Thời Gian Cùng Anh, Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 22



“Bạn học, thẻ cơm của bạn còn nạp nữa không?” Nhân viên thấy Lâm Tích ngẩn người, không nhịn được kêu một tiếng.

Giang Ức Miên bên cạnh líu lưỡi nhìn con số trên thẻ cơm.

Hai……hai ngàn đó.

Gia cảnh Giang Ức Miên không tệ, còn là học sinh ngoại trú, bình thường buổi trưa và buổi tối sẽ ăn cơm ở trường. Bố mẹ cô mỗi tháng cố định cho cô một ngàn tệ tiền tiêu vặt, đủ để ăn cơm ở trường. Nhưng nếu muốn mua chút đồ gì khác, thì phải xin thêm tiền bố mẹ.

Cứ như vậy, mỗi lần cô nạp tiền vào thẻ cơm cũng chỉ nạp hai trăm, hai trăm mà thôi.

Ai mạnh tay, nạp cho Lâm Tích hai ngàn dữ vậy.

Giang Ức Miên đang muốn hỏi, Lâm Tích đã đưa tay lấy lại thẻ học sinh của cô.

Cô nhỏ giọng nói: “Ức Miên, tớ phải đi trước, cậu ăn cơm trước đi nhé.”

Nói xong, cô nắm thẻ học sinh chạy đi.

Vườn trường lúc này đắm chìm trong hoàng hôn, ồn ào mà náo nhiệt, trong nhà ăn chen chúc đầy học sinh chuẩn bị ăn cơm, tòa nhà ký túc thỉnh thoảng có học sinh cầm bình nước nóng ra ra vào vào. Trên sân thể dục cách đó không xa, có không ít người đang tập thể dục xung quanh đường chạy plastic, có học sinh trong tay cầm sách từ đơn, vừa đi vừa học thuộc lòng.

Sân bóng rổ càng náo nhiệt khác thường, hơn mười sân bóng rổ, đều bị chiếm giữ.

Giờ này rất nhiều nam sinh thà không đi ăn cơm tối, cũng phải đến đánh bóng.

Tạ Ngang đảm đương Cao Vân Lãng ở đối diện, quét mắt nhìn lên sân bóng, mắt thấy Quý Quân Hành đã tìm được khoảng trống trong lúc chạy, cậu nhấc tay chuyền bóng đi. Quý Quân Hành nhảy lên đón bóng, ôm chạy ngược lại, cho dù người đối diện bắt đầu quay về phòng thủ, nhưng cậu đã lưu loát hoàn thành động tác ném bóng.

Rầm một tiếng, bóng vào rổ, chạm vào lưới lắc qua lắc lại giữa không trung.

“Quý Quân Hành.”

Một giọng nói mang theo tiếng thở nặng nề vang lên, người trong sân đều xoay đầu lại nhìn.

Cô gái mặc áo trắng ngắn tay và quần đồng phục màu xanh, gò má vốn trắng nõn, bởi vì chạy nhanh, mà hai má đã ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tóc rối mềm mại vén bên tai, lồ ng ngực cũng theo đó mà phập phồng.

Quý Quân Hành nhìn Lâm Tích thế này, liền đi tới.

Cậu vừa tới, cô gái há miệng muốn nói chuyện, nào biết quá vội, chợt bị nghẹn.

Cô che miệng không ngừng ho khan, đôi mắt to đen trắng rõ ràng kiềm nén đến hơi đỏ.

“Đừng gấp, tôi ở đây.” Quý Quân Hành có chút bất đắc dĩ, muốn nói cô đã bao lớn rồi, mà còn có thể bị nghẹn như vậy.

Cậu đưa tay ra, vỗ lên lưng Lâm Tích hai cái.

Thiếu niên luôn hờ hững, lúc này trên mặt lại treo vẻ bất lực nhàn nhạt, nhưng mặt mày đều là ý cười.

Mấy nam sinh phía sau, đứng ở đó, ngơ ngác nhìn nhau.

