Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu

Chương 12: Mưa rơi ướt áo



Ở trung học có một môn mà tôi cực kì thích, thể dục. Học cái này không cần phải vận dụng công thức, không cần sử dụng bộ não quá nhiều, với tôi vậy là đủ. Tiết thể dục mọi khi học khởi động với các bài tập cơ bản, nhưng hôm nay lớp tôi lại học bóng rổ.

Lớp trưởng phân công tôi cùng nhóm với vài bạn nam khác trong lớp đi lấy dụng cụ, lúc tới phòng chứa đồ mấy cậu nam sinh kia đều đã bê đi trước rồi, còn một thùng đựng bóng khá to nằm sâu bên trong. Tôi đắn đo một hồi rồi mím môi đi tới cố gắng bê lên. Tôi cố trấn an bản thân, nếu như mà không bê thì có thể sẽ bị muộn học mất. Lúc đó thầy trách nữa còn mệt hơn.

Tôi bê đồ tụt lại ở sau cùng, còn mấy cậu bạn kia cứ ung dung mà đi trước, tôi có gọi mấy câu nhưng cũng không ai thèm quay đầu lại. Thùng đựng bóng cao ngang mũi tôi rồi, thiếu tí nữa thôi có lẽ cái mặt tôi cũng không ai nhìn thấy.

Chẳng biết Lăng Tuấn Hy từ đâu xuất hiện, cướp lấy thùng các tông đựng bóng trong tay tôi, tức giận lớn tiếng:

"Cậu bị ngốc sao, không biết đường mở miệng gọi tôi giúp. Đám con trai trước mặt lười như quỷ, bọn họ còn chẳng thèm quan tâm."

"Cảm ơn cậu."

Vừa kịp lúc Lăng Tuấn Hy đặt thùng bóng xuống thì cũng là lúc thầy giáo lên lớp.

"Các em bắt cặp khởi động với nhau.."

Tôi với Tịnh Thần một cặp, còn Lăng Tuấn Hy bắt cặp với Doãn Thiên Minh. Doãn Thiên Minh là bạn cùng bàn mới của Lăng Tuấn Hy, là một con chim biết chải chuốt. Cậu ta cũng khá đẹp trai, mỗi tội nói nhiều.

Lát sau tôi học ném bóng vào rổ, thú thực tôi đã ném ít nhất là mười quả rồi, nhưng chỉ trúng có một quả thôi. Tôi nhìn bóng đập xuống sàn nhà thất vọng ngồi bệt xuống đất. Xem phim không phải thấy mọi người ném rất dễ dàng sao, với tôi nó lại thành cơn ác mộng rồi?

Tịnh Thần xin thầy về lớp trước, nghe nói hôm nay duyệt sân khấu cho buổi Prom tối mai. Trong lớp bình thường tôi cũng không chơi thân với ai, vắng Tịnh Thần chỉ đành ngồi một chỗ tự túc. Cuối giờ phải ở lại xếp bóng rồi đem bóng về kho, lần này Lăng Tuấn Hy vẫn ở lại giúp tôi.

Cậu ta ung dung ném trái bóng cuối cùng vào thùng các tông, ngẩng đầu nhìn tôi: "Xong chưa, đi thôi?"

Tôi chỉ ra phía sau Lăng Tuấn Hy, cao giọng nói: "Đằng sau còn một quả nữa."

Cậu ta ngoan ngoãn ra sau nhặt lấy, nhưng lần này không ném vào trong thùng mà trực tiếp ném lên rổ.

Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên, "Wao" một tiếng rõ to. Thường thì những việc tôi không biết làm nhưng người khác rất giỏi sẽ khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ. Giả dụ như chuyện chơi bóng này.

Bỗng Lăng Tuấn Hy quay lại nhìn tôi, nghiêng đầu cười tự mãn: "Không cần phải ngạc nhiên, lại đây tôi dạy cậu ném."

