày gì sao?
Khi ấy, chuông điện thoại của cô vang lên, Thiên Tình vừa áp lên tai liền nghe được 1 giọng nói chanh chua:
– Mấy giờ rồi mà còn chưa ship hoa đến vậy?
Cô vội nhìn đồng hồ, sau đó liền đáp lại:
– Xin lỗi quý khách, đợi tôi 1 lát, tôi đang giao đến đây.
Nói rồi, cô liền tắt máy, sau đấy ra ngoài vẫy 1 chiếc taxi, đem tất cả những lẵng hoa bỏ lên đi giao 1 lượt. Xem ra ngày hôm nay, kinh doanh không lãi vậy.
Thiên Tình ngồi trên taxi đi đến từng điểm để giao hàng, kỳ lạ 1 chỗ là rõ ràng các bên ship đều báo quá tải đơn nhưng ngoài đường lại không thấy bóng dáng 1 shipper nào.
Chỉ khi ngang qua 1 điểm mà Thiên Tình bắt gặp rất nhiều người mặc đồng phục shipper đang tập trung ở đấy, cô khẽ nhíu mày nhìn sang mà tiện hỏi người tài xế:
– Chú, ở bên kia sao đông shipper vậy?
Nghe vậy, tài xế cũng đảo mắt qua 1 lượt rồi trả lời cô:
– À, cô không biết sao? Tôi nghe nói hôm nay Giám đốc của Âu Gia hào phóng chiêu đãi tất cả nhân viên shipper, họ chỉ cần đến đó ngồi không mỗi giờ đều sẽ nhận được tiền.
– ÂU GIA?
– Phải rồi! Việc nhàn hạ mà vẫn có tiền thì tội gì họ không đi. Không biết lúc nào vị Giám đốc này mới để mắt đến đám tài xế chúng tôi nhỉ.
Thiên Tình nghe câu chuyện chỉ cảm thấy nực cười:
– Anh ta thừa tiền quá.
– Còn không phải sao? Không nhắc đến các bất động sản đứng dưới tên Âu Gia, thì riêng tư sản của nhà họ Âu cũng dư để nuôi hàng trăm trại trẻ mồ côi mấy đời luôn rồi đấy. Lâu lâu họ bày vẽ ra mấy cái trò này, mục đích cũng là rửa tiền hoặc nhiều quá cho bớt đi.
Cô cười hắt 1 cái, hoàn toàn không nghi ngờ sự việc lần này vốn dĩ không phải là trùng hợp mà lẩm bẩm:
– Sợ là chết không đem theo được nên phải tranh thủ phân tán đi.
Vị tài xế nghe vậy lại bật cười:
– Cô không biết Giám đốc của Âu Gia còn rất trẻ sao? Cậu ta năm nay mới 32 tuổi thôi. Ở trong cái xã hội thời nay, có 2 kiểu người mà không ai dám đụng. 1 là kiểu người quyền cao chức trọng, 2 chính là kiểu người không có gì ngoài tiền. Cậu ta thuộc kiểu thứ 2, vậy nên nếu không phải có người chán sống đụng đến, thì cậu ta mệnh không chết sớm được.
Thiên Tình nghe vậy vẻ không vừa ý mà đáp lại tài xế 1 cách nhấn nhá:
– Loại người như anh ta, là TRỜI PHẠT nên mới chết đấy chú ạ.
– Hahahha! Sao tôi nghe có vẻ cô rất không ưa cậu ta?
– Chú thấy điều này lạ lắm sao?
– Cũng không hẳn nhưng tôi thấy các cô gái trẻ thời nay đều thích kiểu người vừa có tiền vừa có tài lại có cả sắc như cậu ta. Hình của cậu ta trên các tạp chí hay truyền thông quảng cáo quả thực rất điển trai.
Thiên Tình cười giễu 1 cái:
– Cho dù đàn ông trên thế giới này chết hết chỉ còn mình anh ta, hay là cho dù tất cả phụ nữ trên thế giới này đều thích anh ta thì chỉ riêng cháu là NO NEVER.
Cô nói rồi lại đưa mắt nhìn ra 1 khoảng xa xăm, cái chết của Thiên Tâm cô nhất định phải điều tra rõ, nếu thực sự là đám người đó ép buộc em gái cô, vậy thì cho dù người đấy là Âu Đình Phong, là kẻ nằm trong kiểu người thứ 2 không ai dám đụng thì cùng lắm cô chó cùng dứt giậu cũng nhất định đồng quy vu tận với anh.