Cho đến khi Tạ Ngang lên tiếng, “A Hành, đối với Lâm Tích thật sự không giống nhỉ.”

Trần Mặc liếc mắt nhìn cậu, cười ha ha, “Chúc mừng cậu, đã trả lời đúng một câu.”

“Mẹ nó, không phải chứ.” Tạ Ngang hai tay túm đầu tóc ngắn ngủn, nếu là Trần Mặc hoặc Cao Vân Lãng, thì cậu còn sẽ không ngoài ý muốn. Nhưng đây là A Hành đó, hồi lớp mười, hoa khôi trường bên cạnh, là hoa khôi thật ấy, nói thích cậu ấy.

Mỹ nữ người ta thế kia, hạ mình xuống, thủ đoạn gì cũng đều dùng.

Thế nhưng Quý Quân Hành từ đầu đến cuối vẫn là một thái độ, uhm, không thích.

Lâm Tích vì tay che miệng, chỉ lộ ra đôi mắt, lúc bàn tay Quý Quân Hành vỗ nhẹ lên lưng cô, thì đôi mắt của cô mở to nhìn cậu.

Cho đến khi Quý Quân Hành thu tay, nhìn cô, giọng nói lộ ra vẻ trêu đùa lười biếng, “Chạy nhanh như vậy làm gì? Tôi lại không chạy được.”

So sánh với giọng điệu thoải mái tự nhiên của cậu, Lâm Tích nghĩ đến mục đích đến của mình, thì một loại cảm giác nói không nên lời nghẹn ở cổ họng.

Khiến cô khó mà mở miệng được.

Ngược lại thấy Lâm Tích lúc này không nói chuyện, Quý Quân Hành liếc cô, “Lưỡi bị mèo ăn rồi à? Sao không nói gì với tôi?”

Bình thường lời nói của cậu rất tiêu chuẩn, thỉnh thoảng sẽ mang theo chút âm uốn lưỡi của Bắc Kinh, cũng rất dễ nghe.

Cuối cùng, Lâm Tích chìa thẻ học sinh luôn nắm trong lòng bàn tay ra trước mặt cậu.

“Là cậu nạp phải không?”

Mặc dù giọng điệu nghi ngờ, nhưng trong lòng cô là chắc chắn.

Là cậu ấy, nhất định là cậu ấy, đúng thế.

Quý Quân Hành hơi cúi mặt, rèm mi dày rậm che phủ đôi mắt, chỉ biết cậu lúc này đang nhìn tấm thẻ trong tay cô.

Nhưng một chút cũng không nhìn rõ ánh mắt của cậu.

Cậu không nói chuyện, Lâm Tích liền hành động.

Cô trực tiếp nhét thẻ học sinh vào trong tay cậu, thấp giọng lại kiên định nói: “Tôi không cần.”

Quý Quân Hành cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay, không nhịn được bật cười, hỏi cô: “Cậu đây là muốn tặng thẻ học sinh của cậu cho tôi?”

Lâm Tích biết cậu cố ý dời chủ đề, cắn môi.

“Cậu có biết Thất Trung có một truyền thống không……”

Thiếu niên vờ thần bí ngừng lại, sau đó, kèm theo một tiếng cười khẽ, giọng nói lười biếng của cậu lần nữa vang lên, “Nếu ai tặng cho người kia thẻ học sinh của mình, thì có nghĩa là thích người đó.”

Thích……

Gió đêm dịu dàng lướt qua, giọng nói của cậu hơi lười biếng nhưng lại dễ nghe, bay bổng trong không trung, sau đó truyền vào trong tai cô, chui thẳng vào trong lòng cô.

Thích sao?

Những cảm giác kì lạ luôn vấn vít trong lòng, những khoảnh khắc của cậu luôn xuất hiện trong đầu, cho dù học thuộc một trăm lần Xuất Sư Biểu cũng không có cách nào đè ép xuống được.

Thực ra cô vẫn luôn hiểu.

