Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 2: chuyên mục bát quái và vòng tròn bạn bè





Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Lúc này Hướng Noãn chỉ một lòng muốn đập chết Sơ Yến.

Cô còn không biết hành động đóng giả làm học sinh tiểu học của cô còn bị bao nhiêu người nhìn thấy.

Sáng ngày thứ hai, Hướng Noãn chỉ có một tiết. Sau khi tan học, cô đến thư viện, mở sách toán cao cấp rồi lấy hộp bút đè lên. Dọn xong, cô lấy ra một cái bút đánh dấu tốt nhất trong hộp bút.

Sau đó, cô bắt đầu dùng điện thoại di động lên Baidu tìm kiếm: “Công lược Vương Giả Vinh Diệu”.

Từ đầu đến cuối Hướng Noãn đều cho rằng mình có khả năng tiềm tàng, sở dĩ cô đánh không tốt vì cô chưa chơi quen.

Không biết cô lấy đâu ra sự tự tin lớn như vậy, chắc là ở độ sưu tầm quần áo trên 90% của cô trong Kỳ Tích Noãn Noãn.

Cô bạn cùng phòng Mẫn Ly Ly ngồi bên cạnh cô, đang giở xem quyển tiểu thuyết tên là “Em không vào địa ngục thì ai vào”. Mẫn Ly Ly có một khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay mà nhiều người hâm mộ, trên sống mũi có đeo một cặp kính đen. Lúc này Mẫn Ly Ly vừa đọc sách vừa cười, nhìn một lúc lại nghiêng đầu sang xem Hướng Noãn đang làm gì.

“Sao lại là Vương Giả Vinh Diệu? Cậu tẩu hỏa nhập ma rồi à Noãn Noãn?” Mẫn Ly Ly không nhịn được muốn nôn, lại đẩy mắt kính to của cô nàng theo thói quen, mắt kính khá là lớn, trông y hệt như làm theo yêu cầu cho một con voi.

Hướng Noãn: “Ha ha ha ha ha.”

“....” Nói thật Mẫn Ly Ly lại cảm thấy hoảng sợ.

Hướng Noãn phát hiện một phần mềm tốt, gọi là trợ thủ của Vương Giả Vinh Diệu, bên trong vô cùng phong phú, cái gì cần đều có cả.

Sau khi cô cài đặt phần mềm, tùy tiện lật xem từng mục, không vội xem công lược mà tìm đến chuyên mục bát quái.

Chuyên mục bát quái hôm này lên top chính là:

“Chiêu dự phòng mới trong Vương Giả Vinh Diệu! Học chiêu này xong cũng không sợ bị đồng đội mắng.”

Oa, đây đúng là thứ cô đang cần gấp, vì vậy cô nhanh nhẹn ấn vào.

Bài viết này nói, trong lúc Đậu Hà Lan TV đang truyền hình trực tiếp, có một người tên là anh Hổ. Vì muốn thu hút người xem, anh Hổ làm hoạt động trực tiếp 100 lần thắng liên tiếp, nếu như chiến thắng bị gián đoạn thì sẽ rút thăm để tặng một phần quà lớn. Ngày hôm qua, đúng trận đầu tiên của chuỗi 100 trận thắng liên tiếp, anh Hổ gặp phải một đồng đội tự xưng là “học sinh tiểu học”, nhưng nhanh chóng bị anh Hổ nhanh trí vạch trần. Quá trình này có hơn 13 ngàn người đang trực tuyến xem được.


Anh Hổ và những người hâm hộ đang xem truyền hình trực tiếp đều nhất trí cho rằng mục đích người chơi tên “Noãn Noãn” này giả vờ làm học sinh tiểu học vì mình chơi quá kém nên sợ đồng đội chỉ trích. Mà sau khi kết thúc trận đấu, chiến tích của Noãn Noãn phải nói là vô cùng cay mắt, cũng chính là bằng chứng cho quan điểm này...

Hướng Noãn chưa xem xong đã thoát ra ngoài, sau đó rời khỏi chuyên mục bát quái.

Ôi, sao lại trùng hợp như vậy?

Cô vô cùng xấu hổ, mặt cũng bắt đầu nóng bừng.

Mẫn Ly Ly vô cùng tò mò: “Sao chơi trò chơi mà mặt cậu lại đỏ như vậy? Cậu đang chơi trò chơi tình dục sao Noãn Noãn?”

“Không phải...”

...

