Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 116: Quy tắc ngầm



Editor: Lông

Địa điễm diễn ra tiệc mừng ở trong một khách sạn nổi tiếng cách rạp hát không xa. Bởi vì là buổi ca nhạc đầu tiên của nhóm Nhân Mã nên công ty quản lý khá cẩn thận, thời gian sắp xếp khá thoáng, bởi vậy chờ khi kết thúc phỏng vấn thời gian vẫn chưa muộn lắm.

Đoàn người dưới sự sắp xếp của nhân viên bảo vệ tiến về phía khách sạn, Khẩn Na La không ngờ Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết sẽ đặc biệt tới xem buổi ca nhạc của họ nên dọc đường đi khá kích động, cẩn thận hỏi ông chủ biểu hiện của mình thế nào.

Thực ra Thương Khuyết không có ý kiến gì, miễn ba mẹ vợ thích là được rồi.

Dụ Tranh Độ khích lệ hai câu: “Rất tốt, ba mẹ tôi rất yêu thích hai người.”

Ba mẹ Dụ ở bên cạnh xấu hổ nhìn họ: “Có thể chụp với hai người rồi đăng lên vòng bạn bè không?”

Khẩn Na La không ngờ ba mẹ của CTO kiêm người yêu ông chủ thích nên vui mừng khôn xiết, vội vã gật đầu.

Vì vậy ba mẹ Dụ gia toại nguyện cùng ban nhạc thần tượng chụp hình chung rồi đăng lên vòng bạn bè, cũng đạt được lượng like và bình luận nhiều nhất từ trước tới giờ.

Dụ Tranh Độ thổn thức: Mới trước hôm nay, vòng bạn bè của mẹ cậu toàn là video về ngỗng Bội Kỳ đây.

Thương Khuyết cũng rất thổn thức: Trước Bội Kỳ, vòng bạn bè của mẹ Dụ đều là ảnh của hắn đây.

Bởi vậy có thể thấy được tường của người trung niên rất dễ bị trèo qua*.

(*ý của câu này là trèo tường ấy, kiểu thích một người nhưng lại nhanh chóng thích người khác.)

Mọi người rất nhanh đã tới khách sạn, bởi vì bữa tiệc chỉ nhằm vào nhân viên của công ty Tinh Trình chứ không bao gồm nhân viên bên rạp hát nên nhân số không nhiều lắm, bởi vậy chỉ dặt trước một phòng nhỏ. Sau khi họ đến thì có nhân viên dẫn họ tới phòng.

Dọc theo đường đi, người của Tinh Trình vô cùng phấn chấn, Từ Huy đắc ý vô cùng, thái độ đối với Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết càng thêm ân cần, gần như là một đường đều dán bên người họ.

Anh ta nói rất hứng khởi, không để ý tới động tĩnh xung quanh, kết quả đi ngang qua một phòng khác đúng lúc cửa phòng kia mở ra, Từ Huy bất thình lình va vào người đi ra.

“Đi không biết nhìn đường à…” Đối phương tức giận mắng, kết quả mới nói được một nửa thì song phương đều ngây ngẩn người.

Từ Huy vốn còn muốn quay đầu lại nói xin lỗi, vừa thấy khuôn mặt của đối phương thì thần sắc hơi thu lại, nhíu mày: “Ồ, đây chẳng phải là đại minh tinh Diệp sao? Đã lâu không gặp.”

Dụ Tranh Độ liếc nhìn thanh niên mới mắng người kia, cảm thấy đối phương có vẻ quen mặt, Thương Khuyết lại lập tức nhận ra được: “Là ca sĩ Diệp Anh Ca.”

Dụ Tranh Độ lúc này mới nhớ ra, Diệp Anh Ca được xem như là ca sĩ lưu lượng tương đối ‘hot’ mấy năm gần đây, lượng fan đông đảo, thỉnh thoảng lên hot search, ngay cả Dụ Tranh Độ không quen thuộc giới giải trí cũng thường thấy cậu ta ở trên mạng.

