Bé trai hóa trang thành quả bí ngô ở bên cạnh nói tiếp: “Cháu là Cổ Mạn Đồng*.”
(*cổ mạn đồng: tên tiếng Thái là Kuman Thong (กุมารทอง), là thánh vật có lịch sử hơn một trăm năm ở Đông Nam Á, cũng được gọi là “Kim đồng tử” hoặc “Phật đồng tử”, dùng nguyên liệu khác nhau chế tạo thành hình dáng trẻ con, sau đó được cao tăng hoặc pháp sư thêm linh hồn đứa bé bị sẩy thai hoặc chết bất ngờ vào ở trong đó.)
Bé gái bổ sung: “Cậu ấy tới từ Thái Lan.”
Một người khác mặc trang phục màu đen, cầm thanh kiếm cũng mở miệng: “Tui là Khuê Long.”
Ba người nói xong thì bỗng nhiên có một thanh âm xa xa ở phía đại thụ truyền tới: “Tui là Ti…”
Cao Đối Đối quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ tóc dài trốn ở sau thân cây, ngượng ngùng nhô đầu ra.
Cao Đối Đối lịch sự gật đầu với cô: “Xin chào.”
Thiếu nữ nghe vậy thì sợ hãi rụt người lại.
Sau đó thì nghe thấy bạn nhỏ Khuê Long nói rằng: “Ấy ấy, đừng nói chuyện với cô ấy, cổ sẽ tự ti đó.”
Cao Đối Đối: “???”
“Anh ơi, điện thoại của anh rơi rồi.” Bé gái chỉ vào chiếc điện thoại cách đó không xa.
“Ồ, đúng rồi.” Cao Đối Đối giờ mới nhớ mình vẫn đang còn livestream, vội vã đi nhặt điện thoại, nhặt xong đang định nói cảm ơn với mấy bạn nhỏ thì vừa mới quay đầu lại phát hiện không thấy ai nữa.
Cao Đối Đối: …Trẻ con hiện giờ đều chạy trốn nhanh vậy à? Lại chẳng phát ra âm thanh nào.
Anh gãi đầu, không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội vã xem phòng livestream. Vừa mới nhìn đã sợ hết hồn, nhân khí phòng livestream của anh đã nhảy lên top, trở thành kênh được xem nhiều nhất Big Eye.
Cao Đối Đối hoang mang đọc bình luận với hậu đài, mãi sau mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thì ra ban nãy anh ném điện thoại đi, khán giả không thấy được gì tiếp theo đều tưởng là anh thật sự gặp quỷ. Đây là lần đầu tiên một streamer thần quái chân chính được gặp quỷ, hơn nữa là còn đụng ác quỷ thắt cổ váy đỏ giày đỏ trong truyền thuyết.
Đêm nay nhiệt độ phòng livestream vốn đã khá cao, vừa đụng chuyện này liền bật lên trở thành đề tài nóng sốt. Nhà đài liên tục đưa kênh của anh lên trang đầu tuyên truyền, các đài khác cũng có người phát liên tục, hình ảnh giày cao gót màu đỏ cùng cẳng chân trắng bệch đã bay đầy trời từ tám đời, thành công dọa khóc vô số dân mạng khiến càng nhiều người nghe ngóng tin, dồn dập chờ xem phần tiếp theo.
Trong bình luận đều là tin nhắn lo lắng chờ anh trả lời:
[Đối Đối, anh có sao không?]
[Đờ mờ đờ mờ, tui thật sự bị dọa khóc.]
[Làm sao bây giờ? Có cần giúp Đối Đối báo cảnh sát không?]
[Chờ chút đi, mới mấy phút à, chưa biết xảy ra chuyện gì nữa…]
[Báo cảnh sát thế nào? Nói gặp quỷ à?]
Cao Đối Đối vội mở camera hướng mặt mình: “Mọi người đừng lo lắng, tôi không sao.”
