*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biển khói mù mịt tản đi, ánh trăng sáng soi tỏ bốn phương trời sao lấp lánh, trên con đường vốn là chốn phồn hoa nhất của thành phố lỗng lẫy đèn hoa, đám đông bắt đầu giải tán. Vắng bóng những tài tử giai nhân và các chuỗi đèn mờ nhấp nháy, bỗng nhiên quang cảnh của Jiukeshu trở nên khác biệt có một không hai.
Còn chiếc xe cứu hỏa màu đỏ nằm dưới cột đèn đường mờ vàng thì càng trở nên đốt mắt.
Bên cạnh xe, một cô nàng xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa cầm chai nước khoáng trong tay vẫn chưa chịu bỏ xuống. Chai nước khoáng trong suốt đó vắt mình nối giữa hai người nhưng chẳng có ai chịu nhận nó.
Lục Phương Kỳ nhỏ hơn Cận Thời Xuyên hai tuổi. Nếu hỏi cuộc đời này anh ta chịu phục ai nhất, vậy thì ngoài ông anh đây không ai có thể hơn được. Sau này vào học Học viện lực lượng cảnh sát vũ trang nhân dân rồi về làm lính phòng cháy chữa cháy, tất cả đều bởi chịu ảnh hưởng của Cận Thời Xuyên.
Từ ngồi ghế nhà trường đến vào quân đội, rồi đội phòng cháy chữa cháy, mặc dù trong những ngày tháng gian khó ấy cũng có vài năm anh không biết nhưng lực hấp dẫn của anh Xuyên thì Lục Phương Kỳ chưa từng hoài nghi.
Đưa nước đã là gì, tiểu thư nhà giầu đưa xe đưa nhà ít cũng phải xếp một hàng, còn kiểu mượn danh nghĩa đi thăm hỏi các chiến sĩ trong đội để đến tìm anh Xuyên thật không biết bao nhiêu mà kể, chưa nói đến các lãnh đạo trong trung đoàn còn có ý muốn tiêu dùng nội bộ, chẳng liên quan gì đến anh ta mà lại cứ bắt anh ta phải đi nói chuyện với tên đầu sỏ gây chuyện, người ta thì lại dửng dưng như chẳng có chuyện gì khiến anh ta tức cũng chẳng làm gì được, bức bối mãi.
Tuy nhiên cô gái trước mắt này ăn mặc quần áo bình thường, cười rất tự tin, khác xa với những cô gái đến chủ động làm quen trước đây, chẳng lẽ là thực sự quen thật chăng?
Cho nên, hiện giờ anh ta thực sự rất mù mờ, rối tinh rối mù lên không biết thật sự là quen hay không quen, hay là cố tình ra vẻ như thế?
Trong khi Lục Phương Kỳ đứng bên còn đang bận xoắn não, hai người kia đứng đối diện nhìn nhau, một người cực kỳ tươi tắn, người kia bình tĩnh, tiết chế.
“Cô quen tôi hả?” Cận Thời Xuyên hỏi rất bình thường, có chút ngông nghênh.
Từ Lai méo mặt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nghĩa là anh không nhớ em hả?”
Cận Thời Xuyên bật cười trước biểu cảm khuôn mặt của đối phương, khóe môi cong lên hỏi: “Cô có biết một năm chúng tôi gặp biết bao nhiêu người không? Không nhớ được một ai đó cũng bình thường thôi.”
Lục Phương Kỳ lắc đầu ngao ngán, ôi chao, nói với chả năng, đúng là Cận Thời Xuyên, số phận FA suốt kiếp gần như đã định.
“Em đâu có giống.” Từ Lai dường như không hề biết lúng túng là gì, giọng nói không dịu dàng như vừa nãy nữa, nói năng cũng tùy ý hơn. Cô nhét chai nước vào tay Cận Thời Xuyên, phe phẩy bàn tay, lẩm bẩm: “Lạnh cóng cả tay.”
Cận Thời Xuyên cúi đầu nhìn chai nước khoáng trong tay, từng giọt nước trượt xuống dọc theo vỏ chai làm ướt cả lòng bàn tay, cảm giác lành lạnh khiến cả người dễ chịu.
