Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 157: Không có biện pháp bỏ mặc cô



Trong phòng họp mọi người không ngừng kinh ngạc anh, mỗi một bộ phận cao cấp cũng nhao nhao trợn mắt há hốc mồm nhìn tổng giám đốc đại nhân nhanh chân rời đi.

Một lúc sau, mới thấy trợ lý tổng giám đốc Mạnh Trạch ra ngoài, qua một lúc lâu sau, lại đi vào.

“Khụ, cái kia…Tổng giám đốc tạm thời có chút việc, cuộc họp hôm nay dừng ở đây, mọi người tan họp đi.”

Mọi người nghe được, lại càng không dám tin.

Tôi, đây thật sự là mặt trời mọc ra từ hướng tây rồi!

Chẳng những Thần thiếu phá cấm kỵ nhiều năm, đầu tiên nghe điện thoại trong cuộc họp cấp cao. Mà còn, sau khi nhận điện thoại, lại rời đi ngay, cuộc họp đều hủy bỏ giữa chừng.

“Hôm nay BOSS làm sao vậy? Có ai biết không?”

“Làm sao có thể biết được, nhưng mà tôi đoán có liên quan đến phụ nữ.”

“Không thể nào, làm sao anh biết?”

“Mới vừa rồi tôi nghe được, điện thoại gọi đến là nữ, nhưng mà tôi không dám đến gần, không nghe rõ ràng lắm.”

“Chẳng lẽ là nữ minh tinh tối qua?”

“Ai biết được, dù sao chắc chắn là phụ nữ!”

*

Mạnh Trạch vội vàng đi theo Lục Dục Thần, đến anh ta là thân tín của Lục Dục Thần, lúc này cũng không hiểu được Lục gia suy nghĩ cái gì.

“Lục gia, bây giờ chúng ta đi đâu?” Trong thang máy, Mạnh Trạch thật cẩn thận hỏi.

Lục Dục Thần cau mày, nhìn qua tâm trạng vô cùng không tốt, “Đi tòa án.”

“Tòa án?” Mạnh Trạch không nhịn được kêu lên một tiếng, phát hiện mình thất lễ, lập tức che miệng lại.

“Lục gia, chúng ta đi tòa án làm gì?”

Lục Dục Thần không có trả lời, chỉ quay đầu, ánh mắt trầm lắng liếc anh ta một cái.

“Tôi, tôi nói nhiều…Lục gia bớt giận.”

Mạnh Trạch bị cái nhìn của Lục Dục Thần khiến da đầu run lên, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, biết mình quấy rầy đến Lục gia, lại không dám hỏi nhiều, trên đường đi tòa án vẫn luôn lặng im.

Lục Dục Thần ngồi ở phía sau, nhắm mắt, nhíu mi lại, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhìn qua anh giống như đang nghỉ ngơi, nhưng trong đầu cũng không ngừng vang lên những lời vú Trương vừa gọi điện thoại nói.

“Thiếu gia, tôi không ngăn được thiếu phu nhân, thiếu phu nhân kiên quyết muốn đi tòa án. Lúc này thiếu phu nhân mới vừa khỏe không được bao lâu, tòa án nhiều người tay lẫn lộn, ngộ nhỡ nổi lên tranh chấp cái gì đụng một cái vào thiếu phu nhân, nguy hiểm!”

Vốn anh tưởng rằng, Đường Tâm Lạc gọi điện thoại đến.

Tối hôm qua anh không về, cô không quan tâm.

Trong cơn tức giận, anh để cho Mạnh Trạch gọi nữ minh tinh đến, cố ý cho người thả tin tức ra ngoài, chụp những tấm hình này.

Vốn tưởng rằng, bây giờ trời sáng chỉ cần Đường Tâm Lạc nhìn thấy tin tức kia, nhất định sẽ gọi điện thoại đến hỏi tội anh.

Kết quả, cô nhưng thật ổn định, đến vừa rồi, ngay cả một tin tức cũng chưa phát cho anh.

ở trong phòng họp, nhìn đến dãy số bên kia biệt thự gọi đến, anh còn tưởng cuối cùng cô cũng không nhịn được.

Kết quả, nhưng là vú Trương gọi đến. 

Suy nghĩ đến cô nhiều lần coi thường chính mình, đáy lòng Lục Dục Thần có một cỗ lửa giận không thể thành lời.

Anh biết rõ rành rành, không nên đi quản cô, giống như cô, cũng không quan tâm đến anh.

Nhưng khi anh nghe được vú Trương nói, cô đã xuất phát đi tòa án, lại không có biện pháp giống như cô, bỏ mặc đối phương.

Cũng không biết dây thần kinh nào không đúng, chờ đến khi anh phản ứng kịp, người đã ngồi trên xe đi tòa án.

Nghĩ đến người phụ nữ đáng giận kia, đôi mắt Lục Dục Thần lạnh lùng nghiêm nghị, không nhịn được nheo lại.

*

Cửa tòa án, Đường Tâm Lạc đang muốn đi vào trong, đâm phải đám người bà Đường và Đường Nhược Lan.

Bên Đường Tâm Lạc, chỉ có cô và luật sư Phạm với trợ lý của luật sư Phạm.

Trái lại bên bà Đường, ngoài bà Đường và Đường Nhược Lan ra, phía sau lại một đám người.

Một vị luật sư, ba vị trợ lý, một đoàn người thân thích Đường gia, con gái Đường Nhược Lan là Đường Mật cũng ở trong đó.

Càng khoa trương chính là, bọn họ lại báo cho phóng viên, đi phía sau người Đường gia lại là một đoàn cầm công cụ truyền thông quay chụp.