“Ha ha ha ha ha ha ha, cậu không biết cô ta có bao nhiêu mất mặt đâu.”
Lúc Giang Ức Miên cười nghiêng trước ngả sau trên bàn cơm, cười đến sảng khoái, bàn tay còn vỗ lên bàn hai cái.
Thì Tạ Ngang bất đắc dĩ nhìn cô ấy, không nói chuyện.
Ngược lại Lâm Tích ở đối diện, nhỏ giọng nói: “Ức Miên, tiếng cậu cười to lắm.”
Lúc này bạn học ăn cơm ở các bàn xung quanh đều nhìn về phía họ, hiển nhiên tiếng cười thoải mái này của Giang Ức Miên, đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Vì thế Lâm Tích bảo cô ấy nhỏ tiếng xuống.
Giang Ức Miên nhẹ nhàng che miệng mình lại, nhìn quanh, đè thấp giọng: “Tớ đây không phải quá vui à, dù sao tớ cũng không thích dáng vẻ làm bộ làm tịch của Ngụy Minh Nhã, lần này bộ mặt giả tạo của cô ta, xem như hoàn toàn bị Quý thiếu gia chúng ta xé nát rồi.”
Nói xong câu này, cô ấy nháy mắt với Quý Quân Hành, “Làm rất đẹp, thiếu gia.”
“Đừng nháy mắt loạn.” Tạ Ngang thấy được, liền đưa tay che trước mắt cô ấy.
Giang Ức Miên hừ một tiếng, hơi nhếch môi, nhưng khóe miệng nở nụ cười.
Trần Mặc nhìn cô ấy, “Tình bạn của con gái các cậu, thật mỏng manh.”
“Ai là bạn với cô ta, tớ chưa bao giờ là bạn cô ta cả nhé.” Giang Ức Miên chợt kéo bàn tay Tạ Ngang đang che trước mắt cô ra, rất nghiêm túc sửa, “Tớ luôn không thích cô ta.”
Nhưng Giang Ức Miên nói xong, rất ngạc nhiên nói: “Trước đây tớ cảm thấy Ngụy Minh Nhã rất khéo đưa đẩy, rất biết làm bộ làm tịch, đương nhiên đây cũng là điểm lợi hại của người ta. Tớ thật sự không ngờ cô ta sẽ ở sau lưng làm động tác nhỏ này. Dù sao lần này cô ta cũng rất mất mặt đó.”
Ngụy Minh Nhã là kiểu sinh viên tướng mạo xinh đẹp, thành tích lại rất tốt ở khoa tin tức, đều nói cô ta là hoa khôi của khoa, hơn nữa cô ta rất có nhân duyên trong hội học sinh học viện, rất nhiều người đều đang phỏng đoán nhiệm kỳ mới của hội học sinh học kỳ sau, vị trí chủ tịch, cô ta chắc là người có lực cạnh tranh nhất.
Kết quả cô ta lại tốt, vậy mà bôi đen người khác post lên diễn đàn của trường.
Hành động này thực sự quá bẩn.
Bài viết trên diễn đàn ngày đó vừa bị hack, máy tính của Ngụy Minh Nhã cũng bị hack. Tiếng nói máy móc trong máy tính kia không ngừng vang vọng trong ký túc xá cô ta, mà người khác đều không phải ngốc.
Lâm Tích có quan hệ thế nào với Quý Quân Hành, người trong ký túc xá họ đều biết.
Chuyện cô ta thích Quý Quân Hành, chính cô ta lại chưa từng che giấu.
Mọi người không ngờ Ngụy Minh Nhã bình thường thanh cao, lại sẽ làm ra loại chuyện này. Trong ký túc xá nữ không có bí mật, huống hồ để ngăn âm thanh kia phát ra, Ngụy Minh Nhã tức đến nỗi đập luôn máy tính của mình.
Tiếng động không nhỏ, nữ sinh ký túc xá khác đương nhiên sẽ dò la.
Lúc này Giang Ức Miên cười hì hì nói chuyện mất mặt của Ngụy Minh Nhã, Cao Vân Lãng lại nhìn Quý Quân Hành ở bên cạnh, không hề nói chuyện, hỏi: “Cậu hack diễn đàn của trường, thật không vấn đề chứ?”
Khoa khác ngược lại cũng còn đỡ, trong khoa máy tính không phải không có giáo viên ưu tú.
Huống hồ chuyện liên quan đến Lâm Tích, mọi người không cần biết máy tính, cũng có thể đoán được là ai ra tay.
Lời của Cao Vân Lãng, vừa vặn là chuyện Lâm Tích lo lắng.
Cô xoay đầu nhìn Quý Quân Hành, nhẹ giọng hỏi: “Nếu bị giáo viên biết được, anh có bị phạt không?”
