Cô gật đầu, đôi mắt dịu dàng tràn đầy quyến rũ, vòng tay ôm eo anh, sau đó từng chút từng chút hòa tan trong lòng anh…
Mười hai giờ đêm.
Có người đang đốt pháo hoa, có người thì vỗ tay hoan hô, các loại âm thanh khi gần khi xa, khi rõ ràng khi lại mông lung.
Gió bên ngoài lạnh thấu xương, “sắc xuân” lại tràn ngập trong phòng, giống như hai thế giới vậy.
“Không đi đón giao thừa sao?” Mai Nhiễm mắt nhắm mắt mở hỏi.
Nghe vậy, người đàn ông đang giúp cô gạt tóc ướt trên trán thấp giọng cười “Em còn sức à? Xem ra là anh chưa đủ cố gắng.”
Mai Nhiễm dựa vào vai anh “…Em sai rồi.”
“Em có muốn tắm không?”
“Vâng”
Không biết đốt pháo hoa bao lâu, Mai Nhiễm đang ngủ vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng “Đoàng đoàng”, cô mơ thấy ánh trăng và pháo hoa trên ngọn núi đêm đó, vô cùng đẹp, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Em mơ thấy gì mà vui thế?” Anh khẽ thổi chóp mũi cô.
Cô không trả lời, hơi thở mềm mại hít vào lại thở ra trong ngực anh.
Phó Thời Cẩn hôn lên mi tâm cô, “Năm mới vui vẻ, Nhiễm Nhiễm.”
Anh cầm tay cô theo thói quen, lúc này mới yên tâm ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài đã vang lên tiếng người nói chuyện.
“Cô cùng chú đều là con sâu lười phải không ạ? Ông mặt trời đã dậy rồi mà hai người còn chưa dậy…”
Trả lời là tiếng của thím Châu, “Cô nhỏ, hay là bà dẫn cháu đi chỗ khác chơi nhé?”
“Không muốn!” Cô bé chu miệng: “Cháu muốn cô cơ!”
Nói xong liền muốn xông vào, thím Châu vội kéo cô bé lại, “Cô nhỏ, tối qua đón giao thừa nên cô cháu ngủ rất khuya, bây giờ chắc còn đang ngủ đấy.”
Bạn nhỏ Mai Cửu chống nạnh, giống như ông cụ non, “Hôm qua cô về phòng ngủ sớm hơn cháu, cô đi một lúc thì chú cũng theo mà, hai người sao lại ngủ muộn ạ?”
“Chuyện này…” Thím Châu cứng họng trước câu hỏi của cô bé, cảm thán trong lòng, tiểu tổ tông này lanh lợi quá, thật không dễ dỗ, không biết tình hình bên trong thế nào, bây giờ phải làm sao đây?
Đột nhiên, trong đầu bà lóe sáng.
“Thật ạ?”
Sau khi nghe bà nói, cô bé do dự, “Chú Lương Chi biết làm ảo thuật ạ?”
“Biết biết biết!” Thím Châu trả lời liên tiếp, trong lòng không biết nói bao nhiêu lần câu “Cậu Lương Chi, xin lỗi cậu”, nhưng chẳng còn cách nào, ai bảo cậu là cẩu độc thân không sợ bị làm phiền?
Mai Lương Chi còn đang cuộn tròn trong chăn tự nhiên trúng một tên, ôm ngực ngồi dậy hắt xì một cái.
“Cháu vẫn không muốn,” cô bé lắc đầu, “Chú biết làm ảo thuật cũng không bằng cô của cháu.”
Cô Nhiễm, rốt cuộc cô đã cho tiểu tổ tông này uống bao nhiêu canh mê thế.
Thím Châu xoa mí mắt “Hay là bà vào trước xem thử bọn họ tỉnh chưa nhé?”
“Cháu đi với bà.”
Thím Châu: “…”
Tiểu tổ tông, bà thật sự không muốn cho cháu thấy một số hình ảnh trẻ con không nên nhìn, nên mới không cho cháu cùng vào đấy.
Ngay lúc thím Châu đang trong tình thế khó xử, cửa phòng bỗng mở, cô bé vô cùng vui sướng nhào vào ôm lấy Mai Nhiễm, “Chúc cô buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Mai Nhiễm hôn một cái lên khuôn mặt thơm thơm mềm mềm của cô bé.
“Cô Nhiễm, năm mới vui vẻ.” Thím Châu đưa một túi quýt may mắn cho cô.
