*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm qua trời lại đổ mưa xối xả như trút nước. Sáng sớm thức dậy có thể ngửi thấy hương thơm trong lành của cỏ xanh và mùi những bức tường xi măng chưa khô.
Cho dù vậy, tinh thần của các đội viên hôm nay vẫn rất phấn chấn, có thể là vì trận bóng rổ tối qua, cũng có thể vì nội dung huấn luyện hôm nay.
Hôm nay, Từ Lai đã thấy khỏe lên nhiều, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu hẳn ra, mũi không còn nghẹt nữa nhưng lại bắt đầu ho khan.
Lúc ăn sáng, Cận Thời Xuyên cũng phát hiện ra hôm nay Từ Lai ho rất nhiều. Anh hỏi cô rất tự nhiên: “Uống thuốc chưa?”
“Lát nữa nhất định sẽ uống mà.” Từ Lai nói xong lại ho thêm một tiếng.
“Nhớ uống đúng giờ.” Cận Thời Xuyên dặn dò xong tiếp tục ăn bánh bao, không nói thêm câu nào nữa.
Từ Lai ngó đầu nhìn trộm Cận Thời Xuyên, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, không khỏi lại ho thêm mấy tiếng, cúi đầu húp cháo.
…
Hôm nay mọi người đổi chỗ huấn luyện, dắt cho ra khu vực sân vượt chướng ngại vật. Nơi này chính là chỗ mà họ đã cực kỳ muốn đến ngay từ ngày đầu tiên. Cuối cùng cũng đến được rồi.
Chỗ này vẫn là một sân cỏ to nhưng trên đó còn có bày lồng lưới mắt cáo, rào chắn cao 1 mét, cầu gỗ thăng bằng dài 6 mét, tường chắn cao 2 mét, vòng tròn, cầu thang 4 bậc, cầu đứt quãng, toàn là các trang bị phục vụ huấn luyện chó tìm kiếm cứu nạn. Cả đám đứng xem một vòng, nhiệt huyết sôi sùng sục.
Thật ra trong đại đội cũ của những người lính đang có mặt tại đây cũng có vài đại đội có chó tìm kiếm cứu nạn nên họ cũng từng được trông thấy dụng cụ huấn luyện nhưng không thể so được với quy mô đầy đủ như ở đây. Cũng dễ hiểu, bởi đây là doanh trại được thiết kế để huấn luyện chó tìm kiếm cứu nạn cho đại đội phòng cháy chữa cháy Du Giang. Quả nhiên đúng như bên trên đã nói là muốn xây dựng mội đội chó tìm kiếm cứu nạn chuyên nghiệp.
Các chiến sĩ rất hưng phấn nhưng lũ chó đứng cạnh hộ thì không vui vẻ như vậy.
Bởi vì, từ hôm nay trở đi, chúng phải đối diện với nỗi sợ hãi bẩm sinh của mình: sợ lửa và độ cao.
Lưu Húc tập hợp đội ngũ xong. Cận Thời Xuyên điểm danh, gọi đến tên người thì được đáp “có”, gọi đến tên chó thì được đáp lại là “gâu gâu”.
Từ Lai mỉm cười trước cảnh thân thiết giữa người và chó. Mấy ngày huấn luyện vừa qua đã đem lại hiệu quả rất tốt.
Cận Thời Xuyên gấp tờ danh sách lại, nói với mọi người: “Từ hôm nay mới xem như là thách thức thật sự. Những thứ này đối với mọi người có thể nói rất đơn giản, rất dễ làm nhưng đối với chó của các đồng chí thì có thể nói nó là nguy hiểm, là đau khổ, cũng là niềm kiêu hãnh. Chỉ cần những chú chó tham gia huấn luyện có thể hoàn thành được tất cả các bài học trong phần này thì các đồng chí và chó của mình đã thành công quá nửa trên con đường trở thành huấn luyện viên và chó tìm kiếm cứu nạn đạt tiêu chuẩn…”
Tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe Cận Thời Xuyên nói. Lời hôm nay anh nói không nghiêm khắc như hôm đầu tiên mà mang tâm thái bình tĩnh, là những câu nói từ tận đáy lòng, nói là dạy dỗ chẳng bằng gọi đây là trò chuyện.
Đây chính là đội trưởng Cận, đại đội trưởng đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt mà người người vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.
Còn trong mắt Từ Lai, cô đã từng thấy muôn vàn vẻ mặt của anh. Dáng vẻ nghiêm túc, thành tâm ngày hôm nay khiến cô cảm thấy anh càng vĩ đại, càng cao lớn hơn.
Có điều, cô đánh mắt nhìn sang chỗ khác, vừa khéo thấy Lưu Húc nhìn mình. Rõ ràng đối phương đã nhìn cô, ánh mắt như hôm nay của cô có lẽ đã từng bị Lưu Húc trông thấy rất nhiều lần.
