Quá trưa một ngày bình thường, bác sĩ Mai Nhiễm khoa Trung Y của Bệnh viện Nhân dân bỗng nhận được một tin nhắn không bình thường:
“Xin chào, tôi là bác sĩ Vương thuộc Khoa cấp cứu của Bệnh viện Nhân dân. Lãnh đạo của cô bị tai nạn xe, đang được cấp cứu ở bệnh viện chúng tôi. Viện phí và chi phí phẫu thuật cần gấp là mười vạn, cô hãy gửi tiền đến tài khoản này ngay nhé!
Ngân hàng Công Thương.
Số tài khoản: 62*****7954
Chủ tài khoản: Vương Phi Hồng
Nếu chậm trễ cô sẽ bị cách chức.”
Lãnh đạo bị tai nạn xe? Có vẻ là tai nạn rất nghiêm trọng. Mai Nhiễm vội vàng gửi tin nhắn hỏi tiếp: “Tình trạng bệnh nhân thế nào?”
Bên kia có tin nhắn trả lời ngay: “Đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, hiện đang thở oxy. Vui lòng gửi tiền ngay!”
Mai Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cầm di động chậm rãi nhắn tin trả lời: “Thế này nhé bác sĩ Vương, tôi gửi thêm năm vạn, phiền ông rút bình oxy ra.”
Mấy giây sau, tin nhắn trả lời của vị “bác sĩ Vương” kia đã đến: “Cô có ý gì? Ông ấy là lãnh đạo của cô.”
Mai Nhiễm thong thả nhắn tin lại: “Tôi thuê người gây tai nạn, sớm đã không vừa mắt với ông ta.”
“Bác sĩ Vương” hành nghề lừa đảo thuận buồm xuôi gió ba năm nay, lần đầu tiên “kẻ cắp gặp bà già”, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội: “Được! Bà chị, coi như cô thắng. Cô làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa.”
Mai Nhiễm chậm rãi cong khóe môi.
Trợ lý nhỏ bên cạnh nhìn thấy liền hỏi: “Chị, sao chị còn chưa tan ca?”
Cô bất đắc dĩ đáp: “Chị còn một bệnh nhân đã hẹn trước.”
Điền Điềm cầm dược liệu trong tay, hỏi tiếp: “Rất quan trọng ạ?”
“Cấp trên đặc biệt giao phó, cũng xem như là nhiệm vụ quan trọng.” Mai Nhiễm dường như không thoải mái, hạ giọng nói nhỏ: “Cũng không biết là nhân vật lớn cỡ nào.”
Điền Điềm thích thú: “Tên là gì ạ?”
“Để chị xem.” Mai Nhiễm nhìn lại sổ hẹn, ở chỗ đánh dấu thấy được cái tên: “Phó Thời Cẩn.”
Ngoài cửa, mưa ngày càng lớn. Những hạt mưa dày đặc như nấm kim châm. Từng giọt mưa mạnh mẽ rơi xuống bắn thành những bọt nước trong suốt. Điền Điềm chống cằm suy đoán: “Anh chàng đẹp trai này chắc là bị mắc mưa trên đường rồi.”
Mai Nhiễm buồn cười, trêu ghẹo lại: “Sao em đã biết anh ta đẹp trai?”
“Tên của người ta ấy chị! Tên mà hay như vậy thì nhất định là người đẹp trai!”
Tiếng sấm vang lên từng đợt, mưa róc rách rơi. Mai Nhiễm không thể không cao giọng hỏi lại: “Chắc chắn như vậy sao?”
Điền Điềm đang định phản bác, không ngờ khi ngẩng đầu lên lại thấy một người đàn ông cầm chiếc ô lớn màu đen đi tới. Tuy rằng qua màn mưa không thể thấy rõ mặt, nhưng có thể nhìn ra được dáng dấp cao lớn.
Đèn lồng đỏ dưới mái hiên bị gió xô nghiêng ngả. Tiếng xe cộ qua lại không ngừng vang lên, người đi đường vội vội vã vã. Điều kỳ lạ là người đàn ông đi trong mưa kia rất bình thản, phảng phất khí chất trầm ổn trời sinh.
