Lục gia đương nhiên tìm quan hệ tạo áp lực, nhưng luật sư Phạm không phải là ngồi không, đứng sau ông là ai, người khác không biết, nhưng người cục cảnh sát lại biết rõ.Hai phía đối lập, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng không ai nguyện ý vì họ hàng nhà Lục gia mà đắc tội với người trong chính tộc Lục gia.-Đường Tâm Lạc, rốt cuộc như thế nào cô mới chịu thôi kiện?Ở cửa cục cảnh sát, Lục Kình Hạo được luật sư dùng tiền bảo lãnh đứng chặn trước mặt Đường Tâm Lạc.Lục Chỉ Nghi và Cung Tuyết Mị bởi vì bị chứng minh là người lấy trộm nên bị cục cảnh sát trực tiếp giãm giữ lại, không được nộp tiền bảo lãnh.-Tôi không muốn gì hết, tôi chỉ muốn cho những người gieo gió thì gặt bão, ác hữu thì ác báo.Đường Tâm Lạc ngửa đầu, không hề nhượng bộ chút nào.-Cô!Lục Kình Hạo mặt âm trầm, đôi mắt tuấn tú có chút hung ác.Đường Tâm Lạc không chút e ngại nhìn thẳng vào mặt anh ta:-Tôi cái gì? Ở đây là cục cảnh sát, Lục thiếu gia nếu như mới ra khỏi mà đã muốn quay lại đó thì có lẽ nên giáo huấn tôi một trận đấy.Thái độ của cô làm cho Lục Kình Hạo tức giận vô cùng, nhưng rồi lại không thể không thừa nhận, thật sự là anh ta không thể mảy may động đến Đường Tâm Lạc ở chỗ này.-Cô...Lục Kình sắc mặt u ám gần như có thể chảy ra nước:-Cô rút bản án đi, tôi sẽ trả lại vòng cổ mẹ cô cho cô.Anh ta muốn giữ lại chiếc vòng cổ kia vốn là để có thể uy hiếp được nhược điểm của Đường Tâm Lạc.Nhưng hiện tại xem ra không thể không trả lại sớm.Đường Tâm Lạc giả bộ không hiểu nhíu mày:-Vòng cổ nào cơ?-Chính là chiếc vòng cổ vàng thạch anh, cái lần trước tôi trả lại cho cô...là giả đấy.Vì không để cho người khác nghe thấy bộ mặt thật của mình, Lục Kình Hạo lúc nói những lời này liền hạ giọng, bước gần thêm vài bước về hướng Đường Tâm Lạc.Khoảng cách giữa hai người gần hơn, trong hơi thở anh ta nghe thấy được một chút mùi hương trong trẻo của người phụ nữ đáng ghét .Bước chân Lục Kình Hạo dừng lại, vậy mà cảm thấy mùi hương trên người cô dễ chịu đến lạ lùng.Đối với anh ta, mùi hương này còn khiến người ta thoải mái hơn rất nhiều so với mùi nước hoa trên người Vạn Vi Vi.-Lục Kình Hạo, không ngờ anh lại hèn hạ như vậy!Đường Tâm Lạc trừng mắt tiến gần anh ta, ánh mắt không chút che giấu sự khinh thường.Kiểu ánh mắt này, làm cho Lục Kình Hạo rất khó chịu.Mới không lâu trước đây, lúc Đường Tâm Lạc nhìn anh, dưới đáy mắt chỉ tràn đầy sự tôn thờ và ngọt ngào.Nhưng bây giờ, thoát ra khỏi cặp kính ấy là đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô, không giống trong trí nhớ anh ta chút nào cả.Lúc đối mặt, ánh mắt cô kiên cường, chỉ còn sự xa cách và hận thù sâu đậm.Lục Kình Hạo không phải là người xử trí theo cảm tính, rất nhanh chóng kìm nén được cảm giác kì quái trong lòng.-Đường Tâm Lạc, đừng nhiều lời nữa...!Cô rốt cuộc có muốn lấy lại vòng cổ không? Nếu muốn thì ngay lập tức đi rút ản án, thả mẹ tôi và Chỉ Nghi ra, nếu không...-Nếu không thì thế nào?Đường Tâm Lạc khẽ hừ một tiếng, đôi mắt to tròn sáng trong.-Lục Kình Hạo, tốt nhất anh nên hiểu cho rõ, hiện tại ai đang cầu xin ai vậy? Nếu như anh đã đánh tráo một lần, tôi sao có thể bảo đảm bảo lần này anh sẽ thật lòng? Hơn nữa, chiếc vòng cổ kia tuy rằng quý giá, nhưng chuyện cũ đã qua, tôi tin mẹ tôi cũng không hy vọng, tôi vì một sợi dây chuyền mà bị anh uy hiếp.
Nếu anh muốn gây sự thì đừng trách tôi sòng phẳng!Đường Tâm Lạc cố hết sức duy trì biểu lộ, dù trong nội tâm hoàn toàn không thể vứt bỏ chiếc vòng cổ kia, nhưng biểu hiện lại cực kỳ bình tĩnh.-Nhưng mà tôi và anh cũng không giống nhau, mẹ và em gái anh hiện tại cũng đang bị giam ở bên trong.
Chỉ cần tôi không rút bản án, hai người đó sẽ bị giam giữ, thậm chí còn bị phán quyết.
Đến lúc đó, không chỉ hai người đó bị giày vò đâu, mà thể diện Lục gia nhà anh cũng bị mất hết.
Lục Kình Hạo, cầu xin người khác cũng phải tỏ ra chút thiện ý chứ, tôi bây giờ lại không nhìn thấy thành ý của anh, làm sao dám tin tưởng đây?Đường Tâm Lạc hai tay vòng ở trước ngực, vẻ mặt ung dung chờ Lục Kình Hạo đầu hàng.Anh ta cho dù nhẫn tâm, có thể mặc kệ mẹ và em mình, nhưng lại không thể không quan tâm đến mình và thanh danh Lục gia.-Cô...Lục Kình Hạo nheo mắt lại, hận không thể nhìn ra điểm yếu của Đường Tâm Lạc.-Ừm...thì...-Anh nói cái gì?Đường Tâm Lạc khóe miệng cười nói:-Gió lớn quá, tôi nghe không rõ..