Nhất định là vì tối hôm qua. Không được, cô nhất định phải tìm cơ hội uy hiếp anh ta một chút.
“Cô giáo Từ…” Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai lại thất thần nên gọi.
“Dạ?” Từ Lai nhìn sang Cận Thời Xuyên.
Cận Thời Xuyên phát hiện gần đây con bé này rất thích “dạ” hỏi lại. Anh nhắc lại câu vừa nói: “Cô giảng cho mọi người biết một số khó khăn liên quan đến tâm lý của chó trong công tác huấn luyện và cách xử lý đi.”
Từ Lai gật đầu, đứng thẳng, quay mặt nhìn về phía mọi người: “Nói về bản năng bẩm sinh thì chó sợ lửa và sợ độ cao, thậm chí, cá biệt có một số con còn sợ nước. Tuy nhiên, để trở thành chó tìm kiếm cứu nạn, nhất định phải khắc phục được những vấn đề này. Hơn nữa, không được làm chó sợ. Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất của các đồng chí huấn luyện viên trong quá trình huấn luyện…”
Hồi còn ở nước ngoài, Từ Lai cũng từng tham gia huấn luyện nhiều chó nghiệp vụ. Vượt qua được chướng ngại tâm lý của chó đúng là một cửa ải khó qua. Đây là nỗi sợ bẩm sinh của loài chó. Nếu như gặp thất bại, chó sẽ có tâm lý phản kháng, từ chối việc huấn luyện, nghiêm trọng hơn, sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn trong tâm lý của chú chó đó.
Cho nên, cửa ải này không dễ mà qua được.
Sau khi Từ Lai giảng giải xong hết, Cận Thời Xuyên dắt Bình An đi làm mẫu.
Tất cả mọi người đứng ở rìa sân huấn luyện quan sát. Đội trưởng Cận đứng tại chỗ, Bình An siêu ngầu ngồi thẳng ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên chờ mệnh lệnh của anh. Cận Thời Xuyên ra hiệu bằng tay đồng thời hô khẩu lệnh. Bình An lao thoăn thoắt như mũi tên rời cung, vượt hết chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác, động tác dứt khoát, không do dự, hoàn toàn tin tưởng huấn luyện viên của nó.
Từ Lai lẳng lặng đi lại chỗ Lưu Húc làm anh ta giật nảy mình kêu lên: “Cô giáo Từ.”
“Xin nhờ anh một chuyện.” Từ Lai nói nhỏ.
Lưu Húc không ngốc, anh ta lập tức thể hiện rõ lập trường: “Chuyện tối hôm qua tôi sẽ không hé răng nửa chữ, cô yên tâm đi.”
“Việc tiểu đội trưởng Lưu làm trước nay tôi đều rất tin tưởng.”
Lưu Húc nhìn thoáng qua Từ Lai, đâu cần phải tâng bốc làm gì, người mất mặt là anh ta, anh ta có bị ngu đâu.
Bình An hoàn thành một vòng chạy, hếch mõm ưỡn ngực đi theo Cận Thời Xuyên. Kỳ thực, ai trong hai kẻ này cũng đều kiêu ngạo hết, không ai kém ai.
Những người khác đứng ngây ra xem, vài người còn ngứa ngáy tay chân, muốn được lên thử ngay.
Những gì có thể dạy đều đã nói hết, huấn luyện vượt chướng ngại vật không có con đường tắt nào cả. Để chú chó được huấn luyện vượt qua nỗi sợ hãi bẩm sinh hoàn toàn dựa vào độ tin tưởng của nó với huấn luyện viên.
Cận Thời Xuyên đi đến trước mặt mọi người: “Ai thử trước?”
“Báo cáo.” Chắc chắn không thể là ai khác ngoài Dương Dương, “Tôi thử trước.”
Vọng tưởng hay ảo tưởng luôn luôn bị thực tế đánh bại. Cho dù Dương Dương mặt nào cũng giỏi thì hôm nay cũng phải trượt chân vì gặp con đường trơn.
Cả đám đội viên buổi sáng ra khỏi cửa tinh thần phấn chấn, đến chiều đều đã héo rũ đi lấy phần cơm, kể cả lũ chó được huấn luyện cũng thế.
Huấn luyện suốt cả ngày, hiệu quả thì cực kỳ nhỏ bé. Vài cậu chàng vì muốn nâng cao thành tích mà bắt ép chó của mình tập luyện thêm bị Cận Thời Xuyên bắt được, nghiêm khắc yêu cầu dừng lại, thế là mới chịu thôi, dẫn chó về chuồng.
Từ Lai cũng thấy lo lắng. Trong ngày hôm nay cô đã trông thấy một vài đội viên nóng vội muốn chú chó mình huấn luyện hoàn thành tất cả chướng ngại vật chỉ trong một lần, nhưng càng ép thì lũ chó càng không dám thử. Rõ ràng đôi bên trước đó đã thành lập sự tin tưởng lẫn nhau nhưng dường như, vào hôm nay, nó đã tan biến trong nháy mắt, không còn lại chút gì.
