Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Chương 23: Tại sao em lại đến đây?



Edit: Hà My | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi

Cả căn phòng khoa ngoại bao trùm một tầng sương mù u ám, mấy người y tá vốn đang đứng túm tụm thì thầm to nhỏ bỗng nghe thấy có tiếng bước chân tiến vào, khuôn mặt lập tức hoảng hốt nhìn ra phía cánh cửa.

Xuất hiện trong tầm mắt của Mai Nhiễm là những đôi mắt đỏ hoe, cô nhìn lướt qua một vòng, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Châu không có ở đây sao?”

Y tá trưởng bước tới, dẫn Mai Nhiễm đi về phía cầu thang: “Bác sĩ Châu đang ở đó.”

Cô thở dài một tiếng: “Cô nói thử xem sao anh ấy lại gặp phải chuyện như vậy? Vốn việc phẫu thuật đã kết thúc một cách thuận lợi, tại sao đột nhiên lại thành thế này chứ…Bác sĩ Châu có tương lai sáng như vậy, nếu như lại giống bác sĩ Tôn… Bác sĩ Mai, tốt nhất là cô qua tâm sự với anh ấy đi.”

Mai Nhiễm nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Đêm xuống, cuối hành lang gió lồng lộng. Từng dãy rèm cửa sổ màu xanh nhạt cũng theo gió mà chuyển động như những phím đàn, phát ra âm thanh “vù vù vù” liên tiếp. Chỉ trong chốc lát, không gian tràn ngập mùi hương hoa quế cùng hương hoa ngọc lan hòa quyện.

Mai Nhiễm vẫn kiên nhẫn đứng tại chỗ cũ, lặng lẽ nhìn bóng lưng cao lớn đứng cạnh phía tay vịn cầu thang. Trong bóng tối chỉ có đốm lửa nhỏ giữa những ngón tay anh mập mờ đỏ rực.

Trong lòng cô mơ hồ hiện lên cảm xúc đắng chát.

“Tại sao em lại đến đây?”

Khi Châu Nhất Miểu quay lưng lại đã nhìn thấy cô. Anh hút một hơi thật sâu, khuôn mặt tuấn lãng mông lung mờ mịt sau làn khói, rồi lập tức dập tắt điếu thuốc lá.

Mai Nhiễm yên lặng đi tới: “Anh…”

“Nếu như tới để an ủi anh…” Châu Nhất Miểu miễn cưỡng cười gượng, cắt ngang lời cô. “…thì không cần đâu. Anh không yếu ớt như em nghĩ.”

“Không phải.” Mai Nhiễm lắc đầu, lấy chiếc cặp lồng và đôi đũa đưa cho anh: “Em đến đây để đưa cho anh lồng bánh bao, làm từ sáng nhưng vẫn chưa có thời gian đưa cho anh.”

Châu Nhất Miểu sửng sốt, mỉm cười nhận lấy: “Vẫn là em hiểu anh nhất, chiều nay vừa làm một cuộc phẫu thuật xong, anh đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.”

Bánh bao vừa được hâm lại, vẫn còn tỏa ra hơi nóng. Châu Nhất Miểu cầm lấy một cái bánh đưa vào trong miệng nhẹ nhàng cắn một miếng. Hương vị thơm ngon của chiếc bánh bao nhân thịt ngay lập tức tràn ngập khoang miệng với vị giác mẫn cảm. Anh gật đầu: “Quả thật không tồi.”

Có vẻ anh rất đói, nhanh chóng ăn thêm một cái nữa.

Châu Nhất Miểu cất giọng than thở: “Không ngờ bánh bao em làm lại ngon như vậy, người đàn ông nào lấy được em là có lộc ăn uống rồi.”

Chỉ là không biết… Đáy mắt anh nhanh chóng thoáng qua một nét ảm đạm, anh có thể trở thành người đàn ông may mắn đó hay không?!

Câu nói này làm cho hai bên tai Mai Nhiễm xuất hiện một tầng ửng đỏ, cô khẽ cụp mắt không nói gì.

