Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Thương Khuyết, Dụ Tranh Độ nhìn xung quanh phát hiện có hai loại khiếp sợ, một loại là khiếp sợ vì thật sự không dám tin, loại kia là khiếp sợ vì ‘có người dám khoác lác như thế’.
Cụ Vương cùng Thân Văn Vinh, còn có Câu Thời Vọng và Lưu Úc đều thuộc loại sau.
Câu Thời Vọng tức tới bật cười.
Giám định tranh cổ thuộc về lĩnh vực mà cực ít người hiểu được, phần lớn người khác chỉ có thể mù quáng nghe theo lời giải thích của chuyên gia, không cần biết đó là đồ thật hay giả, một khi được một người có sức ảnh hưởng nói ra thì dù chỉ có hai ba điểm đáng nghi cũng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của người khác.
Câu Thời Vọng còn lo lắng Thương Khuyết sẽ nói kiến giải gì đó cao siêu, tuy nói gã không sợ nhưng lúc đó phải tranh cãi thì khó tránh khỏi tốn nhiều sức lực.
Ai mà ngờ tới Thương Khuyết lại đáp một câu tuy đơn giản nhưng thô bạo như thế, hoặc là nói gan to bằng trời, dám nói dối không chớp mắt.
Câu Thời Vọng giờ không còn chút sốt ruột nào, thậm chí còn muốn từ từ trêu chọc Thương Khuyết để tăng thêm đề tài cho hôm nay, gã nhìn Thương Khuyết, cười nói: “Cậu nói tác phẩm ‘Du Tùng Phong Các’ thật đang ở trên tay cậu?”
Thương Khuyết lạnh nhạt liếc gã một cái, chỉ ừ hửm trong cổ họng.
Lần này ngay cả thầy trò Vương Cách Trí không hợp với Câu Thời Vọng cũng đứng ngồi không yên, cụ thở dài một tiếng, nói: “Cậu Thương à, lời này không thể nói lung tung. Câu Thời Vọng đúng là mất hết liêm sỉ nhưng có sao nói vậy, ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia đúng là tác phẩm thật.”
Nói đến chỗ này, cụ không thể không than thở, chính vì ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia là thật nên cụ mới thương tiếc khi Câu Thời Vọng làm thế nhưng tiếc hận là một chuyện, đạo đức nghề nghiệp là một chuyện khác. Cụ hận Câu Thời Vọng nhưng không thể rắp tâm mà giội nước bẩn lên Câu gia.
“Cậu nghe cụ nói chưa?” Trên mặt Câu Thời Vọng mang theo vẻ đắc ý nhìn Thương Khuyết.
“Nghe cái gì?” Thương Khuyết cau mày, “Nói ông là mất hết liêm sỉ?”
Câu Thời Vọng suýt nữa nghẹn chết, một hồi mới tức giận cắn răng tiếp tục: “Chắc cậu không biết ‘Du Tùng Phong Các’ đã ở trên tay Câu gia đã mấy trăm năm, dù là trong giới nghiên cứu lịch sử triều Tống hay sưu tầm đồ cổ đều biết chuyện này. Trước khi gáy như thế thì ít nhiều cũng phải đi tra thông tin chứ?”
Dụ Tranh Độ ở cạnh cũng tò mò nhìn Thương Khuyết, với sự hiểu biết của cậu về Thương Khuyết thì chắc chắn Thương Khuyết sẽ không nói dối như thế nhưng dù là cụ Vương Cách Trí hay những người khác tại đây đều chứng nhận ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia tựa hồ là thật.
Đây rốt cuộc là sao?
Cậu không nhịn được hỏi một tiếng: “Tác phẩm thật sự đang ở trong tay anh?”
Thương Khuyết ‘ừ’ một tiếng.
Lưu Úc đúng lúc tiến lên, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Thương Khuyết: “Nếu cậu nói tác phẩm ‘Du Tùng Phong Các’ thật đang nằm ở trong tay cậu thì không ngại lấy ra để mọi người cùng giám định và thưởng thức chứ. Đúng lúc hôm nay có nhiều chuyên gia ở đây như vậy, nhất định có thể cho mọi người câu trả lời thuyết phục.”
Thương Khuyết đứng tại chỗ, trầm mặc không nói.
Dụ Tranh Độ thấp giọng hỏi hắn: “Anh… không muốn lấy ra nữa?”
Cậu biết Thương Khuyết có phép thuật tụ lý càn khôn, trong đó có cất giữ rất nhiều món đồ của Thương Khuyết. Lúc trước Thương Khuyết tới nhà cậu làm khách tặng cho nhà cậu bộ trà sứ đen tráng men thỏ hào cũng mang tới bằng cách đó, bởi vậy cậu không nghi ngờ Thương Khuyết có thể mang theo một bức họa bên người.
“Không phải.” Thương Khuyết hơi dừng, thấp giọng đáp lại, “Chẳng qua là tôi thấy ở trước mặt mọi người lấy ra một bức họa từ tay áo thì không lịch sự lắm.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Giờ cần suy xét tới vấn đề lịch sự sao? Bức họa ‘Du Tùng Phong Các’ có độ dài không ngắn, nếu thật sự lấy từ trong tay áo ra thì chắc ở đây không phải đi giám định thật hay giả mà là đi giám định ống tay áo Thương Khuyết thì có.
Thấy Thương Khuyết vẫn không có phản ứng, có người bắt đầu không kiên nhẫn, Thư Ngọc Tinh ở trước có tiếp xúc với Thương Khuyết nên đứng dậy điều đình: “Có phải CEO không mang tới phải không?”
Nghe cũng thuyết phục, dù sao chẳng có ai khi không lại mang một bức họa trong người cả.
Mà Lưu Úc không để Thương Khuyết có cơ hội từ chối, lúc này cười nhạo nói: “Vậy thật đúng là biết tính toán, nói suông nói khoác là mình có tác phẩm thật, nói thêm câu nữa rằng không mang tới là xong. Lời hay ý tốt thì cậu chiếm hết nhưng chỗ chúng tôi không phải là…”
Dụ Tranh Độ cắt ngang: “Có mang.”
Lưu Úc nói chưa xong, suýt nữa là bị nghẹn chết, hồi lâu sau mới quay lại, cười lạnh nói: “Nếu mang theo thì lấy ra đi chứ.”
Chuyện đến nước này, không lấy ra chứng thực là chuyện không thể. Tuy Dụ Tranh Độ có nghi ngờ nhưng cậu tuyệt đối tin tưởng Thương Khuyết, nhìn Thương Khuyết: “Sếp, tôi tin anh.”
Thương Khuyết đột nhiên rẽ vào một góc. Dụ Tranh Độ ở lại, mặt mỉm cười làm người phát ngôn: “Chờ một chút, sếp của chúng tôi đang đi lấy.”
Lưu Úc cười nhạo: “Cậu Thương chuẩn bị thật chu toàn, còn sớm gửi đồ trước sao?”
Dụ Tranh Độ không biến sắc: “Đúng vậy.”
Thân Văn Vinh ở bên cạnh liếc nhìn với Vương Cách Trí, cụ chỉ cảm thấy ngực mình lành lạnh: “Văn Vinh à, vị Thương mà trò mời tới chẳng lẽ là tên lừa đảo sao…”
Lúc này Thân Văn Vinh cũng lạc trôi trong sương mù hoang mang, trước đây ông chỉ trao đổi trên mạng với Thương Khuyết, căn bản không biết Thương Khuyết có đam mê về họa phong.
Mới nghĩ xong, Thương Khuyết đã quay về, trên tay tùy ý lấy ra một bức tranh hơi ố vàng: “Giám định đi.”
Hắn cầm bức tranh quá tùy tiện, không có bất kỳ sự bảo vệ nào khác một trời một vực so với ‘Du Tùng Phong Các’ được bảo vệ cẩn thận trong lồng kính.
Không hề được đối xử như một bức cổ họa quốc bảo.
Tất cả đều rơi vào sự trầm mặc chết chóc, mọi người đều mang một biểu cảm ‘Tụi tui là trò đùa của cậu à?’.
Câu Thời Vọng cười to: “Cậu nói đây là ‘Du Tùng Phong Các’ thật?”
Chí ít thì cũng nên làm ra vẻ cho giống bảo vật đi chứ.
Thương Khuyết không thèm để ý tới gã, đứng ở bên cạnh tủ kính, tiện tay thả ống tranh xuống, rung cổ tay nhẹ, cuộn tranh lăn xuống. Bức tranh hơi ố vàng dần mở ra trước mặt tất cả mọi người.
Nét vẽ tự do, phóng khoáng kết hợp với bút chữ mạnh mẽ, phóng túng như ngọn gió sắc bén tràn ra ngoài.
Đúng là ‘Du Tùng Phong Các’ của Khúc Lan Chi.
Mọi người vốn đang định cười nhạo Thương Khuyết thì giờ lại ngừng thở.
Bức tranh này quá kinh người, cho dù truyền thông không hiểu thư họa cũng có thể cảm nhận được tinh thần của người vẽ phả vào mặt.
Mọi người theo bản năng nhìn bức họa này rồi quay đầu nhìn Du Tùng Phong Các của Câu gia, hai bức họa này nhìn giống nhau như đúc, nhất thời khiến người khác khó phân biệt thật hay giả.
Sắc mặt Câu Thời Vọng cũng biến đổi nhưng nhanh chóng phản ứng lại, làm ra vẻ mỉm cười tự nhiên: “Bức tranh này của cậu phỏng theo tốt đấy.”
Vương Cách Trí cũng biến sắc, được Thân Văn Vinh nâng lên trước, thở dài nói: “Ta chưa từng thấy ‘Du Tùng Phong Các’ nào được phỏng theo tốt như vậy.”
Bởi vì ‘Du Tùng Phong Các’ luôn được Câu gia cất giữ, đây là chuyện trong giới ai cũng biết nên căn bản không có người dám giả mạo bức tranh này. Lại thêm bức họa này rất hiếm khi lộ diện công khai, không quá nhiều người thấy được bút tích, cho dù muốn phỏng theo cũng phỏng không được, ở ngoài có thể thấy được đều là hình được chụp lại thôi.
Đây cũng là lý do tại sao khi Thương Khuyết vừa mở tranh, ai ai cũng khiếp sợ là vậy.
Ở đây ngoại trừ truyền thông, dù là chuyên gia hay nhà sưu tầm đều biết ‘Du Tùng Phong Các’ lẽ ra không nên có hàng giả chất lượng cao mới đúng.
Thương Khuyết không hề bị lay động bởi Câu Thời Vọng, chỉ đứng ở cạnh, từ tốn nói: “Giám định đi.”
“Này còn cần giám định sao?” Câu Thời Vọng cười to ha hả, chỉ vào bức tranh của Thương Khuyết nói, “Bức họa này cho dù giống thật thì sao? Chẳng lẽ cậu không thấy được nó thiếu đi thứ quan trọng nhất sao?”
Mọi người thuận theo lời của gã nhìn lại cũng phát hiện điểm quan trọng.
‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia mấy trăm năm qua đều được giới sưu tầm công nhận là tác phẩm thật, trong đó có một nguyên nhân trọng yếu chính là trên bức họa có con dấu sưu tập, ngoại trừ nhà sưu tập lớn nổi tiếng của thời nhà Minh thì còn có con dấu riêng của hoàng đế đời Minh.
Mà bức họa của Thương Khuyết quá sạch, ngoại trừ bức tranh và thơ cùng con dấu Khúc thì không còn gì khác.
Lúc này có một nhà sưu tầm nói: “Quả thật bức tranh của cậu Thương lấy ra không có bất kỳ con dấu sưu tầm tư nhân nào, không phù hợp với đặc thù nên có của một bức cổ họa ngàn năm…”
Có người còn nói: “Du Tùng Phong Các của Câu gia đúng là vật gia truyền, con dấu chính là minh chứng tốt nhất. Của cậu Thương tuy được phỏng theo khá tốt nhưng lại về phương diện bằng chứng thì…”
Câu Thời Vọng lộ vẻ mặt đắc ý: “Cậu Thương không biết phỏng lại con dấu sao?”
Lúc này cụ Vương đột nhiên thốt lên đầy kinh ngạc: “Chờ đã, bức tranh của cậu Thương hình như là thật…”
Vương Cách Trí nói chẳng khác nào sấm sét bên tai khiến tất cả ánh mắt chú ý lại, có người ngạc nhiên nói: “Không thể nào? Tác phẩm thật không phải trên tay Câu gia sao?”
“Của Câu gia đúng là tác phẩm thật.” Vương Cách Trí thoạt nhìn cũng hoang mang, “Nhưng, nhưng bức của cậu Thương cũng là thật.”
Lời của cụ khiến hiện trường như lâm vào sương mù: “Không thể nào? Tại sao có thể có hai tác phẩm thật?”
Câu Thời Vọng cùng Lưu Úc đồng thời biến sắc, Câu Thời Vọng càng phẫn nộ, đẩy đoàn người ra đi tới: “Sư thúc, cho dù chú có ý kiến với tôi thì cũng không nên nói bậy nói bạ như thế chứ?”
“Ta đã bao giờ có nửa câu nói dối về chuyện này chưa?” Vương Cách Trí đẩy gã ra, lúc này tâm tư cụ không còn ở trên người Câu Thời Vọng nữa, hướng về phía Thân Văn Vinh nói, “Văn Vinh, đem công cụ của thầy tới đây. Thầy muốn ở đây giám định.”
Lưu Úc thấy tình cảnh sắp mất không chế, trong lòng biết bây giờ không còn cách nào khác ngoại trừ giám định. Mộng Hoa vì lần này mà tìm trăm phương ngàn kế, tuyệt đối không được để xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
May là, ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia đúng là tác phẩm thật.
Nhớ đến đây, ông ta ngăn lại Câu Thời Vọng, hào phóng mà nở nụ cười với truyền thông: “Không ngờ hôm nay còn có thể gặp chuyện thế này. Vậy thì bây giờ chúng tôi sẽ giám định tại đây cho mọi người xem, cũng để mọi người thấy được thực lực của phòng đấu giá Mộng Hoa chúng tôi.”
Câu Thời Vọng nghe ông ta nói như thế, lúc này trong lòng hạ quyết tâm, Lưu Úc không hổ là người của tư bản, quả nhiên có thủ đoạn, chỉ một thoáng mà đã biến nguy thành cơ hội biểu diễn.
Gã vì vậy cũng nở nụ cười: “Không sai, hôm nay có nhiều chuyên gia tới như vậy đúng lúc biểu thị cho mọi người cùng xem, cũng để cho mọi người mở mang tầm mắt thế nào là đồ cổ chân chính.”
Bởi vì lời nói của cụ Vương Cách Trí mà chuyên gia cũng đã động tâm, dưới sự cho phép của ban tổ chức mà bắt đầu có thứ tự tiến hành giám định.
Truyền thông cũng rất hưng phấn, vốn tưởng hôm nay sẽ là buổi giao lưu khô khan nhưng ai ngờ lại xuất hiện drama, không cần biết kết quả giám định thế nào, chỉ cần có tí mùi drama là đã đủ hấp dẫn người khác rồi.
Mộng Hoa lần này thật sự dám chơi không sợ mưa rơi, chuyên gia mời tới đều là người có tiếng tăm trong nghề, một đám người vây quanh bức họa của Thương Khuyết, dùng đủ các loại công cụ giám định, tình cảnh có thể so với nghiên cứu tạo tên lửa.
Quá trình giám định tỉ mỉ mà dài dằng dặc, truyền thông cùng những người khác chờ ở một bên. Lưu Úc làm việc cẩn thận, không quên dặn dò nhân viên chiêu đãi tốt mọi người.
Mọi người nhìn Lưu Úc và Câu Thời Vọng rất bình tĩnh, ngẫm lại cũng đúng thôi, ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia nổi tiếng như thế, không thể nào là giả được. Chỉ có thể nói bức họa được Thương Khuyết lấy ra thật sự quá mức chân thực, cụ Vương lại là người trung thực nên mới có thể thật sự đi giám định.
Nhưng ở đây có nhiều chuyên gia, không thể ai cũng nhìn nhầm, kết quả giám định lần này kỳ thực không mấy hồi hộp lắm.
Thời gian từng giờ trôi qua, không biết qua bao lâu nhóm chuyên gia thấp giọng thảo luận một phen, cuối cùng có một người bị đẩy ra làm đại diện, nói: “Đã có kết quả giám định.”
Câu Thời Vọng không phản đối, cười nói: “Mời nói thẳng.”
Tuy Dụ Tranh Độ tin tưởng Thương Khuyết nhưng vào giờ phút này cũng không khỏi có chút lo lắng, trái tim như bị treo lơ lửng trên không. Sau một khắc, bàn tay cậu được người bên cạnh nắm chặt, trong lòng Dụ Tranh Độ vững tin, không tự chủ mà mỉm cười nhẹ.
Sắc mặt chuyên gia kia nghiêm túc: “Sau khi thảo luận kỹ lưỡng thì chúng tôi cùng nhất trí rằng bức ‘Du Tùng Phong Các’ của cậu Thương Khuyết là thật.”
Toàn hội trường kinh ngạc.
Câu Thời Vọng thốt lên: “Ông nói cái gì?”
Lưu Úc cũng không còn bình tĩnh nổi, sầm mặt lại nói: “Sao lại có thể chứ, tác phẩm thật rõ ràng là bức trong tay Câu gia!”
Chuyên gia cùng nhìn nhau, đoàn chuyên gia bọn họ mặc dù là do Mộng Hoa mời tới nhưng không chịu sự sắp xếp của Mộng Hoa, tự có đạo đức nghề nghiệp cùng giới hạn của riêng mình, bởi vậy không để ý tới nghi vấn của Câu Thời Vọng và Lưu Úc mà từ từ nói từng quá trình giám định của họ.
Giám định sách cổ họa bao gồm rất nhiều lĩnh vực, cần phải biết được tên tác giả, quê quán, năm sinh năm mất, thời gian sống, nghiên cứu cả kiến thức văn học, lịch sử rồi mới xác định được chất liệu tranh và tiến hành đánh giá.
Đoàn chuyên gia lần này giám định rất tỉ mỉ, gần như là suy tính đủ mọi phương diện, mà kết quả cũng khiến họ cực kỳ khiếp sợ.
‘Du Tùng Phong Các’ mà Thương Khuyết lấy ra có chất liệu là giấy của nhà Tống, những chi tiết nhỏ khác không hề có dấu hiệu làm giả, loại bỏ hết những khả năng không thể thì cuối cùng chỉ còn một khả năng.
Bức họa này là thật.
Bên truyền thông không hiểu giám định nhưng bọn họ có thể nghe hiểu những lời chuyên gia nói. Chuyên gia nói không nhanh, giải thích rất rõ ràng, từng lời từng câu khiến Câu Thời Vọng cùng Lưu Úc nhanh chóng đen mặt.
“…Vừa rồi là quá trình giám định của chúng tôi. Kết quả là bức ‘Du Tùng Phong Các’ của cậu Thương đúng là tác phẩm thật, không có gì giả cả.” Chuyên gia nói.
“Hoàn toàn là nói bậy.” Câu Thời Vọng chỉ vào chuyên gia nói, “Nếu tác phẩm của cậu ta là thật, chẳng lẽ của Câu gia chúng tôi là hàng giả?”
Vương Cách Trí tiến lên: “Du Tùng Phong Các mà Câu gia cất giữ là do ta làm giám định hồi trước, là thật.”
Câu Thời Vọng cười lạnh: “Sư thúc, chẳng lẽ chú định nói là trên thế giới có hai bức ‘Du Tùng Phong Các’ sao?”
“Bây giờ chúng ta cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Trước mắt chỉ đành đặt hai bức họa cùng một chỗ rồi làm tiếp giám định tương đối lần nữa.” Vương Cách Trí nói.
Việc đã đến nước này, Câu Thời Vọng không có lựa chọn nào khác.
Vì vậy dưới sự chứng kiến của truyền thông, hai bức ‘Du Tùng Phong Các’ bị đặt cạnh nhau.
Lúc tách ra thì không cảm thấy gì nhưng sau khi đặt cùng nhau thì mọi người mới phát hiện tuy hai bức này rất giống nhưng lại có chỗ không giống, không biết có phải ảo giác không nhưng luôn cảm thấy bức của Câu gia thiếu đi sự hấp dẫn hơn.
“Ấy, hai chữ này không giống nhau.” Dụ Tranh Độ mắt sắc lập tức phát hiện điểm khác biệt lớn nhất của hai bức họa, ngoại trừ của Câu gia có vẽ mấy con dấu thì hai bức họa này vẫn có điểm khác nhau.
Lúc cậu nói chuyện, mọi người cũng chú ý tới ngoại trừ phần tranh thì chỗ đề thơ hơi khác nhau. Bức họa trên tay Câu gia có chữ ‘đoàn’ nhưng của Thương Khuyết lại là ‘hoàn’, mà chữ ‘đoàn’ của Câu gia còn có dấu vết xóa đi và sửa lại.
Phát hiện này khiến mọi người bừng tỉnh, mọi người đọc lại hai câu thơ này mấy lần.
Vương Cách Trí bỗng nhiên nhớ ra: “Nhắc mới nhớ, liên quan tới chữ ‘đoàn’ này, cách đây mấy năm ta và sư huynh đã từng thảo luận qua, thơ gốc đúng là chữ ‘hoàn’ mới đúng.”
Thư Ngọc Tinh hỏi: “Nói vậy thì bức họa có chữ ‘hoàn’ của cậu Thương Khuyết mới chính xác, là tác phẩm thật?”
“Không thể suy luận như thế.” Vương Cách Trí nói.
“Haha, mấy người không hiểu.” Bản thân Câu Thời Vọng cũng là xuất thân thế gia, đối với giám định đương nhiên cũng hiểu, lúc này đắc ý bật cười, “Đây đúng lúc chứng minh bức của Câu gia chúng tôi mới là thật.”
Thư Ngọc Tinh không rõ: “Tại sao lại nói vậy?”
“Mọi người đều biết ‘Du Tùng Phong Các’ là Khúc Lan Chi hồi nhỏ sáng tác. Lúc đó trình viết chữ thảo của ông còn chưa được ổn định, trên tác phẩm có xuất hiện sai sót. Sau này tranh gốc có nói rõ chữ ‘đoàn’ này đã từng bị xóa và sửa đi, hẳn là không cẩn thận viết sai nên đành phải đâm lao theo lao. Nếu như là hàng giả thì tất nhiên sẽ không để lại khuyết điểm rõ ràng như thế, mà chữ ‘hoàn’ của Thương Khuyết lại hoàn hảo không tì vết, có thể chứng minh được đó là do hậu thế làm lại, sửa lại chữ bị sai chính tả ban đầu.”
Câu Thời Vọng nói xong khiến mọi người tỉnh ngộ, đưa ánh mắt về phía đoàn chuyên gia, Vương Cách Trí gật đầu: “Quả thật đôi khi hàng giả xác thực thoạt nhìn hoàn hảo hơn hàng thật nhiều…”
“Đây không phải là chữ bị sai.” Thương Khuyết lên tiếng.
Vương Cách Trí khựng lại, nhìn Thương Khuyết: “Cậu Thương, cậu nói cái gì?”
Thương Khuyết nhìn chữ ‘đoàn’ trên bức tranh của Câu gia, nhàn nhạt đáp: “Chữ ‘hoàn’ này có âm đọc tương tự với chữ ‘hoàn’ trong Khâm tông Triệu Hoàn. Sau thời Nam Tống (1127 – 1279), dân gian có rất nhiều điều kiêng kỵ nên phải thường dùng chữ khác thay chữ ‘hoàn’.”
Thương Khuyết vừa dứt lời khiến ai nấy cũng sững sờ.
Dụ Tranh Độ đột nhiên có linh cảm, lấy điện thoại ra tìm tòi thời Khúc Lan Chi còn sống, nói: “Khúc Lan Chi qua đời năm 1115, cách năm đầu nhà Tống, Khâm tông Tịnh Khang năm 1126 là 11 năm, không thể sớm cấm tên của Khâm tông được.”
Bức họa của Câu gia dù là chất liệu, các đường nét tới con dấu đều chứng minh đúng là tác phẩm thời Tống, bởi vậy từ xưa tới nay chưa từng có ai hoài nghi vấn đề niên đại, mà chữ ‘đoàn’ vì có dấu vết bị sửa đi, lại thêm Khúc Lan Chi hồi nhỏ chưa thuần thục thư pháp nên từ đó tới giờ đều bị cho rằng là sai chữ.
Lại thêm người có thể nhìn thấy bức họa này đã ít càng thêm ít, có tư cách giám định bức họa này thì càng có thể đếm trên đầu ngón tay, mà dân gian chưa từng có bức ‘Du Tùng Phong Các’ thứ hai nên bức của Câu gia hiển nhiên được cho là tác phẩm thật trong mấy trăm năm qua.
Mà giờ một bức khác xuất hiện, thêm lời của Thương Khuyết đã mở ra một dòng suy nghĩ mới.
Nếu như chữ ‘đoàn’ của Câu gia không phải là chữ sai, mà là tên kỵ của vua thì như vậy đã quá rõ ràng. Trên chữ có dấu vết bị sửa, nếu như là vì viết sai thì đáng lẽ sau khi sửa phải đổi thành chữ đúng mới phải nhưng sau khi sửa vẫn sai, như vậy có khả năng khác chính là không phải xóa để sửa sai mà là chữ ‘hoàn’ đang đúng bị thay đổi.
Tên cấm kỵ của Khâm tông đương nhiên là sau thời Nam Tống mới có, đây cũng là nguyên nhân tại sao bức tranh của Câu gia chưa từng bị nghi ngờ khi giám định, bởi vì đúng là vẽ thời Tống nhưng có điều không phải từ tay Khúc Lan Chi vẽ thôi.
Ở đây có một vị chuyên gia nghiên cứu lịch sử, hiểu khá rõ về các điều kiêng kỵ thời cổ đại, suy nghĩ một lúc rồi cũng tán đồng với lời giải thích của Thương Khuyết: “Không sai, thời kỳ Khâm tông, dân gian có rất nhiều tác phẩm bị cấm dùng chữ ‘hoàn’ mà chữ ‘đoàn’ chính là chữ thường được thay thế nhiều nhất.”
Lời nói của chuyên gia không thể nghi ngờ chính là lời phán tử hình đối với Câu Thời Vọng, gã la lên: “Không thể, chuyện này không thể nào! Đây chỉ là suy đoán của mấy người!”
Mà đến lúc này sự giãy dụa của gã chỉ là phí công.
Hai bức họa khó phân biệt được thật giả, mà gã lại không thể chứng minh khác thì đương nhiên bức tranh có lời giải thích hợp lý sẽ được mọi người nghiêng về nhiều hơn.
Lời giải thích của Thương Khuyết quả thật quá thuyết phục.
Lại thêm sau khi đặt hai bức tranh cạnh nhau, bức tranh của Thương Khuyết càng có sức hấp dẫn hơn, dù không có lời giải thích sau này thì bức của Câu gia chỉ e là không thể được mọi người hoàn toàn tin tưởng như trước nữa.
“Thật là không ngờ, không nghĩ lại là như thế.” Vương Cách Trí lẩm bẩm nói, tình hình diễn ra như bây giờ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cụ.
Lưu Úc không dám tin sự tình lại biến thành kết cục này, tuy nói vẫn chỉ là suy đoán nhưng hoàn toàn không đủ chứng cứ, dưới tình huống như thế thì ‘Du Tùng Phong Các’ của Câu gia hiển nhiên đã không còn có thể trở thành ‘tác phẩm đại diện’ của Mộng Hoa.
Trên lưng ông ta còn vác trách nhiệm từ tư bản, dù thế nào thì cũng không thể mọi chuyện hỏng trong tay ông ta được. Chỉ trong chốc lát, ông ta đã có ý tưởng mới, lúc này ông ta rỉ tai bên người bạn cũ của mình chính là doanh nhân giàu có Chiêm Vĩ, nhờ Chiêm Vĩ đứng ra thăm dò Thương Khuyết.
Sau lưng Chiêm Vĩ có hợp tác cùng Mộng Hoa, lần này tới vốn là để giữ thể diện cho Mộng Hoa. Lúc này đồng ý với Lưu Úc, tiến lên chào hỏi với Thương Khuyết, cười ha hả nói: “Không ngờ trên tay cậu Thương cũng có một bức ‘Du Tùng Phong Các’, tuy nói vẫn còn tranh luận với Câu gia nhưng bản thân tôi trước giờ không câu nệ tiểu tiết, không biết cậu Thương có hứng thú từ bỏ thứ yêu thích của mình không, đổi lại tôi có thể cho cậu con số này.”
Ông ta giơ lên một ngón tay, một trăm triệu. Đây chính là giá khởi điểm của bức tranh trên tay Câu gia do Mộng Hoa ước định, dưới tình huống hai bức tranh vẫn còn chưa kết quả cuối cùng thì cái giá này đã có thể nói là mười phần thành ý.
Thương Khuyết liếc nhìn ngón tay ông ta, thờ ơ không để tâm nói: “Không bán.”
Chiêm Vĩ không tin nổi, dựa theo những gì họ thu thập được thì Thương Khuyết chỉ là blogger nổi tiếng trên mạng, dưới tay cũng chỉ có một cái công ty nhỏ. Đối với hắn thì cái giá này không thể không động lòng mới đúng.
Ông ta cho là Thương Khuyết không hiểu, không thể không nhắc nhở nói: “Cậu Thương, tôi nói là một trăm triệu đấy.”
Kết quả Thương Khuyết còn chưa có đáp lại, Dụ Tranh Độ đã kinh ngạc trước, lắc lắc cánh tay Thương Khuyết, vẻ mặt dại ra: “Sếp sếp sếp, đó là một trăm triệu, là một trăm triệu đấy!”
Lời này của cậu thật ra giống như đang cảm khái vậy, kiểu dân đen bình thường lần đầu tiên trong đời nghe thấy số tiền một trăm triệu nên mới không kìm được mà thốt lên thôi.
“Em muốn?” Thương Khuyết lại tưởng thật, liếc nhìn cậu, cuốn bức tranh lại nhét vào trong lồng ngực cậu, “Vậy tặng em, em đi bán đi.”
Chiêm Vĩ:!!! Ớ đù!
Dụ Tranh Độ:!!! Gì dậy ba! Anh đang đùa tôi phải không!