Đôi mắt to tròn đen láy của quỷ đói Châm Khẩu lại bắt đầu rơi nước mắt lõm bõm, đôi tay ngắn ngủn cố gắng với lên mặt lau nước mắt, khóc lóc nói: “Cậu thật quá đáng, dám cười nhạo tui!”
Dụ Tranh Độ không ngờ con quỷ này lại có trái tim thủy tinh dễ vỡ như thế, vội vàng nói: “Không có không có, tôi không có ý đó. Tôi chỉ là lo cậu muốn ăn tôi thôi.”
Quỷ đói Châm Khẩu lúc này mới ngưng khóc, nhìn cậu chằm chằm một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Cậu là quỷ từ nơi khác tới phải hông?”
Dụ Tranh Độ: “Sao vậy? Bộ tôi có khẩu âm khác sao?”
“Không phải cái này.” Quỷ đói Châm Khẩu nói, “Chỉ có quỷ tới từ nơi khác mới lo bị ăn, nếu như là quỷ bản địa đều biết tụi tui không ăn đồ ăn.”
“Tui đói lắm luôn.” Nó vừa nói vừa khóc, trong mắt lóng lánh nước mắt nhưng vẫn không quên nhìn chằm chằm ly trà sữa của Dụ Tranh Độ, “Tui thật sự rất đói, tui muốn ăn đồ ăn nhưng tui ăn không hết! Huhuhu!”
“Đừng khóc, đừng khóc.” Dụ Tranh Độ phát hiện con quỷ này giống hệt trẻ con, tâm trí không được thành thục lắm nên vội vàng an ủi nó.
Cậu suy nghĩ một lát rồi cắm ống hút trà sữa đưa tới: “Thứ này để uống, nếu không cậu thử xem có uống được không?”
“Có thể uống sao?” Quỷ đói Châm Khẩu nháy mắt, nửa tin nửa ngờ nhận lấy ly trà sữa rồi uống một ngụm.
Một giây sau, Dụ Tranh Độ chỉ thấy trong đôi mắt siu to khổng lồ kia tỏa ra lấp lánh ánh sao: “Quaoooo! Ngon quá, uống ngon quá chời. Tui chưa bao giờ uống thứ gì ngon thế này!”
Dụ Tranh Độ nhìn ly trà sữa không hề giảm đi chút nào, nghi hoặc mà hỏi: “Cậu chắc chắn là mình uống được?”
Quỷ đói Châm Khẩu dùng sức gật đầu: “Tuy chỉ có một chút nhưng vừa thơm vừa ngọt, đây có phải chính là sương ngọt rượu ngon trên trời trong truyền thuyết không?”
Dụ Tranh Độ: “…Cậu hình dung hơi quá rồi, đây là trà sữa.”
“Cái này là cái gì?” Quỷ đói Châm Khẩu vừa lẩm bẩm vừa nhai, một lát sau thì phun ra bãi màu đen, trong đôi mắt đều là đau thương, “Cái này nhai vui thật, nhưng đáng tiếc là tui ăn không hết. Tui khổ quá mà, tui muốn ăn!”
“Đó là trân châu.” Dụ Tranh Độ thấy Châm Khẩu hút trà sữa không ngừng, sợ lại hỏi thêm gì nữa nên vội vàng thuận thế hỏi, “Đúng rồi, đây là đâu?”
Quỷ đói Châm Khẩu chớp mắt mấy cái: “Đây là gần nhà tui.”
Dụ Tranh Độ: “…” Có phải là IQ của con quỷ này hơi thấp đúng không?
Dụ Tranh Độ vung tay: “Ý tôi hỏi là cụ thể địa chỉ ở đây là đâu? Là núi nào của thành phố nào tỉnh nào ấy?”
“Tui không hiểu cậu đang hỏi gì cả.” Quỷ đói Châm Khẩu gãi đầu, “Nơi này không có địa chỉ mà tui cũng chưa từng tới nơi khác.”
Chẳng lẽ là trạch quỷ?