*****
Thời điểm ấy, tại phòng Giám đốc của Âu Gia, Trần Thế Vỹ đẩy cửa bước vào tiến lại phía bàn làm việc mà lên tiếng:
– Giám đốc, hiện tại tất cả nhân viên shipper từ công ty hay là riêng lẻ đều nằm trong kiểm soát của chúng ta, đảm bảo không nhận bất kỳ 1 đơn hàng nào.
Đình Phong nghe vậy lại không mấy để tâm, chỉ hời hợt gật đầu 1 cái, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình laptop làm việc.
Thấy vậy, Thế Vỹ tiếp tục lên tiếng:
– Giám đốc, tôi nghĩ anh hà tất gì phải đi đường vòng như thế. Trực tiếp xử lý triệt để không hơn sao? Thế này cũng không làm khó cô ấy được bao nhiêu, lại vừa tốn kém không đáng.
Nghe thế, Đình Phong mới khẽ nhíu mày nhìn lên cậu ta:
– Tôi thiếu tiền sao?
Thế Vỹ vội vàng cười đỡ lời:
– Tất nhiên là không! Chỉ là trên cương vị 1 người trợ lý của Giám đốc, tôi chỉ đưa ra ý kiến cá nhân trong việc giải quyết nhanh, triệt để và hiệu quả cho Giám đốc thôi.
Sau câu đó, Đình Phong lại đẩy nhẹ chiếc laptop xoay màn hình về phía cậu ta, còn anh lại nhàn nhã dựa lưng vào thành ghế mà nói:
– Cậu không thấy nhìn người khác chật vật còn thú vị hơn à?
Thế Vỹ đưa mắt nhìn vào laptop, cậu ta có chút sửng sốt khi trong đấy đều là hình ảnh của Vũ Thiên Tình đang hối hả đi giao hoa, bị khách hàng nổi giận lại rối rít cúi đầu xin lỗi.
– Giám đốc! Dạo này sở thích của anh thay đổi nhiều quá. Vẫn có nhã hứng nhìn người khác chật vật sống sao?
– Đối với kẻ không biết điều, tất nhiên phải từng bước 1 để cô ta hiểu ra từng điều 1. Vẫn chưa xong đâu, còn ngày mai, ngày sau nữa. Đến lúc nào cô ta phải ở trước mặt cầu xin tôi, thì khi đấy trò chơi này mới kết thúc.
Âu Đình Phong để tầm mắt rơi vào 1 khoảng không vô tận, khoé miệng rất từ từ nhếch lên 1 đường cong tuyệt diệu.
Phải, trò chơi mà anh vạch ra chính là đưa người khác vào đường chết, chỉ đến khi họ khúm núm cầu xin anh, thì đến lúc đó ân huệ lớn nhất mà Âu Đình Phong cho họ chính là để họ được chết nhanh gọn nhất.
Có điều, người đàn ông này có thể xem nắm được số phận của người khác nhưng chưa chắc quản được số phận của chính mình. Trò chơi mà anh tạo ra, e rằng lần này chơi người cũng chơi luôn cả chính mình.
******
Ngày hôm sau, tại trụ sở cảnh sát thành phố, Vũ Thiên Tình ngồi ở phòng tiếp dân, trên bàn vẫn là tờ đơn đề nghị xem xét điều tra vụ án của em gái mình.
Lúc này, từ ngoài cửa bước vào, 1 vị cảnh sát đi đến chiếc ghế đối diện cô ngồi xuống, người này đã là người thứ 3 rồi:
– Cô Thiên Tình, chúng tôi đã nói rất rõ rồi, đây là 1 vụ án ngộ sát mà do chính nạn nhân tự gây ra. Cô muốn chúng tôi lật án để điều tra lại thì kết quả vẫn vậy.
Thiên Tình khi đấy vội vàng lôi ra 1 xấp ảnh mà trước đó đã chụp lại được từ bản giám nghiệm pháp y:
– Không thể là ngộ sát được! Anh nhìn kỹ những dấu vết ở 2 bên quai hàm xem, là dấu tay bóp miệng tạo ra. Thêm cả trong này có bản phân tích lớp biểu bì mắc trong đầu ngón tay là của nạn nhân, nhưng toàn bộ người con bé không hề có vết cào cấu nào, thì làm sao có thể lưu lại biểu bì trong đầu ngón tay.
– Cô Thiên Tình, không lẽ cô đang nghi ngờ năng lực điều tra của chúng tôi!
– Không phải tôi nghi ngờ, tôi chỉ mong muốn các vị có thể điều tra lại 1 lượt. Và tất nhiên tôi muốn các vị mời những người có mặt vào buổi tối hôm đó ở Mộng Huyễn Cư đến trụ sở làm việc 1 lần nữa.
