Thời Gian Như Hẹn

Chương 19



Một giây trước, các vị huấn luyện viên mới nhập môn còn đang đau khổ như trái mướp đắng, một giây sau tinh thần đã lập tức sôi trào, tròng mắt sáng như đèn.

Con chó kia thật đẹp, cô gái kia càng đẹp hơn.

Là lúc nào mà trong doanh trại cũng có mỹ nhân thế này? Quả là đang nắng hạn lại gặp được mưa rào!

Hôm nay Từ Lai mặc áo phông cổ tròn ôm sát người. Cặp xương quai xanh có lồi có lõm, dưới cổ áo tròn là ngực lớn eo nhỏ, bên dưới mặc quần soóc bò bọc đôi chân thẳng tắp, trắng phát sáng, đi một đôi hài trắng cất bước nhẹ nhàng như gió thổi.

Sau khi đến gần, mái tóc đen tự nhiên đổ xuống như thác nước ở sau lưng, bay bay trong gió thoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn, khóe môi mỉm cười, làm tan chảy trái tim của các chàng lính.

Nữ thần từ đâu đến, hay là nữ ngôi sao nào đi nhầm chỗ chăng?

Lưu Húc quen Từ Lai, cảm thấy ấn tượng ngày hôm nay có phần không giống hai lần gặp trước, nhưng nghĩ một chốc vẫn không nói được là không giống ở đâu.

Trong kho ngôn ngữ nghèo nàn của anh ta chỉ có mấy chữ: xinh đẹp rạng ngời.

Mọi người đều đột ngột chuyển sang trạng thái ý chí chiến đấu sục sôi, dọn chuồng chó đã là gì? Ngủ ở chuồng chó luôn cũng được.

Duy chỉ có một người là thái dương dưới vành mũ lưỡi trai nổi gân xanh.

Cận Thời Xuyên mới đầu thấy ánh mắt của các anh em đều tập trung nhìn về một hướng khác thì cũng nhìn theo. Thật là không thể coi nổi, cái con bé này tới làm cố vấn hay là làm người mẫu đây?

Áo quá bó, quần quá ngắn, tóc thì để xõa, đi đường mà cũng làm dáng như vậy, muốn làm gì chứ?

Từ Lai đi đến trước mắt Cận Thời Xuyên thẹn thùng cười: “Xin lỗi đội trưởng Cận, tôi đến muộn.”

Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai cười ra bộ vô tội, ánh mắt vô tình chạm phải ngực cô, mẹ kiếp, có giỏi thì hạ cổ áo trễ thêm chút nữa đi, sợ người khác nhìn không đủ rõ à?

Anh hắng giọng rồi giới thiệu với mọi người: “Vị đây là Từ Lai, cố vấn đặc biệt do trung đoàn mới đến. Một tháng tới đây, cô giáo Từ sẽ cùng huấn luyện với chúng ta, chào mừng cô.”

Mọi người vỗ tay, đồng loạt đưa mắt nhìn Từ Lai. Cô giáo Từ cười nhẹ nhàng, lịch sự vỗ tay cùng mọi người rồi gật đầu chào: “Chào mọi người.”

Cận Thời Xuyên nhìn những cặp mắt hau háu kia, rất tự nhiên tiến lên một bước, dáng người cao lớn của anh chắn hẳn cả người cô lại, chỉ để lại trước mắt cô một tấm lưng cường tráng.

Anh đứng nghiêm, hô to: “Tiểu đội trưởng.”

Lưu Húc hô: “Có.”

Cận Thời Xuyên: “Vị trí mục tiêu, chuồng chó, chạy bộ.”

“Rõ.” Lưu Húc bước ra khỏi hàng, đứng nghiêm, “Tất cả, bên trái, quay, chạy bộ, chạy…”

Đợi tiếng người chạy càng lúc càng xa, Cận Thời Xuyên mới quay lại nói với Từ Lai: “Em làm cái gì thế?”

“Làm công việc thôi.” Từ Lai nhìn lại Cận Thời Xuyên, “Còn có thể làm gì chứ?”

“Em đã bảo đảm gì với anh?”