Anh nhìn lại đối phương, thấy người ta rất đỗi tự nhiên, cũng đành thôi, giơ chai nước lạnh trong tay lên nói: “Cảm ơn.”
Sau đó, anh xoay người đi, vừa đi vừa hô to: “Thu quân.”
“Cận Thời Xuyên.” Từ Lai hét thật to về phía bóng lưng cao lớn, chất giọng trong trẻo được màn đêm biến tính thành ba chữ sang sảng, mạnh mẽ.
Cô vẫn chưa nói vào chuyện chính cơ mà.
Đám đàn ông người ngợm bẩn thỉu đang vội vàng thu dọn mọi thứ ngẩng hết đầu lên nhìn, vừa ù ù cạc cạc vừa tò mò.
Lục Phương Kỳ thấy thế, chạy lên nói với Từ Lai: “Em gái chớ nóng, bọn tôi phải về đơn vị rồi.”
Từ Lai nhìn sang Lục Phương Kỳ, cố ý mếu máo, giọng nói rầu rĩ, nước mắt rưng rưng: “Em có tức đâu.”
Lục Phương Kỳ trước nay vẫn luôn đối xử với con gái rất lịch thiệp, còn Cận Thời Xuyên thì chớ trông anh ta ngày thường nghiêm khắc với mọi người, ngoài lạnh lùng trong ấm áp, suy nghĩ chu đáo là thế nhưng mà đối với đám con gái thì quả thực là ngoài lạnh lùng, trong băng giá, chẳng khác gì đường về kỷ băng hà. Vậy nên lần nào chuyện giải quyết hậu quả, giảng hòa đôi bên kiểu này đều đè lên đầu anh ta, ai bảo họ là anh em nối khố cơ chứ?
Nhìn cô gái trước mắt này nhoằng cái đã rưng rưng, mà chớp mắt vài cái nữa thì chắc chảy được nước mắt thật luôn không chừng, lỡ mà nói năng không cẩn thận người ta lại quay ra chửi bọn họ bắt nạt người khác, thế thì đúng là mất cả chì lẫn chài, anh ta bèn vội dỗ: “Ôi chao ôi, em đừng vậy mà, anh đi gọi anh ta cho em nhé.”
“Cám ơn ạ.” Từ Lai nhìn Lục Phương Kỳ cực kỳ chân thành.
Lục Phương Kỳ chạy tới đá lông nheo với Cận Thời Xuyên: “Con gái nhà người ta da mặt mỏng, có hiểu lầm gì thì đi nói cho rõ ràng đi, tôi thấy sắp khóc rồi kia kìa.”
“Tôi đâu có quen biết cô ta.” Cận Thời Xuyên phì cười vì câu nói của Lục Phương Kỳ, chủ động đi đưa nước cho trai mà còn bảo là da mặt mỏng hả? Trò hề.
“Thôi đi.” Lục Phương Kỳ bó tay, “Người ta đã gọi cả họ lẫn tên nhà ông ra rồi mà còn không quen gì nữa?”
“Tôi thật sự không quen.”
“Vậy thì từ chối cho dứt khoát vào, khỏi phiền phức về sau.” Lục Phương Kỳ nói xong còn đẩy Cận Thời Xuyên một cái. Cận Thời Xuyên quay lại trừng mắt xong rồi vẫn đi qua đó.
Cận Thời Xuyên đi đến chỗ Từ Lai, cúi đầu nhìn xuống, khóc cái con khỉ ấy mà khóc, rõ ràng là đang cười đắc ý đấy chứ.
“Đùa đấy hả?” Cận Thời Xuyên hơi cau mày.
Từ Lai cười nhếch mép, lập tức bảo: “Hỏi hai câu, trả lời cho thật, em sẽ không đùa nữa, bằng không…”
“Bằng không làm sao?”
“Bằng không hả?” Từ Lai khiêu khích, “Anh đi đâu em theo đó, dù sao em cũng chẳng sao cả.”
“Hỏi đi.” Cận Thời Xuyên liếc nhìn Từ Lai một cái, dứt khoát đáp luôn.
Từ Lai gật nhẹ đầu, giọng nói nghiêm chỉnh: “Kết hôn chưa?”
