Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 1



Nếu tình yêu là một loại tôn giáo,
Như vậy,
Cô sẽ là tín đồ thành tín nhất trên đời này.
《 Thời gian tươi đẹp của chúng ta 》
Tác phẩm của Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 1

Chùa Thanh Minh.
Mới tờ mờ sáng, tiếng chuông chùa từ phía Tây Nam đã đánh vỡ nắng sớm mờ ảo, vang lên rõ ràng.
Trên mộc án là chiếc Trường minh đăng (Loại đèn chuyên dùng trong nhà chùa để thờ cúng), ánh nến hơi hơi lay động.
Ôn Thiên Thụ khoanh chân ngồi, buông kinh thư đã sao chép một đêm xuống đất, có mấy tờ giấy bị gấp nếp, cô liền ấn tay lên giấy nhẹ nhàng vuốt phẳng, trên mặt đất giống như nổi lên một mảng sắc vàng nhợt nhạt.
Ngồi đối diện cô là một lão tăng nhân, trong tay vê một chuỗi Phật châu bằng gỗ đàn hương, đang lẩm bẩm nói: "...Dà di nị, dà dà na, Chỉ đa ca lệ, Ta bà ha." (Một đoạn của Vãng Sinh chú)
Niệm xong một lần cuối cùng Vãng Sinh chú, ông mở mắt ra, "Người chết đã đi xa, thỉnh nén bi thương."
Ôn Thiên Thụ buông bút, chắp tay trước ngực, thành kính nói lời cảm tạ, "Đa tạ Đại sư."
Lão tăng nhân hướng cô khẽ gật đầu, đứng dậy xuống giường, chuẩn bị đi chủ trì buổi khóa sớm.
Cửa gỗ mới vừa mở được một khe nhỏ, phía sau lại truyền đến thanh âm —
"Đại sư, con có một vấn đề muốn hỏi."
Ngừng lại ba giây: "Người sau khi chết, sẽ đi về đâu?"
Lão tăng nhân hơi khom người, giữa mặt mày là một mảnh bình thản, "Ly khổ đến nhạc, vãng sinh niết bàn." (Rời khỏi khổ đau được vui vẻ, đến cõi niết bàn )
Ôn Thiên Thụ nghe xong trầm mặc.
Lão tăng nhân ra khỏi thiện phòng, đóng cửa rời đi.
Không nghĩ tới vừa đi được vài bước, dải Phật châu trong tay đứt đoạn, hạt châu rơi rải rác, từng hạt như châu ngọc đụng bàn băng phát ra thanh âm rung động thanh thúy, ông nhẹ than một tiếng, "A di đà phật."
Trong phòng.
Ôn Thiên Thụ vẫn an tĩnh khoanh chân ngồi, tràn đầy một trang giấy, tất cả chỉ có một câu kia: "Nhất thiết hữu vi pháp, Như mộng, huyễn, bào, ảnh, Như lộ diệc như điện, Ưng tác như thị quán." (Một đoạn của Kinh Kim Cang – dịch nghĩa: Tất cả pháp hữu vi, Như mộng, huyễn, bọt, bóng, Như sương, như chớp loé, Hãy quán chiếu như thế)
Bất giác đã gần đến chính ngọ.
Di động ong ong chấn động.
Ôn Thiên Thụ xoa xoa đôi mắt đã đỏ lên, một hồi lâu mới thấy rõ hai chữ hiện lên trên màn hình, ngón tay cũng giống như đã chết lặng, ấn ba bốn lần mới được.
Thế nhưng người đầu kia lại không nói chuyện.
Cô cũng không lên tiếng.
Cho đến khi người nọ ôn nhu gọi - "Phồn Phồn."
Phòng bị trong lòng Ôn Thiên Thụ lập tức đổ sụp như đê vỡ.
Trong phòng tín hiệu không tốt, cô kéo cửa đi ra ngoài.
Ánh mặt trời tràn ngập, từ bốn phương tám hướng mãnh liệt ập tới, cô theo bản năng giơ tay lên che mắt, trong lòng bàn tay nhiễm một mảnh ướt át.
"Mẹ," cô nói, "Con không còn ba."
Không chờ trả lời, chút pin cuối cùng của di động đã hết giữa thanh âm khàn khàn của cô.
Ôn Thiên Thụ ngồi xổm xuống, một tay ôm đầu gối, một hồi lâu sau, rêu xanh trên phiến đá trước mũi chân cô đã bị day đến xanh biếc, khẽ đón gió mà nhúc nhích.
