Chiều hoàng hôn buông xuống, có hai trái tim nóng rực của tuổi trẻ đang sánh bước bên nhau, sức sống và tình yêu cuồng nhiệt của họ tưởng như có thể so sánh với mặt trời đỏ mọng xa xa phía chân trời.
Tay đan tay, thời khắc này Châu Thời Bách biết cả đời mình sinh ra để yêu thương và chở che cô gái nhỏ này, từng giây từng khắc cuộc đời anh đều muốn ở bên cô không chia lìa.
Sáng hôm sau, Châu Thời Bách đặc biệt dậy sớm chải chuốt thật kĩ rồi chạy đến nhà Thẩm Mộc.
“Thẩm Mộc ơi đi học thôi…”
Châu Thời Bách thấy hôm nay Thẩm Mộc cũng chải chuốt hơn bình thường thì ngây ngẩn rồi lưu manh nói:
“Biết bạn trai đến rủ đi học nên đặc biệt chuẩn bị đúng không?”
Thẩm Mộc nghe thế thì có chút ngượng ngùng nhưng cũng không chịu yếu thế mà phản bác:
“Không phải ai đó cũng chải chuốt kĩ rồi mới đến đây à?”
“Đúng rồi anh đặc biệt chuẩn bị để đến gặp bạn gái đó.”
Thẩm Mộc lúc nãy còn cong môi cười nghe được câu này của anh thì bối rối lảng tránh bảo:
“Cái đồ vô sỉ này có định đi học không?”
Thời Bách thấy biểu hiện của cô như vậy thì khóe môi càng lên cao.