Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Chương 27: Chương 27




Trên đường trở về gặp phải thời điểm kẹt xe, dòng xe nối đuôi nhau thật dài uốn lượn trên đường, liếc mắt cũng không thấy điểm cuối.
Có người đẹp bên cạnh, Lam Thành cũng không vội vã, có lẽ là do ông trời muốn thành toàn cho anh được ở bên cạnh người phụ nữ của mình thêm lâu. Nhưng mà dọc theo đường đi, người phụ này luôn bảo trì sự trầm mặc, làm cho anh có chút lo lắng. Thừa dịp kẹt xe, anh nhoài lại gần, mặt gần sát cằm cô, cười nói: “Đang tự hỏi cái gì? Đừng nên lãng phí trí tuệ suy nghĩ cái gì biết không? Tất cả nên thuận theo tự nhiên.”
Đông Hiểu Hi trừng mắt liếc anh một cái, tránh qua một bên trốn tránh hơi thở của anh.
Lam Thành cười, ngồi ngay ngắn lại “Đừng để ý lời nói của Hầu Tử, cậu ta không nhằm vào em …”
“Ừ, em biết.” Đông Hiểu Hi khẽ thở dài “Thái độ của Hầu Tử đối với em, em có thể hiểu, giống như Lâm Sướng là cô gái tốt như vậy, rất đáng giá cho đàn ông các anh yêu.”
Dường như nghe ra lời nói thử cô, Lam Thành nghiêm túc nói: “Anh hiểu Lâm Sướng, cô ấy sẽ không miễn cưỡng mong muốn phần tình cảm không có tình yêu đáp lại, lại càng không chấp nhận một người đàn ông không hề yêu cô ấy. Anh với cô ấy qua lại là do công tác, nếu như có một chút tình cảm khi giao tiếp, thì cũng chỉ là tình cảm bạn học, anh em … Nhưng nếu anh cố ý né tránh cô ấy, mới là làm tổn thương đối với cô ấy . Em hiểu ý của anh không?”
Đông Hiểu Hi gật đầu, cô biết nếu Lam Thành có thể thản nhiên mà nói ra như vậy, nhất định rất đáng tin cậy. Nhưng mà … Cô đỏ mặt nhỏ giọng hỏi “Anh thật sự một mình ăn cơm cùng cô ấy?”
Lam Thành không có trả lời, chỉ nhìn cô một lúc rồi cười khanh khách. Tiếng cười của anh tràn ngập tiếc thương cùng sủng nịnh, làm cho cô có chút thẹn thùng.
“Có gì buồn cười.” Cô không tự giác được mân mê miệng, quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn Lam Thành.
“Cùng đi được không?” Lam Thành vuốt tóc cô, ra vẻ thương lượng hỏi.
“Không đi, ảnh hưởng đến buổi ăn cơm của hai người. Vả lại em phải đến đón Trạm Trạm …”