Một hàng tăng nhân đi qua cô, mắt nhìn thẳng.
Cô thu thập tốt cảm xúc, lúc này mới đứng lên, dọc theo hàng đá xanh đi xuống.
Đọc đường đi tiếng chim kêu êm tai vang vọng.
Ngoại viện có một khu dành cho nữ giới, chuyên cung cấp cho khách hành hương nữ cư trú, do nguyên nhân công việc Ôn Thiên Thụ đã ở chỗ này hơn ba tháng.
Mới vừa bước qua ngạch cửa, liền nghe được một giọng nữ thanh thúy, "Dựa vào cái gì cô ta được ở phòng đơn một mình, mà tôi phải ở chung với người khác?"
"Cao Minh, buông tay ra! Có nghe thấy không!"
Ôn Thiên Thụ dựa vào cạnh cửa.
Lại có thanh âm đàn ông xa lạ xuất hiện, hẳn là cái người tên Cao Minh kia đang nói, nghe có chút khép nép, "Kỳ Kỳ, em đừng như vậy được không, giáo sư không phải đã nói trong khoảng thời gian này chúng ta đi theo cô ấy học hỏi..."
Cậu không đề cập tới người này còn tốt, vừa đề cập tới Triệu Kỳ Kỳ hỏa khí một phát dâng lên, thanh âm cũng đề cao vài độ, "Tôi thật ra lại muốn nhìn xem cô ta có tư cách gì dạy bảo tôi."
Cô là một trong 985 sinh viên của khoa khảo cổ năm hai, trong bảng xếp hạng thường chiếm cứ hạng nhất, phát biểu trên tập san trung tâm một lượng bài viết lớn, hoàn toàn xứng đáng là danh bài đệ nhất. Từ thành phố lớn một đường xóc nảy đi vào núi sâu hoang vắng này chưa nói, vừa đến nơi lại nghe nói giảng viên thực tập tạm thời thay đổi, hơn nữa lại đổi thành một người phụ nữ trẻ tuổi ...
Còn chuyện gì so với chuyện này hoang đường hơn sao?
"Loảng xoảng" một tiếng, là tiếng ghế dựa bị đá ngã lăn.
Nơi cửa Phật thanh tu, từ trước đến nay thanh tịnh, nơi nào từng có ồn ào như vậy?
Ôn Thiên Thụ nghe không nổi nữa, đẩy cửa bước vào.
Ba người trong phong đồng thời quay lại nhìn.
Cao Minh kinh ngạc đến nỗi không khép miệng lại được, ánh mắt khó nén kinh diễm.
Đứng cạnh cửa là một cô gái trẻ mặc bộ váy dài màu xanh, mái tóc dài đen nhánh đến eo khiến màu da càng thêm trắng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời kia, phảng phất như cất chứa sự trong lành sau cơn mưa, oanh động lòng người.
"Cô là ..."
Triệu Kỳ Kỳ thấy bạn trai thất thố như vậy, tức đến cắn răng dậm chân, dùng sức nhéo một cái bên hông cậu, Cao Minh bị đau liền lấy lại tinh thần, ngượng ngùng sờ sờ mũi.
"Ôn Thiên Thụ."
Ba người nghe xong ba mặt nhìn nhau.
Một nam sinh khác là Lâm Sơn phản ứng lại trước tiên, "Cô Ôn."
Triệu Kỳ Kỳ đáy mắt ánh lửa càng tăng.
Cô ta vốn dĩ là mỹ nữ, mắt cao hơn đầu, ánh mắt đối với người cùng giới càng là bắt bẻ, nhưng không thể không thừa nhận, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn lấy làm tự hào về bản thân nhưng từ lúc cô gái này xuất hiện, tự tin ấy liền có xu thế lung lay sắp đổ.
Có những người trời sinh đã đẹp sẵn, không cần son phấn tân trang, mộc mạc giản dị nhất cũng dấu không được phong hoa.
Gương mặt kia sạch sẽ đến một tia biểu tình đều không có, nhưng vẫn đẹp như vậy.
Quan trọng nhất chính là, cô ta chính là giảng viên thực tập mà lúc trước chính mình khịt mũi coi thường.
Triệu Kỳ Kỳ nuốt xuống một ngụm đắng chát.
Cao Minh thanh thanh giọng nói, cũng đi theo kêu một tiếng "Cô Ôn."