Buổi trưa, Hướng Noãn vô tình gặp Thẩm Tắc Mộc ở phòng ăn.

Lúc ấy, cô đang xếp hàng mua sườn xào chua ngọt với Mẫn Ly Ly. Hướng Noãn thích ăn sườn xào chua ngọt với dứa, Mẫn Ly Ly thì thích ăn sườn. Hướng Noãn lo lắng sườn xào chua ngọt bị lấy hết, cô cố hết sức rướn lên nhìn, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô ở đằng sau: “Hướng Noãn.”

Cô quay đầu, thấy xã trưởng Oai Oai và Thẩm Tắc Mộc đứng bên cạnh anh ta.

“Chào xã trưởng.” Cô cười chào Oai Oai, ánh mắt giống như lơ đãng lướt qua Thẩm Tắc Mộc rồi nhanh chóng tránh đi, nhỏ giọng nói: “Chào đàn anh Thẩm.”

Xung quanh rất ồn ào, không biết anh ta có nghe được không.

Thẩm Tắc Mộc nhẹ nhàng nghiêng đầu, giống như nhớ ra cái gì: “Học sinh tiểu học?”

Hướng Noãn: =_=

Thế mà nam thần lại xem chuyên mục bát quái, sao anh ta lại có thể xem chuyên mục bát quái được chứ, không phù hợp với khí chất nam thần tí nào!

“Kỹ thuật diễn cần luyện tập thêm.” Thẩm Tắc Mộc lại nói thêm một câu, nhìn vẻ mặt Hướng Noãn như ăn phải ruồi, anh ta liền có cảm giác hài lòng.

Ngược lại anh ta không có ý kiến gì với Hướng Noãn, chẳng qua chỉ là một hố game thôi, không đến nỗi kết thù. Có điều nhìn người khác tự rơi vào trong hố, dù sao cũng thấy thoải mái.

Thẩm Tắc Mộc bưng đĩa thức ăn, đôi chân dài từ từ bước đi tìm chỗ ngồi. Oai Oai đi bên cạnh anh ta không hiểu lắm, hỏi: “‘Học sinh tiểu học’ là cụm từ mới phổ biến sao?”

“Không phải.”

“Tớ nói này, Hướng Noãn làm gì giống học sinh tiểu học, người ta rõ ràng là nữ thần.” Oai Oai lẩm bẩm, lại nhớ tới một chuyện, nhẹ nhàng huých cánh tay Thẩm Tắc Mộc, cười nói: “Tớ nghe nói Hướng Noãn cũng chơi Vương Giả Vinh Diệu, như thế nào, cậu có hứng thú mang cô ấy theo không?”

“Nếu như mỗi thành viên xã đoàn đều cần tớ mang theo, không phải tớ sẽ mệt chết à?”

“Cô ấy không giống, cô ấy đẹp mà.”

“Cho nên?” Khi Thẩm Tắc Mộc nói ra hai chữ này thì lơ đễnh nhướng mày.

Oai Oai đột nhiên nghĩ, không thiếu mỹ nữ theo đuổi Thẩm Tắc Mộc, cho nên bây giờ sắc đẹp cũng không thể trở thành lý do để mang người....

Suy nghĩ thì thấy Thẩm Tắc Mộc lúc nào cũng có người đẹp vây quanh, còn Oai Oai thì chỉ có năm ngón tay gắn bó, không tránh khỏi có chút chua xót. Vì vậy anh ta đau lòng chế giễu: “Nhiều bạn nữ theo đuổi cậu như vậy, sao tớ chẳng thấy cậu yêu đương gì? Tớ biết rồi, cậu muốn làm gay đúng không? Ha ha ha.”

Thẩm Tắc Mộc nhướng mày, nghiêng người nhìn anh ta.

Ánh mắt quét qua khiến Oai Oai sợ run: “Cậu... không phải cậu muốn xuống tay với anh em đấy chứ?”

“Coi như là gay tớ cũng phải lựa chọn kĩ càng, người như cậu, tớ muốn cũng không xuống tay được.”

Oai Oai cảm giác mình bị sỉ nhục. Anh ta đứng nguyên tại chỗ, oán giận nhìn bóng lưng Thẩm Tắc Mộc đã đi xa: “Được thôi! Chúng ta tuyệt giao.”

Hai bạn nam thẳng nào đó tuyệt giao được một buổi chiều, đến tối lại hợp lại.

Buổi tối lúc Hướng Noãn đăng nhập trò chơi, phát hiện có rất nhiều bạn WeChat mời cô chơi game.

Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Hướng Noãn nói với Mẫn Ly Ly: “Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra thiên phú của tớ? Xem ra bọn họ rất tinh mắt.”

Mẫn Ly Ly dở khóc dở cười: “Cậu ngắm mình trong gương có được không, không phải là bọn họ đến vì vẻ ngoài xinh đẹp của cậu à, mục đích rất đơn thuần, cậu đừng nghi ngờ.”

Hướng Noãn cảm thấy tất cả mọi người đều sẽ không nông cạn như vậy.

Đang suy nghĩ, lại có lời mời tổ đội.

Thấy xã trưởng Oai Oai, cô liền nhấn đồng ý.


Vào đội ngũ cô mới phát hiện, Thẩm Tắc Mộc cũng ở đây. Cô nhìn ID của anh ta, thở nhẹ, tim cũng đập nhanh hơn.

Sau đó cô nghĩ đến chuyện buổi trưa thì hơi lúng túng.

Từ đầu đến cuối Thẩm Tắc Mộc vẫn không nói lời nào, giống như không nhận ra cô.

Hôm nay biểu hiện của Hướng Noãn cũng không khác gì hôm qua, không tự tìm chết thì cũng chết trên đường. Mẫn Ly Ly ở bên cạnh ngồi đọc sách, thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Hướng Noãn. Một lúc sau, Mẫn Ly Ly nói: “Noãn Noãn, sao cậu không chỉnh màn hình sáng lên?”

Hướng Noãn giải thích: “Bởi vì tớ chết nên màn hình tối đi, đợi tớ sống lại thì sẽ ổn thôi.”

Mẫn Ly Ly thắc mắc: “Vậy à, sao tớ không thấy màn hình cậu sáng bao giờ?”

“Thôi, cậu đừng nói chuyện phiếm với tớ.” Hướng Noãn cảm thấy thật bất tiện, đẩy cái đầu nhỏ của cô bạn ra.

Oai Oai phối hợp với Thẩm Tắc Mộc mở một cuộc tàn sát, Hướng Noãn nhìn tin tức quân bạn bị giết liên tục hiện lên trên màn hình, cô lại nhìn chiến tích của mình mà vô cùng cảm thấy hối lỗi, nói một câu ở trên kênh đội ngũ.

[Noãn Noãn]: Xin lỗi, em gây trở ngại cho mọi người rồi.

[Oai A Oai]: Không sao, em phụ trách tỏ ra dễ thương là được rồi.

Hướng Noãn nhìn câu nói kia, cảm thấy thật thất bại. Cô cúi đầu thở dài.

Mẫn Ly Ly: “Cậu thế nào rồi? Sao giọng cậu lại giống như một bác nông dân nhìn thấy thu hoạch cả năm của mình bị lợn phá thế...?”

“Cậu nói xem, có phải trong mắt người khác, vĩnh viễn tớ chỉ có thể làm bình hoa vô dụng không?” Hướng Noãn hỏi Mẫn Ly Ly.

“Cậu phải biết thỏa mãn chứ. Phần lớn mọi người đều chỉ là đồ vô dụng, ít nhất cậu còn là bình hoa.”

“Cậu thật sự biết cách an ủi người khác.” Hướng Noãn muốn nôn.

Trò chơi kết thúc, Hướng Noãn nằm thẳng trên giường. Xã trưởng Oai Oai lại gửi lời mời tổ đội, cô liền từ chối.

Sau đó, cô gửi một tin nhắn cho xã trưởng Oai Oai: “Cảm ơn xã trưởng đã mang em, em còn chưa chơi quen lắm, trước tiên em muốn tự nghiên cứu. ^o^”

Trong kí túc xá, Oai Oai nhìn thấy tin nhắn của Hướng Noãn, sờ cằm suy nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Tắc Mộc ở bên cạnh: “Sao tớ lại cảm giác Hướng Noãn không mấy vui vẻ nhỉ?”

Thẩm Tắc Mộc không nhịn được nói: “Lần sau mang theo em gái nào thì đừng gọi tớ.” Nhất là anh ta không muốn nhìn thấy cái hố game đấy lần nào nữa.

Oai Oai liếc mắt nhìn anh ta, sắc mặt lạnh lùng: “Cậu nói xem, hay cậu làm mất lòng cô ấy nên cô ấy không vui?”

“Tớ chưa nói một câu nào.”