Lam Thành không có kiên trì. Kỳ thật anh cũng biết bữa tối hôm nay tuy rằng chỉ có anh và Lâm Sướng, nhưng trường hợp này mang theo Tiểu Hi quả thật có chút thất lễ. Trầm mặc một lát, Lam Thành đột nhiên nhớ tới cái gì, anh nghiêng người qua ghế trước, lôi ra một gói đồ ăn vặt, đặt trên đùi Đông Hiểu Hi “Đói bụng không? Ăn cái này?”
“Gì đây?” Đông Hiểu Hi mở gói đồ, bên trong đều là đồ ăn cho con nít, rất nhiều loại, toàn là loại đồ ăn rất quen mặt.
“Mỗi ngày đều mua cho Trạm Trạm một ít, đây là phần ít nhất. Còn có một ít ở xe khác, nhưng mà đang bị cảnh sát giữ lại, chưa lấy về?”
“Bị giam xe?”
“Không có việc gì.” Lam Thành nói xong lấy ra từ trong túi một lọ nước hoa quả, mở nắp rồi đưa cho Đông Hiểu Hi “Uống trước đi, đây chính là tiện tay làm giúp, bằng không em gặp anh khi nào mới chịu mua đồ ăn cho con nít?”
Đông Hiểu Hi thật ra cũng có chút khác nước, mặc kệ là tiện tay hay có chủ ý, chờ khi Lam Thành biết Trạm Trạm là con của anh, cô cũng sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cho anh. Mấy năm nay cô vì con mà phải chịu không ít gian khổ, dù sao cũng nên trừng phạt anh một chút cho hả giận. Nghĩ xong, cô uống hai hớp, vừa muốn đưa trả cho anh, Lam Thành lại cúi đầu uống một ngụm từ cái chai trên tay cô, vẻ ái muội của cử chỉ đó không khỏi làm cho người ta đỏ mặt.
“Này, chú ý thân phận, Lam tổng.” Nói như vậy, nhưng rốt cuộc sợ anh bị nước trái cây dây ra, Đông Hiểu Hi phải cẩn thận nghiêng chai, tay kia nâng cằm của anh, giống như khi cô cho Trạm Trạm uống nước.
Sau khi thõa mãn, Lam Thành ngẩng đầu tiếp nhận cái chai trong tay cô, một bên đóng nắp, một bên nói: “Anh không sao cả, chỉ duy nhất muốn mau chóng khôi phục lại thân phận làm chồng.”
“Anh cứ mơ đi.” Đông Hiểu Hi hung hăng nói, sau đó đem mặt nhìn ra phía ngoài của sổ xe, che giấu chút ý cười trên gương mặt.
Lúc này, ánh mặt trời đã chậm rãi thối lui, trên trời đang nhuốm dần một mảng phấn hồng, giống như một bức tranh giàu ý thơ. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng toàn vẹn như bức tranh đẹp đẽ kia, cô khe khẽ thở dài, phía trước, những chiếc xe bắt đầu chuyển động, tạo khoảng cách với xe của hai người. Lam Thành cũng không có ý định dời xe đi, chỉ lẳng lặng nhướn mày nhìn cô, trong ánh mắt có vài phần kiên định, cũng có vài phần cầu xin như trẻ nhỏ.
“Mau lái xe.”
Lam Thành vẫn không nhúc nhích, tiếng còi hối thúc của các xe phía sau vang lên không dứt, cực kỳ chói tai.

“Nhanh lên, em cũng không muốn cãi nhau với người ta đâu.”
Đông Hiểu Hi thúc giục anh, Lam Thành hơi mím môi, nhỏ giọng nói “Xin anh đi.”
“…..” Đông Hiểu Hi nhìn anh vẻ xem thường, có chút bất đắc dĩ “Ừ thì, xin anh, ngoan.”
Quả thực là người tự hưởng thụ, Lam Thành thỏa mãn cười, chậm rãi khởi động xe.
Đông Hiểu Hi nhẹ nhàng thở ra. Bộ dáng vừa rồi của Lam Thành thật giống với bộ dạng tùy hứng của Trạm Trạm, cô cảm thấy đời này mình đã nhận định ra một điều của hai cha con nhà này, cả hai một lớn một nhỏ, đều dễ dàng giận dỗi nhưng cũng thật dễ dàng thỏa mãn. Nếu cả đời này cùng được hưởng trọn tình yêu của cả hai, hẳn là rất hạnh phúc với cô chăng?
Thời gian ở trên xe kéo dài thêm một quãng, Lam Thành ấn nút bật CD, ca khúc “Bởi vì tình yêu” của Trần Dịch Tấn chậm rãi vang lên bên tai hai người. Nhân sinh không có bao nhiêu năm năm thời gian có thể lãng phí tùy ý, thanh xuân đã qua, cũng may bọn họ vẫn còn yêu …
Ngay lúc trong xe, vì kẹt đường mà tạm dừng, Đông Hiểu Hi hơi tựa đầu trên vai người đàn ông bên cạnh. Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian gần đây, cô chủ động tiếp xúc với thân thể đàn ông. Trong lòng Lam Thành ấm áp, đột nhiên cảm giác năm năm chờ đợi ngay tại một khắc này đều biến thành đáng giá…