Triệu Kỳ Kỳ hừ lạnh, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
"Nếu đối với việc an bài thực tập có gì dị nghị, có thể tuỳ tiện quyết định đi hay ở, tôi sẽ không ngăn cản," Ôn Thiên Thụ nhìn bọn họ, "Bất quá, phải nói trước một câu, ra khỏi cánh cửa này thì tự gánh lấy hậu quả."
Triệu Kỳ Kỳ tức giận đến cả người phát run.
Cô ta còn không phải là đánh đúng chỗ ...
Nơi này cách trấn trên rất xa, phần lớn là đường núi, xe cũng không chạy tới được, trên đường cũng không biết có thể gặp nguy hiểm gì không, huống chi bọn họ là tới thực tập, nếu giận dỗi trở về, không biết nói gì với phía trường học bên kia ...
"Không có không có," Lâm Sơn rất có mắt nhìn mà đứng ra giảng hòa, "Chúng em đều thực vừa lòng."
Cao Minh phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy."
Ôn Thiên Thụ ngữ khí nhàn nhạt: "Phải không?"
Cao Minh ánh mắt trông mong nhìn về phía bạn gái, tư thái không thể khúm núm hơn được nữa, "Kỳ Kỳ, em nói có phải hay không?"
Triệu Kỳ Kỳ không tình nguyện mà "Phải" một tiếng.
Chút sóng gió nhỏ này liền coi như đã hạ màn.
Ôn Thiên Thụ trở lại phòng mình, mới vừa đun xong một chén trà nhỏ, một trận tiếng bước chân như gió cuốn từ xa tới gần, ngừng ở trước cửa phòng.
Người tới là một phụ nữ trung niên, mọi người đều gọi bà là Thím Trương, dáng người cao to, đi đường như gió cuốn, đặc biệt là giọng nói kia, không phải khoa trương chứ đứng dưới chân núi thét to, trên núi đều có thể nghe được.
Nhà bà ở trấn trên, trong nhà mở một cửa hàng tạp hoá, mỗi tuần cố định vào núi một lần, đưa tới một ít rau dưa hoa quả cùng đồ dùng sinh hoạt khác.
Ôn Thiên Thụ là người dễ nói chuyện, lấy nhiều đồ, tiền nong lại rất hào phóng, cho nên phá lệ được bà yêu thích, lâu ngày qua lại cũng coi như quen thuộc.
"Cô gái." Thím Trương chưa gõ cửa đã đi vào, lập tức tìm ghế dựa ngồi xuống, không chút khách khí mà tự rót trà cho mình, ngửa đầu rót xuống - bị nóng đến nhíu chặt cả mặt, thẳng đến le lưỡi, bộ dáng thật là buồn cười.
Ôn Thiên Thụ lại không có tâm tình cười.
Thím Trương thấy thần sắc cô uể oải, suy nghĩ chẳng lẽ là bị bệnh?
"Nghề này của các cô, ai không phải một thân bệnh tật?" Bà thấy nhiều không trách, lại thần bí hề hề mà hạ giọng, "Cô nói ta nghe xem, một tháng tiền lương có đến con số này không?"
Bà xòe ra năm ngón tay.
Ôn Thiên Thụ không có tâm sức ứng phó bà ta liền lắc đầu.
Thím Trương thổn thức một tiếng, "Mấy ngày hôm trước ta mới vừa nhìn đến tin tức, nói là nhà giàu số một thành phố Tây Giang bị tai nạn xe cộ qua đời, đem toàn bộ di sản đều để lại cho con gái vợ trước, người vợ đương nhiệm một phân tiền cũng không được ... Đứa trẻ kia thật là mệnh tốt, nghe nói đến vài chục tỷ kia," Bà ta che lồng ngực đang rung động phập phồng, "Nhiều tiền như vậy, miệng ăn núi lở mười đời cũng xài không hết a!"
Ngón tay Ôn Thiên Thụ đặt ở miệng chén bị nóng phỏng một chút.
"Cô gái kia hình như tên là ... gọi là gì nhỉ?"
Thím Trương suy nghĩ một hồi lâu, gấp đến độ vò đầu bứt tóc, đột nhiên đập tay một cái, như đã thông suốt, "Gọi là Thiên Thụ!"
Thiên thụ vạn thụ hoa lê khai. (Câu thơ trong bài Bạch tuyết ca tống Vũ phán quán quy kinh – dịch: Ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở)
Ôn Thiên Thụ một đêm không ngủ, lúc này đang rũ mắt rót nước trà vào chén, nghe vậy mí mắt khẽ nhếch, khóe mắt không dễ phát hiện mà lộ ra vài tia ủ rũ.