Cô nhận lấy, “Thím Châu năm mới vui vẻ.”
Tóc cô bé thắt bím buộc thành chỏm ở hai bên, hai mắt cười cong như vầng trăng non, cầm chặt tay cô: “Cô ăn sáng cùng con nhé.”
“Được” Mai Nhiễm sờ tóc cô bé, “Ai thắt tóc cho con thế?”
“Ba đang ngủ nên mẹ thắt cho con,” cô bé lắc lư cái đầu, “Có phải rất xấu không ạ?”
“Thật ra…Khá đẹp” Mai Nhiễm có chút buồn cười.
Cô bé nhếch miệng, chu lên làm nũng, “Cô buộc tóc giúp con được không?”
Mai Nhiễm kéo cô bé vào phòng, còn cô vào phòng ngủ tìm lược và gương, cô không có kinh nghiệm thắt tóc cho người khác, chỉ có thể lên mạng tìm một số cách chải.
Cô bé xõa tóc, hai hàng lông mi quăn dài cụp xuống, im lặng để Mai Nhiễm hết buộc lên rồi xõa tung.
Mai Nhiễm thử rất nhiều lần, cuối cùng mới làm được kiểu tóc búi tròn hai bên, “Nhìn xem có thích không.”
“Rất đẹp ạ!” Cô bé nghiêng đầu, vài sợi tóc nhỏ buông lỏng lắc qua lắc lại, cô bé ôm lấy cổ Mai Nhiễm ghé sát vào rồi hôn một cái, “Chỉ cần là cô làm thì đều xinh đẹp!”
“Ai nha, miệng ngọt quá!” Mai Nhiễm chỉ chỉ miệng nhỏ của cô bé, “Để cô xem thử chỗ này được lau mật không nào.”
Cô bé “hi hi” thoải mái cười to.
Bên trong phòng ngủ, Phó Thời Cẩn nghe thấy tiếng cười bên ngoài cũng cười cười, ánh mặt trời từ bên ngoài rèm cửa khẽ chiếu vào nửa khuôn mặt của anh, khiến đường cong trên gương mặt cực kì dịu dàng.
Bái tế tổ tiên vào đầu năm mùng một là tập tục trước giờ của nhà họ Mai, sau khi ăn xong bữa sáng, một nhóm người lần lượt xuất phát đi nhà thờ tổ.
Cô bé vẫn dính lấy Mai Nhiễm, ngồi xe cũng không chịu ngồi cùng ba mẹ, Triệu Du khuyên không được, đành theo ý cô bé.
“Làm phiền hai em rồi.”
Mai Nhiễm cười nói, “Không sao, em sẽ trông con bé.”
Cô cũng thật lòng thích cô bé đáng yêu này.
Mai Hồng Viễn và Mai Tuệ Viễn cùng ngồi trên một chiếc xe đi đầu tiên, tiếp đến là Mai Thanh Viễn cùng Mai Lương Chi, hai vợ chồng Mai Lương Giác, cuối cùng là Mai Nhiễm và Phó Thời Cẩn, cô bé ngồi giữa hai người.
Đôi chân ngắn không thể chạm đất, treo lơ lửng lại mỏi, nên dứt đè bên dưới mông, sau đó nghiêng người lấy từ trong túi nhỏ một hộp sữa hương chuối, cắm ống hút rồi đưa đến miệng Mai Nhiễm, “Mời cô uống ạ.”
Cô bé lại lấy thêm một hộp cho mình, miệng nhỏ “Ừng ực ừng ực” uống sữa, uống được nửa hộp mới nhớ ra trong xe còn một người nữa, lại đưa tay vào túi nhỏ, “Mời chú ạ.”
Phó Thời Cẩn kinh ngạc nhìn túi xách hoa nhỏ vậy mà có thể đựng được từng ấy hộp sữa, anh nhận hộp sữa rồi trịnh trọng cám ơn.
Mặc dù trước giờ anh đều không uống mấy thứ này.
Nghênh đón những tia nắng đầu tiên của năm mới, chiếc xe vững vàng chạy đến nhà thờ tổ cũng gần nửa tiếng, Mai Nhiễm ngẩng đầu nhìn, hơn mười mét tường trắng ngói đen hiện ra rõ ràng trước mắt, cô quay lại nói, “Đến rồi.”
Ba người nắm tay nhau xuống xe, cô bé đi ở giữa, đôi mắt tò mò nhìn ngó xung quanh, dường như cảm thấy mọi thứ xung quanh đều vô cùng thú vị.