Dù sao cũng nhàm chán, Mai Nhiễm hiếm khi hài hước, muốn đả kích vào sự ngây thơ hồn nhiên của cô bé đồng nghiệp: “Anh chàng Phó Thời Cẩn này…”
Điền Điềm mải nhìn đến thất thần, đợi đến khi người đàn ông kia đến gần, thu ô lại, mở cửa kính ra… thì cô mới như bừng tỉnh khỏi mộng, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh ngọt ngào mềm mại lướt qua bên tai: “Nói không chừng là một người lùn mặt rỗ ấy chứ.”
Không, không hề lùn đâu!
“Chị, có phải bệnh nhân của chị…” Điền Điềm lắp bắp nói năng lộn xộn: “Người đó… hình như anh ấy đã tới rồi.”
Làn hơi ẩm ướt bị gió cuốn vào phòng. Mai Nhiễm ngước mắt lên nhìn, trước mặt cô là người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, áo trắng quần đen. Vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như núi xanh phủ tuyết, toàn thân tỏa ra vẻ lãnh đạm xa cách.
Phía sau anh là màn mưa dày đặc, cặp mắt lạnh lùng sâu thẳm lúc này đang lẳng lặng nhìn cô.
Mai Nhiễm rời tay khỏi sổ hẹn trước, chậm rãi hỏi: “Anh là Phó Thời Cẩn?”
Bình tĩnh thong dong, tựa như câu “người lùn mặt rỗ” vừa rồi không phải do cô nói.
Nhưng hỏi xong thì bên tai cô lại dần dần ửng đỏ, thầm hi vọng: tiếng mưa rơi lớn như vậy, chắc là anh ta không nghe thấy lời mình nói đâu nhỉ?
“Ngại quá, tôi đến muộn.”
Đáp án đã quá rõ ràng.
Mai Nhiễm đã xem qua bệnh sử trước đây của anh ta: đau nửa đầu, trước đã điều trị Tây Y, xuất hiện tác dụng phụ của thuốc khiến bệnh tình càng nặng thêm.
“Phiền anh đưa tay để tôi bắt mạch”.
Trợ lý nhỏ bên cạnh cô kêu một tiếng đầy khoa trương, kích động đến mức gương mặt đỏ ửng. Lúc này Mai Nhiễm mới chú ý đến bàn tay đặt bên gối bắt mạch của bệnh nhân, ngón tay thon dài như trúc, khớp xương rõ ràng, nhìn là biết được chăm sóc rất tốt.
Cô bình tĩnh dời mắt.
Bắt mạch xong, Mai Nhiễm hỏi vài câu đơn giản về bệnh tình, trong lòng đại khái đã chẩn đoán được liền cúi đầu viết đơn thuốc.
Tuy cô không tính là đổi nghề giữa chừng, nhưng cũng không thể viết chữ rồng bay phượng múa khiến bệnh nhân đọc đến mức hoa mắt váng đầu, thế nên dễ dàng bị người ta tóm được lỗi chính tả.
Anh ta nắm lấy cây bút cô viết, trầm giọng nói: “Chữ này cô viết sai rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng hơi khàn, như lông chim quét nhẹ lên trái tim khiến người ta tê dại!
Mai Nhiễm nhìn ngón tay anh chỉ trên mặt giấy liền hiểu ra ngay, không khỏi có chút lúng túng.
Hóa ra cô viết nhầm chữ “Cẩn” thành chữ “Cẫn”
Quả là một người cẩn thận.
Vất vả lắm mới tiễn được đại thần, trong chốc lát lại có thêm mấy bệnh nhân, Mai Nhiễm không kịp ăn cơm. Bận bịu tới khi trời tối, mưa đã tạnh, cô xoa cái eo nhức mỏi: “Đi thôi, chị mời cơm.”
Bận rộn mệt mỏi suốt cả buổi, cô bé trợ lý nghe vậy hai mắt bỗng sáng lên: “Chúng ta đi ăn cơm Tây đi chị, có một cửa hàng mới khai trương, em còn có phiếu giảm giá.”
Mỗi người gọi một phần bò bít tết sốt tiêu đen, một phần gan ngỗng kiểu Pháp cùng mì Ý, ngon đến nỗi hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.
Đang ăn, Điền Điềm đột nhiên cảm thấy đứng ngồi không yên: “Chị, bữa này chắc là đắt lắm?”
Trên tay cô nàng có hẳn ba phiếu, tương đương với ba trăm tệ, nhưng có vẻ như không đủ để trả.