Trong bình luận thở phào nhẹ nhõm rồi liên tục hỏi anh tình huống cụ thể.
Cao Đối Đối act cool 5s, nhất thời không biết nên giải thích thế nào với khán giả, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nói rõ tình huống với quỷ treo cổ, dò hỏi có thể cùng quay với anh không.
Con ngươi quỷ treo cổ chậm rãi đi xuống, trên mặt lạnh lùng. Cao Đối Đối tưởng cô không chịu, đang định không được thì không cần miễn cưỡng thì nghe cô nói: “Quay từ bên trái, sườn mặt bên trái của tôi đẹp hơn.”
Cao Đối Đối: “…Được.”
Anh nói xong thì giơ điện thoại lên, vừa chỉ quỷ treo cổ vừa giải thích: “Thật ra ban nãy không phải gặp quỷ, cô ấy cũng là nhân viên khu vui chơi, mọi người nhìn xem…”
Trong ống kính, quỷ treo cổ hướng về phía khán giả lộ ra nụ cười âm trầm đầy chết chóc.
Bình luận:
[???]
[………….Bà mẹ nó!!!]
[Đối Đối, anh bị lừa rồi! Đây là quỷ thật đó!!!]
[Tôi phục sát đất cái du hội này rồi…]
[Diễn viên mà có thể treo trên cây như vậy? Chưa thấy bao giờ á???]
[Cho dù là giả thì tui cũng bị dọa vãi đái…]
Khán giả không hề ngờ tới câu chuyện gặp quỷ sẽ rẽ về hướng như thế, trong lúc nhất thời có cảm xúc muốn mắng người nhưng vẫn không khống chế được sự sợ hãi. Mà dù thế nào thì lần livestream này đã bạo triệt để, chuyện liên quan tới Cao Đối Đối và du hội đều nổi tiếng khắp trên mạng.
Đặc biệt là cặp chân trắng bệch và đôi giày đỏ cùng với nụ cười chết chóc của quỷ treo cổ đã trở thành những bài post khủng bố quen thuộc…
Đương nhiên, mấy tấm hình đó chỉ có thể lừa những người qua đường không biết sự thật vì sau đó Cao Đối Đối đã trò chuyện với quỷ treo cổ để giết thời gian. Quỷ treo cổ cũng rất hay nói, còn có thể tương tác qua lại với dân mạng.
“Tôi đã treo cổ từ mười mấy năm trước rồi. Là vì tổn thương tình cảm.. Ài, thật sự không đáng. Sau khi tôi chết rồi, tên tiện nam chẳng thương tâm được bao lâu đã tìm được tình yêu mới…”
“Mặc áo đỏ giày đỏ thắt cổ thật ra không có tác dụng gì, vì cõi âm có điều lệ quản chế nghiêm ngặt, không thể tìm người dương gian báo thù…”
“Có thể tìm người thân đã mất không á? Không thể, có quy định hết đó. Quỷ chết không quá mười năm muốn ra ngoài phải hóa trang hết, nếu không sẽ rất lộn xộn…”
“Vật đáng mua nhất Quỷ thị à, tôi đề cử gian hàng thứ bảy viết chữ ấy. Khi còn sống chủ sạp hình như là thư pháp gia rất có tiếng, những chữ kia rất đắt giá…”
Khán giả vì sự thân thiện của cô mà cười cả buổi:
[23333333 chị gái thật chuyên nghiệp, trình độ nhập diễn rất đáng khen ngợi.]
[Lúc trước tôi nghe nói công viên trò chơi ở nước ngoài yêu cầu nhân viên lúc nào cũng phải hòa mình cùng với nội dung vở kịch, không thể chỉ diễn, phải khiến du khách thật sự cảm thấy bản thân ở trong thế giới thần thoại, không nghĩ trong nước chúng ta cũng có loại này.]