Mai Nhiềm thường khom lưng nói chuyện cùng cô bé, người đàn ông tuấn tú bên cạnh cũng mỉm cười, ai không biết rõ mà nhìn cảnh này, còn tưởng đây là một gia đình ba người ấm áp.
Phó Thời Cẩn mặc áo khoác dài màu đen, một đoạn áo sơ mi trắng phẳng phiu lộ ra, bên ngoài áo sơ mi là một chiếc áo len màu xám, chiếc áo do chính tay Mai Nhiễm đan, ở đằng xa thấy bố vợ đang nhìn mình, anh khẽ gật đầu.
Mai Hồng Viễn ở đằng xa nhìn thấy chiếc áo len xám, hiểu ý cười cười, ngoại trừ khác màu, kiểu dáng trông không khác mấy chiếc áo ông đang mặc, vừa nhìn biết ngay cùng một người đan.
“Người đến cũng gần đủ, chúng ta vào thôi.”
Trước khi vào nhà thờ, mọi người đều phải rửa sạch tay trong chiếc bồn được làm bằng đồng thau, không biết trong nước bỏ thêm thứ gì mà sau khi rửa, trên tay có một mùi thơm nhàn nhạt, rất lâu mới hết.
Cô bé cũng ngoan ngoãn theo Mai Nhiễm rửa tay rồi mới đi vào.
Bên trong thờ bài vị tổ tiên, trên khuôn mặt của những người đang tế bái đều như đúc từ khuôn mẫu, không thể nào nghiêm túc hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, nhiệt độ trong nhà thấp hơn bên ngoài vài độ, Mai Nhiễm còn lo lắng cô bé không quen với trường hợp như vậy, cúi đầu vừa nhìn, lo lắng dư thừa ở trong lòng cũng tan biến.
Cô bé quỳ trên đệm, trông rất ra dáng chắp tay trước ngực vái, giọng nói mang theo vẻ non nớt, “Thưa ông cố nội, ông bà tổ tiên, ông nội và bà cố nội, con chào mọi người ạ, con là Mai Cửu…”
Cô bé nói tiếng Trung không được lưu loát, thỉnh thoảng lại đứt quãng, nhưng khuôn mặt nghiêm túc lại cực kì giống anh họ, cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Mai Nhiễm và Phó Thời Cẩn sau khi châm hương cũng vái vài cái, vừa đứng lên thì hai vợ chồng Lương Giác cũng đi vào, sau khi hai người lạy tổ tiên xong, đón con gái rồi mới đi về.
Cô bé được ba ôm, thường xuyên quay lại nhìn Mai Nhiễm, bốn mắt nhìn nhau, cô chu môi đưa tay hôn gió nhiều lần với Mai Nhiễm.
Trái tim Mai Nhiễm đều mềm nhũn.
Theo thông lệ, sau khi lễ bái tế kết thúc, những người đàn ông trong dòng họ sẽ cùng tham dự một cuộc họp ngắn, Phó Thời Cẩn là con rể, đương phiên phải tham gia.
Phụ nữ và trẻ con ở lại, mọi người tập trung cùng nhau nói chuyện phiếm.
“Cửu Cửu trước kia không dính người thế này.” Triệu Du nhìn con gái cùng các bạn nhỏ trong dòng họ tụm lại chơi, trong mắt tràn đầy ánh sáng người mẹ.
Người phụ nữ này dù đã làm mẹ của đứa trẻ ba tuổi, nhưng hiện tại mới hai mươi hai tuổi, so với cô còn nhỏ hơn hai tuổi, so với anh họ Mai Lương Giác nhỏ hơn một con giáp, do vài câu chuyện phiếm trước đó nên Mai Nhiễm đã biết chuyện này.
Hai người đến với nhau làm mọi người rất bất ngờ, tuy nhiên một người phụ nữ vừa đơn thuần vừa chân thành như vậy, rất khó có người không thích, khi cô ấy nói chuyện, ánh mắt vừa trong suốt lại ngây thơ, vừa nhìn đã biết là từ nhỏ đã được cha mẹ bảo vệ rất tốt.
“Sao em lại biết vậy?” Triệu Du vừa bất ngờ lại vui vẻ nhìn Mai Nhiễm, cô cười đôi mắt sáng lên, như gợi lên một tầng ánh sáng màu xanh lam đậm, “Rất nhiều người đều nói, anh ấy giống đang nuôi hai đứa con gái,” trên mặt khẽ ửng đỏ “Thật sự anh ấy rất yêu chị, không sợ em cười chê, có lúc chị còn ghen với con gái, cho dù anh ấy bận nhiều việc, sẽ luôn dừng công việc lại… Dỗ chị.”
