Đến cuối cùng, cô vẫn bị Lục Dục Thần đạt được ý muốn.
Cô trực tiếp bị anh bế lên lầu.
Cô Trương vốn đã bày biện đồ ăn lên bàn, chuẩn bị kêu Lục Dục Thần và Đường Tâm Lạc ngồi vào vị trí. Chứng kiến cảnh Lục Dục Thần ôm Đường Tâm Lạc lên lầu liền kịp thời phân phó nhà bếp mang đồ ăn trễ hơn một chút.
Mà Đường Tâm Lạc, sau khi bị Lục Dục Thần ôm trở về phòng, kiên trì phối hợp với anh.
Dù sao, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, toàn thân cô mềm nhũn nằm trên giường, hầu như không còn ý thức.
Ngày hôm sau, Lục Dục Thần theo lịch đến công ty.
Trước khi đi, Đường Tâm Lạc tiễn anh lại bị anh ôm vào lòng hôn mãnh liệt. Mãi đến khi Đường Tâm Lạc hôn đến thở dốc, anh mới chịu buông ra.
“Chỉ biết bắt nạt người ta…”
Cô đưa hai tay chống vào ngực anh, nũng nịu kháng nghị.
“Ngày hôm đã dạy em rồi đấy, về sau goodbyekiss đều phải như vậy mới được.”
Lục Dục Thần túm lấy chiếc cằm của cô nhẹ nhàng lay động:
“Mới đó mà quên rồi hả?’’
‘’Không dám, em làm sao dám quên.’’
Cô hơi bĩu môi, giận dỗi nói.
Biết mình tối hôm đã giày vò cô không nhẹ nhàng lắm, Lục Dục Thần đành nhẹ giọng dụ dỗ:
“Ngoan nghe lời ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối chờ anh về cùng ăn cơm nhé.’’
Thời gian trước anh đã rất bận, tuy rằng mỗi ngày đều đi bệnh viện cùng cô, nhưng thời gian ăn cùng nhau lại không nhiều.
“Được.”
Đường Tâm Lạc ngoan ngoãn trả lời, Lục Dục Thần đang muốn lên xe, lại bị bàn tay nhỏ nhắn của cô từ phía sau kéo lại.
“Đợi một chút…”
Nàng túm lấy ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói:
“Có chuyện này...em đột nhiên nhớ tới, lúc trước rời đi quá vội vàng, em còn một chút đồ còn để ở nhà Lục Kình Hạo.’’
Cô vốn không định nói cho anh biết, muốn bản thân vụng trộm đi một chuyến đến Lục gia là xong. Nhưng không biết tại sao, nghĩ đến muốn gạt anh chuyện này, trong nội tâm cô dù sao vẫn rất bất an. Do dự sau nửa ngày, vẫn là quyết định nói ra.
“Em muốn buổi chiều sang đó một chuyến để lấy đồ về.’’
Cô cúi đầu, bởi vậy bỏ lỡ ánh mắt vừa mới lóe lên của anh.
“Ừ, để anh cử người đi cùng em.’’
“Không cần phiền toái như vậy đâu.’’
“Không được, không ai đi cùng anh sẽ rất lo lắng.’’
Anh vẻ mặt thản nhiên, ngoài miệng nói quan quan tâm, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng hơn vài phần:
“Đứa bé còn nhỏ, anh sợ người Lục Tứ gia sẽ làm khó em.’’
Đường Tâm Lạc biết rõ anh rất lo lắng cho đứa bé, đây dù sao cũng là đứa con đầu của Lục Dục Thần, nếu không dẫn người theo, nhất định anh sẽ không cho cô đi.
“Cái kia... Được rồi.’’
Cô miễn cưỡng đáp ứng, chỉ có thể đến lúc đó lại nghĩ cách đem chi phiếu cho Lục Kình Hạo đổi lấy đồ.
“Được rồi, vào đi...Lát nữa anh sẽ cử người đến.’’
Lục Dục Thần hôn lên trán cô một cái, sau đó lên xe rời đi, hoàn toàn không thấy điều gì bất ổn.
Nhưng chẳng biết tại sao, đưa mắt nhìn anh rời đi, Đường Tâm Lạc cảm thấy lòng bất ổn, cảm giác, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
...
Lục Dục Thần sau khi lên xe, không khí trong xe ngay lập tức như đóng băng.
Anh ngồi ghế sau, sắc mặt không chút biểu lộ, đôi mắt màu đen càng trầm lạnh làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lục Dục Thần là hạng người gì, chỉ bằng hai ba câu nói, liền biết được Đường Tâm Lạc đang giấu diếm anh chuyện gì đó.
Nếu như trước đó cô không có giáo ước với Lục Kình Hạo, cô sẽ không mạo muội chạy tới Lục gia để lấy đống đồ cũ làm gì.
Điều này thể hiện, cô và Lục Kình Hạo chắc chắn vẫn còn liên lạc.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Đường Tâm Lạc và Lục Kình Hạo đang giấu diếm liên lạc với nhau, Lục Dục Thần trong lòng không khỏi tối tăm phiền muộn.
Mạnh Trạch ngồi ở trước, cảm giác được từ phía sau truyền đến bầu không khí căng thẳng liền một mực không dám quay đầu lại.
Nhưng Kiều tiểu thư bên kia một mực gửi tin nhắn thúc giục, anh ta suy nghĩ một chút, rồi quay đầu hướng Lục Dục Thần nói:
- Ông Lục, Kiều tiểu thư bên kia muốn mời ông cùng dùng cơm tối, có nên từ chối không?
Anh ta vừa rồi nghe thấy ông Lục và Thiếu phu nhân nói buổi tối phải về nhà ăn cơm, hiển nhiên cho rằng Lục Dục Thần sẽ đáp ứng lời mời của Kiều Nhân Nhân.