Tôi cũng đứng dậy, cùng cục chạy đến đứng bên cạnh cậu ta.

Lăng Tuấn Hy vòng tay qua người tôi, dạy tôi cách cầm bóng cho đúng, sau đó còn không quên nhắc nhở tôi chỉnh lại tư thế của mình. Mùi nước hoa thoang thoảng đầy nam tính vờn quanh cánh mũi khiến tôi không tự chủ hít nhẹ một cái, thơm thật đấy.



Bọn tôi lần đầu tiếp xúc gần gũi kiểu này, hình như có hơi.. không đúng lắm.

Lăng Tuấn Hy thấy tôi mất tập trung liền gõ nhẹ vào đầu tôi một cái, "Lãnh Tư Thuần đầu óc cậu để đi đâu vậy?"

Tôi "A" một tiếng, liếc xéo cậu ta sau đó vươn người ném bóng vào rổ. Quả bóng bay theo quỹ đạo, nhưng mà còn chưa chạm rổ đã rơi xuống rồi. Mặt tôi ỉu xìu ngồi sụp xuống đất, thở dài bất lực.

Mà Lăng Tuấn Hy không bỏ cuộc, cậu ta lấy thêm một quả bóng khác, còn nắm tay kéo tôi đứng dậy, nhíu mày: "Cậu mới chơi, có cần phải ủ rũ vậy không?"

Cậu thì hiểu thế nào được trời!

"Lên đây, tôi bế cậu lên cho cậu thưởng thụ cảm giác vinh quang một lần." Lăng Tuấn Hy đi đến trước mặt tôi, vỗ vỗ vào vai cậu ta. Tại sao con người này lúc nào cũng có thể đối xử với bạn khác giới thoải mái như thế?

Tôi nhăn mặt lo ngại về cách thức này của cậu ta, trời ơi cậu ta phải nghĩ đến khoảng cách giữa nam và nữ chứ.

"Hay là thôi đi, tôi thấy không ổn lắm."

"Sao cậu nói nhiều quá vậy?" Lăng Tuấn Hy mặc kệ sự chống cự không cần thiết của tôi, cậu ta kiệu tôi lên vai một cách rất nhẹ nhàng. Còn tôi lúc này há hốc miệng vì bất ngờ, ngồi trên vai cậu ta đúng kiểu câm nín không nói nên lời, chỉ sợ ngã một cái. Không chết thì cũng bị thương.

"Cậu giữ chắc đừng để tôi ngã đấy." Giọng nói tôi run run.

"Cậu ném đi." Lăng Tuấn Hy nói, vừa cổ vũ vừa trấn an.

Tôi nén cảm giác sợ độ cao, tự tin ném quả bóng vào trong rổ.

"Trúng phóc."

Cho đến khi chân chạm đất rồi mà hồn tôi vẫn còn treo lơ lửng trên không trung, còn Lăng Tuấn Hy lại nhìn tôi cười rất đắc ý. Cậu ta đi vòng qua người tôi, vươn tay xoa đầu một cách tự nhiên: "Tốt lắm, không uổng công tôi cố gắng."

Tôi hừ lạnh, sợ muốn chết.

Cứ tưởng cậu ta đi rồi ai ngờ lại đột nhiên cúi xuống trước mặt, nhăn nhó quét tôi từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi: "Lãnh Tư Thuần, cậu ăn gì mà nặng quá vậy?"

Tôi tức đến nghiến răng ken két, vươn người đẩy mạnh Lăng Tuấn Hy một cái khiến cho cậu ta ngã ra nền đất, rồi ung dung đi về phía thùng dụng cụ. Tên khốn này có phải bình thường ăn cơm nhà tôi nhiều quá rồi không.

Bây giờ đang là mùa hè, nhiều hôm trời nóng như đổ lửa, ngồi trong phòng học thì không sao, bước ra ngoài một cái chỉ muốn tắc thở. Nhưng trời cũng chiều ý người, ví dụ như hôm nay, nhân một ngày đang nắng đẹp bỗng chỗc mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến. Và không nằm ngoài dự đoán mười lăm phút trước khi tan học trời đổ cơn mưa to như trút nước.



Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nước mưa khiến tấm kính như nhòa đi.

Một lát tôi quay sang hỏi Tịnh Thần: "Lát nữa mưa to lắm đấy cậu có mang áo mưa không?"

"Hôm nay bố mình đón." Tịnh Thần cười nhìn tôi.

"Ờ. Đi ô tô sẽ không bị ướt." Tôi gật gù trả lời.

Bỗng chốc Lăng Tuấn Hy vỗ vào vai tôi, "Cậu có mang áo mưa không đấy?"

"Tất nhiên là có rồi." Tôi lười nhác nhìn cậu ta, ngày nào tôi chả nhét áo mưa vào giỏ xe, cuối cùng cũng có dịp dùng tới.

Ấy thế mà hết giờ, lúc đi xuống nhà xe thì cái giỏ của tôi trống không. Tôi nhìn trời mưa như trút nước ngoài kia, lại nhìn chiếc giỏ không có áo mưa của mình, không biết tiếp theo về kiểu gì. Rõ ràng tôi nhớ rất kĩ áo mưa lúc nào cũng mang theo trong người, thế mà.. chưa biết chừng đã bị ai đó đi qua tiện tay "mượn" hộ rồi.

Không sai, nhìn lại mới thấy trên xe còn dính một tờ giấy nhớ.

"Mình mượn tạm áo mưa của bạn nhé, lát nữa mình sẽ trả lại ngay."

Tôi vo tờ giấy trong sự tức giận rồi ném xuống đất, học sinh trường điểm mà ý thức kém như vậy luôn. Tôi vừa ấm ức vừa tức giận, Lăng Tuấn Hy nhìn thấy hai mắt tôi đỏ hoe liền căng thẳng chạy tới bên cạnh: "Cậu làm sao thế."

Tôi chỉ vào giỏ xe trống không của mình: "Tôi để áo mưa ở đó, có người đi qua viết giấy xin mượn tạm rồi."

Lăng Tuấn Hy nhìn ra bên ngoài trời vẫn còn mưa khá to, cậu ta bật ô kéo tôi ra khỏi nhà xe vừa đi vừa nói: "Nhà cậu cách đây cũng không bao xa, xe để ở đấy đi chiều tạnh mưa đến lấy. Tôi đưa cậu về."

"Thế cậu về bằng cái gì?" Tôi ngơ ngác hỏi.

Lăng Tuấn Hy không chút suy nghĩ, tự nhiên đáp: "Nhà của cậu cũng là nhà của tôi."

Lăng Tuấn Hy, cậu cũng quá..

Tôi đưa tay ra trước hứng nước mưa, phải lâu lắm rồi mới có lại cảm giác này. Nước mưa mát lạnh xuyên qua lòng bàn tay chảy xuống dưới đất. Bất giác ngẩng mặt lên nhìn Lăng Tuấn Hy, hắn ta rất cao, tôi cùng lắm cũng chỉ đứng tới vai, mái tóc chỉn chu giờ lại dính chút nước, từ góc độ này của tôi có thể nhìn thấy được góc nghiêng hoàn hảo không tì vết của hắn. Tôi phát hiện ra nếu như hắn không mở miệng nói chuyện trông rất dịu dàng.

Lăng Tuấn Hy cầm ô, nhưng phần lớn là chiếc ô nghiêng về phía tôi nhiều hơn nên áo sơ mi trắng bên kia bị nước mưa tạt vào ướt hết nửa người. Tôi hơi áy náy nhìn cậu ta: "Hay cậu dựng ô lên một tí đi, áo ướt hết rồi."

"Dù sao cũng ướt rồi, cậu không cần để ý đâu."