Sau khi thư ký Trương ra về Hạ Băng vào kiểm tra xem Minh Khôi đã ngủ chưa, nhưng mà trên người anh mùi rượu không nhiều lắm.
Với tửu lượng của Minh Khôi anh có thể uống được rất nhiều, nhưng vì sao trên người anh không có mùi rượu lại có thể làm anh say được chứ?
Mặc dù thắc mắc nhưng Hạ Băng vẫn đi pha trà giải rượu cho anh, cô đỡ anh lên đút từng muỗng trà vào miệng Minh Khôi, để anh có thể uống hết.
Sau khi cho Minh Khôi uống trà giải rượu xong hết rồi, cô đi pha nước ấm để lau người cho anh nữa.
Nhưng đến đoạn lau người cô chỉ cởi áo của anh ra lau thôi, sau đó cài nút áo lại đàng hoàng mà không lau phía dưới.
Khi Hạ Băng vừa định bưng thau nước đem đi dẹp thì nghe giọng nói quen thuộc hỏi:
-Sao ở phía dưới em không lau luôn cho anh?
Bởi vì nghe giọng của anh trai mình nên Hạ Băng theo bản năng mà trả lời:
-Anh là đàn ông làm sao mà em có thể cởi quần của anh ra mà lau được chứ.
-Nhưng anh là chồng tương lai của em mà.
-Tương lai chứ không phải là hiện tại, bây giờ em vẫn còn độc thân nhé!
Nói xong thì khuôn mặt của cô cũng đỏ lên vì ngại, cô định tiếp tục bưng nước ra ngoài, nhưng vừa mới đứng lên Hạ Băng hình như nhớ ra gì đó, cô quay lại thì thấy anh đang nhìn mình, cô hỏi:
-Không phải anh đang say rượu sao? Vì sao lại có thể nói chuyện và hỏi em như vậy chứ?
Không cần trả lời cô Minh Khôi nắm tay cô kéo một cái, cả người của Hạ Băng đã nằm gọn trong lòng anh rồi, cô cố gắng đẩy anh ra xa để ngồi dậy và nói:
-Anh làm gì vậy?
Minh Khôi càng ôm cô chặt hơn nói:
-Không làm gì cả anh chỉ muốn ôm vợ ngủ mà thôi.
Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng không được, cuối cùng cô không đẩy nữa nhìn thẳng vào mắt anh, cô nói:
-Không được chúng ta là anh em, với lại anh rất ghét em không muốn kết hôn với em mà.
-Ai nói với em là anh ghét em hả? Anh thương em còn không hết nữa mà.
-Em.... em....
Bởi vì Hạ Băng lúc nãy chuẩn bị đi ngủ và đang mặc váy ngủ, cô cũng không mặc áo lót nên hiện tại ngực của cô đang cọ xát vào người Minh Khôi, cô như vậy làm sao anh kìm chế được kéo cô xuống ôm thật chặt và anh nói:
-Em miệng thì nói không được, nhưng thực tế lại đang quyến rũ anh mà.
Hạ Băng vì đang cố gắng vùng vẫy ra là khỏi tay anh, nên cô hoàn toàn không để ý tư thế của mình đang ở trên người Minh Khôi, cô nói:
-Không có em thật sự không làm gì hết.
Khi cô vừa nói dứt câu thì Minh Khôi đã xoay người một cái, đổi tư thế của hai người với nhau váy ngủ của cô cũng đã chạy lên đến eo, anh cúi xuống hôn lên môi cô một cái, tay của anh lại để trên ngực cô anh bóp nhẹ một cái nói:
-Em còn không nhận, rõ ràng em không mặc áo lót không phải em muốn dụ dỗ anh thì là gì?
Hạ Băng cố gắng kéo tay của Minh Khôi trên ngực mình ra nói:
-Không có em thật sự không có quyến rũ anh mà.
Minh Khôi mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, anh nói:
-Nếu như đêm nay em đồng ý cho anh ôm em ngủ, thì anh sẽ không làm gì hết chỉ ngủ với em mà thôi, còn nếu như....
Vừa nói Minh Khôi vừa đưa tay từ từ đi xuống dưới, Hạ Băng liền hoàn sợ nói:
-Ờh.....được....được ạ.....
Đạt được mục đích rồi Minh Khôi mỉm cười, anh rút tay về và ôm cô vào lòng nói:
-Bé cưng em ngoan lắm, anh hứa trừ khi em đồng ý nếu không anh sẽ không làm gì hết, anh sẽ bảo vệ em có được không?
Bây giờ Hạ Băng không dám đuổi anh nữa, cô chỉ có thể rút vào người anh giả ngủ để Minh Khôi đừng manh động là được rồi.
Còn Minh Khôi bước đầu tiên của anh đã thành công rồi, tương lai anh cũng sẽ tính tiếp được mà thôi, hôm nay thật sự anh có uống một chút mà không đáng kể.
Bây giờ được ôm cô gái nhỏ vào lòng nữa thì đêm này anh chắc chắn sẽ ngủ rất ngon.