Dụ Tranh Độ tiếp tục hỏi: “Vậy chỗ này có nơi nào là của người sống không?”
Việc cần làm nhất chính là tìm được nơi có dấu chân người mới có thể biết rõ vị trí của mình.
Vẻ mặt của quỷ đói Châm Khẩu vô cùng nghi hoặc: “Người nào? Ở đây làm gì có ai, tất cả đều là quỷ hết.”
Dụ Tranh Độ bắt được điểm không đúng, cau mày hỏi: “Chờ đã, không có ai? Vậy làm sao quỷ tới được đây?”
Quỷ đói Châm Khẩu: “Đương nhiên là sinh ra rồi, lẽ nào cậu không phải à?”
Dụ Tranh Độ: “…”
Dĩ nhiên là không rồi, bình thường quỷ đều là do người sống qua đời biến thành âm hồn, từ trước tới nay cậu chưa từng gặp quỷ tự sinh ra cả.
Trong lòng Dụ Tranh Độ đột nhiên phát lạnh, mơ hồ có suy đoán nhưng không dám khẳng định, chỉ hỏi: “Vậy những con quỷ khác đâu?”
“Không biết, bọn họ không nghe lời mẹ nên chạy rồi, chẳng biết đi đâu nữa.” Quỷ đói Châm Khẩu nghiêng đầu, “Cậu hỏi nhiều quá nha, nếu không cậu hỏi mẹ tui đi. Bà ấy biết nhiều lắm, hỏi gì cũng biết.”
“Mẹ cậu?” Dụ Tranh Độ hơi đề phòng, “Chính là người sinh ra cậu sao?”
“Đúng vậy.” Quỷ đói Châm Khẩu gật đầu, “Bà nói với tui là bà đã đi qua rất nhiều nơi, nói không chừng bà ấy biết địa chỉ cậu nói là cái gì.”
Đi gặp một con quỷ không rõ có thể sinh ra quỷ, trong lòng Dụ Tranh Độ rất muốn từ chối nhưng cậu không còn cách nào, chỉ có thể cẩn thận tìm hiểu: “Bà ấy có đối xử tốt với quỷ từ bên ngoài tới không?”
Quỷ đói Châm Khẩu dẫn cậu dọc theo con sông đen hướng nơi sâu nhất trong rừng: “Tốt mà, bà ấy rất thích mời quỷ nơi khác ăn đồ ăn, thấy cậu chắc chắn bà ấy sẽ rất vui.”
Dụ Tranh Độ âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ cậu thật hiếu khách, vậy những con quỷ nơi khác làm sao rời khỏi nơi này vậy?”
“Đâu có rời đi đâu.” Quỷ đói Châm Khẩu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, tự nhiên nói, “Bọn họ không thích đồ ăn do mẹ tui làm nên đều bị mẹ tui xé làm đôi rồi.”
Dụ Tranh Độ: “…?” Chời má?
Dụ Tranh Độ hơi dừng chân, đang định chạy trốn nhưng chưa kịp làm gì thì vai đã bị quỷ đói Châm Khẩu túm lấy.
Quỷ đói Châm Khẩu: “Tới rồi.”
Dụ Tranh Độ bị kéo lại khiến chân hơi lảo đảo, đang định từ chối nhưng không còn kịp nữa, quỷ đói Châm Khẩu giơ tay còn lại lên, la lớn: “Mẹ, con về rồi.”
Sâu bên trong rừng cây truyền tới thanh âm khàn khàn của người phụ nữ, mang theo chút không vui: “Châm Khẩu? Không phải mẹ dặn con trốn trong nước đừng lộ diện sao? Sao con lại ra ngoài lang thang rồi?”
Quỷ đói Châm Khẩu hơi rụt đầu lại: “Con gặp quỷ từ nơi khác tới, cậu ấy có vấn đề muốn hỏi mẹ.”
“Nơi khác tới?” Thanh âm phụ nữ kia lập tức hưng phấn, “Để mẹ xem xem.”