Cận Thời Xuyên hừ nhẹ một tiếng: “Cô hỏi làm gì?”
“Câu hỏi thứ nhất.” Từ Lai thản nhiên bảo.
“Rồi.” Cận Thời Xuyên nói xong còn chêm thêm một câu, “Xem ra cô không cần hỏi câu thứ hai nữa rồi.”
Định lừa nhau à? Anh đây thấy nhiều rồi, nếu như anh đáp là không có thì câu hỏi thứ hai chắc chắn là đã có bạn gái chưa.
Ai ngờ câu hỏi thứ hai cô gái này đưa ra khiến anh hoàn toàn bất ngờ, không kịp trở tay, bất giác trở nên nôn nóng.
Từ Lai lắc đầu, thò tay lấy ví tiền, móc bên trong ra một tấm hình nhỏ đưa cho Cận Thời Xuyên xem: “Câu hỏi thứ hai, còn nhớ nó không?”
Cận Thời Xuyên vốn không định cầm xem, kết quả là chỉ liếc sơ qua một cái đã đưa tay định giật lấy ảnh nhưng Từ Lai nhanh tay hơn, nhét ảnh vào túi quần ở mông. Anh đành phải thu tay lại.
“Ảnh này ở đâu ra?” Anh hỏi, không, là chất vấn.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng chắc chắn anh không đời nào nhầm được.
Trong tấm hình là một chú cún béc-giê Đức, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, vừa dễ thương lại thật ngầu, là hình hồi nhỏ của Truy Phong, ngày xưa Cận Thời Xuyên vẫn luôn nhét trong ví nhưng đã làm mất lâu lắm rồi. Đó là tấm hình thuở nhỏ duy nhất của Truy Phong.
“Ừ, vậy giờ chúng ta quay trở lại câu hỏi đầu.” Từ Lai nhẹ nhàng cười một tiếng.
Cận Thời Xuyên nhìn chằm chằm Từ Lai: “Chưa kết hôn, không có bạn gái, hài lòng chưa?”
Từ Lai gật đầu, nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Hài lòng.”
Cận Thời Xuyên chìa tay ra: “Đưa ảnh đây.”
Giờ gió đã đổi chiều, Từ Lai chẳng việc gì phải vội.
Cô thò tay lấy điện thoại ra, mở màn hình rồi đưa cho Cận Thời Xuyên: “Cho em số của anh, em sẽ đưa ảnh.”
Cận Thời Xuyên lạnh mặt liếc nhìn Từ Lai, cầm điện thoại, nhanh chóng nhập một dãy số rồi trả lại, giọng nói điềm đạm và nghiêm khắc: “Kiên nhẫn của tôi có hạn thôi.”
Từ Lai lưu số lại rồi hỏi: “Chừng nào anh được nghỉ?”
“Cô còn muốn thế nào nữa hả?”
“Hãy còn ảnh của anh đấy nhé!” Từ Lai tự đắc, “Làm sao em biết số anh cho em có phải là thật không.”
Lưu Húc thu dọn xong, chạy qua chỗ Lục Phương Kỳ hỏi: “Chính trị viên, đội trưởng làm sao thế?”
Lục Phương Kỳ mặc dù không nghe thấy họ đang nói gì nhưng nhìn vẻ mặt tươi roi rói của cô gái, chỉ trong chốc lát đã trao đổi điện thoại, không khỏi bội phục, được lắm, cô gái này cũng có chút bản lĩnh đấy.
“Không có gì đâu, tôi có dự cảm…” Lục Phương Kỳ chống nạnh cười khềnh khệch mấy tiếng.
Lưu Húc ù ù cạc cạc: “Dự cảm gì?”
Lục Phương Kỳ thấy Cận Thời Xuyên đã bắt đầu quay lại, đi về phía này thì phì cười: “Xem ra đội trưởng của chúng ta phen này ngã rồi.”
“Đội trưởng bị thương hả? Tôi đi xem sao.” Lưu Húc giật mình, nói cái là định đi luôn.
Lục Phương Kỳ vội vàng giữ Lưu Húc lại, dở khóc dở cười, tay này chắc chắn là lúc chui từ bụng mẹ ra đã nối nhầm dây thần kinh tình cảm rồi, đã nói rõ đến thế mà còn hiểu sai được, like!
“Không phải bị thương, đừng có làm bừa.” Lục Phương Kỳ đẩy Lưu Húc lên xe, “Lên xe, lên xe nào, lắm chuyện.”
Lưu Húc không hiểu là có chuyện gì, nhìn Lục Phương Kỳ rồi lại nhìn đội trưởng đang cách đó không xa, anh ta có lắm chuyện gì đâu chứ.
Ở bên kia, hai người bốn mắt nhìn nhau, một cặp mắt đen láy, sâu thăm thẳm, cặp mắt kia trong suốt, đầy sức sống. Cận Thời Xuyên nói bằng giọng cảnh cảo: “Cô đừng có mà quá đáng.”
“Vậy tốt nhất là anh không lừa em.” Từ Lai hoàn toàn không sợ vẻ mặt đe nẹt của Cận Thời Xuyên, đáp rất trôi chảy.
Cận Thời Xuyên không nói được gì nữa, lườm khuôn mặt đầy vẻ đắc ý của cô nàng một cái rồi quay người thủng thẳng bỏ đi.
Sau lưng là giọng nói vui vẻ không quá lớn tiếng của một người: “Chờ điện thoại của anh đấy.”
Cận Thời Xuyên bỗng dưng dừng chân, liếm đầu răng nanh một cái rồi nhảy lên xe cứu hỏa, ngồi vào ghế trước.
Lục Phương Kỳ tò mò hỏi: “Ái chà, sao rồi?”
“Lái xe đi.” Cận Thời Xuyên ra lệnh.
Lục Phương Kỳ thầm cười một tiếng, lần này phản ứng không giống ngày thường rồi!
Từ Lai nhìn về phía chiếc xe cứu hỏa đang rời đi, thò tay lấy tấm hình nhét ở mông quần ra hôn một cái: “Truy Phong, cảm ơn mày.”
…
Đêm đã khuya, Từ Lai ngồi ở cửa sổ lồi gọi điện thoại, giọng nói ở đầu bên kia rất vui vẻ: “Em mưu ma chước quỷ đánh vào yếu điểm của người ta thế có vui không?”
Từ Lai nghĩ đến dáng vẻ của Cận Thời Xuyên khi đó bất giác cong môi cười: “Ai bắt anh ấy bảo không quen em.”
“Mười năm rồi đó, không nhận ra cũng bình thường thôi mà!”
“Thế sao em nhìn một cái là nhận ra anh ấy ngay.”
“Đó là vì em lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nhớ người ta mười năm.” Đối phương bật cười thành tiếng.
Đôi mắt Từ Lai nhìn xuyên qua cửa sổ về phía ngọn đèn hải đăng đang chiếu sáng ở xa xa: “Đúng nhỉ, thoắt cái đã mười năm rồi sao.”
Nói chuyện điện thoại xong, cô mở danh bạ tìm số của Cận Thời Xuyên, gửi một tin nhắn, chỉ tám chữ đơn giản: cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày.
Bên kia, ban đêm, Cận Thời Xuyên tập chạy về, tắm rửa xong, trước khi tắt đèn thì cầm điện thoại lên kiểm tra. Có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn đều của cùng một số.
186××××5597: Cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày.
“Đồ bệnh.” Cận Thời Xuyên quẳng di động xuống bàn, tắt đèn đi ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Khi em gái Lai Lai xảo trá chơi xỏ đội trưởng Cận~~
Đội trưởng Cận: Cô học cái trò mèo này ở nước ngoài hả?
Lai Lai: Đủ để đối phó với anh là ngon rồi.
Truy Phong: Tôi đã hy sinh rồi, các người còn đem tôi ra viết, ẳng ẳng ẳng…
Chương này phải viết đi viết lại rất nhiều lần, nhiều lắm lắm đó, mọi người có thích màn hội ngộ này không?
Chú thích:
*Học viện lực lượng cảnh sát vũ trang nhân dân Trung Quốc (中国人民武装警察部队学院 编辑 – Chinese People’s Armed Police Force Academy) là trường công an duy nhất tại Trung Quốc có đào tạo lực lượng công an biên phòng, cảnh sát phòng cháy chữa cháy.