Cho dù cô trưởng thành hiểu chuyện sớm hơn những cô gái khác, nhưng cô vẫn là thiếu nữ.

Cũng sẽ thích một người.

Phải, cô thích thiếu niên trước mặt này đây.

Chuyện này cũng không khó để nghĩ thông suốt, vào khoảnh khắc này cuối cùng không thể nào che giấu được.

“Lâm Tích.” Thấy cô gái trước đột nhiên không nói chuyện, cả người cũng ngơ ngác đứng im, Quý Quân Hành hơi cau mày, không nhịn được gọi cô.

Cậu tưởng Lâm Tích tức giận, nên nhét thẻ học sinh vào lại trong tay cô.

“Được rồi, tôi chọc cậu đấy. Đừng giận.”

Lúc này, Lâm Tích rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi ra miệng: “Cậu vì sao đối tốt với tớ như vậy?”

Vấn đề này…….

Thiếu niên bị hỏi đột ngột, nhìn như tùy ý nhưng thực ra lại hơi lúng túng sờ sờ mũi.

Lúc nhặt được thẻ học sinh của cô ở siêu thị, ma xui quỷ khiến đi kiểm tra số dư bên trong. Lúc nhìn thấy chỉ còn mười chín tệ, thì trong lòng không hề ngạc nhiên.

Còn có cảm giác khiến cậu đau lòng xa lạ kia nữa.

Cho nên cậu chạy thẳng đến chỗ nạp tiền thẻ học sinh, dùng tiền học bổng của mình nạp cho cô hai ngàn tệ.

Quý Quân Hành không phải kiểu tính cách xúc động, mà lần này, cậu lại nóng đầu, làm như vậy.

Cậu từng nghĩ Lâm Tích chắc chắn sẽ đến hỏi, nhiều tiền như vậy, không thể nào là nạp nhầm được.

Nhưng vì sao…….

Cậu nhìn khuôn mặt dịu dàng, xinh đẹp của cô gái trước mặt, dần dần, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ.

Bởi vì Lâm Tích không giống.

Lâm Tích để cậu năm lần bảy lượt ngoại lệ, hoàn toàn không giống với những người khác.

Giống như, cậu đối tốt với cô, hoàn toàn là điều đương nhiên vậy.

Quý Quân Hành hiểu tính Lâm Tích, nếu nói chính cậu muốn nạp cho cô, thì chắc chắn cô sẽ không nhận. Thế là cậu lôi Quý Lộ Trì ra, “Tớ đã đồng ý với Quý Lộ Trì, phải chăm sóc tốt cho cậu.”

Dưới hoàng hôn, gương mặt vốn ửng đỏ của cô dần khôi phục lại vẻ trắng nõn khi trước, thậm chí còn hơi tái nhợt.

Phải, quan hệ giữa họ, không phải là Lâm Chính và Quý Lộ Trì ư.

Cô là em gái Lâm Chính, còn cậu là anh trai của Quý Lộ Trì.

Cậu ấy vì Trì Trì mới quan tâm mình. Là cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Lâm Tích rũ đầu, Quý Quân Hành không nhìn thấy đau xót và khổ sở trong đáy mắt của cô gái.

Cậu chỉ nhìn thấy cô cầm thẻ học sinh lại.

Không tiếp tục từ chối không cần nữa.

Trong lòng Quý thiếu gia mặc dù có hơi bất mãn, cô chỉ chịu thua mỗi Quý Lộ Trì, nhưng thấy cô cầm thẻ về.

Thì khóe miệng giương lên.

Đúng, thế này mới ngoan chứ.

*

Buổi tối về ký túc xá, mọi người đang bận rộn tắm giặt, thì điện thoại vang lên.

Bởi vì ba người trong phòng đều có di động, chỉ mỗi Lâm Tích không có. Nên chuông điện thoại vừa reo, mọi người đều biết chắc chắn là mẹ Lâm Tích gọi đến.