Xe cuối cùng cũng dừng trước của nhà trẻ Ánh mặt trời, Lam Thành cởi dây thắt an toàn cho Đông Hiểu Hi, nói: “Anh cùng em đi đón Trạm Trạm.” Không hiểu tại sao, Lam Long vốn là tập đoàn lớn nhất nhì 50 xí nghiệp lớn nhất trong nước, anh cũng từng tham gia rất nhiều buổi lễ, tiếp xúc với các vị lãnh đạo quốc gia cũng không cảm thấy lo lắng, nhưng vào lúc này, chỉ vì sắp đi gặp một đứa trẻ mới 4 tuổi, tim anh không hiểu sao lại đập mạnh, không nói nên lời, không biết là vì khẩn trương hay hưng phấn.
Đông Hiểu Hi lại cười cười “Nơi này đón trẻ nhỏ phải chính là phụ huynh, anh nên chờ trong xe đi.”
“Bữa nào đó em cũng để anh đi theo em gặp nhà trường, anh không có dụ con em đâu mà lo.” Lam Thành nói xong xuống xe, đi đến bên hông xe mở của cho Đông Hiểu Hi.

“Không cần phải vậy, em chỉ là cẩn thận thôi.”
Lam Thành nhướn mày, trong chớp mắt, nhìn thân ảnh của cô biến mất phía trước cửa nhà trẻ. Anh cười cười, dựa vào cửa xem châm điếu thuốc, nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của cô, đó là một loại khoái hoạt không thể che dấu, dường như đó là biểu tình của hầu hết bà mẹ khi sắp gặp lại con của mình. Chỉ là khi nhìn thấy trước cổng một hàng xe hơi xa hoa nối tiếp nhau, tưởng tượng hai mẹ con cô đơn độc khổ sở, nụ cười trên mặt anh tắt dần, điếu thuốc trên tay trở thành vật bị trút giận, bị anh gắt gao ném xuống dẫm nát dưới chân.
Để có thể trao cho họ hạnh phúc, anh phải không quản bất kì trách nhiệm gì. Anh thầm nghĩ.
Không biết qua bao lâu, chợt có thanh âm vang lên bên tai “Trạm Trạm, ô tô của ba cậu thật oách.”
Theo thanh âm, Lam Thành ngẩng đầu. Một cậu bé xinh xắn đón lấy ánh tịch dương đang đứng trước mặt anh. Ánh mắt bởi vì bị ánh sáng chiếu mà hơi nheo lại, làn da trắng gần như trong suốt, lại có chút phiếm hồng nhàn nhạt. Lam Thành trong lúc nhất thời thất thần, quên hẳn phải đi qua mở cửa cho hai mẹ con.
Có lẽ vì lần đầu tiên được bạn bè khích lệ, Trạm Trạm thẹn thùng ngẩng cái đầu nhỏ nhìn mẹ, lại nhìn đến người đàn ông làm nó sợ buổi tối hôm đó. Người này thật cao lớn, nếu ba của mình cũng cao lớn như chú ấy thì thật tốt.
“Trạm Trạm, chào bạn con đi.”
Nghe lời mẹ, Trạm Trạm ngoan ngoãn nhìn cậu bạn vừa mới nói chuyện vẫy vẫy tay, sau đó để ẹ mở cửa xe, đem mình ngồi vào trong chiếc xe sang trọng. Ánh mắt thằng bé vì tò mò dường như có chút không an phận, tay nhỏ bé cũng bắt đầu sờ chỗ này, chỗ nọ, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm vào tay lái điều khiển xe của người lạ mặt kia.
“Thích không? Nếu thích chú đưa con đi mua xe, để mẹ con lấy xe chở con đi nhà trẻ được không?” Lam Thành ông nhu vuốt đầu Trạm Trạm, mỉm cười. Đây là lần đầu tiên anh vuốt ve tóc trẻ nhỏ, thật mềm, cảm giác yêu thích không muốn buông tay.
Trạm Trạm lại thẹn thùng cười, chỉ vào chiếc xe X5 phía trước, âm thanh non nớt lên tiếng “Xe kia có vẻ đẹp, chúng ta kiếm tiền để mẹ mua nó.”
Lam Thành cười khẽ “Vậy à? Ừ thì mua nó, con hôn chú một cái, chú sẽ giúp con mua xe?” Nói xong, anh đưa mặt tới gần thằng nhóc, mùi hương trẻ nhỏ thoảng tới khiến anh cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Nhưng thật không ngờ Trạm Trạm lại kiêu ngạo, hếch cái khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói “Không!”
Lam Thành ngây ngẩn cả người, Đông Hiểu Hi lại đắc ý cười thành tiếng “Thế nào? Con của em không phải dễ dàng bị dụ phải không?”
“Thằng nhỏ toàn bị em dạy hư, giống y như em ương ngạnh. Nhưng mà nói thật, em nên mua xe đi, như vậy mỗi ngày có thể để cho Trạm Trạm ngủ thêm một lúc.” Lam Thành biết thằng nhóc là bị Đông Hiểu Hi uy hiếp, chỉ có thể dùng lý do này thuyết phục cô nhận ý tốt của mình, mặt khác mấy ngày nay anh sáng nào cũng đến nhà trẻ, nhìn cô dẫn con vội vã tới trường vào buổi sáng, trong lòng rất đau xót. Có lẽ chút khổ sở ấy so với người lớn như anh không là gì, nhưng mà đứa nhỏ thì có tội tình gì, lại còn rất nhỏ … Nghĩ vậy, anh lấy trong cái túi đồ ăn vặt ra một gói bánh để vào trong tay Trạm Trạm, nhưng thằng nhỏ lại lập tức trả về, cười cười khoanh tay lại chỉnh tề nói “Mẹ nói không nên ăn đồ ăn vặt nhiều.”
“Không có việc gì, hiện tại là do chú định đoạt.”

