Sáng hôm sau, Vũ Thiên Tình vẫn dậy mở tiệm như mọi ngày. Chỉ là khi đang bày dọn ra thì bất ngờ vài đồng chí công an xuất hiện trước mặt cô:
– Cô Thiên Tình, chúng tôi nhận được đơn tố cáo nói rằng tiệm của cô kinh doanh hoa có độc, gây nguy hại cho người dân. Mời cô về trụ sở để làm việc, bên cạnh đó tiệm hoa của cô cũng sẽ bị đóng cửa để phối hợp cho công tác điều tra.
Thiên Tình nghe vậy thật ra cũng không bất ngờ là mấy, cô biết trước kiểu gì nhà đó cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để đạp cô xuống. Chỉ là trong lòng vẫn có 1 chút gì đó cảm thấy đắng vì chính cái họ Vũ mà cô đang mang trên mình.
Đôi mắt Thiên Tình hơi đỏ nhẹ lên, cô cười hắt 1 cái, dùng 1 thái độ thản nhiên mà gật đầu:
– Được, tôi sẽ theo các anh về trụ sở điều tra với hy vọng pháp luật thể hiện sự công bằng. Nếu như điều tra ra tôi hoàn toàn không như lời tố cáo, rất mong các anh cũng xử lý đúng tội kẻ đã vu khống cho tôi.
– Cô yên tâm! Chúng tôi làm việc minh bạch, nếu như điều tra cô hoàn toàn kinh doanh đúng pháp luật, nhất định sẽ trả công bằng cho cô.
Thiên Tình sau đó cũng đóng cửa tiệm lại rồi theo cảnh sát đi ra xe, nhưng còn chưa ngồi vào thì phía sau vang lên giọng nói:
– Này!!!
Cô theo phản xạ quay đầu lại, ở ban công tầng 2 của nhà bên, cháu trai bà Hạ đứng đó, tì cánh tay lên thành lan can, hơi khom người nhìn xuống cô mà nói:
– Bà tôi vừa gọi điện hỏi thăm cô thế nào.
Thiên Tình cảm thấy tên này có phải thần kinh có vấn đề không? Trong tình cảnh như vậy còn gọi cô lại nói 1 câu không ý nghĩa gì như vậy, nhưng Thiên Tình vẫn đáp lại:
– Nói với bà anh là tôi vẫn ổn!
Cậu ta gật đầu 1 cái:
– Được!
Cô sau đó cũng quay người ngồi vào trong xe, vòng bánh xe dần dần lăn đi, Thiên Tình nhìn ra bên cửa vẫn còn thấy ánh mắt của cậu ta đang dõi theo, cậu con trai này đúng là có phần kỳ quái.
******
Tại trụ sở cảnh sát, trong phòng lấy lời khai, Vũ Thiên Tình ngồi ở trên chiếc ghế gỗ, dáng vẻ khẳng khái nhìn đến vị cảnh sát đối diện mình.
– Cô Thiên Tình, lại gặp rồi! Còn chưa điều tra xong vụ án của em gái mình mà sao lại để bản thân xảy chân vào đây rồi.
Cô nghe vậy, tròng mắt khẽ đảo nhẹ nhìn đến bảng tên cài trên áo vị cảnh sát đó, sau đấy lại cười nhẹ 1 cái:
– Đội trưởng Lâm, dạo này có phải nhiều án quá nên anh nhầm lẫn thì phải. Ban nãy các vị cảnh sát đến gặp tôi, còn rất cẩn thận nói rằng “mời” và “phối hợp”. Anh không phải là không hiểu 2 từ này chứ?
– Hi vọng câu chuyện chỉ dừng lại ở mức độ như cô nói.
– Tôi thấy hay là thế này, cũng đang nhân tiện ở đây, không bằng đội trưởng Lâm cũng mời những người có mặt tại hiện trường vụ án của em gái tôi đến đây hỏi luôn 1 lượt đi. 1 công đôi việc mà.