“Ôi…” Châu Nhất Miểu kéo dài thanh âm thở dài: “Chỉ muốn được ăn uống thật thỏa mãn, nếu như lúc này có thể được uống một chút rượu, đời này thật không còn gì để tiếc nuối.”

“Việc này đơn giản mà.” Mai Nhiễm tựa như làm ảo thuật, lấy ra một lon bia từ túi của chiếc áo khoác trắng đặt bên cạnh anh. Châu Nhất Miểu vui mừng đến nỗi cả hai mắt gần như phát sáng.

Vị đắng chát lành lạnh của bia từ từ chảy xuống cổ họng, cảm giác sảng khoái từ tận gan phổi bốc lên, cảm xúc khó chịu dồn nén trước ngực tiêu tan hoàn toàn. Anh ngẩng đầu uống thêm vài hớp lớn: “Không còn gì luyến tiếc nữa rồi.”

Mặc dù sau khi sự việc xảy ra, anh đã lập tức tiến hành tẩy rửa vết thương, cũng được đoàn chuyên gia tai nạn nghề nghiệp của bệnh viện cố vấn, theo đề nghị của họ dùng thuốc chống phơi nhiễm. Nhưng ai có thể bảo đảm, xác suất cực nhỏ đó sẽ không rơi xuống đầu anh?

Tuy nhiên, cho dù về sau bất hạnh có thật sự giáng xuống, khi phải đơn độc lẻ loi đi giữa dòng đời, anh cũng sẽ mãi nhớ đêm tối dịu dàng này, nhớ đến nụ cười của người con gái đang ngồi bên cạnh anh lúc này còn tươi đẹp hơn cả ánh trăng tỏa sáng ngoài hành lang kia.

“Anh có hối hận không?”

“Nếu là em, em sẽ lựa chọn như thế nào?” Anh không đáp mà hỏi lại.

Mai Nhiễm nói: “Anh biết đáp án của em.”

“Vậy được rồi.” Châu Nhất Miểu thoải mái cười một tiếng: “Đó cũng chính là đáp án của anh.”

Hai người bèn nhìn nhau cười.

Nhận chức danh thầy thuốc cao quý, là công việc trị bệnh thiêng liêng. Trung thành tận tâm vì sự nghiệp, toàn tâm toàn ý vì sức khỏe của nhân dân mà phục vụ.

Trở lại văn phòng, cô trợ lí nhỏ ủ rũ cụp đầu đi tới: “Chị, bác sĩ Châu không xảy ra chuyện gì chứ?

“Không sao đâu.”

“Nếu xảy ra thì phải làm sao, thật là đáng tiếc. Anh ấy là người tốt như vậy cơ mà.”

Mai Nhiễm liếc nhìn cô, giọng điệu hơi có vẻ nghiêm túc: “Chuyện này chưa có chẩn đoán cuối cùng, vậy nên tất cả những suy đoán vô căn cứ đều không có ý nghĩa.”

“Vâng.” Điềm Điềm đoán lúc này nhiều khả năng tâm tình cô không được tốt lắm, chẳng dám nói gì nữa, buồn bực quay trở về chỗ tiếp tục chỉnh sửa tài liệu.

Mai Nhiễm lật ra một bản bệnh án, xem một lúc vẫn không thấy vô liền khép lại. Cô xoa xoa cặp lông mày, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trên website: “Trong quá trình giải phẫu, tỉ lệ nhân viên y tế nhiễm HIV do tai nạn nghề nghiệp khi phẫu thuật là bao nhiêu?”

Kết quả tìm kiếm nhiều vô kể, cô kiên nhẫn lật xem tiếp từng trang, lông mày cũng bất giác nhíu lại càng chặt…

Ngày hôm sau Mai Nhiễm ở nhà nghỉ ngơi, ngủ đến giữa trưa mới rời giường. Sau khi ăn cơm xong, cô dọn dẹp sạch sẽ mọi ngóc ngách trong nhà.

Buổi sáng khi vừa tan tầm, bên ngoài bệnh viện vừa đúng lúc có một người phụ nữ bán hoa sen, cô tiện tay mua hai bông. Một bông trồng trong bể cạn, bông kia được tách ra thành cánh nhỏ bỏ vào chén ngâm trong nước.