Mà có vẻ bản thân Diệp Anh Ca kém sắc hơn ảnh trên mạng nhiều, không biết là do uống rượu hay thức đêm mà mặt hơi sưng khiến Dụ Tranh Độ nhất thời không nhận ra được.

Dụ Tranh Độ hơi bất ngờ nhìn Thương Khuyết: “Anh nhận ra được minh tinh à?”

Thương Khuyết bình tĩnh nói: “Fan của cậu ta lấy ảnh đã qua chỉnh sửa so sánh với ảnh gốc của tôi rồi còn la làng ăn vạ.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Anh sếp lại bị so sánh với ngôi sao… Thiết lập tính cách hiếu thắng hôm nay cũng không vỡ nha.

Diệp Anh Ca vừa thấy là Từ Huy thì cố gắng nuốt xuống lời mắng người, vẻ mặt vẫn ngạo mạn như trước, không mặn không nhạt đáp: “Từ tổng, thật là trùng hợp. Không ngờ ở đây lại gặp anh.”

“Bởi vậy mới nói.” Từ Huy đút một tay vào túi, giọng điệu hơi quái gở, “Sớm biết cậu cũng ở đây thì tôi đã thêm một vị trí cho cậu rồi. Mời cậu tới ôn chuyện cũng tốt, dù sao cũng đã từng là đồng nghiệp mà, cậu nói có đúng không?”

“Từ tổng quá khách sáo rồi.” Diệp Anh Ca không để sự trào phúng của Từ Huy vào trong mắt, trong giọng nói có vẻ đắc ý, “Tôi phải đi trước đây, không cần đâu.”

Hai người chỉ nói ngắn ngủi mấy câu nhưng tia lửa bắn khắp nơi. Dụ Tranh Độ hơi sửng sốt, cậu không hiểu rõ giới giải trí nên đương nhiên không hiểu tình cảnh của hai người này là thế nào, còn nhân viên kỳ cựu của Tinh Trình ai cũng tức giận, lén trừng mắt nhìn Diệp Anh Ca.

Tâm tò mò của Dụ Tranh Độ nổi lên, kéo người Tinh Trình qua thấp giọng hỏi: “Từ tổng với ngôi sao kia có chuyện gì vậy?”

“Cậu không biết à?” Nhân viên kia kinh ngạc nhìn cậu, “Trước kia Diệp Anh Ca là ca sĩ công ty chúng tôi, là một tay Từ tổng đào tạo.”

Thì ra công ty Tinh Trình khởi đầu là làm âm nhạc, tuy quy mô không lớn nhưng chuyên nghiệp, chuyện này là nhờ có tổng giám Từ Huy. Từ Huy là người có thâm niên trong âm nhạc, vào thời âm nhạc hoàng kim từng sản xuất rất nhiều bài hát nổi tiếng, sau này thị trường âm nhạc đi xuống, công ty Tinh Trình gặp phải nguy cơ nên bắt đầu chuyển mình.

Nhưng Từ Huy vẫn không từ bỏ làm nhạc, mấy năm trước anh đào tạo Diệp Anh Ca, tốn không ít sức lực cùng tài nguyên đẩy Diệp Anh Ca đi lên. Tinh Trình vốn tưởng rằng có thể dựa vào Diệp Anh Ca quật khởi lần thứ hai nhưng ai ngờ sau khi Diệp Anh Ca nổi tiếng lại ngại quy mô với tài nguyên không đủ đẳng cấp nên nhanh chóng chấm dứt hợp đồng rồi tìm một công ty lớn khác.

Diệp Anh Ca đổi công ty dẫn tới công ty Tinh Trình tổn thương nguyên khí, may là lớp diễn viên được Tần Việt Kiến chứ không chắc giờ Tinh Trình đã phá sản, tuy công ty kéo dài tính mạng thành công nhưng chuyện này rõ ràng là một sự đả kích lớn đối với Từ Huy.

Dụ Tranh Độ hiểu ra, chẳng trách trong lời nói của Từ Huy ẩn chứa sự châm chọc, may là Từ Huy chứ mà đổi thành Thương Khuyết chắc vác súng với gậy ra đập rồi.