[Đúng vậy đúng vậy, suýt nữa là tôi tin là chị gái này thật sự là quỷ treo cổ.]
[Còn hoàn mỹ tránh được bug nữa, tôi tin là không có ai gặp quỷ quen biết vì quỷ mới không thể dùng mặt thật 2333]
[Thư pháp gia nổi danh quá cố, hahaha… Thế giới ở du hội này thật sự quá hoàn hảo, yêu yêu~]
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên bên Âm Sơn Bát Cảnh truyền tới một trận huyên náo. Cao Đối Đối quay đầu nhìn lại thì thấy đám người bắt đầu tràn tới, quỷ treo cổ cũng ngước mắt nhìn, nói: “À, buổi diễu hành bắt đầu rồi.”
Cao Đối Đối giật mình hỏi: “Còn có diễu hành?”
Quỷ treo cổ: “Có, 11 giờ Quỷ Môn Quan sẽ mở, bách quỷ dạ hành.”
Cao Đối Đối lập tức động lòng, tuy khán giả không nỡ tạm biệt quỷ treo cổ nhưng vẫn muốn đi coi diễu hành. Đây chính là cơ hội ngàn năn có một nên lưu luyến không nỡ mà bái bai quỷ treo cổ, chạy về phía Quỷ Môn Quan.
Cao Đối Đối đến khá trễ nên lúc tới hai bên đường đã chật ních du khách. Còn có nhân viên hình thù kỳ quái đứng bên trong duy trì trật tự để đảm bảo đường thông.
Cao Đối Đối hết cách, vất vả lắm mới tìm được vị trí khá cao ở cầu Nại Hà, tìm vị trí thu hình xong luôn. May mắn là lúc chuẩn bị xong thì diễu hành mới chính thức bắt đầu.
Chỉ nghe ‘bùm’ thật lớn, phía xa xa lan tới một luồng khói dày đặc kèm tiếng pháo vang dội, đội ngũ chậm rãi đi ra từ trong làn khói.
Diễu hành Tết Trung Nguyên chính thức bắt đầu.
Chuyên ngành lúc trước của Cao Đối Đối có tìm hiểu qua tập tục Tết Trung Nguyên, bây giờ đều được dùng tới, vừa xem vừa giải thích cho khán giả: “Đây được gọi là dâng hương đốt pháo, cũng có nơi gọi là đốt bao…”
Bên cạnh cũng có thanh niên không hiểu đi hỏi nhân viên đây là gì, nhân viên kiên nhẫn trả lời từng câu.
Thì ra nửa phần đầu của diễu hành là diễn giải các phong tục của Tết Trung Nguyên, ngoại trừ dâng hương đốt pháo còn có hoạt động cúng tế thổ địa.
Đội ngũ rất dài. Mỗi bộ phận nhân viên sẽ có trang phục và trang bị khác nhau ứng với chủ đề riêng biệt. Khi diễu hành, mỗi chủ đề sẽ dừng lại biểu diễn rồi đi tiếp.
Cao Đối Đối đứng ở đầu cầu Nại Hà, sau khi đội ngũ nhảy múa cầu nguyện cho mùa gặt mới thì một nhóm thiếu nữ mặc áo ống tay dài và hẹp đi tới.
Khuôn mặt của các thiếu nữ rất đẹp, thân mang áo lụa quần hoa, đồ trang sức trang nhã, các cô múa hoa sen nhẹ nhàng, thanh thoát khiến các du khách vui tai vui mắt.
Trên tay các cô nâng đèn lồng hình hoa sen, đi tới cầu Nại Hà thì xếp hàng ngang, trong tiếng cầm đệm nhẹ nhàng thả đèn lồng trôi xuống sông.