Qua miệng của người chị dâu hồn nhiên này, Mai Nhiễm cũng hiểu thêm về nhiều mặt của anh họ, vô cùng ngưỡng mộ, vô cùng hăng hái, “Chị là con lai Trung- Nga sao?”
Triệu Du gật đầu, “Bố chị là người Nga, mẹ là người Trung Quốc, ngoại hình của chị giống mẹ nhiều hơn.”
Mai Nhiễm lại hỏi, “Vậy chị cùng anh họ quen biết thế nào?”
Triệu Du đỏ mặt, “Khi đó chị mới 17, anh ấy dạy gia sư ở nhà chị…”
Cô còn chưa kịp nói tiếp, điện thoại trong túi đã reo, Mai Nhiễm nghe thấy tiếng chuông hơi sững sờ.
“Lương Giác. Vâng, bây giờ em với con đều ở ngoài, bên cạnh có một cây rất to.”
“Mẹ mẹ!” bạn nhỏ Mai Cửu bỗng chạy lại, khuôn mặt đỏ bừng như trái táo nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Triệu Du dường như biết được nguyên nhân cô bé chạy lại, bật máy phát nhạc trên điện thoại lên, một giai điệu dịu dàng vang lên, “Nếu nỗi nhớ cất thành lời, thì nhất định sẽ không ngừng lặp lại, em yêu anh, không biết mệt mỏi…”
Cô cười rồi giải thích với Mai Nhiễm, bài hát này bọn họ nghe được ở trung tâm thương mại vào hai ngày trước, cô bé vừa nghe đã thích, hai ngày nay trước khi đi ngủ đều không nghe kể chuyện, mà ôm lấy di động nghe nhạc mới có thể ngủ.
“Cô ơi!” Cô bé chạy lại đây, đứng sát bên chân cô, cô bé ngẩng đầu, giống như đang hiến vật quý, Mai Nhiễm cũng phối hợp cúi xuống, cô bé đưa một bên tai nghe vào tai cô.
“Rất hay phải không ạ?” Nhìn kĩ thì đôi mắt cô bé hình như cũng là màu xanh đậm.
Cuộc họp kết thúc, mấy người đàn ông đi họp cũng trở về, cô bé ấn phím phát lại, híp đôi mắt nghe vô cùng vui vẻ.
Mai Lương Giác ngồi xổm trước mặt con, dùng tiếng Nga gọi nhũ danh của cô bé, “Chúng ta phải về rồi.”
Bạn nhỏ vội ôm lấy chân Mai Nhiễm, “Con muốn ở cùng cô!”
Mai Lương Giác xoa búi tóc tròn nhỏ của cô, buồn cười nói, “Vậy con hỏi cô xem cô có đồng ý không?”
Mai Nhiễm nhìn thấy ánh mắt mềm mại của cô bé, gật đầu.
Triệu Du cảm thấy không thích hợp, cầm tay chồng, “Có phải làm phiền bọn họ hay không?”
“Không sao,” Mai Lương Giác cười cười, ôm lấy vai cô kéo vào trong lòng, “Anh thấy bọn họ rất sẵn lòng, coi như là luyện tập trước. Hơn nữa, như vậy không phải càng thuận tiện cho chúng mình trải qua thế giới hai người sao?”
“Thật không đứng đắn.” Triệu Du xấu hổ tức giận nhéo eo anh một cái, cuối cùng vẫn theo lên xe.
Hai người lên trấn trên dạo một vòng, trải qua một buổi chiều cực kì vui vẻ, không bị ai làm phiền, thỏa mãn trở về nhà thì vừa kịp lúc ăn cơm tối.
Đối với việc ba mẹ về muộn, cô bé không hề phát hiện có gì khác lạ, sau khi ăn cơm xong quấn lấy Mai Nhiễm chơi trong chốc lát đã buồn ngủ, Triệu Du đành mang cô bé về phòng ngủ trước.
Mai Hồng Viễn còn đang tiếp đãi các trưởng bối trong dòng họ, những người trẻ tuổi thì tiếp tục ngồi nói chuyện trong phòng khách, Mai Lương Chi đột nhiên đưa ra đề nghị, “Rất lâu không chơi bài, mọi người có hứng thú làm vài ván không?”
