Lúc này cả Dương gia và Vũ gia đều đang tất bật tìm kiếm tin tức của hai cô gái nhỏ, không biết ai lại có gan lớn dám động vào hai cô công chúa của họ.
Cả Dương gia và Vũ gia không phải là người có thể đụng chạm được, Dương gia vừa là một gia tộc giàu có vừa có nguồn gốc từ quân đội, từ nhiều đời trước họ đã phục vụ cho chính phủ và còn bảo vệ tổng thống nữa.
Còn gia đình lớn như Vũ gia một mặt là kinh doanh, một mặt khác mà ít ai biết đến họ chính là một bang sát thủ nổi tiếng ở Mỹ, nhưng họ không phục vụ cho hắc đạo mà ngược lại, họ phục vụ cho chính phủ ám sát những kẻ đứng đầu của băng nhóm mà chính phủ muốn tiêu diệt.
Hôm nay khi ba mẹ Dương hay tin Hạ Băng bị bắt đã vô cùng lo lắng, mẹ ương khóc lóc ngất lên ngất xuống nói:
-Tại sao con bé lại khổ như vậy toàn gặp những chuyện không may, bây giờ không biết con bé có an toàn không nữa.
Minh Khôi nắm tay bà nói:
-Mẹ yên tâm dù bất cứ giá nào con cũng sẽ tìm em ấy trở về.****************
Về phía Hạ Băng sau một lúc hai cô gái nhỏ bình tĩnh hơn, các cô đã không còn sợ hãi nữa mà cùng nhau nghĩ cách để bỏ trốn.
Sau khi thống nhất hai cô gái nhỏ quyết định tạm thời sẽ quan sát trước rồi từ từ tính cách, mà bọn bắt cóc này thật sự rất có tính người.
Đến giờ cơm họ sẽ đem thức ăn đến cho các cô, không những thế họ đã cởi trói cho hai cô luôn, mà thức ăn lại rất ngon không có giống như đang bắt cóc một chút xíu nào hết.
Bởi vì các cô đã quyết định sẽ tìm cách bỏ trốn, thế nên có thức ăn đương nhiên phải ăn rồi, no bụng trước rồi mới tìm được cách chạy trốn chứ.
Hai cô gái nhìn ra cửa sổ để quan sát bên ngoài và ca trực của bảo vệ phía dưới, các cô bàn nhau kế hoạch để chạy trốn.
Người bắt cóc hai cô một ngày chỉ xuất hiện một lần, sau đó thì đi nơi khác căn biệt thự này chỉ nhốt hai cô gái nhỏ và những người ở lại bảo vệ mà thôi.
Ở đây có vệ sĩ 24/24 nhưng một ngày họ sẽ có hai lần thay ca trực, đó là vào lúc 12 giờ sáng và 12 giờ tối và buổi tối người sẽ ít hơn.Buổi sáng sẽ có tám người đi vòng quanh biệt thự, và hai người sẽ đứng trực tiếp ở phía dưới phòng đang nhốt hai cô, còn buổi tối thì chỉ có bốn người trực và chỉ có một người canh gác hai cô thôi.
Mỗi lần đổi ca sẽ mất 30 phút, hai cô chỉ có thể tận dụng thời gian ít ỏi đó để chạy trốn, quan sát suốt ba ngày thế là hai người quyết định hôm nay sẽ cùng nhau trốn.
Đã chuẩn bị rồi nên hôm nay ăn cơm trưa Hạ Băng đã dấu lại một cây nĩa, khi bọn chúng vừa đi cô và Thiên An dùng sức bén của cây nĩa sắc cố gắng rạch tét tấm màn che cửa sổ i các cô cột lại thành một sợi dây đủ để trèo xuống dưới.
Bởi vì hai cô được nhốt ở trên lầu và biệt thự luôn có người canh gác, nên cửa sổ hướng ra ngoài không bị khóa, các cô lợi dụng chỗ đó mà bắt đầu hành động.
Đến 11 giờ 50 phút tối hai cô cột sợi dây đã được tạo bởi tấm màn cửa vào khung cửa sổ thật chắc, chỉ cần đợi đến giờ sẽ thực hiện kế hoạch.
Thiên An nói với bạn mình:
-Cậu xuống trước đi và chạy nắp vào hàng rào ở đằng kia, đến khi tớ xuống chúng ta cùng chạy còn nếu như bị phát hiện thì cậu chạy trước đừng đợi tớ.Nhưng Hạ Băng lập tức từ chối cô nói:
-Không được, cậu cứ xuống trước và nắp ở đằng kia, nếu như bị phát hiện thì bọn chúng cũng không biết tớ là ai rồi cũng thả tớ thôi, còn cậu thì khác bọn chúng sẽ dùng cậu để làm khó bác Vũ.
-Cậu nói vậy không đúng, tớ chạy bọn chúng sẽ làm hại cậu thì sao? Bọn chúng cần mình làm con tin nên sẽ không làm hại tớ, vậy nên cậu xuống trước đi.
Hai cô gái cứ đẩy qua đẩy lại không ai chịu đi trước, cuối cùng họ đành phải chơi lật tay để phân thắng bại, ai thắng sẽ là người ở lại.
Và kết quả Hạ Băng hai lần mặt trắng còn Thiên An một lần, người thắng là Hạ Băng nên cô sẽ xuống sau, kết quả đã có nên các cô chỉ đợi 10 phút nữa sẽ bắt đầu hành động.