Trạm Trạm nhìn mẹ, tới khi Đông Hiểu Hi gật đầu, mới nhận gói bánh của Lam Thành “Cảm ơn chú.”
Lam Thành không nói gì, chỉ vỗ vỗ đầu thằng bé, chậm rãi khởi động xe.
Dọc theo đường đi, Lam Thành không ngừng nói chuyện vui đùa cùng thằng nhỏ, có lẽ là không để ý, tay Trạm Trạm dính đầy đồ ăn vặt lúc thì sờ vào quần áo, lúc lại sờ lên mặt anh, làm dính chút dầu mỡ, nhưng Lam Thành dường như lại rất hương thụ việc này, còn ngẫu nhiên nghiêng đầu, khẽ cắn tay thằng nhỏ, làm Trạm Trạm vui cười không thôi.

Xe dừng lại một quãng trước cổng công viên gần nhà, đứa nhỏ muốn chạy xuống xe chơi, Đông Hiểu Hi liền nói Lam Thành dừng xe lại. Cô cùng Trạm Trạm xuống xe, nhìn thấy Lam Thành mang theo túi đồ ăn vặt muốn đi xuống theo, cô vội khuyên nhủ “Anh không phải có hẹn sao? Mau đi đi, không nên đến muộn.”
“Cái gì mà hẹn, là nói chuyện công việc.” Lam Thành vội vàng sửa lại cho đúng, kéo tay cô, nhẹ giọng nói “Anh thấy em thật ngốc.”
“Dù sao cũng phải đi, mau đi đi, nghe lời.” Đông Hiểu Hi ôn nhu hối anh, cô cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng dây dưa, tâm của cô bất giác lại mềm trở lại.
“Buổi tối gọi điện thoại cho anh?” Lam Thành nói xong nhấc túi đồ ăn vặt đặt dưới chân Đông Hiểu Hi.
Đông Hiểu Hi gật đầu, lại không quên dặn anh “Nếu uống rượu, cũng đừng tự lái xe về, nghe không?”
“Ừ.” Lam Thành gật đầu với cô, lại nhìn Trạm Trạm vẫn tay “Gặp lại con sau nhé, ngày mai chú tới đưa con đi nhà trẻ được không?”
Nhìn bàn tay nhỏ của Trạm Trạm đặt ở trước ngực, như đang gãi gãi, xem như là đang tạm biệt anh. Lam Thành nở nụ cười thật tươi trên mặt. Nụ cười này làm cho Đông Hiểu Hi mê muội, người đàn ông đẹp như vậy rất nhiều phụ nữ thích, nghĩ tới một hồi nữa anh ở cùng Lâm Sướng một chỗ, lòng liền có chút bối rối. Mối quan hệ giữa bọn họ từ giờ trở đi, cần có thêm sự tín nhiệm.
Chiếc xem Lamborghini màu đen dần dần khuất xa tầm mắt, cô mới quay đầu, phát hiện Trạm Trạm đang ở giữa công viên chơi đùa. Cô vừa muốn dặn con vài câu, phía sau lại có một thanh âm quen thuộc gọi lại.
“Đông Hiểu Hi, tôi muốn cùng cô nói chuyện về Lam Thành và Lâm Sướng.”