Xử phạt ở đại học nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lỡ như nếu để lại án phạt gì đó, thì thật sự hối hận không kịp.
Lâm Tích đương nhiên cảm động chuyện Quý Quân Hành làm, cậu không hỏi một câu, đã lựa chọn hết sức bảo vệ mình. Đối với cô mà nói, phần tin tưởng này thực ra đã khiến cô cảm động hơn bất cứ điều gì.
Quý Quân Hành thấy mi tâm cô nhíu lại, đưa tay sờ trái tai cô, nhẹ nhàng nói: “Làm cũng làm rồi, sợ cái gì.”
Lời là nói vậy, nhưng Lâm Tích vẫn hơi lo lắng.
Quý Quân Hành thấy cô vẫn là vẻ mặt này, khẽ cười, dỗ dành cô: “Các giáo sư đều rất thích anh, ai nỡ phạt anh chứ.”
Qua hai ngày sau, Lâm Tích thấy trên diễn đàn không có gì nữa, còn tưởng sóng gió đã qua.
Chỉ là hôm nay, Lâm Tích cùng bạn cùng phòng đi học.
Các cô vừa đi đến bên cạnh tòa nhà dạy học, Chử Tây Tây bỗng chỉ chỉ một chiếc xe ở cách đó không xa, “Các cậu xem, Ferrari kìa.”
Một chiếc Ferrari màu đỏ kiêu ngạo đậu trước tòa nhà dạy học, sinh viên xung quanh đi qua, đều xoay đầu nhìn chiếc xe này.
Tuy họ đã không còn ngạc nhiên như vừa nhập học, nhưng Chử Tây Tây vẫn than thở: “Haizzzz người có tiền trường mình nhiều thật, lúc trước từng thấy Lamborghini gì đó, rồi Mercedes dòng G, bây giờ lại là Ferrari.”
Tiêu Phương Vũ: “Đời này xe sang tớ từng thấy, hình như đều ở trường mình.”
Bởi vì bốn người phải lên lớp, nhìn hai cái, rồi từ cửa bên cạnh lên lầu.
Không bao lâu, tiếng chuông hết tiết vang lên.
Sinh viên khoa tin tức bên này học xong tiết chính trị, đều từ trên lầu đi xuống.
Giang Ức Miên xuống cùng với người ở ký túc xá, Ngụy Minh Nhã đi ở trước mặt cô. Mấy hôm nay cô ta đều đi cùng với nữ sinh ký túc xá mình, dù sao chuyện này cũng rất mất mặt, mấy hôm nay cô ta làm việc đều khiêm tốn hẳn.
Mọi người đều xuống lầu, vài nam sinh cùng lớp đi bên cạnh họ, đột nhiên có người la: “Mẹ nó, Ferrari.”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua.
Vào lúc này, cửa xe Ferrari được mở ra, một nam sinh từ trong xe bước xuống.
Nam sinh mặc áo ấm lông cừu màu đen, tóc được chải chuốt cẩn thận, là kiểu rối có hình. Vóc dáng cậu ta cao lớn, vai rộng, đặc biệt là mùa đông mặc áo ấm, càng thêm thẳng tắp.
Tần Khải nhìn quanh một vòng, nhấc chân, đi đến bên này.
Giang Ức Miên không ngờ sẽ chạm mặt Tần Khải ở đây, vừa ở trong lòng oán hận cậu ta thật sự là âm hồn bất tán, thì Tần Khải lại đi thẳng đến chỗ Ngụy Minh Nhã.
Cơ thể cao lớn của cậu ta trực tiếp chắn trước mặt Ngụy Minh Nhã, như một bức tường.
Mấy nữ sinh trong ký túc của Ngụy Minh Nhã hơi căng thẳng, dù sao trước đây, bài viết Ngụy Minh Nhã đăng, không những đề cập đến Lâm Tích, mà còn liên quan đến Tần Khải này.
Sắc mặt Ngụy Minh Nhã hơi cứng lại, dù sao chuyện này cô ta cũng đánh chết chưa từng thừa nhận.
Trước khi xảy ra chuyện máy tính bị hack, cô ta cũng là câu nói ấy, có người đùa dai.
“Bảo bối.” Đột nhiên, Tần Khải nhìn cô ta, thoáng thở dài.
Tiếng gọi này của cậu ta làm cho trong lòng mọi người đều run rẩy, Giang Ức Miên vừa vặn đứng ở phía sau, nghe thấy sởn gai ốc, nghi ngờ nghĩ, Ngụy Minh Nhã và Tần Khải kết hợp với nhau từ khi nào.
Ngụy Minh Nhã mở to mắt, vừa muốn mở miệng, đột nhiên Tần Khải đưa tay che miệng cô ta lại.
