“Đền bù tổn thất.” Anh khẽ cười một tiếng, đôi chân thon dài chen vào giữa hai chân cô, thân hình cao lớn bao bọc lấy cô.
“Nếu như tôi nói, lấy cô đền bù tổn thất, cô sẽ tự đóng gói dâng lên cho tôi sao?”
“Tiên sinh… xin anh đàng hoàng một chút.” Mặt Đường Tâm Lạc đỏ lên, anh dựa vào quá gần khiến cô cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Lục Dục Thần thấp giọng cười:
“Xin lỗi, nhìn thấy cô như vậy… Tôi nghĩ, phàm là đàn ông đều không thể đàng hoàng được.”
“Tiên sinh, rốt cuộc anh muốn làm gì!” Cô thật sự nổi giận, phồng hai má, dùng cặp mắt anh đào trừng anh.
Nhưng cô lại không biết, như vậy càng làm cho anh không thể dời mắt.
Lục Dục Thần bị khuôn mặt tức giận của cô làm cho tâm tình tốt lên không ít, đột nhiên anh cúi người ôm cô vào trong ngực.
“Anh làm gì…thả tôi ra.” Cô giật mình, vừa muốn giãy dụa thì Lục Dục Thần thả cô ra thật.
Chỉ có điều, cô bị anh đẩy vào nhà tắm.
Thoáng cái, áo sơ mi đã ướt nhẹp, đôi mắt đen như mực của anh hiện lên một chút dị sắc.
Đường Tâm Lạc muốn đi ra, lại bị anh nhấn trở về.
“Anh, anh dừng tay…” Cô ngăn tay anh, trợn mắt nhìn:
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, có thể nói thẳng cho tôi biết được không!”
Nhìn thấy vật nhỏ nổi giận, anh liền dừng động tác.
“Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn cô đền bù tổn thất.” Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt phượng hẹp dài toát ra vẻ nghiêm túc:
“Còn bây giờ, chỉ đang giúp cô tắm rửa mà thôi.”
Đường Tâm Lạc đỏ mặt:
“Tôi, tôi có thể tự tắm.”
“Còn nữa, nếu anh biết tôi là ai, khẳng định cũng biết tôi đã kết hôn. Chúng ta không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa, người vừa nãy chính là mẹ chồng..”
Cô còn chưa nói xong, đã bị anh cúi xuống chặn môi.
Anh bá đạo hôn một lần lại một lần, hơi nước mờ mịt cùng nụ hôn nóng rực của anh, làm cảm giác thiếu dưỡng khí tăng thêm mấy lần.
Cho đến khi môi cô sưng tấy lên, anh mới buông tha.
Nhìn vật nhỏ ở trong nước, mắt anh hơi u ám:
“Tôi không cần biết thân phận cô là gì, tôi chỉ cần cô.”
Cô không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng nghe giọng anh không giống nói đùa.
Nhưng mà, cho dù anh nghiêm túc thì đã sao, cô cũng không có ý định tiếp tục mối quan hệ này.
“Thế nhưng anh phải biết, tôi đã kết hôn.”
Anh nghe vậy, nhếch môi cười lạnh:
“Vậy thì ly hôn.”
…….
Lúc Đường Tâm Lạc được Mạnh Trạch cung kính đưa về Đường gia, trong đầu vẫn còn quanh quẩn câu nói của Lục Dục Thần.
Anh nói: “ Vậy thì ly hôn.”
Anh nói: “Làm vợ của Lục Dục Thần này, tôi sẽ không để ai ức hiếp cô.”