Cao Đối Đối giảng giải cho khán giả: “Thả đèn hoa đăng trôi sông là một hoạt động dân tộc quan trọng trong Tết Trung Nguyên, hay còn được gọi là ‘hà đăng độ cô’, giống như Tết Nguyên Tiêu vậy. Tập tục này cũng chính là được phát triển từ Tết Nguyên Tiêu, vì Nguyên Tiêu là dành cho người nên thả đèn lên trời, mà Trung Nguyên là lễ quỷ nên thả đèn dưới nước…”
Dân gian cho rằng người là dương, quỷ là âm, lục (đất liền) là dương, thủy là âm.
Thế giới dưới nước thần bí âm u giống như địa ngủ vậy, quỷ hồn đều trầm luân ở dưới đó.
Mục đích thả đèn lồng dưới nước chính là phổ độ và cầu nguyện. Dân chúng cho rằng quỷ hồn dưới u minh nếu nhặt được một chiếc đèn lồng thì có thể gửi hồn vào đó để được tái sinh.
Khán giả coi livestream vừa nghe Cao Đối Đối vừa dõi theo tình cảnh trên sông.
Nói tới con sông của du hội này cũng rất kỳ lạ. Ở đây thật ra không có sông, mà phía ban tổ chức không biết dùng vật liệu gì mà miễn cưỡng tạo ra nơi có cảm giác như sông. Lúc trước Cao Đối Đối tham quan Âm Sơn Bát Cảnh đã quan sát kỹ, hình như là dùng ánh đèn đặc thù nào đó tạo thành hiệu quả thị giác.
Mà lúc này ống kính ở xa nên phảng phất như thật sự giống như sông thật, chỉ khác là nước sông kia đậm màu đến mức như màu đỏ đen, xa hơn nữa tựa hồ có sóng đánh tới.
Truyền thuyết Nại Hà là từ trong biển rộng âm u chảy tới một luồng ác thủy, mênh mông sóng đen, cuồn cuộn sóng hồng hoặc lạnh lẽo như băng, hoặc nóng như lửa thiêu dựa vào nghiệp của mỗi người, có người nông có người cạn.
Mà lúc này đèn hoa đăng chậm rãi thả trên sông, ánh lửa lay lắt bên trong lồng chiếu lên mặt sông, mơ hồ soi sáng cả con sông.
Tựa như âm hồn trầm luân, tựa như ác quỷ giãy dụa.
Thét lên một tiếng, hỡi ôi biết bao thương xót cùng tiếc than.
Trong lúc nhất thời, cả du khách ở hiện trường cùng phòng livestream đều không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Đương nhiên là càng nhiều người khen ngợi ban tổ chức làm rất tốt.
Xa xa ở phía Quỷ Môn Quan là Thương Khuyết cũng đang giảng giải tập tục lưu truyền ngàn năm cho Dụ Tranh Độ nghe.
Du khách tới còn đông hơn so với những gì mà họ mong đợi, cho dù đã tới khuya nhưng người tới không hề giảm chút nào. Hai bên đường đều chật ních người, ban đầu Thương Khuyết và Dụ Tranh Độ còn sóng vai đứng nhưng càng lúc càng chen, hai người bị ép tới mức dựa sát sàn sạt.
Thương Khuyết sợ Dụ Tranh Độ lại ngã, cánh tay vòng hờ qua eo Dụ Tranh Độ.
Dụ Tranh Độ hơi ngượng ngùng. Nửa đầu buổi diễu hành đã kết thúc, thời gian vừa vặn chỉ đúng nửa đêm, quỷ tiết Trung Nguyên mới tới phần quan trọng nhất.
Nơi sâu thẳm trong bóng đêm truyền tới tiếng quát nhẹ mà nặng nề:
“Nhân gian tháng bảy, địa quan xá tội…”
“Địa cung mở cửa, hồn đăng dẫn đường…”
“Bách quỷ dạ hành, người sống dạt ra…”
“(Đặc) xá…”
Thanh âm vừa xa xăm vừa trống trải, không biết từ đâu truyền tới mà đánh thẳng vào trong tai mỗi người.