Vị cảnh sát cười nhạt 1 cái:
– Cô Thiên Tình không cần lo, vụ án của em gái cô tôi đang xem xét lại rồi. Lần này nhất định cho cô 1 câu trả lời rõ ràng. Bây giờ cô vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi. Theo tôi được biết, lần này người cô động phải là Chủ tịch Tập đoàn Phi Á.
– Ông ta thì sao?
– Cô Thiên Tình quả nhiên là người lạc quan. Khi trước thì động đến Giám đốc Âu Gia, bây giờ là Chủ tịch Phi Á, thật sự là không sợ trời, không sợ đất sao?
Thiên Tình cười 1 cái:
– Đúng ra là bọn họ động đến tôi trước, tôi chỉ là đáp lại thôi. Nói không sợ thì không phải, nhưng tôi tin vào pháp luật, làm điều ác thì nhất định phải trả giá.
Nói rồi, cô lại mở điện thoại lên xem giờ sau đấy tiếp tục lên tiếng:
– Lời khai các anh cũng đã lấy xong rồi. Nếu như vẫn không có chứng cứ đủ cơ sở có thể chứng minh tôi là người sử dụng hoa có độc, vậy cùng lắm thì các anh chỉ có thể giữ tôi ở đây thêm 10 tiếng nữa thôi. Thế nào, tôi có thể đem cơm đến đây ăn được không?
– Cô yên tâm, nếu không có cơ sở buộc tội cô thì chúng tôi không giữ cô lại làm gì. Chỉ là trong quá trình điều tra, cô không được phép rời khỏi nơi cú trú cho đến khi nào vụ việc được sáng tỏ.
Thiên Tình nghe vậy cũng đứng dậy:
– Nếu thế tôi không làm phiền đội trưởng Lâm làm việc nữa. Các anh cần tôi hỗ trợ gì cứ đến tiệm hoa tìm tôi. Hy vọng chuyện này sẽ được làm rõ sớm, để tôi còn kinh doanh nữa.
Nói rồi, cô cúi đầu chào vị cảnh sát 1 cái rồi cũng quay người rời đi. Cô ra đến cổng liền lấy điện thoại của mình bấm gọi đến 1 cái tên lưu trong danh bạ.
– Tịnh Nghi, rảnh không?
– Có chuyện gì sao?
– Rảnh thì qua đón tao đi ăn.
– Chà, hôm nay không mở tiệm sao?
– Bị đóng cửa rồi!
– Sao thế?
– Qua đi rồi nói, tao đang trụ sở cảnh sát.
– TRỤ SỞ CẢNH SÁT!!!!
Chỉ nghe được đầu bên kia hét lên 4 vậy rồi mất tín hiệu hẳn.
Nhưng không lâu sau đó, trên trục đường lớn ngay trụ sở cảnh sát vang lên âm thanh động cơ của chiếc motor phân khối lớn, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Chiếc xe màu đen dừng trước cổng trụ sở cảnh sát, ngồi trên đó là 1 cô gái ăn mặc thời trang phá cách. Đôi chân dài chống xuống mặt được, cô ấy đưa tay lên cởi chiếc mũ bảo hiểm, gương mặt sắc sảo hiện ra. Hứa Tịnh Nghi khẽ lắc đầu để chỉnh tóc, rồi nhìn sang cô:
– Lên xe!
Thiên Tình đi lại, nhìn trước nhìn sau rồi lại hỏi:
– Không mang mũ cho tao sao?
Tịnh Nghi nghe vậy đem chiếc mũ vừa cởi xuống đội lên đầu cô, Thiên Tình lại cản:
– Thôi, mày lái xe thì mày đội đi!
– Không sao, tao thích hít gió hơn! Mau lên đi.
Nghe vậy, cô cũng không nói thêm gì nữa, chơi với Tịnh Nghi lâu cô cũng hiểu tính, 1 khi đã quyết thì không thay đổi.
Thiên Tình trèo lên xe ngồi ở yên sau, cả người hơi đổ về trước mà vòng tay lên ôm lấy bạn mình.
Hứa Tịnh Nghi khoé miệng cong lên 1 đường rồi nói:
– Ôm cho chặt đấy!