Cùng lúc đó, Dụ Tranh Độ bị đè lại không thể không thuận theo hướng gọi của quỷ đói Châm Khẩu mà nhìn sang.
Lướt qua tầng tầng lớp lớp của lá cây, phía sâu thẳm lộ ra khung cảnh phía sau, nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng bên dưới, đó là một hồ nước màu đen rất lớn nối với con sông đen kia. Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một nhà tranh được che kín, bốn phía có ma trơi, mơ hồ có thể thấy được khói bếp đang bốc lên từ ống khói.
Tiếng cửa mở vang lên, một người phụ nữ dáng người to béo, mặc đồ sẫm màu, quấn tạp dề đi ra. Cách hồ nước, một đôi mắt xoay tròn rơi xuống người Dụ Tranh Độ, trong đôi mắt đó rõ ràng có thể thấy được sự sung sướng: “Thật sự có khách tới kìa. Mau tới đây tới đây, vào trong ngồi nghỉ ngơi.”
Dụ Tranh Độ hơi bất ngờ, cậu nghĩ loại quỷ có thể sinh ra quỷ đói Châm Khẩu sẽ có hình dáng rất đáng sợ nhưng sự thực là người phụ nữ nhìn rất bình thường giống như phụ nữ ở trong thôn thường thấy trên dương gian.
Cậu đang định chào hỏi thì nghe thấy quỷ đói Châm Khẩu lại gần, nhẹ giọng nói: “Mẹ tui lại giả dạng làm người rồi, nếu bà ấy mời cậu ăn thì nhớ phải ăn đó, không là ngỏm củ tỏi.”
Dụ Tranh Độ khiếp sợ nhìn nó: “Đây không phải là dáng vẻ vốn có của mẹ cậu?”
“Đương nhiên là không.” Quỷ đói Châm Khẩu ra hiệu ‘suỵt’, “Cậu cảm thấy quỷ có thể sinh ra tui mà có dáng dấp như thế sao?”
Vẻ mặt Dụ Tranh Độ như vô cảm: “…Cậu nói đúng.”
Người kia vẫy tay với họ: “Các con mau tới đây nào.”
Dụ Tranh Độ nhìn ngôi nhà vắt ngang giữa hồ lớn, đang định lấy lý do mình không biết bơi để từ chối thì thấy quỷ đói Châm Khẩu nhảy xuống hồ, chỉ chỉ lên lưng mình: “Cậu lên đi, tui cõng cậu qua.”
Dụ Tranh Độ: “Cậu khách sáo quá.”
“Là điều nên làm.” Quỷ đói Châm Khẩu chớp mắt, đem ly trà sữa lên đầu mình, “Cậu cũng cho tui cái này mà.”
Dụ Tranh Độ không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi leo lên lưng quỷ đói Châm Khẩu. Trong lúc đi, Dụ Tranh Độ mới phát hiện phía dưới hồ là bùn, chẳng trách lại nhìn đen xì như thế.
Đến hòn đảo nhỏ giữa hồ, người phụ nữ cười híp mắt dẫn Dụ Tranh Độ vào trong, hỏi: “Sao cậu lại tới được đây?”
“Cháu cũng không biết.” Dụ Tranh Độ ăn ngay nói thật.
“À, chắc là lạc đường rồi.” Người kia cũng chẳng để ý lắm, kêu Dụ Tranh Độ ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đơn sơ, còn mình thì vào phòng khác, “Tuy nơi này khá hẻo lánh nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài con quỷ lỡ lạc tới đây.”
Dụ Tranh Độ hỏi lại: “Xin hỏi đây là đâu ạ?”
Người phụ nữ kia cười cười, trong tiếng cười dẫn theo sự uy nghiêm đáng sợ: “Cậu không biết sao?”
Dụ Tranh Độ không trả lời.
“Đừng nói tới mấy thứ này. Chắc cậu đói bụng rồi phải không, hay là ăn gì đó trước đi?” Người kia đi ra, trên tay bưng một cái khay, trên khay có ba cái đĩa nhỏ và hai cái bát, bà cười ha hả nói, “Đúng lúc ta mới làm cơm xong, cậu nếm thử tài nghệ của ta đi.”