Cậu lại nhìn về phía Mai Lương Giác, “Anh, anh ở Moscow nhiều năm như vậy, chắc chỉ còn nhận biết được mấy con bài thôi chứ?”
Mai Lương Giác đặt chén trà xuống, cười nhạt, “Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
Trong phòng chơi bài, các cao thủ bắt đầu đấu ván đầu tiên của năm mới, Mai Nhiễm thắng ván đầu tiên, khởi đầu đầy may mắn thuận lợi.
Mai Lương Chi vỗ đầu, “Sao anh lại quên màn dạy dỗ đầy máu và nước mắt trước kia nhỉ?”
Anh không nhắc đến còn tốt, bây giờ nhắc đến cũng làm Mai Nhiễm nhớ tới, “Em nhớ hình như anh còn nợ em một năm tiền lương?”
“Không phải nửa năm à?”
“Ồ…” Mai Nhiễm kéo dài âm thanh cười, “Thì ra là anh còn nhớ.”
Giờ Mai Lương Chi mới biết mình lại nhảy vào bẫy của cô, vô cùng ảo não, anh thở dài, đúng là nói chuyện không nên nói.
“Đông Phong.”
Phó Thời Cẩn ném ra ba cây.
Ván bài gió êm sóng lặng tiếp tục, còn chưa nhìn ra tình thế rõ ràng, nhưng mà, sau ba vòng chơi đã thấy khá rõ.
Quả nhiên là thịnh cực tất suy. So với vận may cực tốt lần trước, lần này Mai Nhiễm coi như là xui vô cùng, liên tiếp bốc được ba cây Pháo, còn bị ngăn chặn hai lần Hồ, tiếp đó Phó Thời Cẩn nhà cô cũng không tốt, sau hơn hai mươi ván, thẻ đánh bạc của hai người đã gần tới đáy.
Là người thắng lớn nhất, Mai Lương Chi miệng cười muốn ngoác đến mang tai, “Hiện tại hai vợ chồng em cũng thường thôi, đây là tre già măng mọc thay nhau thua mà, “Đỏ tình, đen bạc”, chẳng lẽ thật sự đã ứng nghiệm câu nói này?”
Mai Nhiễm liếc anh một cái, môi khẽ cười nhạt, “Có lẽ là đạo lý này. Đương nhiên cùng một đạo lý thì phải có tính tương đồng, đỏ bạc đen tình. Anh, em thấy có lẽ năm nay anh vẫn độc thân.”
Mặt Mai Lương Chi cứng đờ, thấy Mai Lương Giác cũng thua khá nhiều nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, trong lòng bỗng xuất hiện một tia mất mát.
Anh vốn định vụng trộm nhường chút, vờ như thua một vài ván, để cứu vớt một chút số đào hoa của mình trong năm nay, kết quả dường như tối nay anh như bị thần tài nhập vậy, vận may tiền tài cuồn cuộn đến, một lúc liền quét sạch thẻ đánh bạc* của hai vợ chồng họ Phó, thắng nhiều đến nỗi đáy lòng anh cũng bắt đầu chột dạ.
*Chip (còn gọi là token, check hay phỉnh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài. Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
Lại hết một ván.
“Này.” Mai Lương Giác đem chiếc thẻ đánh bạc cuối cùng trong tay đưa cho anh, chậm rãi nói, “Đỏ bạc, đen tình.”
Mai Lương Chi phun một ngụm máu.
Mặc dù hoàn toàn được xem là người thua nhiều nhất đêm nay, nhưng Mai Nhiễm lại cười vô cùng thoải mái, cô nhìn về phía người chỉ thua nhiều thứ hai chỉ đứng sau cô, “Anh Phó, anh có gì muốn nói không?”
Bên ngoài hành lang, ánh trăng như những vụn bột ánh sáng thấm vào làn da cô, càng nhìn lại càng mềm mại trắng muốt, anh khẽ véo má cô, cười nói, “Mất nơi này, chỗ khác sẽ được tặng một món quà lớn hơn.”
Ánh mắt anh sáng rực nhìn xuống bụng cô, bàn tay đặt lên, “Chúng mình về phòng đi.”
Mặt trăng lên cao, chiếu sáng cả nhân gian.
Trải qua nhiều đêm quấn quýt si mê như đêm nay, rất nhanh liền tới ngày Tết Nguyên Tiêu, khi xuân về hoa nở, cuối cùng cùng nghênh đón ngày cưới của hai người.