Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 137: Đừng cho rằng là tôi thích anh



Lục Kình Hạo ánh mắt lướt qua Đường Tâm Lạc, rồi dừng lại ở bốn người vệ sĩ mặc đồ đen đứng phía sau cô.

Chỉ liếc một cái, anh ta liền cảm thấy khí chất toát ra từ bốn người này không giống như vệ sĩ bình thường.

Sâu âm u đôi mắt lại tối tối, xem ra địa vị Đường Tâm Lạc thật đúng đã lên cao.

“Ngồi đi.’’

Lục Kình Hạo khóe miệng gảy nhẹ, không chút che giấu vẻ mỉa mai.

“Không cần đâu.’’

Đường Tâm Lạc không muốn cùng nói nhiều với loại người này:

“Tôi đến để lấy đồ, xong tôi sẽ đi ngay.’’

Nghe được cô nói vậy, Lục Kình Hạo đáy mắt càng hiện lên sự khinh thường:

“Lên được giường Lục gia rồi, quả nhiên khí thế khác hẳn nhỉ. Đường Tâm Lạc, được người ta cưng chiều đến đắc ý vậy sao?’’

Lúc trước cho rằng cô là một người yếu ớt lại nhạt nhẽo, vậy mà không ngờ sau kịch biến lại có thể lập tức thay da đổi thịt, còn bò được lên giường của kẻ tai to mặt lớn kia.

Đường Tâm Lạc... Anh ta quả thật đã đánh giá thấp cô rồi.

Lục Kình Hạo muốn cô cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết, anh ta đối với Đường Tâm Lạc mà nói, đã sớm mất đi sức ảnh hưởng rồi.

Chưa nói đến việc cô được Lục Dục Thần nâng đỡ mới có tất cả, cho dù cô có bán thân quyến rũ người khác thì có sao?

Chẳng lẽ Đường Tâm Lạc cô đáng bị cả nhà Lục Kình Hạo giẫm dưới chân, đáng bị đám người Đường gia mang danh người thân kia chèn ép mới được sao?

Bất kể là bán thân, hay là bò lên giường, chỉ cần có thể báo thù, cô không quan tâm nhiều như vậy.

“Lục Kình Hạo, đừng chậm trễ thời gian nữa. Đồ đạc của tôi ở đâu, mau dẫn tôi đi... Anh cũng không muốn đến cuối cùng lại không lấy được thứ anh muốn chứ?’’

Nghe ra thâm ý trong lời nói của Đường Tâm Lạc, Lục Kình Hạo chau mày.

“Đi theo tôi.’’

Anh ta quay người lên lầu.

Anh ta lên lầu, Đường Tâm Lạc cũng dẫn theo bốn vệ sĩ đi theo.

“Đồ của cô đều ở bên trong, căn phòng này tôi chưa từng xáo trộn gì cả.’’

Lục Kình Hạo đứng ở cạnh cửa, đem cửa phòng mở ra.

Màu cam ấm áp của ánh đèn rơi vãi xuống, đây là một căn phòng ấm áp lạ thường.

Đường Tâm Lạc đứng ở trước cửa, ánh mắt trong khoảnh khắc chớp động, rồi nhanh chóng khôi phục bình thường.

Nơi đây, đã từng là nơi mà cô chăm chỉ làm việc.

Gian phòng ngủ này, là phòng của cô và Lục Kình Hạo, từ bức màn, giấy dán tường, tất cả những vật trang trí từ nhỏ đến lớn, tất cả đều được cô sắp xếp tỉ mỉ.

Chỉ tiếc, người và vật không còn.

Lúc trước, trong lòng cô đã tràn đầy ước mơ có thể cùng Lục Kình Hạo sống chung ở đây, nhưng từ khi kết hôn đến bây giờ, hiện tại mới là lần đầu tiên hai người cùng có mặt trong căn phòng này.

A, thật sự là buồn cười.

- Đồ đạc của cô tôi chưa đụng vào đâu, sau khi cô đi, tất cả những thứ đó vẫn được giữ nguyên vẹn.

Lục Kình Hạo đứng ở cạnh cửa, phía sau lưng hơi dựa vào vách, cúi đầu nói với nàng.

Nếu những người khác, có lẽ sẽ nghĩ Lục Kình Hạo làm như vậy, chắc vẫn còn cảm tình với vợ trước.

Nhưng Đường Tâm Lạc hiểu rất rõ anh ta, người đàn ông này không đụng vào đồ của cô, tuyệt đối không phải bởi vì nguyên nhân như vậy.

Quả nhiên, cô nghe được Lục Kình Hạo tiếp tục nói:

“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng ôm mộng tôi còn tình cảm với cô. Tôi nghe nói cô đang chuẩn bị một số tiền để phẫu thuật thẩm mỹ, lại mượn cơ hội trở lại bên cạnh tôi? A, Đường Tâm Lạc, cô sẽ không nghĩ khi cô thay đổi ngoại hình thì tôi lại thích cô đấy chứ?’’

Lục Kình Hạo ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn Đường Tâm Lạc, tuy rằng cảm thấy bộ dạng cô không đeo kính thuận mắt hơn quá khứ rất nhiều, thế nhưng bởi vì bị ép, vì thân phận địa vị nên đành lấy cô, chứ sự chán ghét vẫn chưa thể rút đi.

“Nói thiệt cho cô biết... Không đụng vào đồ của cô, chỉ là bởi vì tôi cảm thấy rất ghê tởm, không muốn ô uế tay của mình. Đương nhiên, về sau tôi phát hiện, lưu lại những thứ này có lẽ còn có giá trị, nên tôi càng không muốn động vào.’’