“Suỵt, em không cần nói, anh đều hiểu.”
Lời của cậu ta, khiến Ngụy Minh Nhã chả hiểu ra làm sao, nhưng Tần Khải mặt đầy thâm tình: “Anh biết, em là ghen tỵ. Ngoan nào, đừng tức giận. Lần trước không phải em nói thích cái túi Channel kia à, anh đã bảo nhân viên cửa hàng gửi đến nhà em rồi……”
“Anh nói bậy……” Ngụy Minh Nhã rốt cuộc không nhịn tiếp được nữa, mắng cậu ta.
Nào biết cô ta vừa mở miệng, cả người Tần Khải liền kề sát cô ta, môi kề bên tai cô ta. Ngụy Minh Nhã muốn cách cậu ta xa một chút, lại bị cậu ta giữ vai lại, không thể động đậy.
Tần Khải kề bên tai cô, khẽ cười nói: “Bạn học à, post bài viết vui nhỉ? Ông đây chơi cùng cô.”
Cậu ta nói xong câu này, thì buông Ngụy Minh Nhã ra, buồn bã nói: “Nếu em chê một cái không đủ, vậy thì áo khoác Dior lần trước trước em nói, anh đã nhờ chị gái anh đặt giúp em rồi.”
Lúc này bạn học xung quanh, biểu cảm trên mặt từng người không biết có bao nhiêu phấn khích.
Đến nỗi sau khi chuyện này xảy ra, không đến một tiếng đồng hồ, diễn đàn trường bị spam điên cuồng. Đều là thảo luận chuyện của Tần Khải và Ngụy Minh Nhã, Tần Khải là người nổi tiếng ở trường, dù sao người có thể ngày ngày lái xe thể thao đi học ở trong trường này, cũng không có mấy người.
Cho nên lúc ảnh cậu ta và Ngụy Minh Nhã được post lên, không ít nam sinh đã lệch trọng điểm, đều thảo luận về tính năng và loại hình chiếc Ferrari này.
Về phần nữ sinh thì trên người mỗi người lại là Holmes.
Sự vô tội của Lâm Tích đã được chứng thực, bây giờ đều đang đoán, Ngụy Minh Nhã rốt cuộc quyến rũ Tần Khải lúc nào.
Huống hồ chuyện những chiếc túi Channel và quần áo Dior mà Tần Khải nói kia, nhiều người đều nghe thấy, trên diễn đàn đều điên cuồng châm biếm. Dù sao mọi người cũng đều là sinh viên, cho dù thật sự có bạn trai, thì ai lại không biết xấu hổ mở miệng vòi một cái túi xách mấy vạn chứ, dù Tần Khải có tiền, Ngụy Minh Nhã thế này cũng là xem tiền người ta như rác mà.
Dù sao lập tức, Ngụy Minh Nhã từ hoa khôi thanh cao của khoa tin tức, liền mất hết tất cả, hơn nữa hoàn toàn rơi vào trong hố bùn.
Trở thành người phụ nữ hám tiền người người khinh bỉ.
Lúc Lâm Tích vào học, từ trước đến nay sẽ không xem di động. Cho nên lúc cô nhìn thấy đường link Giang Ức Miên gửi đến, đã là sau khi kết thúc hai tiết.
Giang Ức Miên gửi rất nhiều tin nhắn đến, đại ý là Ngụy Minh Nhã này quá thâm tàng bất lộ, bình thường khinh Tần Khải thế kia, vậy mà sau lưng lại quyến rũ người ta.
Lúc trước chuyện máy tính Ngụy Minh Nhã bị hack, chỉ có nữ sinh của khoa tin tức biết thôi.
Hơn nữa mọi người cũng chỉ đoán cô ta có liên quan đến bài viết bôi đen trên diễn đàn lúc trước, không có chứng cứ gì, nên không tiện nói nhiều.
Nhưng chuyện của Tần Khải, lại xảy ra trước đám đông, mọi người đều tận mắt nhìn thấy.
Lâm Tích vừa đi vừa nhấp vào bài viết, quả nhiên bài viết này lại được thảo luận sôi nổi.
Bỗng nhiên một số điện thoại lạ gọi đến, Lâm Tích nhìn, vẫn là bắt máy.
Cô mở miệng nói: “Xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?”
“Là tớ.” Một giọng nói kéo dài vang lên.
Lâm Tích cau mày, cô không nghe ra là ai, người đối diện lại nói: “Tần Khải.”
Cậu ta dường như đoán được hành động này của Lâm Tích, vội nói: “Lâm Tích, đừng cúp máy.”
Lâm Tích suy nghĩ, không cúp máy ngay lập tức, dằn lòng hờ hững nói: “Xin hỏi cậu có chuyện gì không?”