Ngay sau đó là tiếng vang ‘kẽo kẹt’ nặng nề, cửa lớn Quỷ Môn Quan dày nặng từ từ mở ra, một luồng khói mù u ám tràn ra ngoài khiến khán giả giật mình như đang chìm trong hoàng tuyền tăm tối.
Cửa lớn mở rộng, sương khói phiêu tán, bên trong đột nhiên có điểm sáng. Một lát sau mọi người mới thấy rõ điểm sáng đó là gì.
Vô số đèn Khổng Minh* bay từ trong ra ngoài, giống như tiếng quát mở đầu, là hồn đăng mở đường cho bách quỷ.
(*đèn Khổng Minh: lợi dụng nguyên lý không khí nóng thì tương đối nhẹ có thể bay lên cao mà chế thành chiếc đèn giấy, bên trên không có miệng, tim đèn sau khi cháy xong thì không khí nóng đầy ắp ở bên trong làm cho đèn bay lên cao. Tương truyền do Gia Cát Lượng thời Tam quốc chế ra, đèn sáng hai chữ Khổng Minh.)
Hồn đăng bay về phía bầu trời đêm mà trong Quỷ Môn Quan phát ra tiếng ‘ầm ầm’.
Bách quỷ dạ hành chính thức bắt đầu.
Du khách đang hỗn loạn như chìm vào âm phủ đột nhiên tỉnh lại, phát ra tiếng hét náo nhiệt, điên cuồng ngó đầu lên trước, chỉ sợ bỏ qua cảnh hay.
Sau đó Dụ Tranh Độ vì được đỡ mà hơi ngượng bị chen lấn nên cả người nhào vào trong lồng ngực Thương Khuyết.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thương Khuyết không có vẻ không vui nên dứt khoát cọ cọ lên ngực hắn, nói: “Tiểu Thương, mau bảo vệ tôi. Tối nay tôi có thể về nhà lành lặn được hay không là phải nhờ anh rồi!”
Thương Khuyết đột nhiên nở nụ cười, ‘ừ’ một tiếng, cánh tay đang ôm hờ lập tức đổi thành ôm thật.
Hai người dựa vào nhau như tách biệt một thế giới riêng khỏi đám đông, xung quanh hình như lập tức yên tĩnh lại.
Dụ Tranh Độ không nói rõ được tâm trạng mình hiện giờ là gì, đành ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Hồn đăng dẫn dắt, sương khói Quỷ Môn Quan tan đi, một bóng người xuất hiện.
Bốn yêu quái thấp bé dẫn đầu, nâng kiệu trên vai chậm chạp đi ra. Kiệu không có nóc cũng không có mành che mà trên đó là cô gái trẻ với dung mạo diễm lệ, tư thái yểu điệu, hơi lộ vai ra ngoài. Cô nghiêng người nhẹ nhàng nhìn về phía đoàn người, sóng mắt khẽ lưu chuyển, đuôi mắt dài khẽ híp lại như có thể câu hồn đoạt phách gây nên một trận huyên náo giữa đám đông.
Có gã đàn ông đáng khinh không kiềm chế được mà hô to: “Người đẹp! Nhìn anh nè em!”
Mỹ nữ trên kiệu mỉm cười nhẹ, khẽ lướt nhìn qua khiến bên kia hú hét như sói tru, có người vô duyên hơn bắt đầu nói mấy câu từ bậy bạ khiến du khách bất mãn liếc mắt, cũng có du khách không nhịn được cau mày – sao bên ban tổ chức lại để mở đầu của bách quỷ dạ hành là mấy hành động thô thiển thế này nhỉ?
Nhưng họ còn chưa hỏi ra miệng thì mỹ nữ kia lắc eo một cái, thân thể mềm mại chuyển hướng về phía đám người không biết lựa lời mà nói kia. Quả nhiên đám đó càng kích động hơn, cuồng nhiệt huýt sáo, nếu không phải có nhân viên ngăn lại thì chắc là sẽ nhào tới luôn.