Dứt lời, động cơ xe rú lên 1 âm thanh lớn, sau đó lao vào dòng phương tiện tấp nập.
Bọn họ đến 1 quán ăn nhanh ở con phố nhỏ, chọn vị trí bàn khá tách biệt để ngồi. Lúc này, Hứa Tịnh Nghi đã không đợi được mà vội hỏi:
– Xảy ra chuyện gì mà mày lại ở trụ sở cảnh sát?
Cô nghe vậy cũng trả lời:
– Bị tố cáo!
– Tố cáo mày sao? Ai tố cáo mày? Mà mày làm gì mà bị tố cáo?
– Ưh! Vũ Thiên Sơn! Kinh doanh hoa có độc gây hại.
Cô trả lời rút gọn trong 1 câu, khiến Tịnh Nghi càng thêm sốt sắng:
– CÁI QUÁI GÌ THẾ? Mày trả lời có đầu đuôi được không?
– Thì mày cũng phải từ từ tao mới kể được chứ? Hỏi liên tiếp 3 câu như vậy thì tao phải trả lời như thế.
– Được! Bình tĩnh! Nào, bắt đầu kể đi!
Nhân viên quán khi ấy đem nước ra, Thiên Tình vẫn bình thản uống 1 ngụm rồi mới nói:
– Hôm trước tao có giao hoa cho khách, nhưng bó hoa ấy lại được vị khách tặng cho Diệp Phương. Không hiểu sao trong lẵng hoa lại có loài Trúc Đào. Bà ta không cẩn thận đụng vào nên bị ngộ độc, nên sáng nay gửi đơn tố cáo tao.
Hứa Tịnh Nghi có phần kinh ngạc nghe câu chuyện:
– Nhưng Trúc Đào là mày bỏ sao?
Cô khẽ lắc đầu 1 cái:
– Loài hoa đấy có độc tố mạnh, tao đâu phải không biết mà dùng nó để kinh doanh.
– Vậy tại sao lại có trong lẵng hoa của mày? Không lẽ bà ta cố tình gài mày?
– Chuyện này tao không chắc! Năm đó tao đưa Thiên Tâm rời đi 1 cách lặng lẽ, nhiều năm qua cũng không để lộ ra tin tức nào, nên tao nghĩ tao trở về đây 3 năm nhà đấy chưa chắc đã biết. Nếu không biết thì bà ta không thể gài được. Mục đích của tao trở về là muốn âm thầm điều tra những chuyện sai trái để lật đổ ông ấy, đó là lý do tao không muốn công khai chuyện trở về.
– Cũng chưa chắc! Sống cùng 1 thành phố, có khả năng bà ta vô tình nhìn thấy mày rồi.
– Nếu vậy thì không đợi đến 3 năm mới có thể vô tình nhìn thấy đâu. Hơn nữa hôm đấy đến gặp, thái độ của bọn họ khi nhìn thấy tao còn rất kinh ngạc nữa.
– Nếu vậy thì ai là người bỏ hoa độc vào?
Thiên Tình trầm mặc suy nghĩ mà nói:
– Không rõ thực hư chuyện này như thế nào, vậy nên tao phải điều tra rõ. Nhưng lần này tao cần mày giúp 1 tay.
– Muốn tao làm gì?
– Chuyện của Thiên Tâm, tao phát hiện có khả nghi. Con bé Tuyết Nhung bạn cùng phòng với Thiên Tâm có chút khác lạ. Hôm qua khi tao đến ký túc xá thu dọn đồ của Thiên Tâm, có gặp 3 đứa cùng phòng nói chuyện. Tao phát hiện trong cuốn nhật ký của Thiên Tâm bị xé mất vài trang, khi nhắc đến cuốn nhật ký ấy thì 3 người họ đều tỏ ra lúng túng. Tao tin chắc cả 3 đứa nó đều biết chuyện gì đấy. Có điều con bé Tuyết Nhung thì lạ hơn, trên tay nó có 1 vết thương giống như bị móng tay cấu, làm tao nghĩ đến bản kết quả giám nghiệm của Thiên Tâm. Hơn nữa hành động của nó rất kỳ lạ, vậy nên tao muốn nhờ mày theo dõi Tuyết Nhung. Tao muốn biết nó thường xuyên đi đâu, qua lại với ai, chắc chắn nếu như Thiên Tâm là bị sát hại bởi Tuyết Nhung, thì các mối quan hệ của nó có khả năng là 1 phần động cơ.
