Thời Gian Quay Trở Lại, Em Sẽ Không Yêu Anh

Chương 3: Trọng sinh.



Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo in ỏi, Hạ Băng đang ngon giấc thì tỉnh dậy cô giật mình, không phải bản thân cô đã bị tai nạn giao thông chết rồi sao?

Vậy tại sao cô lại ngủ ở trong phòng của mình là thế nào? Đứng lên rời khỏi giường cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Nhưng khi nhìn mình trong gương cô vô cùng bất ngờ, bởi vì cô trẻ hơn bình thường rất nhiều, vội làm vệ sinh cho xong cô chạy ra giường ngủ tìm điện thoại xem ngày giờ.

Điện thoại được đặt ở trên đầu tủ giường ngủ, cầm lấy điện thoại mở lên xem ngày tháng làm cô giật mình.

Bởi vì ngày hiện trên đó chính là ngày cô đi làm lễ tốt nghiệp cấp ba, có nghĩa là cô đã trọng sinh lại 3 năm trước khi chết.

Vậy là lúc này anh cả của cô đã hết bệnh, anh hai cũng đã qua được khó khăn ở bệnh viện và cô đã đăng ký học đại học ở trường đại học A rồi.

Nhưng học ở gần gia đình để gần gũi với các anh trai thì sao chứ? Ở trong mắt họ cô mãi mãi là người cướp đi ba mẹ của họ thôi, lần này sống lại cô quyết tâm rời khỏi ngôi nhà này đất nước này càng sớm càng tốt.

Giờ thì đi dự lễ tốt nghiệp thôi tối về cô sẽ sinh ba mẹ đi du học, cô tự nói với chính mình:

"Hạ Băng lần này mày sống lại thì phải biết yêu thương bản thân mình, bởi vì dù cho mày có chết đi họ vẫn không thương tiếc đâu."

...****************...

Ở nhà riêng của Minh Khôi, anh mơ màn thức dậy sau nhiều ngày khổ sở, và làm việc không biết mệt mỏi để không phải đau buồn vì cái chết của Hạ Băng.

Hoá ra không phải anh ghét cô ấy không để ý đến cô, mà là anh không muốn hôn nhân ép buộc từ ba mẹ, và từ nhỏ cô ấy luôn được ba mẹ yêu thương nên anh có phần không thích.

Nhưng khi cô mất đi rồi mỗi ngày sẽ không có ai nhắn tin nhắc nhở anh ăn uống đầy đủ, không còn ai vui vẻ đứng chờ anh mỗi khi anh về Dương gia.



Không còn ai mỗi buổi tối luôn gọi điện nhắc nhở anh uống thuốc đúng giờ để bảo vệ sức khoẻ của anh, không còn ai làm những cái bánh ngon đúng với khẩu vị của anh nữa.

Đến khi cô mất đi rồi anh mới nhận ra sự chăm sóc của cô gái nhỏ, đã từ lâu đi vào trái tim anh rồi hoá ra anh cũng rất thích cô, thích sự chăm sóc từ cô gái nhỏ ấy, nhưng cô đã mất mọi thứ đã không còn kịp để anh sửa đổi nữa rồi.

Nằm suy nghĩ một lúc anh lại cảm thấy lạ, tối qua rõ ràng anh đã về Dương gia vào phòng ngủ của Hạ Băng và ngủ ở đó.

Vậy tại sao bây giờ anh lại ở đây? Nơi này là phòng ngủ của anh ở công ty mà.

Minh Khôi ngồi dậy anh mở điện thoại ra xem, đều khiến anh bất ngờ là thời gian đã trở về gần 4 năm trước, lúc này Hạ Băng vừa học xong.

Đúng rồi hôm nay là ngày tốt nghiệp của em ấy, năm đó vì nghe lời của Lâm Bảo Ngọc mà anh đã không đến dự buổi lễ đã khiến cho Hạ Băng rất buồn.

Lần này sống lại anh sẽ bù đắp lại tất cả cho cô ấy và tránh xa Lâm Bảo Ngọc ra, bởi vì khi Hạ Băng mất rồi Minh Vương đã điều tra ra sự thật.

Đúng là tai nạn giao thông của Hạ Băng là do sự sắp đặt của cô ta, anh không ngờ người như vậy mà anh lại mù quáng yêu đến 5 năm trời.

Hiện tại anh đã quay trở lại anh sẽ tránh xa cô ta ra và bù đắp lại tất cả cho Hạ Băng, anh sẽ theo đuổi cô như trước đây cô từng theo đuổi anh vậy.

......................

Ở lễ tốt nghiệp của cô hôm nay có ba mẹ Dương đến dự, Hạ Băng rất vui mặc dù họ không phải ba mẹ ruột của cô, nhưng từ nhỏ ba mẹ Dương rất yêu thương cô như con ruột của họ vậy.

Cầm bằng tốt nghiệp loại giỏi Hạ Băng đi đến bên cạnh ba mẹ Dương nói:

-Ba mẹ chúng ta chụp một tấm ảnh kỷ niệm được không ạ?

Ba Dương vui vẻ nói:



-Ừm, ngày tốt nghiệp của con gái mà.

Nhưng khi ba người vào vị trí và chuẩn bị chụp thì có một giọng nói từ phía sau vang lên:

-Khoan đã.

Hạ Băng quay lại xem mình có nghe lầm không? Là giọng nói của Minh Khôi thế nhưng càng làm cô bất ngờ hơn, đó là cả ba người anh trai của cô đều đang đứng ở đó.

Minh Khôi, Minh Anh và Minh Vương cả ba người đều đến tham dự lễ, nhưng trong ký ức cô nhớ hôm nay ngoài ba mẹ ra đâu có ai đến đâu ta.

Thấy cô đứng ngẩn ngơ ra đó Minh Anh nói:

-Thế nào? Không lẽ tụi anh đến dự lễ em gái không vui à?

-Em không có.

-Không là được rồi.

Minh Vương đi đến bên cạnh cô nói:

-Hôm nay lễ tốt nghiệp của em làm gì mà không có các anh được chứ.

Thế là cả nhà họ Dương ba trai một gái cùng ông bà Dương chụp hình kỷ niệm ngày Hạ Băng tốt nghiệp.