Thời Gian Như Ngừng Lại

Chương 8: Sau Đó Cô Gặp Lại Phí Minh Nghị





Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Mùa đông năm đó dài đến mức tưởng như không bao giờ kết thúc.
Mạnh Dao từ Tô Thành trở về, mỗi ngày vẫn bôn ba lo lắng.
Cô đợi vụ án được xét xử, chờ phán quyết của tòa án, chờ mọi việc được giải quyết để được gặp cha, chờ án tù vô thời hạn chuyển thành có hạn định, có thời hạn để hoán cải...
Cô tràn đầy hy vọng, những tưởng sau khi trả hết nợ, mọi chuyện sẽ có kết cục tốt đẹp, nhưng cuối cùng, cô lại nhận tin cha mình chết trong trại tạm giam.
Mạnh Thiết Sinh đột ngột qua đời.

Khi đang xếp hàng chờ tắm rửa buổi sáng, ông ngã xuống nhà vệ sinh công cộng sau một cơn ho dữ dội.
Ông được đưa đến bệnh viện nhưng mọi việc đã quá trễ.

Ông được chẩn đoán căn bệnh ung thư đã ở giai đoạn cuối, trước đây không ai phát hiện ra, trong trại tạm giam không ai quan tâm, áp lực tinh thần và áp lực thẩm vấn làm khối u lan nhanh.
Không có mưu sát, cũng không có diệt khẩu.
Tất cả các kết quả đều có giấy chứng nhận của bệnh viện, và tất cả các quy trình đều có yêu cầu giám sát.
Không có ai để cô trút giận.
Khi Mạnh Dao nhìn thấy cha mình, ông đã nằm lặng lẽ trong nhà xác.

Một người đàn ông từng cao lớn vạm vỡ đang nằm đó, cả người trở nên gầy guộc, quần áo trên người cũng không có.
Đã bao lâu rồi cô không gặp ông?
Lần gần đây nhất ông đến thăm cô vào tháng tám, ông mang cho cô một chiếc máy ảnh, cô rất vui mừng, nhớ tới cha mình năm mười bốn tuổi, liền giở trò trẻ con cố ý không để ý tới ông;
Lần gần đây nhất, vào tháng sáu, cô về Bắc Thành một lần, lấy một thứ gì đó, lúc rời đi không cho ông tiễn;
Sau đó, họ không bao giờ gặp lại nhau, ông luôn luôn bận rộn nên cô không thèm để ý đến ông nữa.
Sau đó, ông vào trại giam, để gặp ông, cô đã tìm mọi cách, nhưng vẫn là không được phép;

Sau đó diễn ra phiên tòa không công khai, cô vẫn không được thấy mặt cha mình.

Sau khi phiên tòa kết thúc, cuối cùng cô cũng nhận được bản án, hết thời gian kháng cáo, cô có thể làm đơn xin thăm nuôi nhưng lại không ngờ vĩnh viễn sinh ly tử biệt.

"Mạnh Thiết Sinh, ba là người xấu." Cô đứng cách đó hai bước thấp giọng mắng, nước mắt rốt cuộc chảy dài trên mặt.
Cô đã làm việc rất chăm chỉ nhưng dường như mọi thứ đều vô ích.
Cô không tin, trên điện thoại giọng nói của ba cô còn khỏe mạnh minh mẫn như vậy làm sao có khả năng đột tử.
Nhưng bây giờ, ông thật sự rời bỏ cô mà không kịp nói lời chào, cô đứng ngay trước mặt ông, nhưng ông vẫn thờ ơ không nói với cô một lời...
—— "Yên Nhi, con ngoan ngoãn ở Tô Thành, ba làm xong việc sẽ tới gặp con."
"Ba nói dối." Cô lại nhỏ giọng mắng, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Vào một ngày tháng tư, tất cả hy vọng và sự kiên trì đều sụp đổ và tan tành ở nơi nhà xác im lặng đến đáng sợ này.