Hứa Tịnh Nghi gật đầu 1 cái:
– Được! Chuyện này để tao! Đợt này đám thằng Bẻm cũng đang rảnh ăn với chới, tao quăng việc cho chúng nó làm.
– Dặn bọn họ cẩn thận, kín đáo 1 chút. Tránh bứt dây động rừng.
– Vậy còn mày tính sao? Giờ nhà đó đã biết mày trở về rồi.
– Thật ra tao cũng đang tính cho bọn họ bất ngờ 1 phen. Mặc dù không biết ai đang ở trong tối dàn dựng lên vụ này, nhưng kẻ đấy xem như cũng giúp tao hả dạ. Nhìn sắc mặt Diệp Phương như từ cõi chết trở về, chắc chắn doạ bà ta sợ phát khiếp đấy. Dù sao trước sau gì tao với bà ấy cũng phải đấu với nhau 1 trận, coi như mượn chuyện này để khiêu chiến luôn vậy.
Hứa Tịnh Nghi nhìn cô với ánh mắt nhiều tâm tư mà dè chừng nói:
– Thiên Tình…..mày quyết định rồi sao? Dù thế nào nào….ông ta cũng là ba mày.
Trong ánh mắt cô khi ấy loé lên sự thù hận:
– Không! Từ ngày mẹ chết trước mặt tao, ông ấy không còn là ba tao nữa rồi. Tịnh Nghi, không phải mày quên những gì tao phải chịu đựng khi ở trong căn nhà đó chứ?
– Tao không quên! Cho dù mày chọn bất cứ con đường nào, tao cũng đều đứng về phía mày, chỉ là tao hi vọng mày sẽ không phải hối hận về những gì mình làm.
– SẼ KHÔNG!
2 chữ kiên định được nói ra, Hứa Tịnh Nghi khẽ cười 1 cái mà gật đầu:
– Được! Xong chuyện này chúng ta đi chơi 1 chuyến đi.
Thiên Tình nghe vậy lại hướng mặt nhìn lên phía trời, trong đáy mắt chứa đựng những vân mây trắng đang chậm rãi trôi:
– Hi vọng mọi chuyện có thể kết thúc vào 1 ngày mưa rào cuối hè. Để mùa đông có thể đến Châu Hạ ngắm tuyết.
Bên tai cô khi ấy bỗng vọng đến âm thanh từ 1 nơi xa thẳm.
“…
– Chị, mùa Đông chúng ta đi Châu Hạ ngắm tuyết được không? Em nghe nói năm nay lạnh lắm, tuyết rơi sẽ nhiều, trường cũng cho nghỉ rét sớm nữa.
– Uhm, để chị sắp xếp xem sao! Thiên Tâm, sao em lại thích ngắm tuyết như vậy?
– Em chỉ nghĩ đến hình ảnh trời đất chuyển sang 1 màu trắng, cảm giác vạn vật trở về với sự tinh khiết, sạch sẽ, con người cũng trở nên đơn thuần. Ở Hàn họ xem rằng, khi tuyết bắt đầu rơi cũng là lúc những lời nói dối đều được tha thứ, họ sẽ bắt đầu một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc hơn.
Thiên Tình khẽ cười 1 cái mà trêu đùa:
– Như vậy là em đã nói dối điều gì và cần được tha thứ sao?
Thiên Tâm nhìn cô, trong ánh mắt đơn thuần của con bé đã len lỏi những nội tâm phức tạp giấu kín:
– Chúng ta….ai cũng cần được tha thứ!
Lời nói đấy của Thiên Tâm không hiểu sao khiến cô sững lại, Thiên Tình có cảm giác như câu vừa rồi như muốn ám chỉ đến cô vậy.”