Số lần Giang Anh điện thoại không tính là nhiều, cách hai ba ngày gọi một lần.

Lâm Tích đi tới, nghe máy.

Nói chuyện trước là Giang Anh ở đầu dây bên kia, Lâm Diệu Hoa chắc đang đợi ở bên cạnh. Giang Anh trước tiên hỏi sinh hoạt hàng ngày của cô, sau khi Lâm Tích đều nói tốt, thì bà mới hỏi tiếp: “Lần trước không phải con nói sắp thi giữa kỳ sao? Thi xong chưa con?”

Giọng nói của Lâm Diệu Hoa ở bên cạnh truyền đến, “Bà cái con người này là sao thế chứ, không phải đã nói là không hỏi thành tích rồi à.”

Trước đây Lâm Tích mặc dù cũng ở trong trường, nhưng cách nhà cũng tính là gần. Cuối tuần cô còn có thể về nhà, nếu Lâm Diệu Hoa và Giang Anh nhập hàng, cũng sẽ đến trường thăm cô.

Bây giờ cô cách nhà xa đến vậy, mặc dù giao thông thuận tiện, nhưng cửa hàng trong nhà lại không thể không có người.

Lâm Tích: “Thi xong rồi ạ, con thi được 701 điểm.”

Tiếng cười của Giang Anh đã truyền đến từ đầu dây, bà nói: “Mẹ biết con luôn khiến người khác bớt lo mà, điểm cao như vậy là đứng đầu sao con?”

Lâm Tích khẽ uhm một tiếng.

Lần này ngay cả Lâm Diệu Hoa cũng bật cười thành tiếng, cách không gian gọi: “Lâm Tích, Quốc Khánh này về không con? Bố hấp cua cho con ăn.”

Sắp đến kì nghỉ Quốc Khánh, Giang Anh và Lâm Diệu Hoa đều muốn Lâm Tích về nhà.

Lâm Tích do dự một chút, khẽ nói: “Con không về đâu ạ, con muốn ở lại trường ôn tập. Bên này thành tích của bạn học đều rất tốt, con không muốn bị người ta hất xuống đâu.”

Thực ra là cô tiếc tiền, từ quê cô đến Bắc Kinh, tiền đi về cũng phải sáu bảy trăm.

Còn nhiều hơn sinh hoạt phí một tháng của cô.

Giang Anh và Lâm Diệu Hoa rất thất vọng, nhưng Lâm Tích nói chuyện học hành, họ không dám làm chậm trễ cô.

Trước khi cúp máy, Giang Anh còn dặn dò cô: “Nếu hết tiền, nhất định phải nói với mẹ, một mình con ở bên ngoài đừng tiết kiệm, lúc nên ăn cơm, phải ăn cho no nhé.”

“Con biết rồi ạ.” Lâm Tích mềm mại nói.

Cuối cùng, Giang Anh lại nói: “Có thể không phiền người Quý gia, thì cố gắng hết sức đừng đi làm phiền.”

Lâm Tích im lặng, sau đó cô gật đầu, trả lời: “Vâng, con hiểu ạ.”

Giang Anh biết cô luôn rất ngoan, lại nói thêm vài câu, rồi cúp máy.

Bàn học của Nhạc Lê gần điện thoại, thỉnh thoảng nghe được vài câu, Lâm Tích dập máy, cô ấy tò mò hỏi: “Lâm Tích, Quốc Khánh này cậu không về nhà à?”

Lâm Tích gật đầu.

Nhạc Lê thán phục nói: “Khó trách cậu có thể thi được 701 điểm, lễ Quốc khánh cậu cũng không muốn chơi, còn chuyên tâm ôn bài. Haizzzz, học thần cậu đều đã cố gắng vậy rồi, loại người phàm như tớ vẫn một lòng muốn chơi, quá tội lỗi mà.”

Lưu Tân Đình bên cạnh nói hùa theo: “Khiến cho tớ cũng ngại ra ngoài chơi rồi nè.”