Từ Huy cười ha hả, dáng vẻ như không hề để ý nói: “Thật sự bận rộn tới vậy sao? Lượng tiêu thụ album của nhóm nhạc mới công ty chúng tôi hơn cậu gấp mấy lần còn chưa tới mức không có thời gian ăn bữa cơm tối.”

Từ Huy vừa nói xong, sắc mặt Diệp Anh Ca trầm xuống. Trước đây cậu ta làm thế đơn giản là thấy tài nguyên Tinh Trình không đủ tốt mà sau khi chấm dứt hợp đồng thì quả thật Tinh Trình không còn đẩy ra được ca sĩ nào khởi sắc, điều này càng khiến cậu ta tin vào quyết định của chính mình, bởi vậy mỗi khi đụng phải ông chủ cũ của mình luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng.

Mà bây giờ Tinh Trình lại đẩy ra một ban nhạc Nhân Mã, lượng tiêu thụ cùng sự nổi tiếng nghiền ép cậu ta toàn diện, điều này sao có thể khiến Diệp Anh Ca cam tâm, thái độ trước mặt Từ Huy không còn ngạo mạn như trước nữa.

Nhưng Diệp Anh Ca không phải kẻ tầm thường, đâu dễ dàng lộ cái dốt trước mặt Từ Huy, nghe vậy thì cười nhạo: “Thời gian ăn cơm đương nhiên là có nhưng ăn cơm cũng phải xem đối tượng là ai chứ đúng không?”

Hai người đang giao phong thì người trong phòng tựa hồ chú ý thấy Diệp Anh Ca cứ đứng ở cửa mãi, nghi hoặc mà lên tiếng: “Anh Ca, chuyện gì vậy?”

Diệp Anh Ca mở cửa phòng ra, cười nói: “Anh Trần, Thang tổng, thật xin lỗi. Vì gặp bạn cũ nên hàn huyên vài câu.”

Trong phòng có mấy người nữa, Từ Huy nhìn lướt qua hơi kinh ngạc. Mấy người bên trong có một số gương mặt mới nhưng có hai người Từ Huy biết, một là người quản lý của Diệp Anh Ca – anh Trần, một người nữa chính là người mà Diệp Anh Ca gọi là Thang tổng.

“À, Từ tổng thật trùng hợp.” Anh Trần vừa nhìn thấy là Từ Huy thì cười đứng lên, “Không ngờ anh cũng ở đây, sớm biết thế thì đã kêu Anh Ca đi gặp mặt chào hỏi anh rồi.”

Từ Huy ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Không cần.”

Diệp Anh Ca ung dung nói: “Từ tổng, anh cũng thấy đấy, không phải tôi không muốn đi ôn chuyện với anh nhưng thật sự là không đi được, đâu thể nào chậm trễ Thang tổng được đúng không?”

Từ Huy cuối cùng cũng biết được tại sao Diệp Anh Ca có thể lớn lối như thế, ra là đáp được Thang tổng.

Dụ Tranh Độ cũng hơi bất ngờ, hỏi nhân viên bên cạnh: “Thang tổng này chẳng lẽ là Thang tổng kia?”

Câu hỏi này giống như là ám hiểu, nhân viên kia nghe hiểu nên gật đầu: “Chính là Thang tổng đó.”

Không phải chuyện gì khác mà danh tiếng của Thang tổng này thật sự quá lớn, cho dù là Dụ Tranh Độ cũng đọc được tin tức hóng hớt của ông ta.

Bối cảnh của Thang tổng rất lớn, sản nghiệp dưới tay rất nhiều, có đầu tư trong giới giải trí, có tiền có quyền, là một vị kim chủ mà rất nhiều minh tinh muốn tranh tới sứt đầu mẻ trán. Mà bản thân ông ta cũng yêu thích người đẹp nổi tiếng, từng lộ ra không ít scandal với nữ minh tinh tới nỗi ông ta là một thương nhân nhưng độ nổi tiếng lại vượt xa cả một số ngôi sao.