“Chuyện bài viết trên diễn đàn, xin lỗi cậu.” Tần Khải nằm bò trên lan can ban công, trong tay kẹp một điếu thuốc, cậu ta không hút, chỉ nhìn đầu thuốc cháy, nhàn nhạt khói.
Lâm Tích thờ ơ nói: “Là cậu đăng sao?”
“Đương nhiên không phải, ông đây không phải loại người đó được chứ.” Tần Khải khinh thường nói.
“Vậy cậu không cần nói xin lỗi.”
Tần Khải nghe thấy giọng nói giả vờ lạnh nhạt của cô, trong đầu hiện lên dáng vẻ cô, lại chợt nở nụ cười. Sau đó cậu ta đắc ý nói: “Người đăng bài viết kia, đã bị tôi xử lý rồi, nói thế này, tôi cũng xem như từng giúp cậu. Sau này cậu ở trường có nhìn thấy tôi, thì đừng giả vờ như không quen nha.”
Lâm Tích nghĩ đến bài viết trên diễn đàn kia, hỏi: “Cậu là cố ý?”
“Đương nhiên, bằng không cậu cho rằng tôi thật sự thích loại phụ nữ thích giả vờ thuần khiết kia à? Ha, người phụ nữ này không phải rất thích để người ta xem ảnh nói chuyện ư, lần này tôi cho cô ta nhảy vào hố bùn rửa không sạch luôn.”
Uhm, lần đầu tiên Lâm Tích nghe thấy có người ví mình thành hố bùn như vậy đấy.
Cậu ta cũng rất tự mình biết mình đấy chứ.
Cô bất đắc dĩ nói: “Cậu có biết đạo lý giết địch một ngàn, thiệt hại mình tám trăm này không?”
Tần Khải nhét đầu thuốc vào trong miệng mình, hút nhẹ một hơi, rồi bật cười ha ha, cậu ta nói: “Với tiếng tăm này của tôi, cô ta ở cùng tôi, nhiều lắm tôi chỉ thiệt hại hai trăm.”
E là hai trăm rưỡi luôn ấy chứ.
Lâm Tích quả thực không muốn tiếp tục nói chuyện với con người kỳ lạ thiểu năng này nữa, cô nói: “Cúp đây.”
“Này, Lâm Tích.” Tần Khải lại gọi.
Ngón tay Lâm Tích thoáng dừng lại, định nghe cho xong cậu ta nói câu cuối.
“Nếu không thì cậu vẫn là ở cùng tôi đi, loại học sinh giỏi như Quý Quân Hành kia, gặp phải loại chuyện này, cách giải quyết không lợi hại bằng tôi đâu.”
Bởi vì chìm đắm trong suy nghĩ lần này mình lợi hại hơn Quý Quân Hành, nên Tần Khải bật cười vui vẻ.
Trước đây, Lâm Tích chỉ thỉnh thoảng tiếp xúc với Tần Khải, nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng kia của cậu ta, còn tưởng là tính cách gì lợi hại.
Bây giờ xem ra, người này e là không phải tên ngốc đâu.
Buổi chiều học xong, sắc trời bên ngoài tối đen, đèn đường trong trường đã sáng.
Lâm Tích điện thoại vài cuộc cho Quý Quân Hành, đều không có người nhận.
Cô biết thời khóa biểu của anh, biết hôm nay anh ở tòa nhà thí nghiệm, cho nên sau khi học xong, cô chia tay với bạn cùng phòng ngủ, đi thẳng sang đó tìm anh.
Đúng lúc đi đến bên dưới tòa nhà, nhìn thấy vài người bạn cùng phòng của Quý Quân Hành.
Lâm Tích biết mấy người họ, sau khi chào hỏi xong thì hỏi: “Các anh có biết anh ấy đi đâu rồi không?”
Sắc mặt ba người hơi lúng túng.
Mấy phút sau, người đeo khẩu trang ở cửa nhà vệ sinh, sau khi quét sàn gần đó xong, thì thẳng lưng lên, mỏi nhừ cả người.
Quý Quân Hành chửi thầm trong lòng một câu, đột nhiên nghe thấy tiếng động phía sau.
Đến khi xoay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tích đứng ở cách đó không xa.
Quý thiếu gia luôn bình tĩnh không loạn, cũng sững sờ.
Đến khi anh phản ứng kịp, khuôn mặt trắng nõn phía dưới lớp khẩu trang kia, chợt ửng đỏ.
“Em, sao em đến đây?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng ca ca: Thiếu gia này, có tên ngốc muốn giành Lâm Tích với cậu đó.
Thiếu gia cười lạnh: Hửm, đây không phải là do tên ngốc nào đó để cậu ta đến à.
Em gái Lâm: Không phải anh nói giáo sư thích anh sao?