Thím Trương vẫn đang lải nhải khiến cô khó có khi sinh ra bực bội, tìm bừa một lý do đem người đuổi đi.
Đối phương không còn hứng thú, lúc gần đi lại trộm đem chén sứ thanh hoa cô đặt dưới mái hiên dùng để hứng nước mưa đút vào trong túi đi thẳng, thần sắc không chút hoang mang, có thể thấy được không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Ôn Thiên Thụ tiếp tục ngồi phát ngốc, đến khi có một tiếng trống truyền tới, nước trà trong tay sớm đã lạnh thấu.
Cô quyết định xuống núi một chuyến.
Đẩy ra cửa gỗ khép hờ, đi qua hành lang gấp khúc, lại bước vào một đại viện.
Cô bỗng nhiên ngừng lại.
Trên bậc thang trước cửa, một tiểu hòa thượng đang dựa vào chổi ngửa đầu ngủ ngon lành.
Ôn Thiên Thụ nghe nói đến danh tiếng của tiểu sư phụ này đã lâu, cậu thích ngủ lại ham ăn, khi ngồi thiền cũng có thể ngủ đến mặt đầy nước miếng, trong túi thường xuyên giấu màn thầu, nửa đêm đói bụng liền bò dậy trộm gặm, khiến chuột kêu liên tục làm cho các sư huynh cùng phòng kêu khổ không ngừng.
Bởi vì quá thích ngủ, tùy thời tùy chỗ đều có thể ngủ, nên mới có pháp hiệu "Giác Giác".
Sư phụ cậu tuy rằng có tâm mở một mắt nhắm một mắt, nhưng vì bình chúng "Giận" (đại khái làm an tâm những người xung quanh "giận") nên ngẫu nhiên cũng sẽ phạt cậu đi quét sân.
"Bang" một tiếng, một mảnh lá rụng nện thẳng vào mặt cậu, đem người đập tỉnh.
Ôn Thiên Thụ cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, chắp tay trước ngực, hơi hơi khom lưng, "Giác Giác tiểu sư phụ." (Giác Giác này là tự giác, giác ngộ, hiểu biết)
Đến gần mới thấy, trên mũi cậu còn dính một hạt cơm.
Tiểu hòa thượng bĩu môi, sau khi trả lễ, nghiêm trang mà sửa đúng cô, "Không phải Giác Giác, là Giác Giác." (Giác Giác sau là ngủ)
Ôn Thiên Thụ nghe lời, "Giác Giác tiểu sư phụ."
Cậu vừa lòng gật đầu, nhảy xuống bậc thang, tiếp tục quét lá rụng.
Còn cô lại tiếp tục ra khỏi cửa viện, theo tiếng đốn củi mà đi.
Chùa Thanh Minh phúc trạch thâm hậu, cây cối ở vùng phụ cận đều lớn lên cành lá tốt tươi, sau chùa là một mảnh núi rừng đã được nhận thầu, đang ở thời kỳ chặt cây, nghe người ta nói mấy ngày hôm trước đã mời một đội đốn gỗ từ trên trấn đến, Ôn Thiên Thụ liền nghĩ đến việc đi nhờ xe của bọn họ xuống núi.
Đi khoảng ba trăm mét, trong tầm mắt liền xuất hiện mấy người đàn ông đang cưa cây, ánh mắt cô dừng lại một chút -
Cuối tầm mắt là một người đàn ông cao lớn đang đứng, dáng người đĩnh đạc thẳng tắp như một thân cây.
Trong tay anh cầm một chai nước khoáng, đang ngửa đầu uống nước, giọt nước từ hầu kết trượt xuống ...
Ôn Thiên Thụ không tự giác mà cũng theo người kia làm động tác nuốt một cái.
Người đàn ông tựa hồ như phát giác điều gì, quay đầu lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô.
Nơi chân trời ráng chiều rực rỡ, đỏ đến chói mắt.
Ôn Thiên Thụ cũng yên lặng nhìn anh, do ngược chiều ánh sáng, khuôn mặt người đàn ông nhìn không rõ lắm, duy nhất rõ ràng chỉ có ánh mắt kia ...
Thâm trầm lại phảng phất lực xuyên thấu mạnh mẽ, cô có chút không thể tin nổi, một người công nhân đốn gỗ bình thường cũng có được ánh mắt như vậy.