Chiếc khay được đặt xuống lộ ra ba chiếc đĩa thức ăn đáng sợ không nhìn ra được là món gì cùng với hai bát cơm.
Dụ Tranh Độ: “…”
Thảo nào quỷ đói Châm Khẩu nói quỷ từ nơi khác không thích đồ ăn do mẹ nó lắm.
Vẻ mặt của quỷ đói Châm Khẩu chuyển từ màu xanh nhạt thành xanh đậm luôn, người phụ nữ cầm lấy bát cơm rồi gắp thức ăn để vào nhét vào trong tay nó: “Châm Khẩu, con cũng ăn đi.”
Quỷ đói Châm Khẩu mở to mắt, chỉ chỉ cổ họng nhỏ như cây kim khóc nức nở nói: “Mẹ quên mất sao? Con ăn không hết.”
“Vậy thì ngửi thử cho ta!” Bà hung ác quát lên, “Đây là món mới mà ta mới nghiên cứu hôm nay, con dùng sức ngửi thử xem.”
Quỷ đói Châm Khẩu run tay nhận bát cơm, ủy khuất cúi thấp đầu ngửi cơm.
Bà gắp một bát đồ ăn nhét vào trong tay Dụ Tranh Độ: “Đây, cậu cũng nếm thử đi.”
Dụ Tranh Độ tiếp nhận cơm, cảm giác bản thân không xong rồi. Thứ này đừng nói là mùi vị, cậu hoài nghi cậu vừa hạ miệng xuống là có thể bị độc chết tại chỗ luôn.
“Mau ăn đi!” Người kia nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, thấy bộ dạng do dự của cậu thì nụ cười trên mặt càng lúc càng nhạt, ngón tay không ngừng chuyển động, “Sao? Ghét bỏ đồ ăn ta làm không ngon sao?”
“Không phải không phải.” Dụ Tranh Độ nhìn đống đen thùi lùi kia, cố gắng trấn định, “Cháu chỉ là hiếu kỳ đây là món gì thôi. Trước đây cháu chưa từng nhìn thấy.”
“Đây là thịt cá mập quỷ chiên, nơi khác không có đâu.” Người kia âm trầm nhìn cậu, “Vớt từ trong bùn lên, còn tươi lắm. Cậu không dám ăn sao?”
“Làm gì có chứ, chúng cháu ở Hoa Hạ có gì mà không dám ăn.” Dụ Tranh Độ nghiêm túc bắt đầu nói hươu nói vượn, “Nhưng quỷ hiện đại chúng cháu bị bệnh ‘ba tăng’, bác sĩ của cháu nói cháu không nên ăn đồ chiên.”
Người kia hơi nheo mắt lại: “Ba tăng là cái gì?”
“Chính là tăng lipid máu, tăng huyết áp, tăng đường huyết.” Dụ Tranh Độ nói, thấy vẻ mặt bà ngơ ngác nên phổ cập khoa học khái niệm ba tăng là gì, cuối cùng nói, “…Đại khái là do hiện giờ áp lực quá nên quỷ chết sớm, mà chết sớm vẫn không thể buông lỏng cảnh giác, còn phải chú ý dưỡng sinh.”
“Không ngờ quỷ bây giờ còn phải để ý nhiều như vậy.” Người kia cảm khái rồi liếc nhìn Dụ Tranh Độ, “Nhưng sao ta có cảm giác cậu lừa ta nhỉ?”
Quỷ này quả nhiên không dễ gạt giống như quỷ đói Châm Khẩu!
Cũng may Dụ Tranh Độ đã tính trước, lúc này bình tĩnh lấy điện thoại ra: “Thật sự là không phải mà, bác xem đây là thực đơn tham khảo của bác sĩ cho cháu. Bác sĩ nói cháu phải chấp hành nghiêm ngặt, không được ăn lung tung.”