Từ Lai đứng nghiêm, đưa tay phải lên chào kiểu lính: “Báo cáo đội trưởng Cận, nghiêm túc ạ.”

Cận Thời Xuyên nhìn đôi tay trắng noãn và cái eo con kiến, lòng thầm oán: Giỏi lắm, thế mà cũng dám mặc à? Không hổ là người từng ra nước ngoài.

“Quay về ký túc thay trang phục huấn luyện đi.” Anh chạm vào cổ tay để trần của cô, nói tiếp, “Đây là doanh trại, em xem em ăn mặc kiểu gì vậy.”

Từ Lai cúi đầu nhìn lại mình, cố ý hỏi: “Không phải là trang phục bình thường sao, có gì không đúng ạ?”

“Hừ.” Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai cảnh cáo, “Cái con bé này, đùa anh đấy à?”

“Anh đồng ý với em một chuyện đã.” Đôi mắt Từ Lai trở nên giảo hoạt.

Cô đã biết trước sẽ bị Cận Thời Xuyên nói mà, lúc trước cô còn chọn một chiếc váy liền áo khoét lưng cơ, nhưng nó sẽ làm lộ vết sẹo sau lưng, khiến cô trông như gái bar nên đã đổi sang bộ đồ này.

“Nói đi.” Cận Thời Xuyên đứng khoanh tay, cúi xuống nhìn Từ Lai.

Từ Lai chỉ xuống Bình An đang ngoan ngoãn ngồi dưới chân: “Từ hôm nay trở đi, Bình An là chó tìm kiếm cứu nạn của anh.”

“Vớ vẩn.” Cận Thời Xuyên nhìn Bình An, cu cậu thè lè lưỡi, ngước mắt nhìn ngược lên hai người họ.

“Anh là đội trưởng, lại là huấn luyện viên, phải có một con chó xứng tầm chứ. Bình An và anh có duyên nên em mới giao cho anh đấy.” Từ Lai nói lý.

Cận Thời Xuyên dùng ngón tay trỏ đẩy vành mũ lưỡi trai lên, cặp mắt đen nhánh nhìn Từ Lai chằm chằm, giọng nói rất nghiêm nghị: “Không được.”

Từ Lai gật đầu cười: “Anh nói đấy nhé.”

“Anh nói thế đấy.”

“Bình An.” Từ Lai gọi, cu cậu lập tức đứng lên. Từ Lai liếc xéo Cận Thời Xuyên rồi ra lệnh cho Bình An: “Đi, chị dẫn mày đi xem chuồng chó của mày.”

Bình An sủa lên mấy tiếng như muốn nói là đồng ý.

Cận Thời Xuyên trừng mắt nhìn Từ Lai.

Con bé này còn cố ý kéo thấp cái quần ngắn xuống, cái eo con kiến kia có thể nhìn thấy rõ mồn một; tiếp đó kéo cổ áo tròn thấp xuống, cào lại tóc, hất một cái, mùi hương hoa quyến rũ thoang thoảng.

Cô cứ thế này đi qua đó thì mấy thằng kia còn tâm tình đâu mà quét dọn nữa chứ?

Ranh con này là do trời cao phái xuống để hành hạ anh phải không?

“Đợi chút.” Cận Thời Xuyên nhìn bóng lưng xinh đẹp của Từ Lai, hận không thể lấy cái bao bố trùm kín cô từ đầu đến chân.

Từ Lai cười mà không quay đầu lại. Mới đầu cô còn lo chiêu này không có tác dụng.

Giờ xem ra đích thực là một mũi tên trúng hai con chim.

Thật thông minh quá đi mất!

Cận Thời Xuyên đi lên chắn trước mặt Từ Lai, chìa tay ra, mặt lạnh tanh: “Đưa Bình An cho anh.”

Từ Lai cười: “Giao cho anh rồi thì nó là cho thuộc đại đội đặc biệt của các anh, là chó cảnh sát, thuộc sở hữu quốc gia đấy nhé.”

Cận Thời Xuyên nghiến răng nghiến lợi: “Không cần em phải nhắc đâu.”

“Vậy em đi thay quần áo đây.” Từ Lai đưa dây dắt cho cho Cận Thời Xuyên, vui vẻ chạy về ký túc.

Cận Thời Xuyên dắt Bình An đứng đó, lắc đầu bất đắc dĩ rồi lại bật cười.

Hôm qua, Từ Lai đã chuyển quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân đến, phía trung đoàn còn chu đáo chuẩn bị cho cô bộ trang phục dùng trong huấn luyện.

Cô đứng trong ký túc vừa thay quần áo vừa nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi của Cận Thời Xuyên, càng nghĩ càng thấy buồn cười. Cô biết là muốn Cận Thời Xuyên đồng ý nhận Bình An không phải chuyện dễ cho nên mới nghĩ ra chiêu này dùng thử, không ngờ có tác dụng thật.

Hóa ra, anh cũng khá là dối lòng đó.

Từ Lai thay đồ xong, cột tóc đuôi ngựa, cầm mũ lưỡi trai đi đến chỗ chuồng chó.

Các huấn luyện viên đang còn cặm cụi dọn dẹp trong chuồng chó mình được phân công. Cận Thời Xuyên đứng một bên nhìn. Có người làm xong nhanh chạy ra báo cáo, Cận Thời Xuyên đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua, thản nhiên đáp: “Chưa đạt.”

Lưu Húc là tiểu đội trưởng đội chó tìm kiếm cứu nạn này, luôn nghiêm túc, chuyên nghiệp trong công việc. Anh làm xong, Cận Thời Xuyên để cho anh giám sát.

Lúc Từ Lai lại đây chỉ nghe thấy tiếng xối nước ào ào liên tục. Cận Thời Xuyên đứng ở cửa chuồng chó, lặng thinh đánh giá tình trạng từng chuồng chó, mặt lạnh tanh.

Cận Thời Xuyên ngoái đầu nhìn thấy Từ Lai đang nhìn anh. Cô mặc trang phục huấn luyện đứng hiên ngang, trong lòng anh thấy rất hài lòng, tốt hơn nhiều mấy miếng vải rách vừa nãy.

“Thế nào?” Từ Lai đến đứng trước mặt Cận Thời Xuyên, đội chiếc mũ lưỡi trai lên.

“Tạm được.” Cận Thời Xuyên không nhìn lại Từ Lai, đạp lại được đúng hai chữ không mặn không nhạt.

Từ Lai nhìn cái cằm đang căng lên của anh rồi thuận mắt nhìn theo tầm mắt anh nhìn về phía cửa chuồng chó, lòng thầm mắng Cận Thời Xuyên vịt chết còn cứng mỏ.

Ánh mặt trời ban trưa đổ xuống, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi nhễ nhại. Cuối cùng các huấn luyện viên cũng dọn dẹp miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.

Mọi người ngồi quây quần quanh bàn trong nhà ăn, tư thế ngay ngắn, chỉnh tề.

Cận Thời Xuyên và Từ Lai đến sau, ngồi sang một bàn khác ở bên cạnh. Lưu Húc phát khẩu lệnh ăn cơm, mọi người im lặng bắt đầu ăn. Đây chính là tác phong ăn không nói ngủ không nói.

Mọi người đều ăn rất nhanh, có lẽ là thói quen được rèn luyện trong quân ngũ, thời gian ăn uống có giới hạn, ăn chậm không đủ nó, đến huấn luyện buổi chiều cứ chờ đó mà đói bụng!

Từ Lai nhìn sang Cận Thời Xuyên, Anh ăn không chậm nhưng cũng không nhanh. Lúc ăn cơm, trông anh hiền hòa hơn, dường như ăn cũng là một thứ nghệ thuật.

Nghĩ lại thì, hình như cô và Cận Thời Xuyên vẫn chưa ngồi ăn cơm với nhau lần nào, hôm nay là lần đầu tiên.

Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai không động đũa, ngẩng đầu nhìn lên, chạm phải cái nhìn của cô, anh ngại ngùng tránh đi rồi bảo: “Giờ ăn cơm có giới hạn, em cũng không thể ngoại lệ được đâu.”

Từ Lai gật đầu, nói khe khẽ: “Bữa cơm anh nợ em lúc nào mới chịu mời đây!”

Cận Thời Xuyên bị sặc cơm, vẫn còn nhớ cơ à!