Nghe đâu chỉ cần là nghệ nhân mà Thang tổng vừa ý thì cho dù là khúc gỗ, Thang tổng cũng có thể dùng tài nguyên đập thành ngôi sao. Nếu Diệp Anh Ca quả thật đáp trúng Thang tổng thì tài nguyên sau này nhất định cuồn cuộn không dứt, chẳng trách tư thái trước mặt Từ Huy lại cao ngạo đến thế.

Diệp Anh Ca bị Từ Huy đâm mấy nhát nên cố ý chuyển hướng tới Thang tổng nhưng ai ngờ Thang tổng vừa thấy Từ Huy thì cau mày lại, đứng lên cười nói: “Đây chẳng phải là Từ tổng sao?”

Mặc dù mọi người xưng hô đều thêm từ ‘tổng’ nhưng Thang tổng với Từ tổng hiển nhiên không hề ngang hàng. Vừa thấy Thang tổng nói chuyện thì Từ Huy vội vã cười bồi: “Chào Thang tổng, không ngờ ngài ở đây chứ không tôi đã đặc biệt tới chào hỏi rồi.”

Thấy bộ dạng cúi đầu khom lưng của Từ Huy trước mặt Thang tổng, sung sướng trong lòng Diệp Anh Ca càng tăng nhưng đối thoại sau đó lại khiến sắc mặt người này trầm xuống lần thứ hai.

Thang tổng cười ha hả: “Từ tổng quá khách khí rồi, sao cậu lại ở đây?”

Từ Huy nói: “Nhóm nhạc mới của công ty chúng tôi mới tổ chức buổi biểu diễn gần đây nên giờ tổ chức tiệc khánh công.”

“À, nhóm Nhân Mã đúng không?” Ánh mắt Thang tổng sáng lên, “Đúng lúc lắm, tôi cũng là fan của họ, đang nghĩ không biết có cơ hội hợp tác với quý công ty hay không.”

Thang tổng vừa nói khiến tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Diệp Anh Ca cùng anh Trần không ngờ Thang tổng đã để ý tới nhóm Nhân Mã, vậy bọn họ mời Thang tổng ra chẳng phải để quật ngã Từ Huy mà ngược lại biến thành giá treo quần áo cho Từ Huy à?

Mà Từ Huy đổi sắc mặt là vì Thang tổng không phải người thường, ông ta nói mình là fan của ai thường đại biểu ông ta coi trọng người này.

Cơ hội này nếu đặt ở nghệ nhân với công ty quản lý khác dĩ nhiên là cầu còn không được.

Mà Từ Huy biết rõ hai người nhóm Nhân Mã tuyệt đối sẽ không tiếp nhận quy tắc ngầm, với thực lực của họ cũng không cần dựa vào quy tắc ngầm.

Nhưng nếu Thang tổng đã để ý họ, với thế lực của ông ta trong giới giải trí thì đây không phải là chuyện mà họ có thể làm chủ.

Sắc mặt Từ Huy hơi cứng lại, cười khan nói: “Thang tổng nói đùa, chúng tôi chỉ là công ty nhỏ nào dám hy vọng xa vời…”

“Từ tổng không cần tự ti. Chẳng phải công ty các cậu đã nâng lên được nhiều ngôi sao mà không phải sao?” Thang tổng chậm rãi đi tới, “Chọn ngày không bằng bắt gặp, nếu đã gặp nhau rồi không bằng nhóm Nhân Mã cũng tới đây uống mấy ly với chúng tôi?”

Từ Huy thầm đổ mồ hôi từ chối: “Này, hai vị kia của chúng tôi đều là người mới, không hiểu quy củ, chỉ sợ tốn thời gian của Thang tổng…”

Thang tổng ngoài cười nhưng trong không cười mà nói rằng: “Không ít người mới cùng ăn cơm với tôi, người không hiểu quy củ càng nhiều hơn, trong giới này chẳng lẽ còn có người không thể gặp?”

Thang tổng xưa nay phách lối thành quen, trong lời nói mang theo sự cưỡng bách của người bề trên khiến Từ Huy nói không nên lời.