Dựa theo kế hoạch của cậu thì nếu có thể qua được thì qua, còn nếu không được thì cùng lắm thì ăn một miếng đồ ăn thôi, đằng nào cũng chết rồi.
Đáng mừng chính là lúc cậu tra hỏi Phàn Lợi mạo danh có làm PPT thực đơn mỹ thực còn lưu ở trong điện thoại, cậu vừa mở PPT vừa hỏi: “Bác nói món này là quỷ… cá mập quỷ phải không? Là động vật gì?”
Người kia cùng quỷ đói Châm Khẩu thấy cậu lấy điện thoại thì mò tới, người kia nói: “Là một loại cá.”
“À, ở đây cháu có năm mươi món với cá.” Dụ Tranh Độ lật slide đưa cho người kia coi, “Bác xem, bác sĩ kiến nghị cháu chỉ nên ăn sashimi và hấp, không nên ăn chiên xào nhiều dầu.”
Lúc này người phụ nữ cùng quỷ đói Châm Khẩu đã bị điện thoại hấp dẫn, căn bản không chú ý Dụ Tranh Độ đang nói gì.
Người kia cầm điện thoại không trả lại, hỏi: “Đây là cái gì?”
Lực chú ý của quỷ đói Châm Khẩu và mẹ nó hoàn toàn khác nhau, trong miệng nó không ngừng chảy nước miếng: “Những thứ này đều là đồ ăn sao? Trông ngon quá, tui đói, muốn ăn hết…”
Bà đẩy nó ra, đưa điện thoại trước mặt Dụ Tranh Độ hỏi: “Đây là vật gì?
Lúc này Dụ Tranh Độ mới ý thức là bà hình như không biết điện thoại là gì. Cậu nghĩ tới hoàn cảnh chung quanh rồi hiểu ra nơi này hoàn toàn tách biệt với thế gian, e là rất nhiều sản phẩm khoa học mới đều chưa được phổ biến ở đây, nhớ tới đây, Dụ Tranh Độ đáp: “Cái này là điện thoại di động.”
Thấy người phụ nữ lộ vẻ mặt mê man, Dụ Tranh Độ giải thích một lần rồi nói thêm về Internet.
Chờ cậu nói xong, trên mặt bà đã hoàn toàn là vẻ khiếp sợ, tựa hồ vừa kinh ngạc vừa đau thương, lúc sau mới lúng ta lúng túng nói: “Thì ra thế giới dương gian đã thay đổi lớn tới vậy à.”
Thanh âm của bà mờ mịt, cũng không biết là nói cho ai nghe.
Dụ Tranh Độ bắt được trọng điểm trong lời bà, dò hỏi: “Bác nói thế giới dương gian? Cho nên nơi này không phải dương gian sao?”
Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười thâm trầm: “Cậu còn không biết nơi này là nơi nào sao?”
Dụ Tranh Độ trầm ngâm rồi nói ra ba từ kia: “Ngạ quỷ đạo.”
Lúc Dụ Tranh Độ mới vào La Phong không lâu đã từng cùng Thương Khuyết xử lý sự kiện ác quỷ bỏ trốn ở giếng cổ Phù Thành, cuối cùng Thương Khuyết đem quỷ hồn sát nhân hàng loạt Hồng Căn Đầu ném vào trong ngạ quỷ đạo.
Tựa hồ là sau khi thiên địa sụp đổ, ngạ quỷ đạo chính là trừng phạt nặng nhất của địa phủ với âm hồn phạm tội.
Bởi vậy sau đó Dụ Tranh Độ lén lút tìm hiểu về ngạ quỷ đạo.
Ngạ quỷ đạo là một trong lục đạo luân hồi, trong truyền thuyết là nó chồng lên nhân gian đạo, chỉ có đồng cỏ hoang vu, mắt người không thể nào nhìn thấy được điểm cuối.
Chúng sinh ngạ quỷ đạo được sinh đẻ bằng bào thai, kiếp trước gây nghiệp nên đời này được Mẹ Quỷ sinh ra, tuổi thọ có thể dài tới mấy vạn năm người thường để nhận quả báo do nghiệp mình gây ra, không giờ khắc nào không chịu đựng sự giày vò.
Ví dụ như quỷ đói Châm Khẩu, nó có cái bụng lớn nhưng cuống họng chỉ nhỏ như lỗ kim, cho nó sơn hào hải vị cũng không nuốt được, chỉ có thể giương mắt nhìn hoặc ngửi, suốt ngày bị lửa đói bên trong thiêu đốt, thống khổ bất kham.
Quỷ đói có thân thể khổng lồ nhưng tay chân lại rất nhỏ, khó có thể chịu được trọng lượng khổng lồ của cơ thể, cho nên khi nhìn thấy đồ ăn chỉ có thể cố gắng tới gần nhưng vì chịu tội nên khi bọn họ vất vả lắm mới tiếp cận được đồ ăn thì đồ ăn lại biến thành thứ không thể ăn.
Có quỷ đói miệng phun liệt hỏa, cho dù bọn họ miễn cưỡng nuốt xuống nhưng những thứ đó không thể khiến bọn họ cảm thấy no mà ngược lại sẽ càng khiến lửa cháy to hơn, vô cùng đau khổ.
Mà trong rừng có ánh lửa chính là do quỷ đói phun ra hỏa diễm.
Dụ Tranh Độ khi biết quỷ đói Châm Khẩu được sinh ra đã có suy đoán, mà mãi đến khi người phụ nữ kia xác nhận nơi này không phải dương gian cậu mới dám chân chính xác nhận.
Như vậy người phụ nữ trước mắt chính là Mẹ Quỷ của ngạ quỷ đạo.
Cuối cùng thân phận của Tưởng là gì? Tại sao gã có thể dễ dàng đày cậu tới ngạ quỷ đạo? Cậu phải làm sao mới có thể đi ra ngoài?
Dụ Tranh Độ lâm vào trầm tư, Mẹ Quỷ lại không để ý tới cậu, trái lại cùng Châm Khẩu ghé đầu lại quan sát điện thoại.
Đôi mắt quỷ đói Châm Khẩu biến thành màu xám: “Mẹ, thứ này nhìn ngon quá, mẹ có thể làm nó cho con ngửi không?”
“Còn có món này món này, món kia nữa. Toàn bộ đều nhìn ngon quá, con đói, muốn ăn!”
Mẹ quỷ vừa nhìn vừa đánh đầu quỷ đói Châm Khẩu: “Đáng đời con, ai bảo đời trước không làm người cho tốt, nếu không cũng sẽ không đầu thai tới nơi nà. Hiện giờ mỗi ngày con đều phải xưng tội giảm bớt nghiệp chướng, con còn lười biếng!”
“Đâu phải con không muốn xưng tội” Quỷ đói Châm Khẩu nói, “Thế nhưng con không sức nhúc nhích nổi…”
“Tại sao không có sức!” Mẹ Quỷ tức giận chống hông mắng to, “Ngày nào ta cũng khổ sở làm đồ ăn cho con, không phải là để con có lực sao? Con ngửi mùi cơm nước chẳng lẽ không bị kích thích muốn nhanh chóng giảm nghiệp chướng, rời khỏi ngạ quỷ đạo để ăn đồ ngon sao?”
Dụ Tranh Độ: “…”
Cậu nhìn mấy món không rõ là món gì của Mẹ Quỷ nấu, chỉ có thể nói là Mẹ Quỷ đã đánh giá tài nấu nướng của mình hơi cao.
Ngày nào cũng ngửi mùi đồ ăn như thế, chắc là chẳng có sức để sản sinh khao khát thèm đồ ăn nữa.
Quỷ đói Châm Khẩu nhìn chằm chằm tranh ảnh đồ ăn, nước miếng chảy không ngừng rồi khóc thành tiếng: “Hiện giờ con có động lực rồi, con muốn đi dương gian. Con muốn uống trà sữa, con muốn gà năm mươi món!”