Giờ ngồi đây nhớ lại những chuyện cũ, đôi mắt cô đỏ hoe, khoé miệng khẽ cười điệu chua xót:
– Thiên Tâm, em biết cả rồi phải không?
*********
Ngày hôm sau, vì tiệm tạm thời bị đóng cửa nên Thiên Tình cho phép bản thân lười nhác trên giường 1 chút.
Chỉ là mới 8h sáng, ở bên ngoài chuông cửa đã bị nhấn ing ỏi. Cô bước xuống giường, kiếm đại 1 chiếc áo khoác mặc vào để che bớt đi bộ đồ ngủ mà đi ra mở cửa.
Trước mặt Thiên Tình lúc này là bà chủ cho thuê nhà:
– Cô Dung, có chuyện gì mà qua sớm vậy ạ? Cháu nhớ vẫn chưa đến kỳ hạn đóng tiền mà.
Bà Dung nhìn cô bày ra vẻ mặt ái ngại mà kéo cô đi tuột vào trong nhà:
– Tình này, cô đến sớm là vì có chuyện gấp.
– Chuyện gì thế ạ?
Bà Dung thở ngắn thở dài rồi mới nói được:
– Thằng con trai nhà cô cháu biết rồi đấy, nuôi cho ăn rồi toàn báo không. Chả hiểu nó chơi bời kiểu gì nợ nần người ta cả đống tiền, thế là nó lén phá két đem cái nhà này đi thế chấp trả nợ rồi. Giờ chủ mới họ muốn dọn hết để giao nhà cho họ.
Thiên Tình nghe thế sửng sốt nhìn bà:
– Cô Dung, chuyện này mà cô nói gấp vậy cô bảo cháu làm sao? Cháu vẫn đang còn thời hạn ở đây mà.
– Cô biết, nên cô mới vội đến đây báo cho cháu. Giờ cháu dư tháng nào cô trả lại tiền tháng đó.
– Vấn đề không phải là tiền, mà cô báo gấp vậy cháu biết dọn đi đâu?
– Cô cũng ngại lắm, nhưng Tình à, đám người đó là dân xã hội, không theo ý họ thì bọn họ gây chuyện đấy. Cháu xem giúp cô với.
Thiên Tình nghe vậy cũng suy tính, dù sao cô Dung cũng tốt với cô nhiều khi thời gian đầu về đây, cô cũng không nỡ làm khó.
– Hay là thế này, cô thử nói chuyện với chủ mới, nếu như họ không ở thì có thể để cho cháu thuê tiếp được không? Giá cao hơn 1 chút cũng được.
– Chuyện này cô cũng đã nói là có con bé đang thuê rồi, họ bảo đó là việc giữa cháu và cô thì tự giải quyết. Trước cô còn là chủ nhà thì là việc giữa cháu với cô, giờ đổi chủ rồi hay là cháu đến gặp họ nói chuyện thử xem.
– Được! Cô cho cháu số điện thoại đi.
– Cái này…..
– Sao vậy?
Bà Dung cười gượng gạo rồi nói:
– Thật ra cô cũng chưa gặp được chủ mới, đều nói chuyện qua với em út của cậu ta, mà bọn họ cũng toàn đến gặp trực tiếp, không có số liên hệ nữa. Nhưng nghe thằng con trai cô nói, chủ mới này là người giàu có lắm, nghe nói tối nay còn mở tiệc trên du thuyền ở sông Mị nữa.
– Sông Mị? Vậy….anh ta tên gì?
– À, là họ Trần, cô chỉ biết vậy, nếu cháu đến buổi tiệc thì cứ nói gặp ông chủ Trần là họ biết. Vậy nhé Thiên Tình, chuyện này cháu tự giải quyết đi nhé.
Nói vậy là bà Dung cũng liền quay người vội vàng bỏ đi, để cô đứng đấy chỉ kịp “ơ” 1 tiếng đã không thấy người đâu nữa.
Cô suy tính 1 hồi, sau đó quay về phòng lấy điện thoại ra bấm gọi:
– Tịnh Nghi, tối nay đi với tao đến sông Mị đi, nghe nói có tiệc trên du thuyền.