Nước ngâm hoa sen tươi, vừa dùng để thanh lọc giải nhiệt, vừa dùng để cầm máu, lưu thông máu.

Ánh nắng giữa trưa chói chang, Mai Nhiễm chuyển đến chỗ ngồi trên ghế, một bên vừa uống nước một bên cầm bút viết luận văn y học.

Thời gian chảy trôi đến khi mặt trời dần ngả về phía Tây, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa. Mai Nhiễm giật mình, vội vàng đứng lên chạy ra ngoài. Lúc nhìn thấy rõ người đi vào, vẻ mặt cô dường như có đôi chút thất vọng: “Anh à, sao lại là anh?”

“Không phải anh thì là ai?” Mai Lương Chi treo áo khoác lên, thoải mái đi vào phòng bếp mở tủ lạnh của cô, lấy ra một bình trà bưởi ướp mật ong mát lạnh, ngửa đầu tu “ừng ực”.

Áo sơ mi trắng anh mặc đằng sau lưng đã thấm ướt một mảng, xem ra là rất nóng.

“Em đã nói với anh bao nhiêu lần.” Mai Nhiễm đứng đằng sau anh bĩu môi: “Vừa đi từ bên ngoài vào thì tốt nhất đừng uống đồ lạnh, không tốt cho sức khỏe.”

“Tuân lệnh….” Cặp mắt đào hoa kia nhìn cô với vẻ khiêu khích, lại uống thêm một ngụm lớn “…bác sĩ Mai.”

Mai Nhiễm: “…”

Cô về chỗ tiếp tục viết luận văn. Mai Lương Chi ngồi xuống đối diện với cô, cũng không nói gì, cứ như vậy vừa sờ cằm vừa nhìn cô một lúc lâu.

Mai Nhiễm bị anh nhìn chằm chằm nên có chút không được tự nhiên: “Anh nhìn em làm gì?”

Mai Lương Chi quan sát cô với vẻ mặt lưu manh: “Không có gì, anh đang thưởng thức người nổi tiếng của đại học A chúng ta”.

“Có ý gì?”

Anh nghi hoặc nhíu mày: “Em không biết à?” rồi nhanh tay lấy điện thoại từ trong túi cầm, mở khóa màn hình, ấn ấn hai ba lần liền mở ra một trang web “Xem này.”

Mai Nhiễm đỡ lấy xem xét, đơn giản nhìn mấy cái, hai má của cô bắt đầu nóng lên.

Thì ra trước đó, tác phẩm của nữ sinh đạt điểm cao nhất được dán ở cột thông báo khen ngợi trong học viện. Tuy họa sĩ không được nổi tiếng nhưng người làm mẫu lại nổi tiếng cực kì.

Bức tranh kia cũng được post lên trên diễn đàn của trường học, ngay lập tức được mọi người bình luận nhiệt tình. Về sau khi mọi người thăm dò, tìm hiểu được nguồn gốc thì phát hiện hóa ra cô cũng từng là một sinh viên hệ y học lâm sàng của đại học A, khu bình luận lại càng bùng nổ.

Tiểu Nguyệt Dạ: Thì ra đại học A danh tiếng trăm năm học hành nghiêm túc của chúng ta đã từng sản sinh ra một vị mĩ nhân có khí chất như vậy [thở dài] Sinh không gặp thời mà. Xem ra sau này không thể dùng “Tui xấu nhưng ta sinh ra ở đại học A” để an ủi mình nữa. [sống không còn gì luyến tiếc] [vẫy tay tạm biệt]

Tôi muốn yên tĩnh: Quá buồn! Mấy người nói xem rõ ràng cô ấy có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, sao còn có tài năng như vậy để làm gì!.

Người gác sao Bắc Cực: Không nói đến dáng hình, chỉ cần được nhìn khuôn mặt như thế này, tui có thể nhịn ba ngày chỉ cần liếm màn hình mà không ăn cơm.

Tiểu Ngọc Bích ra vẻ đạo mạo: Người trên lầu đừng bỉ ổi, mau nhặt lại tiết tháo của mình đi.

Trên giường có người: Có ai nhìn ra ngực cô ấy là cup C không? [cười gian]

Trời mưa trên mái hiên: Phắn ngay! Nữ thần của tôi tốt đẹp như vậy, đám đàn ông hèn mọn các người cũng dám mơ tưởng à?

Người gác sao Bắc Cực khe khẽ: Bổ sung một chút, tui là nữ.

Hành tẩu hà nhĩ manh: hahaha, xem ra nữ thần đều bị nam nữ ăn sạch.

Khắp nơi đều là lời khen ngợi, Mai Nhiễm có chút thẹn thùng. Khó trách mấy ngày nay khi cô đi làm đều thấy một đám sinh viên trẻ tuổi ở trước cửa bệnh viện, vừa thấy cô xuất hiện lập tức kích động kêu lên: “Là cô ấy, chính là cô ấy…”

“Có cảm giác gì?” Mai Lương Chi trêu chọc cười một tiếng: “Nữ thần của anh?”

Mai Nhiễm lườm anh một cái: “Em nên có cảm giác gì?”

Mai Lương Chi tự làm mình mất mặt, nhún nhún vai nói: “Em luôn luôn khiêm tốn như vậy, bây giờ bất ngờ được huênh hoang một lần, chẳng lẽ cũng không có một chút suy nghĩ gì?”

Mai Nhiễm chậm rãi lắc đầu, ngược lại nói một câu dài: “Nếu như anh thích náo nhiệt, vậy không bằng bây giờ em liền viết một tin nhắn gửi cho những người đó, nói rằng vị Mai giáo sư nổi tiếng trong ngành kinh tế từ trước đến nay thiết diện vô tư và người được bọn họ ca tụng là “Nữ thần….”

“Đừng!” Mai Lương Chi khẩn trương cướp điện thoại về, mỗi ngày bị đám nữ sinh kia theo đuổi đã khiến anh trốn không kịp, anh thật sự không muốn trở thành người có danh tiếng như vậy.

“May mà tên em không đặt theo sự sắp xếp trong gia phả”. Anh lại nói tiếp: “Nếu không thì người ngoài vừa nhìn là biết ngay quan hệ của chúng ta.”

Mai Nhiễm cười cười: “Không có “Lương Tâm”?”

Con cháu Mai gia bọn họ đến đời này đều lấy đệm là chữ “Lương”.

Mai Nhiễm lúc đầu xếp tới tên được đặt là “Mai Lương Tâm”. Nhưng ba chữ này ghép lại với nhau nghe ra hài âm* rất không ổn. Lại thêm lúc đó Mai Mộng Nhiên có sức ảnh hưởng quá lớn trong gia tộc, tên của con gái ông liền được phá lệ không theo quy định của gia tộc; chỉ lấy độc nhất một chữ “Nhiễm”.

*hài âm: từ đồng âm. Ở đây mai (mei) phát âm giống với môt (mei) có nghĩa là không. => Mai lương tâm dễ nhầm thành Một lương tâm: không có lương tâm

‘Nhiễm’ tức là cỏ cây tươi tốt, ‘Nhiễm’ trong ‘Nhiễm nhiễm tề phương thảo, phiêu phiêu tiếu đoạn hồng.’

Con gái từ nhỏ đã ốm yếu, đặt tên này chính là muốn cô có sức sống mạnh mẽ giống như cây cỏ, mong cô một đời yên bình.

“Em thì hay rồi.” Mai Lương Chi tự giễu cười cười “Toàn bộ Mai gia chỉ có anh mang tên nghe thật kì quái. Không đúng, còn có anh anh nữa.”

Ở trên Mai Lương Chi còn có một người anh nữa tên Mai Lương Giác, hiện đang làm việc tại đại sứ quán ở Mát-xco-va, đã lấy vợ sinh con nhưng bởi vì nguyên do công việc bận rộn mà đã 3 năm chưa trở về.

“Đúng vậy.” Mai Nhiễm cũng phụ họa “Lương Giác với anh có cảnh ngộ giống nhau, không biết hiện tại cuộc sống của anh ấy như thế nào?”

“Chắc cũng tạm được.” Mai Lương Chi nói tiếp: “Tối hôm qua còn thấy anh ấy up ảnh cả nhà 3 người lên vòng tròn bạn bè mà. Thật không ngờ cháu gái nhỏ đã lớn thế rồi.”

“Thật sao?” Mai Nhiễm nhanh chóng mở điện thoại di động, càng nhìn về phía sau, cô càng cười đến mặt mày đều sáng lên “Oa! Bé con thật đáng yêu, hồng hồng mũm mĩm.”

Mai Lương Chi khẽ hừ một tiếng: “Nếu đã thích như vậy, em cũng có thể đi tìm một gã đàn ông sinh lấy một đứa, có khi còn đáng yêu hơn ấy!”

Anh vừa nói vừa nhấc ly nước ở bên cạnh uống một hớp nên không thấy gương mặt của người đối diện bỗng nhiên vụt lên một tầng ửng hồng, tiếp tục đỏ đến tận mang tai.

Chiếc điện thoại di động rung lên mấy lần, Mai Nhiễm ấn mở máy xem có chuyện gì.

Dư Thanh: A a a a! Các cậu thật sự ở bên nhau hả? Thậm thà thậm thụt nha. Thật không ngờ đấy!

Dư Thanh: Ansel đó! Là Ansel mà biết bao ca sĩ khát khao được hát bài hát do anh ấy sáng tác đó, thế mà bị cậu tóm mất rồi! Mà đúng rồi, anh ta có biết cậu chính là MR hay không?

Dư Thanh: Còn nữa còn nữa! Về sau mình làm cô em vợ thì có được phúc lợi mời anh ta sáng tác cho một bài hát hay không? Trời ạ trời ạ, mình thật không thể khống chế nổi nhiệt huyết đang sôi trào trong người đây! Nếu như trong tương lai có một ngày cả Ansel và MR cùng nhau liên thủ, không biết sẽ có bao nhiêu con người đam mê ca nhạc khóc đến sưng mắt đây?

“Ai mới gửi tin nhắn vậy?” Mai Lương Chi kì quái hỏi một câu.

“Thanh Thanh”

“Bạn thân của em à?” Mai Lương Chi ít nhiều cũng có chút ấn tượng “Chính là Thiên hậu giới âm nhạc Hoa ngữ Dư Thanh?”.

Mai Nhiễm gật đầu.

Mai Lương Chi lại hỏi: “Cô ấy có phải cũng từng tham gia chương trình The Best Chinese Singer không?”

“Đúng vậy. Thật không ngờ từ trước đến giờ anh chỉ say mê nghiên cứu đồ thị về kinh tế, không để ý đến chuyện bên ngoài mà lại biết đến những thứ này.”

“Chả còn các nào.” Anh uống hết ly nước: “Nhiên Nhiên đã nhắc đi nhắc lại chuyện này trong điện thoại mấy lần rồi.”

Lại nói đến cô em gái trên danh nghĩa này của anh, Mai Lương Chi thật sự cũng không có nhiều tình cảm sâu sắc. Bởi lẽ thời gian hai người sống chung cũng không nhiều, phần lớn thời gian của anh đều là xem xét sắc mặt của cha và bà nội, lại thêm cả nguyên nhân bắt nguồn từ sự kiện mấy năm trước…Đúng lúc bấy giờ hai người đều ở chung một thành phố, anh mới có nhiều quan tâm đối với cô ta hơn.

Ngược lại, Mai Mộng Nhiên dường như rất ỷ lại người anh trai này.

“Vậy anh có xem không?” Mai Nhiễm hỏi.

“Không.” Anh đặt ly nước xuống “Anh phải đi đây, buổi tối còn có lớp.”

Mai Nhiễm tiễn anh ra ngoài: “Đi đường nhớ chú ý an toàn.”

Mai Lương Chi cầm lấy áo khoác đang treo trên mắc, thoải mái vẫy tay chào cô, chậm rãi đi vào trong thang máy.

Dựa theo bảng phân công công việc bình thường, tối nay Mai Nhiễm phải trực ca đêm. Sau khi ăn tối xong cô liền đi tới bệnh viện.

Trợ lí bé nhỏ nhìn thấy cô, tựa như con thỏ nhảy nhót chạy tới: “Chị, sao hôm nay chị đến sớm như vậy?”

Mai Nhiễm đặt túi xuống: “Còn một số bản báo cáo chưa xem.”

Điềm Điềm ân cần xoa đấm bả vai cho cô: “Vất vả, vất vả quá!”

“Không có chuyện gì mà tỏ vẻ ân cần.” Mai Nhiễm gõ trán cô: “Nói đi, lần này lại xảy ra chuyện gì?”

“Hắc hắc hắc.” Trợ lí nhỏ cười vui vẻ để lộ ra hàm răng trắng “Ngày 13 tháng sau em có thể xin phép nghỉ được không ạ?” Cô bé nắm chặt nắm đấm: “Ngày hôm ấy nam thần của em có tham gia thi bơi. Là một người hâm mộ chân chính, em làm sao có thể không đến để ủng hộ anh ấy?”

Mai Nhiễm nghe như vậy liền cười một tiếng, nghĩ nghĩ một lúc rồi mới nói: “Chuẩn tấu.”

“Cảm ơn chị.” Cô bé hân hoan vui sướng đi ra.

Còn chưa đến giờ làm việc chính thức, Mai Nhiễm đã ngồi xuống, lật ra một bản báo cáo. Cô vừa nhìn xem một nửa, điện thoại liền rung lên; cô tiện tay kết nối.

“Em đang ở bệnh viện à?”

“Vâng.” Mai Nhiễm lơ đễnh lên tiếng.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng đàn ông cười khẽ, giống như là làn gió xuân mềm mại nhẹ phất qua hai gò má.

Cô đột nhiên không phản ứng kịp, hàng lông mi dài chớp mạnh mấy cái: “A..”

“Em sao vậy?”

“Không sao ạ” Mai Nhiễm hít một hơi thật sâu: “Anh ăn cơm xong rồi à?”

“Vẫn chưa.”

Không đợi cô trả lời, bên kia đã tiếp: “Bây giờ anh đang ở bên ngoài.”

“Ồ” Mai Nhiễm ngơ ngác đáp lại.

“Nhiễm Nhiễm.”

Mỗi lần anh dùng âm thanh trầm thấp như vậy gọi tên cô, Mai Nhiễm lại không thể khống chế được con tim của chính mình đập rộn lên.

Thịch Thịch Thịch! Thùng Thùng Thùng!

“Em ra ngoài một chút, anh đợi em ở bên ngoài.”

Ánh hoàng hôn chỉ còn lại một dải mỏng, đèn đường đã bật từ sớm. Thứ ánh sáng màu cam lộng lẫy bao phủ lấy dáng người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi, người đàn ông với dáng vẻ thản nhiên đứng tựa bên chiếc xe. Mặc cho người qua đường tới lui trái phải nhìn qua rất nhiều lần mà anh dường như chẳng hề để ý chút nào.

Nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần, anh nghiêng đầu nhìn sang. Cặp mắt màu nâu thâm thúy nhìn cô xuất hiện một tia cười nhẹ.

Mai Nhiễm bị cái nhìn này của anh khiến cho khuôn mặt cô có chút nóng lên: “Anh sao lại đến đây?”

“Anh đưa tên nhóc kia đi thay thuốc, tiện đường ghé qua.” Phó Thời Cẩn giúp cô mở cửa ghế phụ “Liền đến thăm em một chút.” Khi anh nói ba chữ “tên nhóc kia”, giọng điệu mang theo vài phần ý vị cưng chiều.

Mai Nhiễm ngồi vào trong xe, khóe miệng bất giác cong lên. Cô nghĩ thầm, thật biết gạt người, tiện đường chỗ nào? Rõ ràng đường đến đây và đường đến bệnh viện thú ý ngược nhau mà?

Từ chỗ ngồi phía sau mèo con mềm mại kêu “meow~” một tiếng, lực chú ý của cô ngay lập tức bị hấp dẫn: “Lại gặp mặt nhau rồi, mày thế nào rồi?”

Nhóc con duỗi chân trước ra khều khều lòng bàn tay của cô.

“Bác sĩ nói, vết thương của nó tương đối nghiêm trọng, mấy ngày tới đều phải đặc biệt cẩn thận.” Anh vậy mà rất nghiêm túc chăm sóc “vật đính ước” mà cô đưa.

“Cảm ơn anh.”

Người đàn ông tiến lại gần, hơi thở mát lạnhcứ thế tràn vào trong tai cô: “Thật sự không có cách cảm ơn nào thực tế hơn à?”

Không gian bên trong xe không lớn, ngay lập tức tràn đầy một bầu không khí mập mờ chẳng thể diễn tả được. Ngay cả “tên nhóc con”kia cũng trợn to cặp mắt đảo qua đảo lại nhìn hai người.

Mai Nhiễm đỏ mặt hôn vụt một cái lên mặt của anh.

Phó Thời Cẩn vẫn giữ nguyên tư thế gần sát với cô. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen, cúc áo cài đủ, cả người giống như tỏa ra một loại khí tức thần bí giữ khoảng cách với người ngoài xa ngàn dặm.

Thế nhưng hành động của anh lại không được nghiêm chỉnh như vậy. Mai Nhiễm có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của anh đang ngày càng lấn tới, khiến cho cô gần như ngạt thở.

“Nhiễm Nhiễm”

Trái tim Mai Nhiễm tưởng như muốn phá tan lồng ngực mà thoát ra ngoài, cổ cô nhanh chóng lan ra một mảng màu hồng nhạt “ừm?”

“Ngày 13 tháng sau anh đến biển lặn để thi đấu.” Bàn tay người đàn ông dịu dàng áp lên phần da thịt dưới vành tai cô, xoay mặt cô quay lại: “Em có đến xem không?”

“Đương, đương nhiên…” Lúc này đây Mai Nhiễm hoàn toàn dựa vào phản xạ có điều kiện để trả lời anh.

“Vậy là tốt rồi”. Anh khẽ cười “….dán một tem bảo đảm nhé?”

Mai Nhiễm chậm hiểu chưa kịp phản ứng suy nghĩ xem lời này là có ý gì, sau một khắc liền bị đôi môi của người đàn ông cuốn lấy, vừa ôn nhu vừa lưu luyến dây dưa với môi cô. Đầu lưỡi tinh tế khiến cho cô cảm nhận được từng chút ngọt ngào mê đắm, lại tiếp tục đẩy ra hàm răng của cô, không có cản trở rất nhanh liền tìm được chiếc lưỡi mềm mại kia, triền miên liếm cắn…

Cô bỗng nhiên mở to đôi mắt.

A a a! Trong lòng Mai Nhiễm là một mảng hỗn loạn, không phải anh nói…chỉ là dán tem thôi sao?

Dường như trừng phạt cô không tập trung, người đàn ông đưa tay lên nâng sau gáy cô khiến cho nụ hôn càng thêm nóng bỏng. Cả người Mai Nhiễm mềm nhũn, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Ngoài cửa xe, bóng đêm đã rất đậm.

Ngực Mai Nhiễm không ngừng phập phồng, miệng thở gấp. Hơi thở của người bên cạnh cũng đã hơi nhiễu loạn, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên nét cười hết sức rõ ràng.

“Đến giờ rồi, em phải đi đây.”

Nói rồi, cô vội vàng mở cửa xe chạy xuống. Phó Thời Cẩn cũng theo sau bước xuống xe, thoải mái tựa vào thân xe, nhìn cô giống như một con hươu non lạc đường đang cuống quýt chạy xuyên qua màn đêm. Anh nhịn không được nâng khoe miệng cười cười: “Nhiễm Nhiễm, hình như em đi nhầm đường rồi, khoa Trung Y ở hướng bên kia.”

Mai Nhiễm đỏ bừng mặt xoay người nhìn anh một cái, chạy đi cực nhanh.

Như thể đang bỏ trốn vậy.

Người đàn ông đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô rời đi, ý cười trong đáy mắt ngày càng sâu.

Thật tốt, sau này có thể nhìn thấy em như vậy.

Tốt nhất là có thể nhìn cả một đời.
— QUẢNG CÁO —