Ngay sau đó, người đẹp nọ dùng hai tay đè lên thái đương, đầu ngón tay ấn xuống một góc da mặt rồi nhẹ nhàng xé, hai tay chậm rãi kéo xuống – bóc ra da mặt xuống cổ và ngực.
Dưới da mặt là bạch cốt quấn đầy rắn nhỏ.
Con quỷ đầu tiên hiện thân: Họa bì.
Đám đàn ông lộ ra ý dâm mới thổi sáo được một nửa đã bị diễn biến này làm cho sợ tới mức há to miệng, không phát ra nổi âm thanh nào, có người chịu đựng kém đã ói ra ngoài, phun lên người bên cạnh.
Mấy du khách ban đầu không ưa diễn xuất của họ trong nháy mắt lại khen hay, vỗ tay như tiếng sấm. Vậy ra mấy hành động đó cũng chỉ là biểu diễn.
Thương Khuyết nhìn Họa bì ra trận rồi nhìn Dụ Tranh Độ: “Chủ ý của cậu?”
Dụ Tranh Độ gật đầu, cười hì hì nói: “Nếu dựa theo trình tự bình thường thì đầu tiên phải là quỷ hồ (cáo), nhưng tôi thấy tiết mục bách quỷ dạ hành rất quan trọng, phần mở đầu phải lấy được sự chú ý của du khách nên Họa bì phù hợp hơn.”
Thương Khuyết gật đầu.
Trên người Họa bì có cả phần người và quỷ, hai loại đặc điểm đẹp và xấu cùng hòa quyện với nhau gây nên hiệu quả thị giác cao, xác thực dễ dàng thu hút được ánh mắt của mọi người.
Quan trọng nhất là dưới ảnh hưởng văn hóa điện ảnh thì trong dân gian Họa bì rất nổi tiếng, hoàn toàn xứng đáng là minh tinh lưu lượng trong giới quỷ.
Quả nhiên, sau màn biểu diễn tuyệt vời của Họa bì, các du khách triệt để hưng phấn.
Sau Họa bì, đám quỷ chính thức hiện thân.
Chỉ thấy vô số yêu ma quỷ quái hiện ra, thiên kỳ bách quái, tướng mạo khác nhau, có kinh khủng, có quỷ quyệt, lại kèm theo sương mờ ảo cùng gió đêm khiến cảnh tượng kỳ ảo mạnh mẽ tấn công vào tầm mắt mỗi người.
Có một đứa nhỏ ba tuổi, mắt đỏ, lỗ tai dài, da dẻ màu hồng, có thể phát ra âm thanh mê hoặc lòng người, là yêu tinh;
Có quỷ hô mưa gọi gió, miệng há to rít gào, phun ra khói màu tím đen, là quỷ đao lao;
Có quỷ mặc đồ đẹp, tóc tai dựng đứng như châm, là quỷ tóc rối;
Có quỷ hai sừng, xinh đẹp mà lạnh lùng, bễ nghễ khinh thường nhìn du khách, là Long nữ;
Có thất lang, dạ xoa, nữ La Sát, chim ăn hồn, nữ quỷ ghen tuông, quỷ đói, quỷ thực thóa,…
…
Trăm quỷ nghìn dạng, có quỷ sải bước về trước, có quỷ kéo xích sắt, có quỷ mặc quần lụa lướt tha lướt thước, có quỷ mặc quần áo lam lũ.
Có mừng như điên giống như cuối cùng cũng được bò từ địa ngục ra gặp người dương gian hoặc trong mắt là sự thê lương như chỉ thấy người dưng không chốn trở về…
Tất cả chỉ được kể trong dân gian hay trong phim ảnh, trong sách truyện mới có cảnh tượng như vậy nhưng hôm nay lại xuất hiện rõ ràng ở trước mắt.