Lâm Tích khẽ cười: “Thực ra tớ không có chuyện gì để làm mà thôi, tớ còn hâm mộ các cậu có thể ra ngoài chơi đó.”

Nói chuyện một hồi, ba người đều bận việc của mình.

*

“Cậu sắp về quê hả?” Giang Ức Miên tiếc nuối nói, vốn cô còn muốn hẹn Lâm Tích ra ngoài chơi nữa kìa.

Lâm Tích im lặng cúi đầu.

Thực ra không phải cô có ý gạt Giang Ức Miên, chỉ là giọng cô ấy hỏi quá lớn, người phía sau chắc chắn nghe thấy. Nếu cô không nói mình về quê, e rằng dì Ôn lại sẽ bảo cô đến Quý gia làm khách.

Quý Quân Hành ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, vẻ mặt lười biếng nhìn phía trước.

Cổ Lâm Tích hơi cúi, trong khi nghiêm túc làm bài, thỉnh thoảng sẽ trả lời câu hỏi của Giang Ức Miên.

Lễ Quốc Khánh cô ấy về nhà, vậy không phải là sắp bảy ngày không gặp được cô ấy ư?

Quý thiếu gia bị suy nghĩ này của mình hù dọa.

Cậu vậy mà sẽ lo lắng bảy ngày không gặp được cô ấy?

Lúc này Tạ Ngang nằm sấp trên bàn, nhìn sườn mặt của Giang Ức Miên, cười nói: “Giang Ức Miên, sao cậu bám dính ghê vậy. Không phải chỉ là bảy ngày thôi à, cậu thích Lâm Tích, hận không thể ngày ngày nhìn thấy cậu ấy vậy luôn hả?”

“Đúng, tớ thích Lâm Tích đây, một ngày tớ không nhìn thấy cậu ấy thì sẽ lo sợ. Biết cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu không?”

Nghe thấy câu này, Quý Quân Hành nhìn sườn mặt Lâm Tích.

Chìm vào trong suy nghĩ.

Rất nhanh, kì nghỉ Quốc Khánh đã đến trong sự mong đợi của tất cả mọi người.

Mặc dù vừa khai giảng, nhưng để đề phòng suy nghĩ ăn chơi trong dịp Quốc Khánh của học sinh, giáo viên các bộ môn đều đã chuẩn bị một đống bài tập.

Nhưng không ai sẽ làm bài tập vào ngày đầu tiên của kì nghỉ cả, buổi chiều, Tạ Ngang điện thoại đến, gọi Quý Quân Hành ra quán net chơi.

Mọi người hẹn gặp nhau ở chỗ cũ.

Quý Quân Hành không để tài xế đưa đi, mà gọi taxi đến bên kia. Lúc cậu đến, ba người kia còn chưa đến, thế là cậu đứng ở bên đường đợi một lúc.

Vào lúc cậu móc di động ra, định chơi một ván game, nhìn thấy góc phố đối diện, có một bóng dáng mặc váy đen trắng, đang phát tờ rời bên đường.

Cậu híp mắt lại.

Chợt hít sâu một hơi.

Đến khi cậu bình tĩnh lại, đã sải bước đi qua. Thiếu niên người cao chân dài, gần như rất nhanh đã đi đến phố đối diện. Mà Lâm Tích đang cố gắng phát tờ rơi, căn bản không ý thức được có người đến gần.

Cho đến khi cổ tay cô bị Quý Quân Hành túm lấy, kéo quay người lại.

Thiếu niên nhíu mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, chiếc váy xòe màu trắng đen xen kẽ, vóc người cô vốn cao ráo mảnh mai, lúc này lộ ra đôi chân tinh tế, thẳng tắp lại thon dài, trên chân măng tất màu trắng.

Cậu nhìn đôi chân dài trắng nõn lộ ra trong không khí của cô, không tự giác li3m môi dưới.

Cuối cùng, giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm của cậu vang lên.

“Ai cho cậu mặc váy ngắn vậy hả?”