Thẩm Tắc Mộc đuổi Oai Oai rồi thoát khỏi trò chơi, suy nghĩ một chút, xem lại ghi chép nói chuyện phiếm với hố game hôm qua.

“Xin lỗi, đàn anh, có phải em chơi rất tệ không ạ....”

“Học sinh tiểu học còn mạnh hơn em.”

À…

Hình như.... có phần hơi quá đáng?

Thẩm Tắc Mộc do dự một chút, không biết có nên nói lời xin lỗi với cô hay không, nhưng do dự chỉ kéo dài đúng một giây, anh ta đã bỏ suy nghĩ này đi.

Anh ta tình nguyện để lại ấn tượng cay nghiệt vô tình với người khác.

Bởi vì muốn được yên tĩnh.

....

Ở bên này, sau khi Hướng Noãn từ chối lời mời tổ đội của Oai Oai, tâm trạng sa sút. Cô nhàm chán mở danh sách bạn bè.

Danh sách bạn bè xếp hạng theo thực lực, trong đó Hướng Noãn chính là kẻ đội sổ, đứng ở dưới cuối cùng. Mà thứ hai từ dưới đếm ngược lên là tên Sơ Yến không biết xấu hổ ngày hôm qua.

Lúc này Sơ Yến cũng online.

Hướng Noãn gửi cho anh một tin nhắn.

[Noãn Noãn]: Chào buổi tối, học sinh tiểu học.

[Sơ Yến]: Học sinh tiểu học, chào buổi tối.


[Noãn Noãn]: Chơi không?

[Sơ Yến]: Được.

[Noãn Noãn]: Quả nhiên, hố game chỉ có thể chơi với hố game.

[Sơ Yến]: Cô nói ai là hố game?

[Noãn Noãn]: Anh đó ~

Lúc cô đánh hai chữ này, cặp mắt xinh đẹp nheo lại đầy vẻ xảo quyệt.

Mẫn Ly Ly lén nhìn cô, thầm nghĩ: “Cười dâm đãng như thế, còn nói không phải trò chơi tình dục?”

Bên kia Sơ Yến im lặng một lúc, Hướng Noãn lại cho rằng trái tim anh làm bằng pha lê.

Một lúc sau, Sơ Yến trả lời: “Lần đầu tiên tôi chơi trò chơi này.”

[Noãn Noãn]: Trùng hợp thật, tôi cũng chơi lần đầu.

[Noãn Noãn]: Vậy chúng ta cùng nhau phấn đấu từ tay mơ bước lên đỉnh cao đi!

[Sơ Yến]: Được thôi.

Ồ, có vẻ còn rất miễn cưỡng...

Hai người hợp thành một đội, mặc dù Hướng Noãn vẫn chịu chết như trước nhưng lần này tâm trạng thả lỏng, hoàn toàn không có áp lực như khi đối mặt với Thẩm Tắc Mộc.

Đánh mấy trận, đột nhiên Sơ Yến gửi tin nhắn hỏi cô tên WeChat.

[Noãn Noãn]: Chúng ta mới quen nhau hai ngày, tôi cảm thấy nên dè dặt một chút.

[Sơ Yến]: Chỉ là gửi một bức ảnh thôi.

[Noãn Noãn]: Được rồi.

Trong ảnh là một con mèo mập mặc quần áo giống như Hoàng đế nhà Thanh, nó ngồi chồm hỗm, chân trước ôm một cái quạt, một cái móng khác đặt lên cổ tay người. Nét mặt mèo rất nghiêm túc, nhìn vô cùng ngang ngược.

Bên cạnh mèo có dòng chữ: Đỡ trẫm đứng dậy thì trẫm còn đưa.

Lỗ mũi Hướng Noãn phập phồng, quay lại nói với anh một câu: “Anh đi chết đi!” sau đó xóa WeChat của anh.

Sơ Yến không biết xấu hổ lại nhấn thêm cô.

Từ chối.

Lại thêm lần nữa.

Lại từ chối.

Trở về trò chơi, cô thấy anh nhắn lại.

[Sơ Yến]: Đừng làm loạn, nhấn thêm đi.

Anh lại gửi lời mời kết bạn WeChat lần nữa, Hướng Noãn suy nghĩ, mình là người con gái dịu dàng độ lượng nên đành ấn đồng ý.

Sau khi thêm bạn, cô hơi tò mò, mở danh sách bạn bè của người này ra.

Vòng tròn bạn bè của Sơ Yến... Ặc, một lời khó nói hết...