Mấy ngày tiếp theo, tình hình tiến triển vẫn chậm chạp như vậy. Tất cả mọi người chìm vào một bầu không khí nặng nề, càng như vậy tình hình càng trở nên tệ hại hơn.
Tuy nhiên, cũng có vài chú chó đã có thể hoàn thành được bài tập, ví dụ như Đa Đa của Lưu Húc, Liệt Hỏa của Giang Đường…
Còn cặp đôi khiến Từ Lai ngạc nhiên là Dương Dương và Tiểu Hổ, dường như họ đã bị mắc kẹt ở một cái nút chết. Hôm đầu tiên, Tiểu Hổ đang nhảy vượt rào thì bị vấp, thế là liên tiếp mấy ngày sau đó, cứ đến đúng chỗ đấy là nó đi đường vòng để tránh, Dương Dương không làm gì được.
Tệ nhất là, sau buổi học tối nay, Cận Thời Xuyên nói mình có chút việc nên nhờ Từ Lai đi kiểm tra chuồng chó giúp. Trong quá trình kiểm tra, phát hiện Tiểu Hổ không có trong chuồng, cô đoán chắc chắn là cái cậu Dương Dương lại dắt Tiểu Hổ đi tập luyện thêm rồi. Vì vậy cô đi thẳng ra sân tập.
Vừa đến sân huấn luyện liền thấy dưới ngọn đèn sáng tù mù, Dương Dương đang kéo dây lôi Tiểu Hổ đi về phía chỗ vượt rào. Tiểu Hổ thì cố sống cố chết không chịu đi.
“Dương Dương.” Từ Lai vội vàng chạy tới, nghiêm giọng nói, “Cậu sẽ hại chết nó mất.”
Mấy ngày nay tâm trạng Dương Dương rất tồi tệ. Cậu ta nói với Từ Lai: “Các bài kiểm tra thể năng của Tiểu Hổ đều là ưu tú nhất, dựa vào cái gì mà lại thua Đa Đa với Liệt Hỏa chứ…”
Từ Lai muốn nói chuyện nhưng cổ họng bị ngứa, không kiềm được bèn ho khù khụ. Dương Dương phớt lờ Từ Lai, tiếp tục kéo Tiểu Hổ đi.
Tiểu Hổ không làm gì được Dương Dương, bị ép phải nhảy lấy đà, ai ngờ vướng phải rào, Tiểu Hổ kêu ắng lên mấy tiếng rồi ngã chổng vó xuống đất, cất tiếng rên.
Từ Lai thấy có chuyện lớn, vội vàng chạy đến kiểm tra. Tiểu Hổ nằm co mình trên thảm cỏ rên ư ử, dường như rất đau đớn.
Dương Dương rõ ràng cũng bị giật mình. Cậu ta vội lại kiểm tra, vừa sờ đến chân trước bên trái, Tiểu Hổ liền kêu to hơn, đáng thương hơn.
“Có thể là bị gãy xương rồi.” Từ Lai nói xong dừng một chút, giọng nói lạnh lùng, “Giờ cậu hài lòng rồi đấy.”
“Tôi… Tôi không biết sẽ…” Dương Dương hiện tại cũng rất ủ rũ, nhìn dáng vẻ đau đớn của Tiểu Hổ, chỉ hận người bị gãy chân không phải là mình.
Từ Lai quát: “Còn ngồi đó à, bế đến phòng bác sỹ thú y mau.”
Lúc Cận Thời Xuyên đến thì vừa đúng lúc thấy Từ Lai, Dương Dương và Tiểu Hổ chạy về hướng phòng khám thú y. Hàng mày của anh cau chặt lại, đuổi theo sát phía sau.
Bác sĩ Chu vốn đã đi ngủ lại bị gọi dậy. Dương Dương đặt Tiểu Hổ lên bàn khám.
Bác sĩ Chu khám xong hỏi: “Sao lại bị gãy xương?”
Dương Dương hiện tại giống như quả bóng hết hơi: “Xin lỗi, là lỗi của cháu.”
Từ Lai cũng tức giận: “Tôi đã bảo cậu rồi mà, huấn luyện phải kết hợp giữa học và chơi, cậu xem cậu làm Tiểu Hổ ra nông nỗi nào rồi kìa?”
Bác sĩ Chu nghe vậy liền hiểu ra ngay: “Ôi, huấn luyện cả một ngày, cậu còn bắt nó tập luyện thêm hả? Người còn chẳng chịu nỗi nữa là chó.”
Ngay sau khi bác sĩ Chu nói xong câu đó, sau lưng ba người liền vang lên một giọng nói lạnh lùng khiến người ta sợ run cầm cập: “Dương Dương, cút ra đây.”
Chú thích:
*Cầu thăng bằng, rào chắn, tường chắn, cầu thang 4 bậc, vòng tròn, cầu đứt quãng: