“Chúng ta phải qua đêm ở ngoài sao?” Mai Nhiễm ăn sáng, nhìn thấy anh đang gấp gọn quần áo bỏ vào vali, tò mò hỏi.
Phó Thời Cẩn quay sang, áo ngủ kẻ ô màu xám trên người có nếp nhăn, nút thắt không cột chặt, vòm ngực hơi lộ ra, mái tóc đen ngắn hơi rối, nhìn có vẻ lười biếng tùy ý, nhưng không hề lôi thôi lếch thếch.
Trong đầu Mai Nhiễm bỗng nhiên hiện lên bốn chữ: Nên vợ nên chồng.
Đến chính cô cũng không kiềm nổi cười ra tiếng. Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô sẽ không cách nào tin được rằng người đàn ông lạnh lùng mình thấy ở Pháp năm ấy cùng với người ấm áp dịu dàng này giống nhau.
Phó Thời Cẩn tiếp tục thu xếp hành lý. Cô đến ngồi đối diện anh, vừa ăn bánh mì vừa đung đưa chân hỏi, “Chúng ta đi đâu vậy anh?”
Anh nói tên một địa điểm.
“Đó là chỗ nào ạ?” Mai Nhiễm lại hỏi.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô, đôi mắt sâu đượm nét cười, “Em sẽ thích nơi đó.”
Mai Nhiễm bò trên lưng anh, “Em tin mắt nhìn của anh!”
“Anh muốn ăn không?” Cô đưa nửa miếng bánh mì quết mứt dứa còn lại đến môi anh.
Anh cắn một miếng đúng ngay vị trí mà cô vừa ăn, cố tình ăn thật chậm rãi. Mai Nhiễm nhìn thấy yết hầu của anh lên lên xuống xuống, hai tai đỏ lên.
Trải qua nhiều kinh nghiệm như vậy rồi, ít nhiều cô cũng có được một ít kỹ xảo. Anh chàng này ở chuyện nào đó có sức chịu đựng kinh người, mỗi khi anh quấn quýt lấy cô không buông ra được, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái lên yết hầu anh, nơi đó giống như một chốt đóng, lần nào cũng đúng……
“Em uống sữa đi. Chúng ta chuẩn bị một chút rồi ra ngoài.”
Mai Nhiễm ngoan ngoãn làm theo.
Nửa tiếng sau, cô ngồi trong xe, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, “Việc hôm qua bố đã biết chưa anh?”
Không đợi anh trả lời, Mai Nhiễm lấy điện thoại từ túi xách, mở máy lên thì thấy màn hình hiện ra hơn mười cuộc gọi nhỡ từ “Bố Mai”, cô đã biết đáp án.
“Anh nói cho bố biết à?”
Mai Nhiễm nhớ là lúc này bố chắc đang ở Macao, hơn nữa tin tức bị phong tỏa rất đúng lúc, ông không thể nào biết nhanh thế được, vậy thì chỉ có khả năng này thôi.
“Nhiễm Nhiễm,” Phó Thời Cẩn nghiêm túc lái xe, tầm mắt không nghiêng không lệch nhìn thẳng phía trước, “Bố có quyền biết chuyện này, hơn nữa dù sớm hay muộn cũng sẽ biết mà.”
Anh tạm dừng một chút, “Nhưng hiện tại xử lý như thế nào là chuyện của anh.”
Ông ấy đã hứa giao em cho anh, vậy nên sau này, mọi chuyện có liên quan đến em chính là chuyện của anh.
Ánh mặt trời mùa đông dịu dàng chiếu vào bên hông anh, khiến dáng hình anh hơi mơ hồ. Mai Nhiễm nhìn vào tia nắng nơi sống mũi cao thẳng, dường như bị ánh sáng mềm mại kia làm cho lòng vừa bình thản vừa bình yên.
Tưởng như không nói tiếng nào, nhưng lại như đã nói ngàn lời vạn lời.
Lúc xe vừa lên cầu vượt, Mai Nhiễm nhận được điện thoại của bố, “Bố.”
“Tưởng Tưởng.” Đầu dây kia chỉ nói hai từ rồi im lặng rất lâu.
“Bố à,” tiếng Mai Nhiễm nhẹ nhàng, nghe kỹ còn thấy hơi khàn, “Tối hôm qua con nằm mơ, mơ thấy mẹ, mẹ nói với con rất nhiều.”
“Mẹ nói gì?”
“Mẹ nói mẹ rất khổ sở, cần con an ủi mẹ.”
Mai Hồng Viễn cười cười, “Bố biết rồi.”
Có được cô con gái tri kỷ như vậy, sao có thể không phải là hạnh phúc lớn nhất của ông?
Bố con hai người hỏi han tâm tình lúc lâu rồi mới ngắt điện thoại. Mai Nhiễm thở phào một hơi: “Hình như bố không tin em, thật sự em mơ thấy mẹ mà.”
“Anh biết.”
“Hả?”
Anh còn biết cô mơ thấy tình cảnh năm đó. Trong mơ cô yếu ớt như thế, nắm chặt lấy áo ngủ của anh, giống như người trôi dạt trên biển rộng mênh mông đột nhiên tìm được một khúc cây…… Anh ôm cô, cả đêm đều không chợp mắt.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Phó Thời Cẩn bị những suy nghĩ đáng sợ làm kinh hoảng. Nếu lúc ấy không phải nghe thấy tiếng hét lớn của bảo vệ, phỏng chừng anh sẽ đi thẳng vào cửa chính bệnh viện, nếu cô thật sự bị kẻ kia bắt đi…… Cả người anh đều lạnh lẽo…… Không thể nào nghĩ tiếp về khả năng này.
“Em nói mớ ư?”
Lúc này vừa xuống cầu vượt, Phó Thời Cẩn phân biệt phương hướng chốc lát, quay xe rẽ phải vào một con đường nhỏ không quá thu hút được cây xanh bao trùm.
“Ừm.” Anh ho nhẹ một tiếng, tay để trên môi, “Em cứ ôm lấy anh gọi ‘mẹ ơi’.”
Tưởng tượng đến hình ảnh kia, Mai Nhiễm dở khóc dở cười, “Em có nói gì khác nữa không đó?”
“Không có.”
“Ý,” cô quay đầu từ cửa sổ xe vào, “Anh không mở chỉ đường à? Trước đây đã tới chỗ đó rồi sao?”
Nếu không nhầm, bọn họ đã lái xe hơn ba tiếng, nơi này chắc là không còn thuộc phạm vi của thành phố A nữa.
“Đã tới một lần.”
Đường núi gập ghềnh lầy lội, xe đi xóc nảy, Phó Thời Cẩn chỉ có thể chạy thật chậm. Mai Nhiễm nhìn vài chiếc xe ngừng trên bãi cỏ, mắt lơ đãng quét qua biển số, đa phần đều không phải cùng thành phố.
Chẳng lẽ có hoạt động quan trọng gì ư?
Mai Nhiễm đang suy nghĩ thì một cô bé mặc áo lông màu trắng chạy ra, vẫy mạnh tay về phía hai người. Phó Thời Cẩn dừng xe lại, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống.
Cô bé kia dường như không tin vào mắt mình, che miệng kêu một tiếng “Oa”, lại nhìn một lần nữa, không ngờ tùy tiện cản lại thì gặp một anh chàng siêu đẹp trai, trong lòng cực kỳ phấn khởi, “Anh đẹp trai, anh có nước khoáng không?”
Đi theo phía sau cô bé này là một cậu sinh viên tuổi cũng xấp xỉ, thoạt nhìn chắc là bạn trai, “Nhìn cái bộ dạng mê trai của em kìa, không mau chùi nước miếng đi!”
Cô bé lấy khuỷu tay chọc cậu ta một cái, giọng điệu đùa giỡn, “Tại anh xấu trai, hạ thấp trình độ thẩm mỹ của em. Giờ khó lắm mới gặp được người đẹp, thì sao chứ!” Cô nhe răng nhếch miệng trừng cậu ta, “Không cho em nhìn sao?”
Cậu sinh viên này chắc là ngày thường đã bị cô bé chê bai nhiều, hơi thở gấp nói, “Em nhìn đi, nhìn nữa thì có thể biến người ta thành bạn trai em không?”
Làm “ngòi nổ”, biểu tình trên mặt Phó Thời Cẩn vẫn hờ hững như cũ, gần như có thể nói là thờ ơ lạnh nhạt. Ngược lại là Mai Nhiễm nghiêng đầu nghe bọn họ cãi nhau, càng nghe càng cảm thấy thú vị.
“Hình như chúng mình chưa cãi nhau bao giờ ha?”
“Sao hả?”
Mai Nhiễm che miệng cười, “Lúc nào mình cũng cãi một trận đi.”
Lần đầu tiên nghe có người muốn chủ động cãi nhau. Phó Thời Cẩn xoa xoa ấn đường, trên môi lộ ra nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa dung túng, “Nghe theo em hết.”
“Anh dễ nói chuyện như vậy, sao mà chúng mình cãi nhau được đây?”
Cô bé chiếm thượng phong, vừa lòng vỗ vai bạn trai mấy cái. Nhìn sườn mặt anh tuấn của người đàn ông trong xe, hình như nhớ tới việc chính, cô cúi xuống, nhìn thoáng qua Mai Nhiễm, miệng há ra một lúc cũng không khép lại được.
A, hóa ra anh đẹp trai đã có bạn gái.
Cô gõ gõ cửa sổ xe, “Ngại quá, xin phép làm phiền một chút, cho hỏi mọi người có nước không?”
“Có.” Mai Nhiễm lấy 2 chai nước trong túi đồ đưa ra.
Cô bé vừa nói cảm ơn vừa nhận lấy, ngơ ngác nhìn nhãn hiệu trên thân chai, không dám đưa mười đồng trong tay, chỉ có thể khom lưng nói cám ơn lần nữa.
Đi thêm hơn nửa tiếng, rốt cuộc xe dừng lại trước cửa một hộ gia đình. Phó Thời Cẩn xuống xe, vòng ra phía sau lấy vài túi quà từ cốp ra. Mai Nhiễm còn không biết anh đã chuẩn bị sẵn mấy thứ này, trong lòng âm thầm suy nghĩ, có lẽ chuyến đi này cũng không đơn giản chỉ là ra ngoài “giải sầu” mà thôi.
Người trong nhà nghe thấy tiếng động nên đi ra. Cửa gỗ “kẽo kẹt” mở ra, một cái đầu tròn tròn lộ ra trước, cậu nhóc chớp đôi mắt to đầy tò mò nhìn Phó Thời Cẩn và Mai Nhiễm, giọng trẻ con non nớt hỏi, “Anh chị tìm ai ạ?”
Cùng lúc đó, phía trong cũng có một giọng nói già nua vang lên, “Thuận Thuận, là ai tới vậy?”
Mới nói, bà lão kia đã đi đến trước mặt, nhìn thấy hai người ngoài cửa, gương mặt vui sướng kinh ngạc, “Thời Cẩn tới rồi. Đây là cô dâu của cháu à?”
Bà cười hiền từ nhìn Mai Nhiễm, “Đến đây đến đây, mau vào nhà ngồi.”
Bà cụ trước mắt mặc quần áo mộc mạc. Trên đầu buộc khăn trùm màu cam, bên thái dương có vài sợi tóc bạc, khi cười rộ lên có nếp nhăn rất sâu, ít nhất cũng phải tám mươi tuổi rồi.
“Đây là chị cả của bà dì.”
Mai Nhiễm phản ứng lại, theo anh chào một tiếng. Bà cụ gật đầu đáp lời, “Ái chà! Ngoan! Cô bé thật là xinh đẹp!”
“Mấy đứa xem kìa, tới chơi là tốt rồi, còn mang theo nhiều thứ thế này, thật là khách sáo quá.” Bà xoay người qua đứa cháu nhỏ đang trốn sau lưng mình, “Thuận Thuận, mau chào cô chú đi con.”
Cậu nhóc xấu hổ thò đầu ra liếc nhìn bọn họ một cái rồi xoay người chạy nhanh vào trong phòng.
“Đứa bé này… sợ người lạ!”
Trong phòng bày biện rất đơn giản, đồ đạc không nhiều nhưng mỗi góc gần như không dính một hạt bụi, có thể thấy ngày thường được lau chùi cẩn thận tỉ mỉ.
“Bọn nhỏ làm việc ở trong thành phố, giờ trong nhà chỉ có hai người là bà với Thuận Thuận,” bà cụ vui tươi hớn hở, “Một già một trẻ làm bạn cũng tốt.”
“Gần đây bà có khỏe không?”
“Khỏe chứ!” Bà cụ nói, “Chỉ là già rồi nên bà hay quên. Mấy ngày trước nghe nói cháu muốn mang cô dâu đến chơi, bà sợ quên mất nên phải bảo Thuận Thuận sáng nào ngủ dậy cũng phải nhắc bà một lần. Hai ngày này bên ngoài có nhiều xe tới, cứ nửa tiếng bà lại phải đi ra nhìn xem có phải là cháu đến hay không……”
Mấy ngày hôm trước? Mai Nhiễm nghĩ thầm, hóa ra chuyến đi này không phải đột nhiên mà có ư? Anh đã sớm định đưa cô đến đây?
Anh đột nhiên cầm lấy tay cô ở dưới bàn, thấp giọng cười hỏi, “Nghĩ gì mà mất hồn vậy?”
Anh sáp lại hơi gần, bà cụ ở đối diện cũng nhìn sang, Mai Nhiễm cầm chén trà lên uống một hớp, che giấu sự xấu hổ.
Hơn mười phút sau, Mai Nhiễm ngồi không yên. Vốn là ở trên xe đã uống nhiều nước ấm, hiện tại bụng nhỏ trướng trướng rất khó chịu, cô giật nhẹ cổ tay áo của anh, nhỏ giọng nói, “Em muốn đi toilet.”
Phó Thời Cẩn đã rất nhiều năm không tới nơi này, dĩ nhiên không nhớ rõ nhà vệ sinh ở chỗ nào, chỉ có thể hỏi bà cụ. Bà vừa nghe thì vội vàng đứng lên, “Ở bên ngoài đó, để bà dẫn cháu đi.”
Mai Nhiễm liền xua tay, “Không cần phiền bà ạ, để cháu tự đi.”
Đi toilet xong, cô đi chung quanh một vòng, cảm thấy không khí tươi mát dễ chịu. Lúc này ở ngoài cổng đúng lúc có một chiếc xe chạy ngang, cô nhìn thoáng qua, là xe đưa tin tức của đài truyền hình nào đó, nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn nữa.
Đang muốn quay vào trong, một con gà mái mang theo một đám gà con nhàn nhã đi dạo ngang qua. Lần đầu tiên Mai Nhiễm tận mắt nhìn thấy loại sinh vật nhỏ lông xù này, kiềm lòng không nổi muốn ngồi xổm xuống đưa tay sờ, không ngờ còn chưa sờ tới, con gà mái mẹ đã ngẩng cổ hùng hổ xông về phía cô. Cô khiếp sợ, trốn trái trốn phải, gà mái mẹ càng lúc càng hăng, giống như không mổ được cô một cái thì không hả cơn giận trong lòng, đuổi sát không ngừng.
Đang lúc chân tay luống cuống thì cậu nhóc béo xuất hiện. Đầu tiên cậu nhóc huýt sáo một tiếng thật to để con gà mái mẹ đang nổi xung yên tĩnh lại, nhưng không có hiệu quả. Cậu nhóc cảm thấy mặt mũi nam tử hán bị mất sạch trước vị khách mới tới, gương mặt tròn sưng sỉa đỏ bừng, khom lưng nhặt một cành gỗ nhỏ trên đất, thẳng tay đuổi gà mái và lũ gà con đáng yêu ra khỏi cổng.
Mai Nhiễm vẫn còn hơi sợ, vỗ ngực, đi về phía cậu nhóc, “Thuận Thuận, cám ơn em.”
Cậu ngẩng mặt lên, khuôn mặt kháu khỉnh, đáp nghiêm trang như người lớn, “Đừng khách sáo.”
Ăn xong cơm trưa, hai người ở trong phòng nghỉ trưa, Mai Nhiễm đang muốn bò lên giường thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Giờ trời lạnh, bà nghĩ chỉ có một chiếc chăn bông thì không đủ.” Bà cụ ôm một chiếc chăn đỏ thẫm đứng ngoài cửa. Cậu nhóc đi theo phía sau, nghiêng đầu thăm dò, có vẻ không dám đền gần người đàn ông thoạt nhìn lạnh lùng nghiêm túc bên trong.
“Mấy ngày trước trong núi đột nhiên mưa to, phòng chứa củi bị thấm nước, củi dùng đốt sưởi qua mùa đông đều ướt hết, giường đất không đốt lò được nên buổi tối ngủ sẽ khá lạnh, có điều……” Bà cụ dùng ánh mắt của người từng trải nhìn hai người, “Hai vợ chồng cháu ngủ chung, chắc không lạnh cóng được đâu.”
“Bà nội,” cậu nhóc ngây thơ hỏi, “Vì sao hai người ngủ chung thì không bị cóng ạ?”
“Thằng nhỏ này!” Bã lão trìu mến chọc tay vào trán cậu, dẫn cậu nhóc đi, “Lái xe nhọc nhằn cả đường chắc là mệt lắm rồi. Các cháu nghỉ ngơi thì tối mới có tinh thần.”
“Anh không ngủ sao?”
Phó Thời Cẩn liếc nhìn cô, “Anh cũng đang nghĩ vấn đề kia.”
Mai Nhiễm hỏi theo bản năng, “Vấn đề gì?”
“Buổi tối phải ngủ như thế nào mới không bị lạnh cóng ấy?”
Người đàn ông này rõ ràng là trong lòng đã biết hết, còn cố tình muốn ghẹo cô. Mai Nhiễm chui vào chăn, tìm một tư thế thoải mái, “Vậy anh cứ từ từ nghĩ, em ngủ trước.”
Một giấc này ngủ thẳng đến hoàng hôn. Mai Nhiễm nghe tiếng pháo càng ngày càng rõ ràng, xoa huyệt thái dương ngồi dậy. Bên ngoài sao lại náo nhiệt như vậy, có ngày hội long trọng gì ư?
Cô mở cửa đi ra ngoài. Hoàng hôn đỏ rực đã sắp biến mất nơi chân núi. Khói bếp từng nhà bay lượn lờ, chưa bốc lên được quá cao đã bị gió nhẹ nhàng thổi tan, như sợi tơ trôi nổi trong không trung.
Bà cụ bày xong một bàn thức ăn từ sớm. Mai Nhiễm đứng cạnh bàn đếm, tổng cộng có tám món, chay mặn kết hợp, món nào cũng đầy đủ hương sắc.
Nhưng mà, bọn họ chỉ có bốn người, có thể ăn hết nhiều như vậy ư?
Thuận Thuận thèm ăn đến mức sắp chảy nước miếng, ánh mắt trông mong nhìn mỗi người, liếm khóe miệng không ngừng.
Bà cụ cười nói, “Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của con kìa.” Nhưng mà vẫn đau lòng cho cháu trai, nên gắp một miếng sườn chua ngọt để vào trong chén của cậu, “Ăn đi.”
Cậu nhóc được cho phép, vui mừng hớn hở bắt đầu ăn.
Bà cụ yêu thương nhìn cháu, “Ăn chậm một chút, không ai ăn tranh với con.”
Bà nói rồi lại đi vào nhà lấy bình rượu nếp hoa quế ngọt tự ủ ra. Mai Nhiễm ngửi thấy mùi rượu thì mắt sáng lên, uống liền hai ly. Đang muốn rót ly thứ ba thì bị người túm lại, cô nghi hoặc nhìn sang.
“Không được uống nữa.”
Mai Nhiễm chớp mắt, “Nhưng uống ngon mà.”
Bà cụ ngồi xuống, “Rượu này ngọt nên nồng độ không cao,” bà lại nhớ tới cái gì, “Chỉ là, không phải hai đứa còn muốn buổi tối đi xem mưa sao băng ư?”
“Mưa sao băng?”
“Đúng đấy ạ!” Cậu nhóc miệng ngậm đầy thức ăn nhìn về phía Mai Nhiễm, “Trên TV nói là mưa sao băng cung Song Tử.”
Bà cụ nói tiếp, “Mấy chuyên gia nói thôn chúng ta là địa điểm quan sát rõ nhất. Hai ngày này có rất nhiều người đều vì cơn mưa sao băng trăm năm mới gặp này mà lặn lội tới đây.”
Mai Nhiễm hiểu được nguyên nhân.
Hóa ra đây mới là mục đích thực sự của chuyến đi này.
Sau khi ăn cơm xong, trời bên ngoài đã gần tối. Hai người ngồi nói chuyện phiếm với bà cụ tới hơn 9 giờ, chờ bà đi ngủ mới đi ra ngoài. Mưa sao băng khoảng 12 giờ mới bắt đầu nên thời gian còn rất dư dả.
Dọc theo đường đi gặp được rất nhiều người, bọn họ mang theo thiết bị hoặc chuyên nghiệp hoặc nghiệp dư, đề tài thảo luận chỉ xung quanh cơn mưa sao băng Song Tử lần này. Mai Nhiễm và Phó Thời Cẩn chậm rãi đi theo sau bọn họ, tâm tình chưa lúc nào thả lỏng như vậy.
Đoàn người đi tới đài ngắm sao, tầm nhìn nơi này rất tốt, gần như đứng đầy người.
Ánh trăng nhàn nhạt, phảng phất như phủ một tầng sa mỏng, sao sáng cũng xấu hổ nấp sau tầng mây. Toàn bộ bầu trời đêm như rộng lớn thêm, thần bí mà yên lặng, xinh đẹp.
Khắp nơi đều là người. Có mấy người còn dựng lều trại chuẩn bị thức trắng đêm canh, số khác đốt mấy đống lửa nhỏ, vài người vây quanh đống lửa đang chơi bài địa chủ.
Phó Thời Cẩn không ngừng bước, dẫn Mai Nhiễm đi thẳng đến một chỗ. Nơi này giáp lưng với đài ngắm sao, cây cối cao to chắn bớt một phần gió lạnh và âm thanh ồn ào. Anh lấy thảm lót ra khỏi ba lô, kéo cô ngồi xuống trên đùi anh, dùng một cái chăn lông bọc lại kín mít.
“Sao anh biết được chỗ này vậy?”
“Thuận Thuận nói cho anh.”
Cậu bé nghịch ngợm, vẫn chưa đến tuổi đi học nên thường xuyên theo bà cụ lên núi tìm trứng chim, xuống sông bắt tôm cua. Cá trong bữa cơm chiều cũng là cậu bắt dưới sông lên.
Mai Nhiễm nghe được không khỏi cảm khái, “Thằng bé lợi hại thật đó.”
Tuổi thơ muôn màu muôn vẻ như vậy, cô không thể nào tưởng tượng được.
Hai người ôm nhau trò chuyện câu được câu chăng, cũng không cảm thấy lạnh. Thời gian bất giác trôi qua, cơn buồn ngủ dần đến, Mai Nhiễm sắp không trụ được, đang muốn nghiêng đầu ngủ thì lúc này đột nhiên nghe thấy có người hét lớn, “Nhìn xem, sao băng kìa!”
Nghe tiếng la này, đám đông rải rác khắp nơi ở gần như sôi sục. Mai Nhiễm cũng mở to mắt nhìn lên, vừa lúc thấy một tia sáng chợt lóe ngang qua trên bầu trời đêm, lướt qua giây lát, chỉ để lại một cái đuôi màu xanh lá nhạt.
Dưới đất phát ra rất nhiều tiếng thở dài.
“Chỉ có một cái thôi sao?”
“Quá ít! Sao bảo là trăm năm mới có một lần?!”
“Chớ hoảng, nóng vội sẽ không ăn được đậu hủ nóng.”
Lại có một ngôi sao băng xẹt qua, hai ngôi sao……
“Em không ước gì sao?”
Mai Nhiễm lắc đầu, nhìn lên trời cao rộng lớn, rồi quay đầu nhìn khuôn mặt của anh, ánh mắt cận kề mềm mại, “Nguyện vọng của em đều đã đạt được rồi.”
Anh áp lên mặt cô, rút tay ra khỏi thảm, thành kính chắp trước ngực cô, “Anh có một điều ước.” Hơi thở ấm áp phớt qua, Mai Nhiễm nghe thấy anh nhỏ giọng nói, “Tâm nguyện của anh vẫn chưa đạt được.”
Cô nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, nụ cười cực kỳ dịu dàng hiện lên trên mặt, “Nhất định sẽ đạt được.”
“Đương sự đã nói như vậy,” Phó Thời Cẩn cũng cười, “sao có thể không thành hiện thực chứ.”
Tâm nguyện của anh chỉ liên quan đến cô mà thôi.
“Nhìn kìa, nhiều sao băng quá!”
“Oa, mưa sao băng kìa!”
Chứng kiến mấy trăm ngôi sao băng đồng thời từ trên trời rơi xuống, ánh sáng chiếu rực nửa bầu trời đêm, qua một đợt nở rộ tuy ngắn ngủi nhưng rực rỡ, dần dần mờ nhạt đi, chậm rãi biến mất trong bóng đêm mênh mang……
Khoảnh khắc tuyệt đẹp này khắc sâu trong ánh mắt và trong lòng của rất nhiều người. Họ đều trầm mặc, thổn thức không một tiếng động.
Một tiếng hô đánh vỡ sự yên tĩnh, “Quý cô Điền Lộ Lộ, em có đồng ý gả cho anh không?”
“Đồng ý đi, đồng ý đi!”
“Cắt, anh xấu trai thế, lại không dịu dàng, vì suy xét đến đời sau, bổn tiểu thư còn phải cẩn thận suy nghĩ.”
Trong đám người phát ra một trận cười.
Có người huýt sáo, “Người anh em, cầu hôn gì nữa, ôm thẳng lên giường đi thôi, thân thể phụ nữ đều thành thật hơn so với miệng đấy!”
“Anh dám!”
“Anh không dám……”
“Ha ha ha……”
Sao cô có cảm giác đoạn đối thoại này quen thuộc nhỉ? Mai Nhiễm nghĩ thầm, chẳng lẽ là đôi nam nữ trẻ gặp ban ngày?
“A a a a! Mưa sao băng lại tới rồi!”
“Quả nhiên là trăm năm mới gặp!”
Thâm chí có người xúc động hát, “Bầu trời sao dịu dàng, chắc sẽ làm em cảm động……”
Mai Nhiễm cũng ngâm nga theo.
Gió lạnh thổi qua mái tóc đen dài của cô, như ánh trăng mông lung mang theo hương thơm nhẹ nhàng phủ lên sườn mặt của anh. Ngắm nhìn cô cười, so với bầu trời đầy ánh sao băng càng đẹp hơn, ánh mắt ấy khiến anh ý loạn tình mê.
Quên đi kế hoạch phức tạp, quên đi tài nghệ giỏi giang, quên đi ý tưởng sáng tạo
Giờ phút này, đáy lòng anh chỉ có một câu càng ngày càng rõ ràng, “Nhiễm Nhiễm, gả cho anh nhé.”
Cùng lúc đó, mọi người đang hát đến đoạn cao trào, “Cùng em ngắm mưa sao băng rơi xuống địa cầu……”
“Anh vừa mới nói gì cơ?” Mai Nhiễm nghiêng đầu hỏi.
Cô như hồi tưởng lại, rồi tươi cười đáp, “Được ạ.”
Tim của anh đột nhiên nóng lên như thủy triều dâng.
Lại nghe cô nói, “Mình về nhé, em cũng hơi mệt rồi.”
Hóa ra khi nãy cô cho rằng anh hỏi “Có muốn đi về chưa?”. Phó Thời Cẩn không biết thấy thả lỏng hay là mất mát. Nói cho cùng, đây cũng không thể tính là cầu hôn đàng hoàng, không có nhẫn, cũng không có tuyên thệ…… Anh đứng lên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
“Em nói……” Mai Nhiễm chậm rãi kéo dài, “Em đồng ý.”
“Hả?” Anh như lâm vào giữa lớp sương mù.
Mai Nhiễm tháo chiếc vòng cổ màu bạc đeo ở cổ, gỡ chiếc nhẫn xuyên trên đó ra đeo vào ngón áp út, giơ cao tay lên, “Chồng tương lai à, có thể cõng em xuống núi không?”
Người đàn ông sửng sốt mất hẳn ba phút.
Đường xuống núi dường như đi rất lâu, Mai Nhiễm nằm trên lưng anh đã mơ màng sắp ngủ. Anh bước đi rất vững vàng, nhưng cũng rất chậm, động tác rất cẩn thận.
Ánh đèn trong thôn xóm phía xa theo gió lay động, như một đóa hoa nở trong đêm, con đường này không biết khi nào mới đi xong.
Tấm lưng rắn chắc của đàn ông không thể nào thoải mái bằng giường được. Mai Nhiễm ngáp một cái, nhẹ nhàng chọc vài cái lên vai anh, mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Còn phải đi bao lâu nữa?”