Cô biết rằng người đàn ông yêu thương và chiều chuộng cô với lòng bao dung vô hạn sẽ không bao giờ quay trở lại, người duy nhất che chở mưa gió cho cô sẽ vĩnh viễn không còn nữa.
Đám tang của cha cô diễn ra vội vã.
Khi Mạnh Thiết Sinh chết, những tội danh đó dường như cũng bị xóa sổ, bản án được rút lại, mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Nhưng vẫn không có ai đến viếng.
Ngày đưa tang, trời xuân se lạnh, đưa tiễn ông chỉ có mấy người.
Một người sống động, hoạt bát, chính trực và không quản ngại như ông, sau khi chết chỉ có một bia mộ, một hàng chữ và một vài bó hoa.
Thời tiết lạnh, trong lòng cũng lạnh
Có thể là do nước mắt đã khô, hoặc cũng có thể vì biết khóc cũng vô ích, Mạnh Dao đứng trước bia mộ, không còn khóc nữa, chỉ nhìn di ảnh của cha với đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ.
Hai cha con sống cùng nhau mười lăm năm, cô biết từ nay về sau cô chỉ có thể đi một mình.
Rời khỏi Bắc Thành vào cuối tháng 4, trả hết số tiền mà Vương Việt đã gửi.
Bà nội bán căn nhà cuối cùng ở Tô Thành, lấy hết tiền tiết kiệm, bán hết trang sức có giá trị, vay thêm một khoản, cuối cùng thu được năm triệu.
Bà nội không nói lý do tại sao phải trả lại tiền, nhưng Mạnh Dao biết rằng bà không muốn cô sống cúi đầu.
Bà cô cả đời sống nghiêm khắc, nghiêm khắc với bản thân và người khác, cuối cùng bà cũng giải quyết mọi việc ổn thỏa.
Hai mươi năm trước, đứa con gái mà bà đã dày công nuôi nấng bị người đàn ông độc đoán nhưng yểu mệnh kia mang đi.

Giờ bà chỉ còn đứa cháu ngoại là cô.
Khi Mạnh Dao trả lại tiền, cô gửi bỏ vào một phong bì, cũng không ló mặt ra, không dám công khai đối mặt với những người đó nữa.
Trước khi đi, một vài người có lương tâm tìm đến trả nợ họ đã mượn ba cô.

Mạnh Dao không nói gì, cầm lấy số tiền, đem chi trả những khoản nợ khác.

Bọn họ không quay lại Tô Thành, sau khi xong xuôi mọi chuyện, bà liền đưa cô trở về một trấn nhỏ ở Tây Nam.
Tô Thành không có nơi dung thân, không có người nương tựa, hai bà cháu không còn nơi nào để đi ngoài trở về cố hương.
Bà ngoại quê ở Tây Nam - Khang Thành, sau khi kết hôn thì theo chồng về Tô Thành, sống ở đó mấy chục năm.
Cuộc sống ở Tây Nam không hề dễ dàng, mọi thứ đều xa lạ, hết thảy đều là thất vọng.
Hai người ở nhờ một căn nhà cũ của bà con, khó khăn về cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, phương tiện đi lại.
Mạnh Dao bắt đầu làm mọi thứ có thể để kiếm tiền, ngoại trừ đồng lương hưu ít ỏi của bà ngoại, họ không có thu nhập.
Cô vẫn còn rất nhiều nợ phải trả.
Cô bắt đầu làm tất cả những công việc có thể làm, bưng bát đĩa trong nhà hàng, phát tờ rơi trong trang phục búp bê cồng kềnh, đứng bán hàng hơn mười tiếng đồng hồ, và khi không tìm được việc làm, cô muốn xin làm ở một nhà máy điện tử.
Cô khi ấy chưa đủ tuổi và không thể làm nhiều việc, vì vậy cô chỉ có thể tìm mọi thứ mà mình có thể làm được.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại trường học, nhưng vào ngày đăng ký tân sinh viên, bà cô lại đưa cô vào khuôn viên trường.
Bà nói: "Học lại một năm đi."

Cô lưỡng lự khi nghĩ đến số tiền lớn sẽ phải tốn kém, bà ngoại cáu kỉnh: "Không học thì còn làm được gì nữa."
Đúng, cô có thể làm gì khác ngoài việc đi học.
"Con mới mười bảy tuổi, tương lai còn rất dài"
"Con không thể lãng phí thời gian ở lứa tuổi học sinh một cách tuyệt vọng vào những việc không bao giờ thấy lối thoát."
Mạnh Dao trở lại lớp một lần nữa, học tại trường cấp 3 Tây Nam.
Cô bắt đầu cuộc sống vừa làm vừa học.
Để có thể tiếp tục cho cháu ăn học, bà ngoại đã tìm rất nhiều việc để bù lại học phí, không dám để cháu gái phải gánh vác.
Trái tim cô dường như cũng lắng lại, và cô, người chưa bao giờ thích đọc, bắt đầu di chuyển quanh khuôn viên trường với cuốn sách trên tay; tất cả những từ mà cô không bao giờ đọc được cũng đều ghi nhớ trong lòng.
Chỉ là cô không còn cười nữa.
Những chồng chất của sự tuyệt vọng và bất lực đã làm oằn sống lưng cô;
Từng mảnh quần áo bị cởi ra giống như xiềng xích, đè nặng lên trái tim cô.
Cô không dám ngẩng đầu lên, không dám giao tiếp với ai, nửa đêm giấc mơ cũng không còn bình yên được nữa.
Cô bọc mình trong một cái kén và trở nên không giống như trước.
Cô cũng tẩy nốt ruồi ở khóe mắt.
Khi cô đang đi bộ trong khuôn viên trường, một người nào đó đã ngăn cô lại và nói: Nốt ruồi của bạn thật đẹp, thật ấn tượng.
Khi đi học về, cô nhìn thấy một tiệm làm đẹp ven đường có dịch vụ tẩy nốt ruồi nên bước vào.
Khi người phụ nữ của tiệm làm đẹp hỏi cô có muốn nghĩ lại không – cô rũ mắt.
Cô nhìn mình trong gương và lắc đầu.
Biển người bao la, cô đã rời quê hương, chỉ mong từ nay sẽ quên sạch quá khứ, chỉ mong từ nay bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô bận rộn tham gia các lớp học, làm việc bán thời gian, không cho bản thân dừng lại một giây phút nào.
Cô biết trời tối lúc bốn giờ sáng và đêm lạnh thế nào lúc mười hai giờ đêm.
Cô trưởng thành một cách trầm lặng, ủ rũ, đôi mắt trũng sâu, chỉ duy nhất gương mặt vẫn giữ nét trong sáng thuần khiết.
Đã có lúc cô cảm thấy mình không thể cố gắng được nữa, những khó khăn vất vả trong cuộc sống khiến cô không thể nhìn thấy tương lai.
Nhưng nhìn bức ảnh trên tay, cô lại day dứt khôn nguôi.
Cô rời khỏi Bắc Thành không có gì ngoài một số vật dụng tùy thân, đặc biệt nhất là một chiếc máy ảnh và một tấm ảnh.
Máy ảnh là món quà cuối cùng mà cha cô tặng cô;
Thiếu niên trong ảnh, là người cô đã thích từ lâu.
Cô nghĩ rằng cô có thể ngừng thích chàng trai đó, nhưng tuy thời thế đã thay đổi, cô vẫn không thể nào quên được.
Anh là người đầu tiên cô thích, từ lúc trẻ con, khờ khạo, đến khi trải qua bao cay đắng.
Biết rằng sẽ không bao giờ gặp lại nên cô phải giữ bức ảnh duy nhất về anh.
Đây được xem như một kỷ vật.
Anh dường như là niềm tin của cô, là tia sáng cuối cùng trong cuộc đời cô.
Cô chưa bao giờ dám cố ý nghĩ đến, nhưng rất nhiều lần, cô vẫn không khỏi nghĩ đến.
Vào tháng sáu năm thứ hai trung học, cô đang ngồi trong lớp đọc sách, khi nhìn thấy ngày tháng trên máy tính, cô chợt nghĩ rằng ngày mai anh nên ngồi trong phòng thi để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cô học lại một năm, nhưng anh giờ đã là học sinh năm cuối rồi.
Điểm của anh luôn rất tốt, cô tin chắc anh sẽ đạt điểm cao và có một tương lai tốt đẹp.
Cô biết rằng định mệnh của cả hai người đã ngày càng cách xa nhau.
Anh là con cưng của trời, còn cô lại rơi vào vũng lầy.
Khoảng cách giữa cô và anhlà hơn 1.400 cây số từ Tô Thành đến Khang Thành.
Lúc đó cô nghĩ rằng kiếp này cô và anh sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Nhưng sau này, cô vẫn gặp lại chàng trai ấy.
Năm đó cô học năm thứ ba trung học, bà cô không thể nhịn được nữa.
Bà ngoại, người thường rất mạnh mẽ, cố gắng chống đỡ mọi việc sau khi cô rời Bắc Thành.
Bà được đưa đến bệnh viện và được duy trì bằng bình thuốc mỗi ngày.