Nếu Từ Huy cứ tiếp tục từ chối mà Thang tổng này không phải là người độ lượng, một khi đắc tội ông ta chỉ sợ toàn bộ công ty Tinh Trình đều không có kết quả tốt.

Anh chảy mồ hôi ròng ròng, đang lúc luống cuống thì đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng của Thương Khuyết: “Vậy để nhóm Nhân Mã tới đây đi.”

Từ Huy đột ngột quay đầu, khó có thể tin được nhìn Thương Khuyết giống như đang nhìn ông chủ bán đi xương máu công ty mình: “Thương tổng, như vậy sao được…”

Thương Khuyết tỏ vẻ không sao: “Việc nhỏ thôi.”

Chuyện này sao có thể là việc nhỏ, Từ Huy cho là Thương Khuyết không hiểu quy tắc ngầm giới giải trí, điên cuồng ám chỉ cho hắn nhưng đáng tiếc Thương Khuyết không thèm nhìn lần nào.

Thang tổng như giờ mới chú ý bên cạnh có người, hỏi Từ Huy: “Vị này chính là?”

Từ Huy thấy tình thế không thể cứu vãn nữa, chỉ có thể nhận mệnh mà giới thiệu bọn họ.

“Thì ra là ông chủ của Nhân Mã, thất kính.” Thang tổng cùng Thương Khuyết nắm tay, sau đó cảm thấy lòng bàn tay như bị thứ gì đó đâm trúng, nhìn xuống thì thấy là một tấm danh thiếp.

Thương Khuyết nhàn nhạt nói: “Lúc hợp tác đưa danh thiếp của tôi có chiết khấu.”

Thang tổng: “…”

Người xung quanh cũng bị hành động của Thương Khuyết gây chấn động, nghĩ thầm chẳng trách thoải mái cho Nhân Mã đi xã giao như thế, đây là nhanh chóng muốn ôm cái đùi lớn Thang tổng?

Nhóm Nhân Mã nhanh chóng bị gọi tới đây. Từ Huy nói đơn giản lại tình huống cho họ, anh vốn tưởng nhóm Nhân Mã sẽ có chống cự nhưng không ngờ hai người kia không hề có dấu hiệu từ chối, tư thái bình tĩnh chào hỏi với Thang tổng.

Trên mặt Thang tổng lộ ra nụ cười thỏa mãn, đôi mắt nhìn chằm chằm nữ Khẩn Na La không thôi: “Tiểu thư Cận Na so với ảnh trên mạng càng đẹp hơn nhiều.”

Nữ Khẩn Na La khách sáo gật đầu: “Cảm ơn.”

Thấy nữ Khẩn Na La không có dấu hiệu kháng cự, ánh mắt Thang tổng càng lộ liễu hơn: “Bản thân tôi rất coi trọng tiềm năng phát triển của tiểu thư Cận Na, luôn hy vọng có cơ hội hợp tác với tiểu thư, không biết tiểu thư có hứng thú không?”

Từ Huy ở bên cạnh vỗ trán, tuyệt vọng nhìn Thương Khuyết, muốn nói lúc trước Thang tổng còn dùng nhóm Nhân Mã làm ngụy trang, giờ thì không thèm che giấu luôn, cậu xem từ đầu tới cuối ông ta chỉ nhìn chằm chằm Cận Na, không hề để ý tới Cận La, ý tứ trong đó chẳng phải quá rõ rồi sao?

Từ Huy sốt ruột nghĩ cách giúp Cận Na từ chối thì lại nghe Cận Na cảm kích nói: “Nếu đã nhận được sự quan tâm của Thang tổng thì không ngại chẳng bằng chúng ta vào phòng nói chuyện, tôi nguyện ý vì Thang tổng cung cấp thêm nhiều phục vụ.”

Từ Huy:???

Những người khác:???

Lúc Thang tổng với Từ Huy giao phong, ai cũng nghĩ đây là người bề trên cưỡng bức quy tắc ngầm với nữ nghệ nhân. Sao giờ xoay chuyển biến thành nữ nghệ nhân chủ động yêu cầu cung cấp phục vụ cho kim chủ?

Hơn nữa khuôn mặt Cận Na rõ ràng vô cùng thuần khiết, đạm bạc, không ngờ tới tác phong lại thoáng như thế, kim chủ người ta còn chưa mở miệng mà cô lại chủ động leo lên?

Thang tổng vốn thấy thái độ của Từ Huy còn tưởng trắc trở lắm đây không ngờ Cận Na lại biết nhìn như thế, lúc này cười to ‘haha’ làm bộ muốn ôm cô: “Được, rất tốt.”

Cận Na vội vã né tránh móng heo của ông ta, hai tay chắp trước ngực, cung kính mà nói: “Thang tổng, mời.”

Thang tổng cũng không khách sáo, người trên bàn rượu đều là người quen, hiểu biết tác phong của nhau nên không cần giả ngu, ông ta phất tay với những người khác, đi cùng Cận Na.

Lưu lại một đám người ngổn ngang trong lòng.

Không biết qua bao lâu mới có người chậm rãi phục hồi tinh thần lại, Diệp Anh Ca châm chọc nói: “Thì ra người mới mà Từ tổng ký lại thoải mái như thế, chẳng trách nổi tiếng nhanh vậy!”

Từ Huy lườm cậu ta, muốn mở miệng phản bác nhưng đôi môi nhấp mãi mà không thể nói ra lời. Rõ ràng không phải nhóm Nhân Mã dựa vào quy tắc ngầm để nổi tiếng nhưng sau chuyện vừa rồi chẳng còn ai tin nữa.

Dụ Tranh Độ nãy giờ vẫn im lặng là vì cậu tin tưởng Thương Khuyết sẽ không làm bậy, mà thấy Cận Na với Thang tổng cùng vào phòng thì hơi mất bình tĩnh, thấp giọng hỏi Thương Khuyết: “Sao anh lại để Khẩn Na La đi xã giao vậy?”

“Sao thế?” Thương Khuyết không hiểu vì sao mọi người lại kinh ngạc tới thế, nói, “Trước đây quan to cũng thường thiết yến khoản đãi sứ giả phương Tây mà.”

Dụ Tranh Độ im lặng một lúc: “Này giống nhau sao?”

Thương Khuyết suy nghĩ một hồi: “Không khác lắm.”

Dụ Tranh Độ: “Vậy Cận Na cùng Thang tổng vào phòng là?”

Thương Khuyết: “Không phải ông ta muốn đầu tư sao? Sứ giả phương Tây trước giờ đối đãi với thí chủ đều khách sáo…”

Dụ Tranh Độ: “…”

Tuy Thương Khuyết nói vậy nhưng Dụ Tranh Độ vẫn còn mê man. Cậu phát hiện bản thần chưa hiểu rõ quy tắc làm việc của quỷ thần này, lại nhìn Cận La thì cậu ta cũng bình tĩnh, không hề có vẻ lo lắng gì cho bạn gái mình.

Dụ Tranh Độ nghĩ nghĩ một hồi rồi thông suốt, dù sao Khẩn Na La cũng là thần, không tới nỗi chịu thiệt trước mặt người phàm.

Đúng lúc Từ Huy nhìn sang với vẻ mặt mờ mịt cùng hoang mang, Dụ Tranh Độ không thể làm gì khác hơn là cười an ủi: “Không có chuyện gì đâu, không cần lo lắng.”

Trong khi Từ Huy thấp thỏm thì đoàn người đã quay lại phòng nhỏ, chuyện Cận Na cùng Thang tổng vào phòng đã bị nhân viên Tinh Trình truyền ra, từng người giống hết xác chết di động, hiển nhiên là đang bị đả kích chưa thoát ra được.

Ba mẹ Dụ cũng không có tâm tư ăn uống, không ngừng hỏi Dụ Tranh Độ: “Tiểu thư Cận Na có phải bị cưỡng ép không? Cô ấy không sao chứ?”

Dụ Tranh Độ không thể làm gì khác hơn là không ngừng động viên họ: “Không sao đâu, bọn họ chỉ là đi nói chuyện hợp tác.”

Mà lời của cậu đương nhiên không được mọi người tin tưởng, sau đó còn thu được một đống ánh mắt nhìn cậu như bị thiểu năng.

Nữ nghệ nhân xinh đẹp cùng nhân sĩ nổi danh háo sắc vào phòng chỉ là nói chuyện hợp tác? Chỉ sợ là hợp tác trên giường thì có.

Bởi vì chuyện này mà tiệc khánh công không còn là tiệc khánh công, bầu không khí trong phòng nghiêm trọng dị thường, ngay cả tiếng cụng ly cũng không có. Từ Huy thấy mọi người không có tâm tình nên tùy tiện ăn mấy miếng muốn khiến mọi người giảm bớt căng thẳng.

Nhưng anh còn chưa mở miệng thì bỗng nhiên bên ngoài truyền ra tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng nói chuyện, mơ hồ có người lo lắng nói: “Phu nhân, bà bình tĩnh lại đã. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện…”

Tiếp theo là thanh âm lạnh lùng của người phụ nữ trung niên: “Không có gì để nói cả.”

Từ Huy vội vàng đứng lên đi ra thì thấy có một đám người đi tới, dẫn đầu là một quý bà quyền quý, bên cạnh bà là mấy người cầm thùng dụng cụ, phía sau là mấy người cùng ngồi ăn với Thang tổng.

Từ Huy thấy thế thì huyệt thái dương nhảy lên, quý bà kia rõ ràng là vợ của Thang tổng.

Anh vội vàng tiến lên chào hỏi: “Phu nhân Thang, chào bà.”

Phu nhân Thang mắt lạnh liếc nhìn: “Cậu là ai?”

Anh Trần từ phía sau tiến lên trước hai bước, cười nói: “Phu nhân, vị này chính là người quản lý của Tinh Trình – Từ tổng.”

Ánh mắt của phu nhân Thang hiện lên thâm ý: “Thì ra là người lái buôn của tiểu thư Cận Na.”

Bà dùng từ này không thể nói là không khó nghe nhưng Từ Huy có nỗi khổ không nói được nhưng lại không thể phản bác câu nào, chỉ lúng túng nói: “Phu nhân, sao bà lại tới đây?”

“Tới bắt gian.” Phu nhân Thang lời ít mà ý nhiều cũng lười phí lời với Từ Huy, mang người né anh rồi thẳng hướng tới căn phòng của Thang tổng.

Từ Huy không ngờ phu nhân Thang lại nghe được tiếng gió nhanh tới thế, gấp tới mức vỗ mạnh đùi, anh Trần ở bên cạnh cười nói: “Từ tổng, đi cửa lớn đúng là thượng vị nhanh nhưng cũng vô cùng nguy hiểm đó.”

Từ Huy liếc mắt nhìn: “Là cậu mật báo với phu nhân?”

Anh Trần liên tục xua tay: “Ài, chuyện không có chứng cứ, anh đừng có nói nhảm.”

Diệp Anh Ca đi sau anh Trần cũng cười nói: “Từ tổng, lần này chẳng phải là tiền mất tật mang sao?”

Từ Huy căm hận trừng mắt nhìn hai người: “Các người làm thế, Thang tổng chắc chắn không để yên cho hai người.”

Diệp Anh Ca đắc ý nói: “Chẳng lẽ anh quên mất còn phu nhân Thang?”

Lần này Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết cũng nghe thấy thanh âm đi ra ngoài: “Sao vậy?”

Từ Huy nói lại với họ, cả người sốt ruột không thôi: “Giờ phải làm sao đây?”

Thương Khuyết không rõ: “Rất khó khăn sao?”

Từ Huy: “Không khó à? Là do hai người không biết sức mạnh của phu nhân Thang!”

Tuy Thang tổng lợi hại nhưng dựa vào cha vợ để lập nghiệp, địa vị của phu nhân Thang rất cao, ở trong công ty của Thang tổng cũng có cổ phần, bởi vậy tuy Thang tổng hoa tâm háo sắc nhưng ăn vụng nhất định phải trốn vợ.

Hơn nữa gần đây có tin đồn phu nhân Thang đã không thể nhịn nổi Thang tổng nữa, đang nội đấu với Thang tổng và kìm nén sức lực để bắt được điểm yếu của ông ta.

Hôm nay nếu bị phu nhân Thang bắt gian tại giường, Thang tổng chắc chắn có thể chống đỡ được nhưng Cận Na thì không chắc. Lúc đó Tinh Trình với Nhân Mã chắc chắn sẽ trở thành pháo hôi trong cuộc nội đấu giữa hai vợ chồng họ.

Dụ Tranh Độ nghe thấy Từ Huy phân tích như thế, trong lòng cũng treo lên nhưng cậu đồng dạng tin tưởng Thương Khuyết nên nhìn hắn, Thương Khuyết: “Các người suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Từ Huy lòng như tro tàn: “Đây là nghĩ quá nhiều sao?”

Anh Trần với Diệp Anh Ca thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Từ Huy khiến tâm tình trở nên tốt lên, nhanh chân đuổi theo phu nhân Thang, chuẩn bị tận mắt xem trận bắt gian thế kỷ.

Từ Huy suy nghĩ một lát vẫn cùng đi theo Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết, thực sự nếu không được thì anh còn giúp được chừng nào hay chừng ấy.

Bọn họ gần tới cửa phòng Thang tổng thì thấy nơi đó đã vây quanh một đám người.

Phu nhân Thang khoanh tay, sắc mặt lãnh khốc đứng trước cửa, nhân viên khách sạn cùng bà giằng co: “Thưa quý bà, chúng tôi không được phép…”

Phu nhân Thang khoát tay chặn lại, hai người kéo nhân viên khách sạn ra, bà nói: “Có tổn thất gì thì tôi đền gấp mười lần.”

Bạn của Thang tổng vẫn giảng hòa: “Thưa quý bà, nhấn chuông cửa là được rồi, không cần ép mở chứ?”

Phu nhân Thang mặc kệ, chỉ lạnh lùng nói: “Cút ngay.”

Dụ Tranh Độ nhìn lướt qua thấy hai nhân viên cầm dụng cụ đứng ở cửa, còn có một người khác cầm camera, xem ra không chỉ là ép mở mà còn muốn bắt trọn từng khoảnh khắc làm chứng cứ nữa.

Cậu gấp tới mức kéo cánh tay Thương Khuyết: “Tiểu Thương…”

Thương Khuyết vỗ vỗ mu bàn tay cậu, giọng điệu hơi nghi hoặc: “Có gì để chụp vậy? Làm ảnh tuyên truyền sao?”

Chỉ nghe tiếng ầm thật lớn, thủ hạ của phu nhân Thang thuần thục phá cửa phòng, sau đó một đám người nhanh chóng vọt vào, thợ chụp hình xông lên trước, đèn flash không ngừng chớp lóe.

Anh Trần cùng Diệp Anh cũng không kịp đợi cùng chen vào.

Chỉ thấy trong phòng, Thang tổng quần áo chỉnh tề đang dựa vào cửa sổ nhắm mắt tĩnh tọa, đối diện với ông ta là nữ nghệ nhân mặc áo da, trang điểm mắt khói, hai tay chắp trước ngực, cùng ngồi tư thế xếp bằng dưới đất đang thấp giọng niệm kinh Phật: “Như ngã tích vi Ca Lợi Vương cát tiệt thân thể, ngã vu nhĩ thì vô ngã tương, vô nhân tương, vô chúng sinh tương, vô thọ giả tương*…”

(*nếu không nhầm thì đoạn này có nhắc tới Ca Lợi Vương hay còn có tên là Kaliraja or Kalingaraja (skt)—See Ca Lợi.)

Cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện trong phòng có tiếng nhạc Phật chảy xuôi khiến lòng người an lành.

Nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng động, Thang tổng chậm rãi mở mắt ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh minh, hai tay chắp trước ngực cúi đầu về hướng mọi người: “Chư vị sao lại lỗ mãng như thế? Không ngại thì ngồi xuống cùng tôi đọc kinh Phật, cảm thụ sự huyền diệu của Phật pháp.”

Tất cả mọi người:???