Điền Điềm yên lòng, lại nói tiếp đề tài đang bàn dở trên đường: “Em đã bảo mà, nhất định anh ta rất tuấn tú. Chị thua rồi, còn nói anh ta là….” Cô nàng cười nghiêng ngả: “Cũng không biết anh ta có nghe thấy không nữa.”
“Có điều cái tên Phó Thời Cẩn này nghe hơi quen quen, không biết em đã từng nghe thấy ở đâu.”
Mai Nhiễm đang đói nên cô vùi đầu ăn, cũng không trả lời.
Nhà hàng đổi sang bài hát trữ tình khác, cô nàng ngồi đối diện đột nhiên trở nên ủy mị, than ngắn thở dài.
“Sao thế?”
“Hôm qua em thức đêm xem chương trình “The Best Chinese Singer”. Thiên hậu Dư Thanh hát bài “Anh là sự tương phùng tuyệt vời nhất trên thế gian”, tuy cô ấy hát khá hay nhưng cũng không thể so với nữ thần của em được, còn kém xa!”
Mai Nhiễm thuận miệng hỏi: “Nữ thần của em là ai?”
“Chị từng nghe đến ca sĩ MR, truyền kỳ của giới âm nhạc bảy năm trước không?”
Mai Nhiễm bất giác nắm chặt dao nĩa, chậm rãi lắc đầu.
Điền Điềm hơi nghẹn ngào: “Chị ấy chính là nữ thần của em, tuy rằng giống đóa phù dung sớm nở tối tàn, chỉ lưu lại một ca khúc thành danh… Chúng em định tổ chức một buổi tưởng niệm, đặc biệt còn…”
Mai Nhiễm sặc nước, không dám tin hỏi lại: “Tưởng niệm?”
Sao cô lại không biết MR đã chết?
“Đúng vậy.” Điền Điềm hít hít mũi, hốc mắt hơi hồng hồng: “Tưởng niệm bảy năm, do fan bọn em tổ chức hoạt động vào cuối tuần này. Chị có muốn đi cùng không?”
Mai Nhiễm nghĩ đến hình ảnh kia mà cả người phát lạnh: “Chi không đi đâu!”
Không khí như lắng lại. Cô hỏi: “Em thích ca sĩ nào nhất trong chương trình?”
“Đương nhiên là Thiên hậu Dư Thanh rồi, nhưng có một ca sĩ tên là Mai Mộng Nhiên hát cũng được lắm.”
Đề tài phiền toái này cuối cùng cũng được chuyển hướng thành công, Mai Nhiễm cười cười, tiếp tục nghe cô bé trợ lý trò chuyện. Bữa cơm hôm nay ăn rất vui.
Nhưng đến lúc tính tiền, Mai Nhiễm lại cười không nổi. Vì đi vội quá nên cô quên mang theo ví tiền, may mắn là tìm thấy thẻ thanh toán ít khi dùng trong chiếc túi nhỏ thường đeo bên người.
Ai ngờ dùng chiếc thẻ này lại kinh động đến giám đốc nhà hàng. Một người đàn ông mập mạp, trán đầy mồ hôi vội vàng đi tới, cúi đầu khom lưng: “Cô Mai đích thân tới dùng bữa thật là vinh hạnh cho chúng tôi. Đây là món quà nho nhỏ, là chút thành ý của nhà hàng gửi đến cô.” Nói xong, ông ta đưa cho cô một chiếc túi nhỏ tinh xảo.
Mai Nhiễm cầm lấy và nói cảm ơn để ông ta rời đi trước khi Điền Điềm đi toilet về.
“Ồ, đó là gì vậy chị?” Điền Điềm tò mò liếc mắt nhìn chiếc túi trong tay cô.
“Nhà hàng tặng quà đấy.”
“Thật vậy ạ? Ăn một bữa cơm lại còn có quà?”
Mấy câu không thể nói rõ mọi chuyện, Mai Nhiễm đành ậm ờ nói: “Chắc chúng ta là những vị khách may mắn.”
Điền Điềm ngây thơ tin ngay lời cô nói. Mai Nhiễm thấy cô bé có hứng thú với món quà, liền tặng nó cho cô.
Lúc Mai Nhiễm về đến nhà thì trời đã tối đen. Ánh đèn dìu dịu xua tan bóng tối, Mai Nhiễm mệt đến mức không muốn động đậy, nằm trên sô pha nói chuyện với bạn thân qua WeChat:
Mai Nhiễm: Cậu tham gia chương trình “The Best Chinese Singer” à?
Dư Thanh: Cậu có xem hả?
Mai Nhiễm: Không có, chỉ nghe nói thôi.
Dư Thanh: Bạn yêu ơi, có rảnh thì mau xem đi. Bài hát đầu tiên là mình hát tặng cậu đấy.
Mai Nhiễm: ….
Dư Thanh: Đúng rồi, em họ của cậu cũng tham gia, có muốn mình “quan tâm” một chút hay không?
Hai chữ “quan tâm” kia có lẽ không chỉ có ý trên mặt chữ.
Mai Nhiễm vừa định trả lời thì điện thoại reo, trên màn hình hiện lên ba chữ “Mai Lương Chi”. Cô chần chừ một chút mới nghe máy: “Anh, có chuyện gì mà anh gọi cho em muộn thế?”
Bên kia truyền đến giọng nói nóng nảy: “Bây giờ em có rảnh không? Trợ lý của Nhiên Nhiên gọi cho anh bảo nó uống say, anh không đón nó được, em đến đón giúp anh nhé?”
Dường như sợ cô phản đối, đầu dây bên kia đọc địa chỉ như bắn súng liên thanh rồi cúp máy.
Giống như không để cho người ta kịp từ chối vậy!
Mai Nhiễm khẽ cắn môi, đành phải cam chịu số phận, xách túi đi ra ngoài.
Ba mươi phút sau khi cô đến nơi, trợ lý của Mai Mộng Nhiên thấy cô như thấy cứu tinh, lập tức chào đón. Gương mặt mệt mỏi hệt như chiếc bánh bao ế: “Cô ấy say lắm, nói gì cũng không nghe. Không chỉ mắng em mà còn đánh người, một mình em … không xử lý được!”
Nương theo ánh đèn, Mai Nhiễm thấy trên mặt trợ lý có vết bàn tay rất rõ, cổ tay xanh tím, ngán ngẩm lắc đầu hỏi: “Em ấy đang ở đâu?”
Trợ lý vội vàng dẫn đường, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo thì cô kinh ngạc đến trợn mắt há miệng.
Đại tiểu thư vốn non nớt được chiều chuộng, giờ đây quần áo lộn xộn, bị cô Mai không thương không xót túm hai tay, vừa lôi vừa kéo ra khỏi trong phòng bao.
Trời ạ! Cô không ngừng dụi mắt, vẻ mặt hoảng sợ: “Thế này không được đâu, chị Nhiên mà biết chúng ta làm thế với chị ấy, có thể sẽ…”
Mai Mộng Nhiên gầy nhưng khung xương to, còn Mai Nhiễm lại “mình hạc xương mai”, làm sao đỡ nổi sức nặng đó? Để đưa ra quyết định tới đón cô ta, Mai Nhiễm đã mặc niệm một trăm lần câu “Cô ta có ơn cứu mạng với mình!”, nay nghe trợ lý nói vậy liền buông tay: “Cô đỡ đi.”
Mai Mộng Nhiên bị thả xuống mặt đất, không biết đụng vào đâu, chỉ nghe sàn nhà phát ra tiếng ‘cốp’. Cô trợ lý sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thở cũng không dám thở mạnh thì nào dám nói gì.
Mai Nhiễm dựa vào tường nghỉ ngơi trong chốc lát. Lúc này ánh sáng từ hành lang chợt sáng bừng, cô theo bản năng quay đầu nhìn.
Cô thấy mấy người đàn ông mặc vest chỉn chu đi tới. Người đàn ông đi giữa thanh khiết như ánh trăng. Anh vẫn mặc bộ quần áo đơn giản ban ngày, cúc áo sơ mi trắng được cài cẩn thận. Dưới ánh đèn chuyển động, trên khuôn mặt đẹp đến không tưởng là ánh nhìn phẳng lặng hòa vào trong ánh sáng mờ ảo nơi hành lang.
Dường như nhận ra người trước mặt, anh nhìn cô, lại suy nghĩ điều gì đó rồi bước đến:
“Bác sĩ Mai?”
“Có cần tôi giúp gì không?”
Mai Nhiễm chỉ nhìn vào đôi mắt sâu của anh, tựa như thấy một thứ ánh sáng đang chập chờn trong đó.