Mạnh Dao ngược xuôi giữa bệnh viện và trường học, chăm chỉ đi làm thêm để kiếm thêm tiền.
Bà nói, đừng bận tâm quá, bà biết bệnh của mình.
Cô lắc đầu không tán thành.
Bà nói, chúng ta về nhà thôi.
Cô vừa khóc vừa nói: bà ơi, bà cố nhịn thêm một chút nữa là được rồi, không sao đâu.
Cô đã cố gắng mọi cách để cứu bà mình, nhưng cuối cùng đều vô ích.
Bà mất vào tháng 5 năm đó, trong bệnh viện.
Ống truyền dịch được rút ra.
Tối hôm trước bà nói với cô: "Con đường sau này còn nhiều khó khăn nhưng con phải sống tốt".
Bà nói: "Con phải tiếp tục học, làm việc chăm chỉ, và thi đậu đại học."
Bà nói: "Dù sau này có chuyện gì xảy ra, con cũng phải sống ngay thẳng, từng xu kiếm được phải sạch sẽ..."
Cô nhìn bà im lặng nằm trên giường, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Người thân của cô đã không còn nữa, kể từ đó, cô đã trở thành một người hoàn toàn không gia đình.
Bà ngoại trước nay chưa từng quá thân với cô, nhưng bà đã suy nghĩ về con đường tương lai của cô từ đầu đến cuối.
Mất bao lâu để cô hoàn thành con đường tối tăm và lạnh lẽo này?
Mất bao lâu để tìm thấy lối ra?
Khoảnh khắc đó, cô thực sự không thể níu kéo thêm được nữa.
Sau khi bà cô mất, cô vẫn đi làm và đi học, nhưng cô như người đã không còn muốn sống.
Cô trở nên im lặng hơn, cả người hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Cô thuê một căn phòng tồi tàn, tự nấu ăn, tự sưởi ấm.
Cô không còn niềm vui của con người, không còn cảnh sum họp gia đình.
Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cũng không có ai tổ chức lễ ăn mừng với cô.
Không ai để lại một ngọn đèn chờ cô, cô lạnh hay ấm cũng không ai biết.
Cô trở thành một con tàu trôi dạt trong thế giới rộng lớn, không còn ai để dựa vào nữa.
Tháng bảy, cô lại một mình đến Tây Thành.

Cô được nhận vào một trong hai trường đại học ở đây, với điểm số rất cao mà trước đây cô chưa từng đạt được.
Thành Tây rất gần Khang Thành, nhưng vẫn còn xa Tô Thành và Bắc Thành.
Cô không dám lại gần họ.
Cô tiếp tục làm việc ngày đêm, cố gắng tiết kiệm học phí, cố gắng trang trải cho bản thân và cố gắng trả những món nợ tưởng chừng như không bao giờ trả được.
Cô căng mình như một sợi dây cung, không dám buông ra, cứ như vậy tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng nỗi đau lớn nhất trên đời không bao giờ quật ngã bạn ngay lập tức, mà là cắt da thịt bạn bằng một con dao cùn, khiến bạn đau đớn qua nhiều năm tháng.
Đau đến mức thành quen, đau đến mức tê tái, đau đến mức không dám nhìn về ngày mai và tìm một lối thoát, đau đến mức không còn dám kêu lên trong cơn tuyệt vọng nữa.
Lúc đó, cô thực sự không thể cầm cự nổi nữa.
Sau đó, cô gặp lại Phí Minh Nghị..


— QUẢNG CÁO —