Trăm quỷ gào thét kèm theo trận gió bão, tiếng kêu la, nghẹn ngào từ trong địa ngục âm u truyền ra ngoài bao phủ khắp du hội.
Trăm quỷ chỉ là nói đại khái chứ khi Quỷ Môn Quan mở ra, yêu ma quỷ quái âm dương đâu chỉ có trăm ngàn, sau khi bách quỷ lộ nguyên hình còn có nhiều u hồn lờ mờ trôi nổi xung quanh, đội ngũ dài dằng dặc che kín cả Âm Sơn Bát Cảnh, che lấp cả con đường lớn ở dương gian.
Có người ôm tiền trên núi Phá Tiền mãi không buông, có người bị con chó dữ ở thôn Ác Cẩu đuổi theo cắn, có người giãy dụa trong ao Huyết Ô.
Cả trăm sắc thái dưới cõi âm, nào giống với sắc thái của dương gian.
Du khách bị chấn động bởi cảnh tượng bách quỷ, lại bị các cảnh sắc khác nhau gây xúc động, có cuồng nhiệt phấn khởi, có người chìm trong quang cảnh trước mắt.
Hai giới âm dương, vào lúc này đã được giao hòa với nhau.
Trên sông Nại Hà, đèn lồng hoa sen trôi theo dòng nước…
Đoàn quỷ mênh mông đi ngang qua rồi chậm rãi biến mất trong tầm mắt du khách.
Nhưng cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong trí nhớ của mỗi người.
Dụ Tranh Độ cũng xúc động khi thấy cảnh này, cậu nhìn thấy trong đội ngũ kia có cả ba đứa nhỏ cùng một cô gái, yên lặng nhìn về phía Thương Khuyết: “Bên kia hình như là Bội Kỳ và tụi Khuê Long thì phải…”
Thương Khuyết lạnh nhạt nói: “Bọn nó cũng là quỷ, diễu hành không trái với quy định.”
Dụ Tranh Độ: “…Anh nói đúng.”
Thanh âm từ nơi xa xăm truyền tới: “Bách quỷ dạ hành chính thức kết thúc, buổi vui chơi vẫn được diễn ra tới khi Tết Trung Nguyên kết thúc. Du khách có thể tự do hoạt động, xin chú ý an toàn, cẩn thận không thừa…”
Du khách từ trong chấn động giật mình tỉnh lại, từng nhóm vây lại kích động thảo luận về buổi diễu hành ban nãy, cùng nhau share hình chụp được và video.
Đối với mọi người mà nói đây đúng là một đêm không ngủ.
Đối với vòng bạn bè của họ mà nói thì buổi cuồng hoan mới chỉ bắt đầu.
Cao Đối Đối miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, nhìn phòng livestream điên cuồng tăng lên cùng với bình luận không ngừng chạy trên màn hình, cảm giác cuộc đời nghề nghiệp của mình đã đạt tới đỉnh cao vào lúc này.
“Thật lợi hai, quá lợi hại!” Đến nơi này, anh chỉ có thể nói được lời này nhưng không ai chê anh ít vốn từ, ngược lại tất cả mọi người đều có thể hiểu được.
Dù sao hiện giờ bình luận cũng chỉ có: Đờ mờ! Gắt vờ lờ!
Cảm xúc trong Cao Đối Đối dâng trào, nhịn không được đi lại con đường diễu hành một lần, thừa dịp du khách tản đi mới có cơ hội đi tới trước Quỷ Môn Quan quay lại để khán giả thấy rõ nơi bách quỷ đi ra.
Chờ anh quay xong, du khách bốn phía cũng thưa dần, anh đang định đi về thì đột nhiên bên tai truyền tới tiếng gió vù vù.
Trong lòng Cao Đối Đối nghi hoặc, quay đầu nhìn lại thì thấy trong Quỷ Môn Quan có một thứ nho nhỏ đi ra.
Độc túc phản chủng, khoác trên người bộ lông đen, còn có răng nanh rất dài đang nhảy ra ngoài.
Cao Đối Đối kinh sợ: “A, ở đây còn có sơn tiêu.”
Sơn tiêu cũng là một loại trong bách quỷ, hơn nữa còn là loại thường gặp, hình tượng tương đối dễ phân biệt nên Cao Đối Đối lập tức nhận ra.
Đoàn quỷ quái trong bách quỷ dạ hành thật sự quá nhiều, anh nhất thời không nhớ nổi trong bách quỷ có sơn tiêu không, lẽ nào đây chỉ là lạc đàn?
Trong lòng Cao Đối Đối hiếu kỳ, lại gần nhìn xem, đúng lúc sơn tiêu kia cũng ngẩng đầu. Đôi mắt đỏ như máu lập tức đối diện với anh khiến Cao Đối Đối sợ hết hồn.
“Aaaaaa!” Cao Đối Đối sợ chết khiếp liên tục lui về sau, “Là thật – Là sơn tiêu thật!”
“Đây không phải là người đóng vai, cũng không phải mô hình – là thật – là thật!!” Trong lòng Cao Đối Đối hoảng hốt, trong đầu dâng lên rất nhiều suy nghĩ.
Nếu sơn tiêu này là thật, vậy bách quỷ dạ hành lúc trước là gì???
Tất cả là quỷ quái thật thì…
Thời khắc này, Cao Đối Đối cảm giác tam quan của mình bị nghiêng ngả không ngừng.
Đúng lúc này, ở trong Quỷ Môn Quan có một thanh niên trẻ tuổi chạy ra, xông lên bắt được sơn tiêu.
“Lại chạy lung tung!” Trịnh Diễn đang định chửi ầm lên, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy Cao Đối Đối đang sợ hãi.
Trịnh Diễn: “…”
Cao Đối Đối chỉ vào sơn tiêu trên tay anh, nói năng lộn xộn: “Đó là quỷ, là quỷ!!!”
Trịnh Diễn bình tĩnh đứng thẳng người, giơ sơn tiêu lên nói: “Anh sai rồi, đây là đồ chơi mô phỏng cấp cao.”
Cao Đối Đối: “…”
Vẻ mặt Cao Đối Đối như ‘tôi là trò đùa của cậu à’, nói: “Nó nó… rõ ràng nó có thể động đậy, còn trừng tôi nữa…”
“Là chạy bằng điện.” Trịnh Diễn đưa sơn tiêu về phía trước, nói, “Không tin thì anh có thể tới nhìn, chỉ là được làm quá chân thực thôi.”
Anh vừa nói vừa chọt sơn tiêu, ám chỉ nó thức thời.
Sơn tiêu: “…”
Cao Đối Đối nhìn ánh mắt chân thành của Trịnh Diễn mà dần dần sinh ra hoài nghi với suy đoán của mình. Hồi lâu sau mới vượt qua chướng ngại tâm lý từ từ tới gần.
Chỉ thấy sơn tiêu bị Trịnh Diễn nắm trong tay quả nhiên không nhúc nhích, cặp mắt đỏ kia tuy khủng bố nhưng bây giờ nhìn lại đúng là trống rỗng vô thần, chẳng khác nào là đồ nhựa.
“Thật sự là đồ chơi mô phỏng à?” Cao Đối Đối thở dài nói, đưa tay ra sờ cánh tay, bụng của sơn tiêu, động lòng mà nói, “Làm tốt thật, mua ở đâu vậy?”
Vẻ mặt Trịnh Diễn không đổi: “Nhà xưởng phá sản rồi.”
Cao Đối Đối lộ vẻ mặt tiếc nuối, kéo kéo sơn tiêu: “Sao bất động rồi?”