– Cô Thiên Tình….
– Nếu như các vị vì ngại 1 thế lực nào đó mà không muốn rước thêm phiền, vậy thì tôi sẽ gửi đơn lên tỉnh. Tỉnh không được tôi sẽ gửi lên Bộ, Bộ không được tôi gửi thẳng đến Chính phủ, tôi không tin 1 bàn tay có thể che hết được trời.
Nghe cô nói vậy, vị cảnh sát kia cũng phải suy nghĩ lại. Thực ra cô muốn gửi đơn lên Tỉnh, lên Bộ, hay lên cả Chính phủ cũng không phải là không được, chỉ là đơn liệu có đến được tay lãnh đạo hay không còn chưa biết. Có điều, nếu cô thực sự gửi lên trên thì ở bên dưới bọn họ khó tránh bị nhắc nhở, để không phiền vị cảnh sát đành thuận theo ý cô:
– Thôi được, tôi sẽ làm theo nguyện vọng của cô, điều tra lại 1 lượt nữa. Nếu như kết quả vẫn không khác, tôi hi vọng cô không vì chuyện này mà đến đây nữa, trụ sở chúng tôi còn có rất nhiều vụ án còn chưa giải quyết xong nữa.
– Được! Chỉ cần các anh điều tra minh bạch, dù kết quả thế nào tôi cũng sẽ không làm phiền nữa.
Nói rồi, Thiên Tình cũng đứng dậy, cúi đầu cảm ơn sau đó quay người rời đi.
Vị cảnh sát ở trong phòng nhìn theo cô đi khuất mới lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đó, trông giọng nói vẻ rất cẩn trọng.
Vũ Thiên Tình khi ấy đi ra khỏi cổng trụ sở liền có điện thoại, cô lấy ra nhìn dãy số lạ sau đó áp lên tai mình, còn chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã vang lên giọng chanh chua:
– TIỆM CÁC NGƯỜI BÁN HOA KIỂU GÌ THẾ HẢ? MUỐN GIẾT NGƯỜI SAO?
Thiên Tình nghe vậy vẫn còn chưa hiểu chuyện:
– Quý khách bình tĩnh lại 1 chút, có thể nói rõ chuyện gì được không?
– CÔ MUỐN BIẾT CHUYỆN GÌ THÌ ĐẾN ĐÂY MÀ XEM ĐI. Số 47 Vãn Bối! Không đến nhanh tôi báo cảnh sát đến dẹp cả cái tiệm thất đức của cô.
Chỉ nói xong 1 câu như vậy, đối phương liền tắt máy, Vũ Thiên Tình đứng ở đấy còn nhớ đến địa chỉ mà vị khách đó vừa đọc:
– 47 Vãn Bối….không phải là….
Trong đáy mắt như mặt nước mùa thu chợt lăn tăn những gợn sóng dậy lên. Bàn tay cô siết chặt chiếc điện thoại 1 hồi rồi, sau đó mới rời đi.
******
Toạ lạc ở khu đô thị Vãn Bối sầm uất, con đường trải dài với 1 dãy biệt thự tráng lệ khiến giá trị đất ở đây tăng cao chỉ đứng sau Vương Hoàng – khu đô thị cao cấp của thành phố S.
Vũ Thiên Tình đứng trước căn biệt thự số 47, cô hướng mắt nhìn vào bên trong, tâm tình như 1 cỗ máy xoay ký ức đảo lộn, khiến cảm xúc cô như thổi bùng lên những căm hận vốn đã đóng gói lại.
Đôi đồng tử đỏ hoe như muốn khoét thủng lớp cánh cổng trạm khắc hoa văn tinh xảo, nếu như có khả năng cô càng muốn đặt ở đây 1 quả bom nguyên tử, chớp mắt 1 cái liền nổ tung từng mảnh vỡ vụn.
Thiên Tình sau đó lấy điện thoại ra, bấm gọi lại số ban nãy mà áp lên tai mình, giọng nói có phần lãnh cảm:
– Tôi đến rồi!
Đối phương không đáp lại mà trực tiếp cúp máy luôn, nhưng không quá lâu ở bên trong vọng ra tiếng bước chân người đang đến gần, sau đó là âm thanh chốt cổng được mở, cánh cửa từng chút được đẩy rộng ra.
Trước mặt cô là 1 người phụ nữ độ 60 tuổi, ăn bận giản dị, gương mặt đã đầy nếp nhăn, khoé mắt hằn rõ vết chân chim, vừa nhìn thấy Vũ Thiên Tình thì nó lại giật giật vài cái, giọng nói bà ta có phần thoáng kinh ngạc: