Thời Gian Có Quay Lại

Chương 4: Số 20



Ngữ Tịch nắm chặt lá phiếu trong tay, giọng cô lo sợ mà run lên: “ Số 20 ạ. “

Lời Ngữ Tịch vừa dứt tất cả học sinh đặc biệt là học sinh nữ đều quay lại nhìn cô chỉ hận không thể lập tức chửi Ngữ Tịch một trận.

Ngữ Tịch cúi gầm mặt xuống, chuyện này rõ ràng không thể trách cô được, dù sao cô rõ ràng cũng không thể biết bên trong lá phiếu là số mấy. Vậy mà bọn họ nhìn Ngữ Tịch như thực sự việc này là lỗi của cô.

Mọi người bắt đầu đứng lên tìm bạn chung số với mình, khi cả lớp ổn định chuẩn bị ngồi xuống, lúc này Hạ Vũ mới hời hợt đứng lên nói: “ Em không muốn ngồi cạnh Ngữ Tịch. “ - Lời của anh vừa dứt mọi người đều đồng lòng quay lại nhìn Ngữ Tịch chuẩn bị tiến về bàn học của anh.

Chân Ngữ Tịch nhất thời cứng ngắc, chốc lát cô lại tiếp tục làm trò cười cho mọi người xem kịch.

Mặt giáo viên cũng hiện lên phần khó xử: “ Hạ Vũ à, các em là bạn cùng lớp.. “

Giáo viên chưa nói xong, giọng Hạ Vũ đã chen vào: “ Em nói là em không muốn ngồi cạnh Ngữ Tịch. “ - Không phải thương lượng, lời này của Hạ Vũ là ép giáo viên phải nhanh chóng đổi Ngữ Tịch đi.

Mọi người rất thích thái độ của Hạ Vũ dành cho Ngữ Tịch, tuy không ai hiểu rõ nguyên nhân tại sao anh lại ghét Ngữ Tịch như thế nhưng mà mấy người họ từ đầu cũng đã xem thường cô, bây giờ người có tiếng nói nhất cái trường này lên tiếng, bọn họ lại càng vui mừng, ỷ vào điều đó mà ức hiếp Ngữ Tịch.

Hạ Vũ là người mà giáo viên cũng phải dè chừng, anh đã quả quyết như thế giáo viên cũng chỉ có thể nói: “ Ngữ Tịch em lên bàn của Hàn Mặc ngồi đi, Hàn Mặc xuống ngồi cùng Hạ Vũ. “ - Bàn của Hàn Mặc cách bàn Hạ Vũ là hai bàn.

Lúc này trong lớp mới thực sự ổn định được.

Đến giờ nghỉ, tất cả mọi người đều xuống căn tin chuẩn bị ăn trưa.

Rất nhiều đồ ăn thịnh soạn được bày biện lên bàn, đều đã có mấy cô đầu bếp đứng sẵn đằng sau chờ mọi người vào mua để phục vụ.

Nhìn mọi người không chần chừ cầm thẻ quẹt đồ ăn, Ngữ Tịch cầm thật chặt chiếc thẻ của mình, cô lẳng lặng đi về phía quầy bán cơm trắng với một ít rau củ. Đây là quầy đồ ăn rẻ nhất trong căn tin này rồi.

Khu đồ ăn Ngữ Tịch lấy chỉ có một mình cô đứng mua nên rất nhanh Ngữ Tịch đã cầm được khay đồ ăn trên tay. Nhìn ngó xung quanh cô tìm được một chỗ khá khuất để ngồi ăn trưa.

Mới ăn được vài miếng, trên đầu Ngữ Tịch đã vọng lên tiếng nói: “ Ngữ Tịch ăn uống kém chất lượng như vậy làm sao cậu có đủ sức để học? “



Ngữ Tịch nghe vậy ngước mắt lên nhìn, là bạn học cùng lớp, ánh mắt cô rũ xuống từ tốn trả lời: “ Tớ không sao, cảm ơn cậu. “

Nhưng người bạn đó không có ý định tha cho Ngữ Tịch: “ Làm sao mà vậy được, chúng ta là bạn cùng lớp mà. “

Nói rồi Kha Hy Nguyệt giật lấy khay cơm của Ngữ Tịch, hai người giằng co qua lại đến khi Kha Hy Nguyệt đạt được mục đích thì mới nở nụ cười mãn nguyện cũng không quên phụ hoạ thêm: “ Chết! tớ làm đổ mất khay đồ ăn của cậu rồi Ngữ Tịch, cậu sẽ không để bụng chứ? “

Ngữ Tịch đương nhiên không có gan nói “ Có “, cô lắc đầu rồi tiếp tục trạng thái im lặng như thường ngày.

Đám người Kha Hy Nguyệt đó cũng không ở lại lâu, sau khi thấy sắc mặt Ngữ Tịch trở nên ửng đỏ thì vui vẻ rời đi, bỏ lại cho Ngữ Tịch một đống hỗn loạn cô phải tự thu dọn.

Ở đằng xa, đám người nhóm Hạ Vũ chứng kiến hết thảy, Hàn Mặc chậc lưỡi nói: “ Coi kìa đoán không sai mà, Kha Hy Nguyệt chắc chắn sẽ đến tìm Ngữ Tịch tính sổ chuyện bóc thăm lúc nãy. “

Một người khác ăn một ngụm cơm, vừa lên tiếng nói: “ Mà nực cười, bọn họ biết rõ việc này không phải lỗi của Ngữ Tịch nhưng vẫn tìm cô ta trút giận. Trách ai bây giờ cũng tại cô ta quá yếu đuối hèn nhát, hơn hết cũng chỉ tại cái nhỏ Hy Nguyệt đó quá thích anh Hạ của chúng ta. “

Hạ Vũ tiếp tục giải quyết phần ăn trưa của mình, không tham gia vào đề tài này.

Hàn Mặc nói tiếp: “ Cô ta cũng thật xui xẻo, đã không đủ tiền để ăn, đồ ăn cũng là món rẻ tiền nhất mà vẫn bị Kha Hy Nguyệt hất luôn khay đồ ăn. Xem ra đang đói với tủi thân lắm. “ - Nhưng dù có vậy cũng không liên quan đến bọn họ, đề tài về Ngữ Tịch khép lại, bọn họ lại tìm chủ đề tiếp tục bữa ăn của mình.

Khi Ngữ Tịch quay lại lớp học, đã có nữ sinh ở lớp khác đang đứng đợi ở trước cửa.

Nhìn thấy là Ngữ Tịch quay về, cô ta thở dài cũng không thèm nhìn đến Ngữ Tịch một tiếng. Thái độ của mọi người đối với Ngữ Tịch luôn như thế, đã quen với điều đó nên cô cũng không thấy lạ.

Ngữ Tịch định bước vào lớp lại bị ánh mắt lập tức phát sáng của cô ta nhìn về phía trước hất mạnh một cái vào bả vai, cô ta không quan tâm điều đó mà chỉ hô lên một tiếng: “ Hạ Vũ.. “

Đám người Hạ Vũ vừa ăn trưa xong liền quay lại lớp học, thấy có người gọi tên mình anh chỉ nhíu mày rồi đi thẳng vào lớp, cũng không để ý cô ta đang gọi mình.

Nữ sinh đó thấy vậy bỗng chốc sốt ruột, cô ta gọi lại lần nữa: “ Hạ Vũ chờ một chút. “